Sinh Cục Cưng Cho Bạo Quân Phản Diện Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 188

Con sói đuôi to Lục Hàm Chi bắt đầu giả ngu, kinh ngạc nói: “Ồ? Lâm đại thần y coi trọng muội muội nào nhà ta thế?”

Hai người vợ lẽ nhà họ Lục có hai cô con gái đã đến tuổi kết hôn.

Lâm thần y bất đắc dĩ nói: “Huynh biết rõ mà.”

Tông Nguyên đứng một bên quan sát Lâm Trùng Vân từ đầu đến chân. Tuy tên ngốc này bề ngoài lạnh như băng nhưng trông khá anh tuấn lịch thiệp, y thuật cũng khá lợi hại.

Tóm lại là có để cha mẹ tới đây cũng không tìm được khuyết điểm gì.

Tuy tỷ tỷ trong lòng hắn vẫn giống thần tiên như trước, nhưng tỷ ấy hiện giờ… Haizz.

Tông Nguyên không gây chuyện nữa. Có thể cho tỷ tỷ một mái ấm, cả đời có người chăm sóc, có con cái quan tâm cũng không hẳn là chuyện xấu. Bản thân hắn có thể chăm sóc nàng ấy được, nhưng dù gì cũng không thể so với gia đình riêng được.

Lục Hàm Chi thấy Tông Nguyên không nói gì bèn hỏi: “Huynh muốn cưới A Xu đúng không?”

Hiếm khi thấy Lâm Trùng Vân đỏ mặt ngượng ngùng gật đầu: “Đúng vậy.”

Lục Hàm Chi muốn chọc hắn một tí, giả bộ khó xử: “Chuyện này… huynh cũng biết mà. Tình huống của A Xu như thế, làm sao ta có thể yên giao cho huynh được? Lỡ có một ngày huynh cảm thấy chán ghét, không cần muội ấy nữa thì sao?”

Lâm Trùng Vân vội la lên: “Tuyệt đối không! Ta thích A Xu không phải vì dung mạo của nàng ấy, cũng không phải vì tài năng. Chỉ… Chỉ là hình như đã từng gặp nhau trong mơ, nghĩ rằng cố nhân đã trở về. Ta vừa thấy nàng ấy giống như gió thoảng qua mặt, trăng soi xuống suối, hoa trên rừng…”

Lục Hàm Chi đau đầu ngắt lời hắn: “Huynh… lấy đâu ra lắm từ miêu tả thế?”

Đây là lần đầu tiên cậu nhận ra Lâm thần y là một người có tài văn thơ.

Tông Nguyên nhếch môi, trong lòng yên tâm hơn.

Mặt Lâm thần y càng đỏ hơn: “Ta sẽ chăm sóc nàng ấy cả đời, không rời không bỏ, tuyệt đối không phản bội. Cuộc đời này chỉ có mình nàng ấy là vợ, không cưới hay nạp thiếp. Nếu vi phạm lời thề thì sẽ bị đâm thủng ruột chết không siêu…”

Lục Hàm Chi lại ngắt lời hắn: “Thôi… huynh giữ lại mấy lời đó nói cho A Xu đi! Nhưng hiện tại muội muội ngốc nhà chúng ta nghe không hiểu. Ta tin huynh, A Vấn cũng tin huynh, đúng không?”

Dứt lời, cậu nhìn về phía Tông Nguyên. Tông Nguyên khó chịu quay đầu, trả lời bằng giọng mũi: “Ừ.”

Lâm Trùng Vân thở phào: “Cảm ơn hai người.”


Lục Hàm Chi nói tiếp: “Khỏi cần cảm ơn bọn ta. Huynh chỉ cần đối xử tốt với A Xu, yêu thương muội ấy là bọn ta an tâm rồi.”

Lâm Trùng Vân không lải nhải nữa, chỉ nói hai từ: “Chắc chắn.”

Trước kia người này có đánh chết cũng không nhận, bây giờ cuối cùng cũng chịu nghe theo trái tim tới đây cầu thân.

Lục Hàm Chi cười, A Xu có nơi nương tựa, cậu cũng rất vui sướng. Nhà họ Lâm và nhà họ Tô đều hành nghề y, coi như môn đăng hộ đối. Hiện tại A Xu là con gái nhà họ Lục, vì để bảo vệ nàng ấy nên đã sửa tên thành Lục Linh Xu.

