Sinh Cục Cưng Cho Bạo Quân Phản Diện Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 26


Đám khách khứa đều quay đầu nhìn, ngay cả Lục Hàm Chi cũng tò mò dòm sang.
Cậu còn đang thầm nhủ ai mà dữ dội vậy? Thế mà dám nhận đổ vỏ đứa con hoang này?
Từ từ, sao nhìn gương mặt này quen thế nhở?
Vị Vương gia áo gấm như hạc giữa bầy gà bước ra từ trong đám người, nhóm khách khứa nhận ra hắn là ai đều đồng loạt hành lễ với hắn.
“Bái kiến An Vương điện hạ.”
Nếu nhắc đến người đang đắc thế trong triều bây giờ thì đó không phải là Thái Tử, càng không phải Đại hoàng tử, mà chính là Lăng An Vương vừa mới được thăng lên làm thân vương.
Dù sao giai đoạn trước, Thái Tử vẫn một mực giấu tài, bởi vì thằng nào hay tiên phong thì thường sẽ bị sờ gáy trước.
Mà Thái Tử sẽ ẩn dật, tích góp từng chút sức mạnh nhất định để giai đoạn sau xử lý Vũ Văn Cảnh vừa mới trốn sang phiên bang và mấy vây cánh khác.
Dù sao Hoàng Đế không chỉ có bốn đứa con trai này, cuộc chiến giành ngôi vừa mới bắt đầu, những hoàng tử khác còn chưa trưởng thành.
Lúc còn ở thôn trang, Lăng An Vương vẫn hay mặc đồ dạ hành màu đen, tuy có tuần tú nhưng dù sao trông vẫn khá mộc mạc.
Lúc này thấy Vũ Văn Mân mặc một thân trang phục thân vương, Lục Hàm Chi có cảm giác trái tim đập bịch bịch như nai con chạy loạn.
Chỉ thấy hắn nhìn thoáng qua Lục Hạo Chi, trực tiếp bảo vệ Lục Hàm Chi ở sau lưng, mạnh mẽ đứng chắn trước mặt cậu.
Hắn nhìn quét qua nhóm khách khứa, lại nhìn về phía Lục Hạo Chi, khịt mũi hừ lạnh một tiếng: “Nể mặt Nhị ca, ta không so đo với Lục Lương thị, nhưng chuyện bôi nhọ huyết mạch của hoàng gia thì không được có lần sau.”
Lục Hàm Chi:… Từ từ, An Vương điện hạ, ngài tỉnh lại đi.
Chuyện như thế này không phải ngài cứ nhận là nhận đâu, hay ngài muốn làm Vương gia nón xanh?
Được rồi, tuy nhóc con kia đúng là con ngài, nhưng ngài có biết sự thật đâu, bốn bỏ làm năm thì tương đương với không phải.

Mà vấn đề chính là bình thường chẳng ai lại đi nhận đổ vỏ, nên lời An Vương nói ra lại khiến người ta tin sái cổ.
Nhưng cậu có thể làm gì bây giờ? Chắc chắn không thể phủ nhận ngay trước mặt mọi người đúng không! Nếu làm thế thì chính là đang tự hủy tương lai của bản thân, tương đương với vả mặt An Vương điện hạ.
Cái cốt truyện quỷ quái này, sao bảo giúp ta rời xa trung tâm quyền lực cơ mà? Mày cmn lại đẩy tao về chỗ cũ.
Lục Hàm Chi đáng thương bất lực mờ mịt trốn ở sau lưng Vũ Văn Mân, không biết những người xung quanh đang nói gì, sau đó mơ hồ được ôm về phòng của Lục phu nhân.
Lục phu nhân phấn khởi tới nỗi choáng đầu, bà kéo tay Lục Hàm Chi, vẻ mặt vui sướng: “Ôi Hàm nhi của mẹ! Sao con không nói với mẹ từ sớm? Con và Tứ điện hạ tình đầu ý hợp, sao không kể cho mẹ? Mẹ là kiểu người bảo thủ không tinh ý hay sao? Nếu con thích Tứ điện hạ, mẹ sẽ không đồng ý chắc? Con nói xem các con đây là… Ôi, cũng đúng, trước đó Tứ điện hạ gặp chuyện, cũng may là con nhạy bén, nếu không thì hai cha con con cũng sẽ gặp rắc rối.”
Lục Hàm Chi: “…”
Mẹ, mẹ như thế có phải hơi sai sai không? Chỉ nghĩ tới vinh hoa phú quý mà không ngẫm lại tác dụng phụ của nó.
Lục phu nhân còn đang nói liến thoắng: “Ôi Hàm nhi ơi! A Thiền nhà ta chính là hoàng thân quốc thích có thân phận hiển hách đấy! Nhìn bốn hoàng tử đã trưởng thành của Hoàng Thượng thì chỉ có Thái Tử là nạp Lương thị, những hoàng tử khách tuy có thị thiếp nhưng chưa ai có con.

A Thiền nhà chúng ta chính là hoàng trưởng tôn đó! Ôi Hàm nhi của mẹ, ngày tháng đại phú đại quý của con sắp đến rồi!”
Lục Hàm Chi: …Tình tiết rơi đầu sắp đến thì có.
Giờ phút này Lục phu nhân đã không nghe lọt những thứ khác, bà trằn trọc bao đêm là vì hôn sự của con trai út.

Bà còn từng đi thăm dò con vợ bé của phủ Thừa Tướng, ai bảo tiểu lang quân ở Đại Chiêu chỉ có thể sống dựa vào đàn ông chứ?
Trong mắt Lục phu nhân, Lục Hàm Chi có kiếm nhiều tiền thế nào cũng không thể ổn định bằng kết hôn.

Lúc vừa nghe tin người thương của con út chính là thân vương, đương nhiên bà sẽ phản ứng dữ dội.
Lục Hàm Chi đau đầu nói: “Mẹ… Ngài ấy hiểu lầm, không phải của ngài ấy.”
Lục phu nhân chọc trán cậu: “Con nói linh tinh cái gì vậy? Đàn ông bọn họ đã từng làm gì, chẳng lẽ bọn họ không biết?”
Lục Hàm Chi: …Anh ta đúng thật là không biết mà, say quắc cần câu đấy!
Lục phu nhân tiếp tục cười bảo: “Dù sao thì Vương gia đã có lời, tối nay ngài ấy sẽ vào cung xin Quý Phi nương nương, để bệ hạ ban hôn cho hai đứa.

Đây chính là vinh sủng cao nhất! Là cái phúc mà thằng nhóc ngốc như con tu luyện mới có đó!”
Lục Hàm Chi hít sâu, cậu còn nói gì được nữa đây?
Chỉ đành cảm thán: Ây! Nhiệm vụ không cần cậu tự làm mà đã hoàn thành, cmn vui quá nè!
Lục Hàm Chi thở hắt ra.

Có lẽ từ lúc cậu buộc định Vũ Văn Mân thành đế vương, bản thân và vận mệnh của hắn đã bị trói vào với nhau!
Lúc này, tiểu nha hoàn tới thông báo: “Phu nhân, An Vương điện hạ tới tìm Tam thiếu gia.”
Lục phu nhân vừa nghe đã đứng dậy cười bảo: “Tốt tốt tốt, mau mời vào, ôm tiểu thiếu gia tới đây để mấy đứa ôn chuyện.”
Nói xong, bà đứng dậy vỗ vai Lục Hàm Chi rồi đi ra ngoài.
Không lâu sau, tiểu nha hoàn bế A Thiền miệng còn đang hút núm vú cao su, đi theo Vũ Văn Mân tới đây.
Lục Hàm Chi lười đứng dậy, chỉ ngồi đó ngẫm lại cuộc đời.
Vì sao người xuyên không thường bảo là thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, thế mà cậu cmn muốn được yên ổn cũng không nổi vậy, trong khi cậu có làm gì gây oanh động đâu.
Vũ Văn Mân ngồi xuống bên cạnh Lục Hàm Chi, cậu thều thào nói: “Đến rồi?”
Tiểu nha hoàn đi phía sau đặt A Thiền đang bi bô lên giường tháp, sau đó khom người lui ra ngoài.
Vũ Văn Mân nhìn cậu một cái, hỏi; “Ta cứu ngươi, sao ngươi nhìn chẳng vui chút nào vậy?”
Lục Hàm Chi cười gượng: “Đội ơn.”
Vũ Văn Mân đáp: “Ngươi yên tâm, nếu người kia… cái móng heo kia hồi tâm chuyển ý, ta sẽ thả các ngươi đi.

Nếu cả đời hắn không quay đầu lại, ta vẫn có thể bảo vệ các ngươi một đời bình an.”
Cuối cùng Lục Hàm Chi cũng phản ứng lại, cậu nhấc nửa người trên dậy ghé vào bên cạnh bàn, lộ ra vẻ mặt đau đớn: “Vương gia, ngài có ý định gì vậy? Cưới một tiểu lang quân dâm đãng đã sinh con, còn nuôi con ghẻ, ngài muốn để Vương phi tương lai của mình nghĩ thế nào?”
Chắc là Vũ Văn Mân không hiểu ý ám chỉ của Lục Hàm Chi, hắn còn tự hỏi một lát: “Ngươi sẽ là Vương phi duy nhất của ta, bổn vương sẽ không cưới người khác.”
Nếu không phải biết rõ thân phận của Vũ Văn Mân, Lục Hàm Chi sẽ thật sự nghĩ hắn đang tