Edit + Beta: Vịt"Đừng kêu, cậu kêu rách họng, cũng sẽ không ai đến cứu cậu đâu."
"......"
"Tạ Kế Hiên?"
Đối phương không trả lời, Thẩm Gia Ngôn biết nhất định là Tạ Kế Hiên không sai, chung sống thời gian dài như vậy, âm thanh của Tạ Kế Hiên cậu vẫn nhận ra được.
"Tạ Kế Hiên là ai?" Thật lâu sau đối phương mới nói: "Là ông xã có tiền lớn lên rất đẹp trai kia của cậu sao?"
"......"
Chưa từng thấy qua như vậy —
Mặc dù thân thể dán chặt, Thẩm Gia Ngôn cũng không cảm thấy khó chịu, lực khống chế nắm tay của đối phương rất tốt, một chút không đè ép cậu. Thẩm Gia Ngôn nói: "Lớn lên vẫn được cũng chỉ như người bình thường."
Tạ Kế Hiên hừ một tiếng: "Thẩm mỹ của cậu có phải có vấn đề hay không?"
"Không đâu nha." Thẩm Gia Ngôn nói: "Lớn lên không đẹp còn không cho người —"
Thẩm Gia Ngôn lời còn chưa nói hết, đã bị người nào đó tức đến nổ phổi dùng miệng chặn lời lại. Một hồi lâu, lúc Thẩm Gia Ngôn hô hấp không thoải mái, đối phương cuối cùng buông cậu ra.
Lúc này, bên ngoài mưa đã tạnh. Trong phòng yên tĩnh, chóp mũi đối chóp mũi, có thể rõ ràng nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.
"Sao anh lại tới đây?"
"Không chào đón hả?" Hơi thở của đối phương cực kỳ trầm thấp, Thẩm Gia Ngôn nghĩ, nếu như thanh khống (*) nghe được âm thanh này, nhất định lập tức say chết. Vẫn may cậu đã có chút sức chống cự, mặc dù hiện tại mỗi lần đối phương nói một chữ, thân thể cậu liền không nhịn được run rẩy.
((*) thanh khống: hiểu nghĩa giống như nhan khống, nhưng ở đây là âm thanh)"Chào đón, chính là tối muộn như này bị dọa."
"Lớn lên xấu chỉ dám buổi tối ra ngoài."
"......"
Rồi, còn tặng lại lời cậu nói, nhỏ mọn như vậy. Thẩm Gia Ngôn duỗi tay mở đèn.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Tạ đại tổng tài xuất hiện trước mắt.
"Phiền đứng dậy chút đi, chân em tê rần rồi." Thẩm Gia Ngôn nhịn không được đỏ mặt, còn có nơi nào đó không thể nói cũng rất không thoải mái.
Tạ Kế Hiên không động đậy, một lát sau đứng dậy xuống giường, vào phòng vệ sinh.
Một lát sau, có người gõ cửa, Thẩm Gia Ngôn mở ra vừa nhìn, là nam hai Chu Thần trong tổ phim, trong tay hắn nắm tay cầm vali: "Anh Thẩm, đây là vali của anh sao? Để ở cửa."
Nhất định là của Tạ Kế Hiên, Thẩm Gia Ngôn cười cười: "Cám ơn, là của anh."
"Sao lại đặt ở cửa thế, anh muốn ra ngoài sao?"
"Không, để đây không cẩn thận quên mất." Thẩm Gia Ngôn cũng không giải thích thêm, có lệ một câu. Chu Thần cũng có chút đầu óc, biết Thẩm Gia Ngôn không muốn nói, cũng không hỏi tiếp, nói hai câu rồi rời đi.
Kéo vali vào, mở ra cầm một bộ đồ ngủ. Thẩm Gia Ngôn đặt trên ghế salon. Kết quả chờ hồi lâu Tạ Kế Hiên cũng không đi ra ngoài.
......
Kéo dài vậy sao?
Thẩm Gia Ngôn không nhịn được nằm ngủ mất, lại tỉnh dậy đã là sáng sớm hôm sau, lúc mở mắt ra còn tưởng tối hôm qua nằm mơ, cánh tay buộc chặt ngang hôm rất rõ ràng nói với cậu không phải mơ.