Vì vậy chuyện này cần phải có sự đồng ý của người nhà họ Lục, còn tên mắc chứng sợ xã hội nghiêm trọng Lâm Trùng Vân này cũng buộc phải mang sính lễ tới nhà họ Lục.

Thật ra Lục Hàm Chi rất thích hóng mấy vụ này, Lâm Trùng Vân đã 24 – 25 tuổi. Nếu cậu nhớ không lầm, hắn hẳn là bằng tuổi Nhị ca.

Quyết vậy đi!

Cả đám đều là thanh niên lớn tuổi, may là ai ai cũng ưu tú, nếu không chắc sẽ ế bền vững mất.

Cân nhắc thấy gần đây có nhiều chuyện xảy ra, Lục Hàm Chi hỏi: “Huynh có sốt ruột không? Nếu không thì chờ đến khi chúng ta xong chuyện này đã.”

Lâm Trùng Vân nghĩ một lát, nói: “Thực ra cũng không vội lắm, nhưng… ta muốn tới nhà họ Lục cầu thân trước. Chuyện cưới thì để xong vụ này rồi nói sau!”

Lục Hàm Chi khá đắn đo, cuối cùng vẫn gật đầu: “Được, vậy để ta cho Hoà Minh đi thông báo với cha mẹ trước. Còn nữa… Huynh có tiền không? Không thì ta cho huynh mượn trước nhé?”

Lâm Trùng Vân đỏ bừng mặt, cả giận nói: “Tuy nhà họ Lâm ta chỉ là nhà hành nghề y, nhưng tiền cưới vợ thì vẫn có!”

Lục Hàm Chi cười hớn hở, bước tới quàng vai hắn: “Thôi đừng nóng! Do ta muốn tốt cho huynh thôi mà? Huynh biết nhà họ Lục bọn ta nghèo đến mức không có gì ngoài tiền, nếu huynh mang tay không tới hạ sính, chẳng phải sẽ khiến cha mẹ ta chê cười à?”

Lâm Trùng Vân nói: “Không cần, ta có tiền.”

Lục Hàm Chi yên tâm: “Được, vậy thì huynh mau đi chuẩn bị sính lễ đi!”

Tiễn Lâm Trùng Vân đi xong, Tông Nguyên tỏ vẻ ghét bỏ: “Hắn chỉ là một lang trung thì lấy đâu ra tiền? Nuôi nổi tỷ tỷ của ta không?”

Lục Hàm Chi cũng hơi nghi. Mặc dù nhà họ Lâm đều là thần y nên của cải không thiếu, nhưng vẫn lép vế hơn so với nhà họ Lục thân là hoàng thương.


Vào ngày đưa sính lễ, miệng Lục Hàm Chi gần như há thành hình chữ O.

Một rương lớn đầy nhân sâm núi Trường Bạch ngàn năm tuổi, hơn nữa còn là loại trưởng thành, khoảng mười củ!

Một củ nhân sâm Trường Bạch gần như là vô giá, có tiền cũng khó mua được. Năm đó cả hoàng cung phái đi bao người để tìm nó, thế mà chỉ tìm được 1 củ!

Một rương đầy nấm linh chi Trường Bạch ngàn năm tuổi tươi tốt cũng vậy, có ra giá cao cỡ nào cũng không có người bán. Hoa Thiên Sơn Tuyết Liên, đông trùng hạ thảo, nhung hươu, hà thủ ô đỏ, thạch hộc,… tất cả đều là những dược liệu quý hiếm.

Bởi vì Lục Hàm Chi cố ý nói tới tiền, mà Lâm Trùng Vân không biết bao nhiêu tiền mới đủ nên hắn đã đem tất cả của cải mình tiết kiệm đổi thành ngân phiếu, đặt trong một hộp nhỏ.

Lục Hàm Chi không hiểu sao một thái y lại có nhiều tiền như thế?

Có lẽ đa số đều là của Hoàng đế và phi tần trong cung tặng cho, dù sao hắn đã giải quyết rất nhiều vụ nan giải cho họ, hơn nữa các quý nhân cũng rất chịu chi.

