Sinh Cục Cưng Cho Bạo Quân Phản Diện Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 107


Vũ Văn Giác gật đầu: “Cái chết của y đúng lý hợp tình quá, khiến ta không khỏi nghi ngờ.”
Lục Hàm Chi nghe vậy cũng gật gù: “Đúng là cái chết “đúng lý hợp tình”.”
Cũng bởi vì y nên mười mấy năm Hoàng đế không lập hậu, lão đối với tất cả người trong hậu cung đều chỉ có ân chứ không có sủng.
Cũng bởi vì y mà Hoàng đế lợi dụng hậu cung để cân bằng cục diện triều đình.

Bây giờ nghĩ lại thì “ánh trăng sáng” Bình công tử này đã giúp Hoàng đế gây dựng nên hình tượng si tình, trở thành công cụ thuận tay nhất.
Lục Hàm Chi ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Giác: “Nhị tẩu nghi ngờ Bình công tử còn sống?”
Vũ Văn Giác lắc đầu: “Ta chưa hoài nghi điều gì cả, chỉ là muốn kéo tơ lột kén đi thăm dò chuyện năm đó mà thôi, không nghĩ tới lại tra được chuyện này.

Lúc đầu ta chỉ muốn tìm được bằng chứng Doãn Lệ Ngô đã hãm hại Doãn Bình Ngô.”
Bây giờ có tìm được chứng cứ thì cũng vô dụng, Doãn Lệ Ngô đã bị phế, những bằng chứng này chỉ đưa bà ta đi chết nhanh hơn thôi.

Bây giờ xem ra, bà ta có chết hay không cũng không ảnh hưởng đến đại cục, hơn nữa cũng không nhất thiết phải chết.
Chẳng qua khi tra được việc này, tâm trạng Sở Vương chợt tốt vô cùng.

Hắn ta biết, nếu như muốn tốt cho Hoàng Thượng thì không nên tiếp tục điều tra nữa.

Nhưng bản năng lại đang mách bảo rằng có lẽ đây là chân tướng mà bản thân đang tìm kiếm.
Lục Hàm Chi nhớ đến một chuyện: “Đúng rồi nhị tẩu, gần đây Tô Uyển Ngưng ra sao rồi? Nàng ta bị cấm túc hai tháng, chắc là không thể giở trò nữa đúng không?”
Vũ Văn Giác đáp: “Ngày nào Lục Hạo Chi cũng báo tin tức theo dõi nàng ta, hôm nay còn chưa tới thì chắc là giao trễ rồi.

Mấy ngày nay nàng ta vô cùng im lặng, cứ ru rú trong nhà thêu túi thơm.”
“Thêu túi thơm?” Lục Hàm Chi ngạc nhiên hỏi: “Nàng ta sẽ không vô duyên vô cớ đi làm chuyện vô dụng như vậy, chuyện thêu túi thơm này…”
Tuy bây giờ nội dung của cuốn sách đã càng chạy càng xa so với truyện gốc nhưng vẫn còn một chút dấu vết còn sót lại, Lục Hàm Chi vẫn có thể tìm được manh mối.
Manh mối về túi thơm trong cốt truyện gốc là ai nhỉ?
Ngay lập tức, cậu cầm lấy tấm gỗ vừa lật vừa nói: “Ta biết là ai rồi, nhị tẩu, huynh cho ta một thân vệ có võ công cao nhất đi, đêm nay ta muốn đến phủ Mẫn thân vương một chuyến.”

Nhắc tới Mẫn thân vương thì không thể không nhắc đến cuộc gặp gỡ giữa gã và Tô Uyển Ngưng.

Truyện Cổ Đại
Trong cốt truyện gốc đã miêu tả cuộc gặp gỡ này rất đẹp, là cuộc chạm trán vô tình giữa tài tử với giai nhân.

Tô Uyển Ngưng vội vàng đi chẩn bệnh cho người dân ở vùng dịch, sau đó khi đi ngang qua cỗ xe của Mẫn thân vương thì bị rớt mất túi thơm.

Lúc đầu Mẫn thân vương cảm thấy cô nương này xinh đẹp nên muốn lân la làm quen, chẳng những tiếp cận mà còn đùa giỡn lưu manh một phen.
Gã vốn tưởng rằng cô gái nhỏ này sẽ xấu hổ đến đỏ bừng mặt, ai ngờ nàng ta vẫn bình tĩnh nói: “Công tử mặt mày phờ phạc, có phải đêm qua không ngủ ngon đúng không? Nhìn sắc mặt, có phải mỗi khi đêm đến, công tử sẽ cảm thấy rất đau đầu? Ngoài ra dạ dày của công tử cũng không được tốt, chuyện này chắc có liên quan đến việc ngài thường dùng các phương thuốc không chính thống.

Dạo gần đây ngài cảm thấy bụng mình hơi đầy và khó chịu phải không? Nếu được thì ta sẽ viết một phương thuốc, ngài dùng đều đặn trong ba tháng sẽ thấy hiệu quả.

Về vấn đề giấc ngủ, công tử chất chứa tâm sự nặng nề, ngài nên thoải mái làm những chuyện mình muốn làm.

Cho dù kết quả ra sao thì ít nhất cũng sẽ có giấc ngủ ngon.”
Tô Uyển Ngưng nói xong thì lôi ra một phương thuốc từ trong túi thơm của mình, nhét vào lòng Vũ Văn Minh Cực.
Từ đó về sau, Vũ Văn Minh Cực cứ nhớ mãi không quên cô gái lanh lợi có y thuật cao siêu nọ.

Mỗi lần nói chuyện với nàng ta thì mở miệng ngậm miệng đều là nha đầu này nha đầu kia.
Lâu dần, gã cứ thân mật gọi nàng ta là Uyển nha đầu.
Lúc Lục Hàm Chi đọc cốt truyện gốc, cậu cứ cảm thấy Vũ Văn Minh Cực và Tô Uyển Ngưng rất xứng đôi.

Dù sao gã cũng chỉ lớn hơn cháu trai trưởng có mấy tuổi, vibe đá đì và cô gái nhỏ thế này sẽ khiến người đọc cảm thấy thích thú.
Bây giờ xem ra, cái túi thơm này chắc là tín vật đính ước của bọn họ nhỉ?
Có điều Tô Uyển Ngưng cũng đã gả cho Thái Tử mà còn dám lén lút hẹn gặp hoàng thúc, hình như không thích hợp cho lắm.

Hơn nữa nàng ta thêu túi thơm đưa cho gã, ý là muốn hẹn gã ra gặp mặt à?

Vũ Văn Giác hỏi: “Hàm Chi, đệ định tự mình đi ư?”
Lục Hàm Chi nói: “Nhị tẩu cứ yên tâm, ta sẽ không để bọn họ phát hiện ra đâu, huynh chỉ cần phái một cao thủ theo bảo vệ ta là được.”
Vũ Văn Giác nói: “A Mân có để Ẩn Nhất lại cho đệ, có hắn ở đây, đệ sẽ không gặp phải nguy hiểm.”
Ẩn Nhất cũng là một nhân vật từng xuất hiện trong cốt truyện gốc.

Hắn là người đứng đầu đội ám vệ, hơn nữa còn là cao thủ hàng đầu.

Người này ở trong cốt truyện gốc được miêu tả như là Hắc Bạch Vô Thường phục vụ cho Diêm Vương.
Khỏi nói cũng biết đây là một vị tử thần chuyên đi gặt đầu người.
Lục Hàm Chi vỗ tay: “Được rồi, vậy chọn Ẩn Nhất đi!”
Ẩn Nhất mặc y phục dạ hành màu đen, trên đầu có mũ áo choàng che lại, còn đeo mặt nạ màu đen.

Kiểu áo liền quần này xem như không làm nhục biệt danh của hắn.
Lục Hàm Chi đánh giá hắn một lượt rồi hỏi: “Ta có cần thay y phục dạ hành không?”
Ẩn Nhất còn ít nói hơn cả Vũ Văn Mân, chỉ nói đúng hai chữ: “Tùy ý.”
Cái gì gọi là cao ngạo?
Đây mới là cao ngạo này.
Cho dù ngươi có mặc cái gì thì ta cũng có thể bảo vệ ngươi chu toàn.
Có điều Lục Hàm Chi vẫn thay y phục dạ hành, buổi tối ra ngoài làm việc cũng tiện hơn.
Sau đó cậu xoay người nói với Vũ Văn Giác: “Nhị tẩu, A Thiền giao cho huynh, nếu nó có khóc thì cứ nói là ta sẽ về nhanh thôi.”
Vũ Văn Giác cũng dặn dò: “Vậy đệ nhất định phải cẩn thận đấy, Ẩn Nhất, nhiệm vụ có thể thất bại, nhưng Hàm Chi phải trở về an toàn.”
Ẩn Nhất gật đầu nhưng không nói gì.
Lục Hàm Chi cũng rất thoải mái: “Nhị tẩu đừng lo, ta chỉ đi xem thử mà thôi, chắc sẽ không gặp phải nguy hiểm đâu.”
Vũ Văn Giác vẫn không yên lòng: “Không điều tra được gì cũng không sao, chỉ tiếc là phủ Mẫn thân vương khó gài nội gián vào trong.

Tên Vũ Văn Minh Cực kia lòng dạ thâm sâu, bọn ta đã nghĩ rất nhiều cách nhưng đều không thể gài người vào được.”

Lục Hàm Chi nói: “Điều này cũng dễ hiểu thôi, dù sao cái danh “ngọc diện hồ ly” của Vũ Văn Minh Cực cũng không phải để trưng cho vui.”
“Ngọc diện hồ ly?” Vũ Văn Giác vô cùng kinh ngạc: “Tiểu hoàng thúc có cái biệt danh này từ lúc nào vậy?”
Lục Hàm Chi thè lưỡi: “Khụ khụ khụ, cái đó… chỉ là ta tiện miệng đặt mà thôi.”
Thật ra đây là thiết lập mà tác giả đặt ra cho Vũ Văn Minh Cực trong cốt truyện gốc, gã quỷ kế đa đoan, từ nhỏ đã bắt đầu tính kế Hoàng đế.

Ngụy trang bản thân thành một chú thỏ trắng vô hại để khiến hoàng huynh đa nghi của gã được yên tâm.
Thậm chí còn không chịu cưới vợ, một lòng theo đuổi thiết lập phong lưu đào hoa.

Sau lưng lại ngầm cấu kết với các nước ở Tây Vực, tính kế khắp nơi.
Mấy Hoàng tử trong cốt truyện gốc đều bị gã hại thảm, ngay cả mấy đứa con tuổi vị thành niên của Hoàng đế cũng bị gã gi3t chết hoặc lưu đày.

Ngũ hoàng tử sắp trưởng thành, tuổi mụ vừa tròn 17 đã bị gã một kiếm đâm chết.

Mà hai vị hoàng tử nhỏ nhất thì bị đuổi ra khỏi Đại Chiêu, cả đời không được quay trở về.

Nghe nói khi hai Hoàng tử vừa ra khỏi Đại Chiêu đã bị sát thủ bám theo gi3t chết.
Người trong cuộc am hiểu nhất là suy bụng ta ra bụng người.
Vũ Văn Minh Cực thân là em trai nhỏ nhất của Hoàng đế, tất nhiên sẽ đề phòng những Hoàng tử khác sẽ âm mưu soán vị.

Ở điểm này thì gã hoàn toàn giống hoàng huynh của mình, 1 kẻ sợ những thân thích bên ngoại, 1 kẻ sợ đám huynh đệ nhà mình, không hổ là cùng một cha.
Lục Hàm Chi dẫn theo Ẩn Nhất đến Vương phủ của Vũ Văn Minh Cực, nhìn thấy có một bóng người lén lút thập thò trong rừng trúc bên ngoài phủ của gã.
Người nọ cũng mặc y phục dạ hành, do không biết che giấu hành tung của mình nên bị Lục Hàm Chi bắt được.

Lục Hàm Chi vô cùng bất đắc dĩ mà thở dài, tiến lên che miệng người nọ kéo ra sau tường.
Đối phương hoảng sợ run rẩy, nếu như không bị cậu bịt miệng thì có khi đã la ầm lên rồi.
Có điều Lục Hàm Chi cũng xem nhẹ sức lực của hắn ta, sau khi hắn ta phản ứng lại thì lập tức đạp cậu một cái, Lục Hàm Chi đang định quay đầu lại đánh cho hắn ta một trận thì nghe thấy tiếng đối phương nghi hoặc hỏi: “Tam… Tam ca?”
Người này chính là Lục Hạo Chi đã bám theo Tô Uyển Ngưng suốt cả chặng đường, nhưng bởi vì sợ đối phương sẽ phát hiện ra nên vẫn dòm ngó xung quanh không dám đi vào.
Lục Hàm Chi ôm lấy chân mình ngồi xổm trên mặt đất: “Thằng nhóc này giỏi, sức cũng mạnh ghê.”
Lục Hạo Chi nhìn về phía rừng cây, trả lời Lục Hàm Chi với giọng hối lỗi: “Đệ xin lỗi… Nhưng Tam ca này, sao huynh lại đến đây? Không phải huynh kêu đệ theo dõi nàng ta hay sao? Hôm trước đệ thấy nàng ta ngồi thêu túi thơm, hôm nay lại thấy nàng ta phái nha hoàn bên cạnh đưa túi thơm đến phủ Mẫn thân vương.