Lúc Thẩm Gia Ngôn xuống lầu, mọi người tổ phim đang ăn sáng, đạo diễn Tương Đông Xương chào hỏi cùng cậu: "Gia Ngôn, bữa sáng ở đây."
Xung quanh có quán cơm kiểu Trung, bữa sáng bán bánh quẩy bánh bao và cơm chiên, còn rất ngon. Để phòng mọi người ăn không đủ no, bữa sáng đều ăn no, Thẩm Gia Ngôn cầm thêm 1 phần, lại đi ra ngoài mua một ly cafe. Lúc trở lại Tạ Kế Hiên đã rời giường, đang đứng ở ban công nghe điện thoại.
Thấy Thẩm Gia Ngôn trở lại, từ ban công về phòng, giơ tay lên liền muốn uống cafe, bị Thẩm Gia Ngôn ngăn lại. "Trước tiên ăn điểm tâm rồi uống cafe, bụng rỗng uống cafe đau dạ dày."
Tạ Kế Hiên nghe lời để xuống, Mike trong điện thoại nghe thấy được, ê ẩm nói: "Có vợ chính là tốt."
Tạ Kế Hiên sung sướng uống sữa đậu nành, bật hands-free, "Sữa đậu nành uống ngon lắm, mày chỗ đó có sữa đậu nành uống không?"
"......"
Không nhân tính. Mike oán hận cắn răng, cái gì mà gọi là sung sướng trên sự thống khổ của người khác, hắn hôm nay coi như biết rồi. Tạ Kế Hiên không phải người.
"Trong siêu thị châu Á chỗ bọn tao cũng có!"
Thẩm Gia Ngôn nói: "Là Mike sao?" Khẩu âm nồng đậm như vậy, trừ khi Tạ Kế Hiên còn có người bạn ngoại quốc thứ 2, nếu không chính là Mike không sai.
"Chào đại ca." Mike sửa lời, "Anh thật là người đàn ông tốt, quá chăm sóc vợ."
Đại ca nghe lọt tai, Thẩm Gia Ngôn nói: "Anh lần sau tới tôi ép sữa đậu nành tươi cho anh, vừa thơm vừa dễ uống!"
Mike vui vẻ liên tục đáp ứng, Kế Hiên hừ một tiếng, "Sữa đậu nành uống ngon hơn nữa, vợ cũng là của người khác."
"......"
Ăn xong bữa sáng, mọi người đều lên đường, hôm nay lịch trình sắp xếp dày đặc, buổi tối cũng phải tăng ca. Thẩm Gia Ngôn không có thời gian chăm sóc Tạ Kế Hiên, đưa chìa khóa phòng cho Tạ Kế Hiên, lại gọi điện thoại đặt cơm ở gần đó cho anh, liền theo tổ phim rời đi.
Vai diễn của Thẩm Gia Ngôn chính là câu chuyện của một tộc đi làm quy củ máy móc, sau khi gặp phải án mạng, bị ép mở ra công cuộc phá án.
Sau khi makeup xong, còn phải đeo kính dày cộm, áo sơ mi trên người cũng hết sức phù hợp đặc tính ăn mặc tiết kiệm của diễn viên chính. Cố ý tìm một cái áo sơ mi cũ giặt tới trắng bệch, đợi lát nữa sau khi đánh nhau, sẽ thành vải rách.
Một cảnh ngoại cảnh, Thẩm Gia Ngôn hứng mặt trời đứng 5-6 tiếng. Mọi người tụ tập ở ba ống kính phát lại, chỉ chờ đạo diễn ra lệnh một tiếng, bọn họ có thể nghỉ ngơi ăn cơm.
Tương Đông Xương cẩn thận tỉ mỉ nhìn hình ảnh, không bỏ bất kỳ chi tiết nào. Ống kính rốt cục dừng hình ở trên biểu tình phóng đại của Thẩm Gia Ngôn, vẻ mặt hoảng sợ khiến người ta lâm vào kỳ cảnh, không tìm ra lỗi lầm gì.
"Được! Mọi người nghỉ ngơi thôi."
Thẩm Gia Ngôn thở phào nhẹ nhõm, mọi người cũng đều cực kỳ vui, công việc sáng nay hiệu suất thật sự vô cùng cao, dựa theo tiến độ này, công việc hôm nay nói không chừng có thể hoàn thành sớm.
Cơm hộp còn chưa đưa tới, Thẩm Gia Ngôn cũng không vội ăn cơm, trước tiên nằm định nghỉ ngơi một lát. 10 phút sau, nghe động tĩnh cơm hộp hình như đưa tới rồi, bất quá hôm nay động tĩnh có chút lớn, mọi người hình như đều rất vui vẻ. Thẩm Gia Ngôn ngủ của mình, không tới một lát, chỉ cảm thấy trước mắt phủ lên một mảnh bóng đen, cậu còn tưởng là Đổng Hạ Lãng.
"Anh lát nữa ăn."
"Nguội sẽ ăn không ngon."
Thẩm Gia Ngôn mạnh mẽ mở mắt, "Sao anh tới đây?"
Đổng Hạ Lãng bên cạnh Tạ Kế Hiên vẻ mặt vui vẻ, bày cơm hộp: "Anh họ tới đưa đồ ăn cho bọn mình, hôm nay không cần ăn cà ri nữa, mọi người đều có món ăn chiêu bài của khách sạn lớn 5 sao ăn."
Tạ Kế Hiên nói: "Chỗ này chỉ có 5 sao."
Chỗ tổ phim đặt chân quả thực không có nơi cao cấp nào, trung tâm thành phố còn tốt chút. Cũng bởi vậy, bọn họ chỉ có thể ăn cơm hộp của mấy quán cơm kia, cho dù đồ ngon hơn nữa, ăn mãi cũng chán ngấy.
Thẩm Gia Ngôn không thể một mình ngồi ở đây, đi qua ngồi với đám người Tương Đông Xương, nơi này đều là diễn viên. Nữ chính và nam hai đều ở đây, Thẩm Gia Ngôn giới thiệu: "Đây là Tạ Kế Hiên, người yêu của tôi."
"Xin chào Tạ tổng." Đâu có ai không nhận ra Tạ Kế Hiên, đều rối rít đứng lên chào hỏi.
Tạ Kế Hiên tới tham ban, cũng là tới bày mặt mũi cho Thẩm Gia Ngôn. Toàn bộ tổ phim đều ăn đồ cao cấp số lượng vô cùng lớn, không nghĩ tới còn mang theo trái cây và điểm tâm ngọt, chăm sóc khá chu toàn.
Mọi người hoặc hâm mộ hoặc kính nể nhìn vợ chồng son. Lúc Thẩm Gia Ngôn kết hôn với lão tổng công ty mình, bọn họ có không ít người cảm thấy không có liên quan gì tới tình yêu, hẳn là có tính toán riêng. Dù sao cũng là giới giải trí mà, yêu đương quá không thực tế, tự mình đều biết mình đang làm gì, cũng chính là làm cho người ngoài cuộc không rõ chân tướng xem.
Nhưng mà, hành động hôm nay của Tạ Kế Hiên, đủ để nhìn ra anh coi trọng Thẩm Gia Ngôn cỡ nào. Lúc hai người ở cùng nhau, không khí hòa hợp kia, người khác căn bản không chen vào được. Không nói Thẩm Gia Ngôn, từ ánh mắt của Tạ Kế Hiên là có thể nhìn ra, chỉ cần Thẩm Gia Ngôn ở đây, ánh mắt anh luôn đuổi theo người yêu.
Đây không phải là tình yêu thì là cái gì. Mọi người rối rít cảm thán, hóa ra giới giải trí vẫn thực sự có người yêu, điều này cũng làm cho trái tim đã chết của bọn họ ôm lấy một tia hi vọng.
Dù sao, tình yêu tốt đẹp ai không muốn có chứ.
Lúc chính thức kết thúc công việc đã là 1h sáng.
Còn có hai ngày, bọn họ phải về nước. Tương Đông Xương đối với tiến độ hiện tại cực kỳ hài lòng, đã làm xong hơn nửa, còn lại thời gian hai ngày có thể từ từ làm, cảm giác không cần gấp gáp vội vàng thật sự rất tốt.