Đối phương chỉ đứng im không nói lời nào, nhưng cả một sân sính lễ cùng 66 vạn lượng ngân phiếu đã khiến cha mẹ Lục không thể nói nổi một câu phản đối.

Họ chỉ có thể cười tủm tỉm mời hắn vào nhà, sai người cẩn thận trang điểm chải chuốt cho A Xu rồi đưa ra đón khách.

A Xu hiếm khi được mặc váy lụa đỏ tươi đẹp như này. Tuy trên mặt vẫn còn vết sẹo chưa mờ hết, nhưng qua lớp trang điểm tinh tế vẫn thấy được nhan sắc xinh đẹp khi xưa.

A Xu vẫn cười ngốc với mọi người như cũ, lấy mứt hoa quả được bọc trong giấy dầu sạch sẽ từ trong lòng ra đút cho A Thiền ăn.

Trên mặt Lục Hàm Chi đầy ý cười, nhưng trong lòng lại bận suy nghĩ.

Sở dĩ cậu cho Lâm Trùng Vân đưa sính lễ lúc này là để Tô Uyển Ngưng hạ bớt lòng phòng bị.

Trong nhà họ Lục có tai mắt của nàng ta, dù không vào sâu được nội trạch nhưng chắc chắn không thiếu.

Tất cả hoạt động của nhà họ Lục chắc chắn không qua mắt được nàng ta.

Lúc tin tức này truyền tới chỗ Tô Uyển Ngưng, trong mắt nàng ta ánh lên tia nghi hoặc.


Nàng ta hỏi: “Chuyện mừng? Các ngươi có nhìn lầm không? Lúc này nhà họ Lục còn rảnh mà cưới xin?”

Chuyện nhà họ Lục nhận nuôi một cô con gái vẫn là bí mật, rất ít người ngoài biết.

Những hạ nhân từng tiếp xúc gần với nội viện nhà họ Lục đều biết rõ, nhưng dưới sự canh phòng nghiêm ngặt của Lục phu nhân, bọn họ không đào được chút thông tin nào.

Hiện giờ nhà họ Lục được quản lý rất nghiêm dưới đôi mắt tinh tường của bà. Dù sao sống trong chốn nhà cao cửa rộng nhiều năm, bà liếc mắt một phát là biết ngay ai trung thành ai gian trá.

Tô Uyển Ngưng lại hỏi: “Có biết tiểu thư nào của nhà họ Lục đính hôn không?”

Người đàn ông thấp bé trước mặt đáp: “Nhà họ Lục có hai cô con gái đã tới tuổi cập kê, đều có khả năng.”

Nhà họ Lục có hai tiểu thư. Một người là Lục Yểu Chi của Chu di nương, người còn lại là Lục Dĩnh Chi của Thái di nương, cả hai đều tới tuổi kết hôn.

Trên mặt Tô Uyển Ngưng lộ vẻ không vui, nàng ta tức giận nói: “Các ngươi làm việc cho ta kiểu gì thế? Ngay cả ai ở nhà họ Lục đính hôn cũng không biết?”

Người đàn ông lập tức quỳ xuống trước Tô Uyển Ngưng: “Thái tử phi tha mạng! Không phải tiểu nhân không tận tâm làm việc, nhưng nhà họ Lục không khác gì trụ sắt, gần như không tiến vào được hậu viện. Nếu tiểu nhân xông vào thì sẽ lập tức bị bại lộ, càng không truyền ra tin gì.”

Tô Uyển Ngưng đi qua đi lại: “Thôi được. Vậy người cầu thân là ai, chắc ngươi cũng nên biết nhỉ?”

Người đàn ông đáp: “Điều này thì tiểu nhân biết, chính là Lâm thần y Lâm viện phán.”

Tô Uyển Ngưng bỗng dưng đứng phắt dậy, nổi trận lôi đình: “Ngươi nói cái gì?”

Người đàn ông còn chưa biết mình sai ở chỗ nào thì đã bị nàng ta đá một phát vào ngực. Trông Tô Uyển Ngưng có vẻ yếu đuối nhu nhược nhưng sức chân lại lớn. Người đàn ông che ngực quỳ rạp xuống.

Tô Uyển Ngưng vô cùng tức giận, thầm nghĩ không phải ngươi toàn tâm toàn ý với nàng ta, tuyệt đối không cưới người khác sao? Vì sao lại tới nhà họ Lục xin cưới con gái nhà đó?

Tô Uyển Ngưng quát gã kia: “Bây giờ ngươi lập tức đi thăm dò! Tra xem rốt cuộc hắn muốn cưới đứa con gái nào nhà họ Lục!”

Ta đã từng đấu với nàng ta trước đây, chẳng lẽ không đánh bại được một đứa con gái của vợ lẽ nhà họ Lục sao?

Ta không tin với thân phận tôn quý hiện giờ, 1 đứa con vợ lẽ cũng cao hơn ta được!

Nhà họ Lục, Lục Hàm Chi đang lôi kéo đại ca chuốc rượu Lâm Trùng Vân. Kể cũng lạ, bọn họ chưa từng thấy Lâm Trùng Vân uống rượu bao giờ.

Một là tính tình hắn quái đản, không kết giao với ai. Hai là vì hắn làm nghề y, uống rượu là điều tối kỵ, rất dễ ảnh hưởng đến sức phán đoán mạch tượng. Nhưng hôm nay thì khác. Hôm nay là ngày đính hôn của hắn và A Xu, sao có thể không có chút rượu nào được?

Lâm Trùng Vân bị Lục Hàm Chi rót mấy chén nhưng chưa thấy có dấu hiệu say.


Cậu ỷ mình có thai nên lấy trà thay rượu uống với Lâm thần y, kết quả đối phương lại ngàn chén không say.

Lục Hàm Chi dường như phát hiện ra chân trời mới, lôi kéo đại ca với Tông Nguyên tới chuốc rượu hắn.

Cuối cùng vẫn là cha mẹ nhìn không nổi mà ngăn lại.

A Xu ngồi một bên khó hiểu nhìn đám người kia, vẻ mặt giống y hệt A Thiền: Một đám ngốc nghếch.

Nàng gẩng đầu đối diện với ánh mắt của Lâm Trùng Vân. Hắn mỉm cười nhìn nàng, nhưng ánh mắt nàng nhìn hắn giống như nhìn một thằng ngốc.

Lục Hàm Chi cũng bị chọc cười. Sau khi tan tiệc, cậu không làm phiền Lâm Trùng Vân nữa, rất tự giác cho A Xu với hắn một ít thời gian riêng tư.

Trung viện có một vườn hoa nhỏ, A Xu đang cùng A Thiền bắt bướm ở chỗ đó.

Tuy Lâm Trùng Vân được xưng là ngàn ly không gục, nhưng bị một đám người liên tục chuốc rượu, tinh thần cũng không còn tỉnh táo nữa.

Hắn đứng ở hành lang nhìn A Xu chơi đùa với A Thiền, trong lòng không kiềm được thấy vô cùng bối rối.

Hắn cảm thấy bản thân điên rồi, vì sao lại thích A Xu?

Hắn không biết, chỉ là thấy rất thích thôi.

Dường như bàn tay của vận mệnh đã kéo hắn đi về phía trước.

Đi về phía A Xu.

Vì thế, hắn đã bị thế lực vô hình này kéo tới trước mặt A Xu, nắm lấy tay nàng. A Xu khó hiểu nhìn hắn, trên tay nàng đang cầm vợt bắt bướm.

Lục Hàm Chi đứng quan sát ở bên cạnh có thể nhìn ra. Hiện tại trong suy nghĩ của A Xu, Lâm Trùng Vân là một tên đầu óc không được tốt lắm, bởi vì ánh mắt nàng ấy toát lên đầy vẻ đồng cảm.

Lâm Trùng Vân đang say rượu lại không nhận thấy điều đó. Hắn kéo tay A Xu, cười nói với nàng: “A Xu, đợi ta cưới nàng về được không?”

A Xu nghiêng đầu, thấy Lâm Trùng Vân hôn lên gương mặt mình.

Một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước đặt lên gương mặt đầy sẹo khiến A Xu ngẩn người, hoảng hốt lùi về sau hai bước.

Ngay sau đó, một tiếng “chát” vang lên. Cuối cùng Lâm Trùng Vân cũng tỉnh rượu, kinh ngạc đứng im tại chỗ với vẻ mặt ngơ ngác.

Lục Hàm Chi:… Hừ, này thì giở trò lưu manh.

Bình Luận (0)
Comment