Đệ bám theo đến đây là hiểu nàng ta định làm gì, chẳng qua Mẫn thân vương có học võ nên đệ không dám lại gần, sợ sẽ bị bọn họ phát hiện.”

Lục Hàm Chi nâng tay lên định vỗ Lục Hạo Chi một cái, thấy hắn ta theo bản năng trốn ra sau thì rút tay về.
Cậu tức giận nói: “Đệ cũng biết Mẫn thân vương là người học võ à? Sao đệ không nghĩ tới chuyện Mẫn thân vương và Thái Tử là đối thủ của nhau, lỡ như gã phát hiện ra đệ theo dõi gã thì đệ sẽ ra sao? Hơn nữa Tô Uyển Ngưng vẫn chưa nói rõ ràng với Mẫn thân vương, để đảm bảo chuyện này không bị truyền ra ngoài thì gã sẽ làm gì đệ, đệ không biết hả?”
Lục Hạo Chi giật mình, lập tức khàn giọng nói: “Tam ca đang quan tâm đệ sao?”
Lục Hàm Chi nói ra những lời này đều vì đau lòng cho đứa nhỏ này.

Dù sao cũng chỉ là thiếu niên 18 19 tuổi, bảo là hư hỏng, nhưng hắn ta có thể hư đến mức nào được? Chẳng qua là bị Tô Uyển Ngưng lợi dụng, chính hắn ta cũng phải trả một cái giá đắt là mất đi đứa con của mình.
Lục Hàm Chi nhủ thầm thôi quên đi, dù sao cũng là một người đáng thương.
Cậu tiến lên ôm lấy Lục Hạo Chi, vỗ vỗ lưng hắn ta: “Ta đã nói với đệ rồi, tính mạng quan trọng hơn bất cứ chuyện gì khác.

Lần sau còn xảy ra chuyện giống như vậy thì phải sai tâm phúc của đệ đến phủ An Vương báo với ta trước.”
Lục Hạo Chi có hơi xấu hổ: “Người hầu trong phủ tuy cung kính nhưng không ai thật sự để đệ ở trong lòng cả.

Đệ ở nhà họ Lục chỉ là con vợ bé, mẹ thì… không để người hầu thân cận sang làm của hồi môn cho đệ…”
Lục Hàm Chi thở dài: “Qua mấy ngày nữa, ta sẽ chọn ra một vài người hầu tháo vát trong nhà họ Lục tới hầu hạ đệ.

Còn nữa, nếu đệ cần dùng tiền thì cứ nói cho ta biết.”
Nói xong, cậu lấy ra một xấp ngân phiếu từ trong lòng rồi nhét vào tay hắn ta: “Không cần phải tiết kiệm, xài hết rồi ta lại đưa nữa.”
Nói xong, cậu vỗ vai Lục Hạo Chi, đang định theo Ẩn Nhất vào trong rừng trúc thì nghe thấy tiếng khóc nức nở của Lục Hạo Chi.
Dưới ánh trăng, nước mắt Lục Hạo Chi cứ tuôn rơi, hắn ta hít mũi nói: “Tam ca, xin lỗi huynh, đệ… Hu hu, đệ nhớ nhà lắm.”
Nhà họ Lục nói sao thì vẫn là nhà của Lục Hạo Chi, hắn ta đã nửa năm không về thăm nhà.

Mặc dù Đỗ di nương trên danh nghĩa đã chết, nhưng Lục Tư Nguy vẫn là người cha mà hắn ta kính yêu từ nhỏ đến lớn.
Hắn ta đã làm sai nhiều chuyện, đây là trừng phạt cho tội lỗi trước kia.

Chỉ bằng việc vì muốn chuộc tội mà theo dõi Tô Uyển Ngưng đến tận đây đã cho thấy hắn ta thật lòng ăn năn hối cải.
Lục Hàm Chi có chút đau lòng, cậu định mở miệng nói chuyện, trong rừng trúc lại vang lên tiếng r3n rỉ d@m đãng khiến người nghe phải xấu hổ.
Lục Hàm Chi còn loáng thoáng nghe được một giọng nam đang thở gấp: “Uyển Nhi à Uyển Nhi, cuối cùng thì nàng cũng là người của bổn vương rồi.

Bổn vương đã thích nàng từ lâu, chắc nàng cũng nhận ra nhỉ?”
Khi cậu định nghe kỹ hơn thì giọng nói kia lại bị đứt quãng..

Bình Luận (0)
Comment