Hôm nay thức đêm, ngày mai buổi chiều bắt đầu. Lúc rời đi, Thẩm Gia Ngôn chào hỏi với tổ phim, không đi cùng mọi người.
Tiểu biệt thắng tân hôn, mọi người đều ngầm hiểu, Thẩm Gia Ngôn đón lấy các ánh mắt ái muội, hoàn toàn không nhận thấy được người khác đang nghĩ gì.
Ánh mắt Tạ Kế Hiên chớp động: "Muốn tới khách sạn sao?"
Thẩm Gia Ngôn lắc lắc đầu: "Chúng ta tới bờ biển."
"Dã ngoại sao?" Tạ Kế Hiên trầm tư: "Em không vấn đề anh hầu."
...... Lời sao nghe kỳ cục vậy.
Bờ biển thành phố nhỏ ban đêm, taxi tìm khắp không được mấy cái, bọn họ ở ven đường đợi hồi lâu, mới nhìn thấy một chiếc xe trống chạy tới.
Tài xế hỏi đi đâu, biết bọn họ tới bờ biển, lắc lắc đầu không đi. Thẩm Gia Ngôn xòe lộ phí ra, tài xế nhìn số tiền dao động.
Tới bờ biển đã 2h.
Có một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi đang chờ bọn họ, sau khi Thẩm Gia Ngôn đến, từ trong tay hắn cầm chìa khóa hòm giữ ấm và thảm lông, lên một chiếc du thuyền.
"Em sáng sớm nay thuê, đồ cũng đã để Hạ Lãng chuẩn bị xong, chúng ta chờ lát nữa đi trên biển chờ ngắm mặt trời mọc." Thẩm Gia Ngôn trải xong thảm, giao chìa khóa cho Tạ Kế Hiên: "Anh mở, em không biết."
Tạ Kế Hiên có chút kinh ngạc, "Sao em biết anh biết mở? Vạn nhất anh không biết?"
"Em còn biết anh bơi được huy chương đấy." Thẩm Gia Ngôn cười giảo hoạt, "Em biết rất nhiều bí mật nhỏ của anh đấy."
Yêu một người sẽ không nhịn được hiểu hắn, vừa lúc bên cạnh Thẩm Gia Ngôn có người, chuyện hồi bé của Tạ Kế Hiên, Đổng Hạ Lãng đã phủi sạch sẽ với Thẩm Gia Ngôn. Ngay cả Tạ Kế Hiên hồi bé bị ếch dọa khóc, Thẩm Gia Ngôn cũng biết.
Ánh mắt Tạ Kế Hiên lóe sáng, nắm lấy tay Thẩm Gia Ngôn ngồi xuống.
Thẩm Gia Ngôn ngoan ngoãn ngồi, nhìn Tạ Kế Hiên kỹ năng thao tác thuần thục, nghĩ thầm, đây chính là người đàn ông đẹp trai nên có, cậu không ngừng hâm mộ. Trong lòng nghĩ, không khỏi nói ra, Tạ Kế Hiên nghe vậy ưỡn eo tới càng thẳng, vai rộng giống như Thái Bình Dương, thề phải cho bà xã cảm giác an toàn.
Cano lái một đoạn, tắt động cơ, theo nước chảy nhẹ nhàng đung đưa. Hôm nay gió không lớn, là thời tiết tốt để ngắm mặt trời mọc. Lúc này phía đông vẫn tối đen như mực, gần 4 rưỡi mới có thể nhìn thấy mặt trời mọc.
Thẩm Gia Ngôn khoác thảm lông ngồi trên boong thuyền, kêu Tạ Kế Hiên tới cùng ngồi xuống, đắp một nửa thảm lông lên cho anh.
"Còn hai tiếng rưỡi nữa đấy." Thẩm Gia Ngôn ngáp một cái, "Anh có phải cảm thấy có chút nhàm chán không, có muốn làm gì không?"
Chim biển gì đó, xuống nước nhất định là không được.
Tạ Kế Hiên nhìn về phía cậu, ánh mắt âm u, "Em không phải thích dã ngoại sao?"
"...... Hả?"
"Hai tiếng vậy là đủ rồi, nếu không nắm chắc đợi lát nữa trời sáng bị người nhìn thấy sẽ không hay."
"......"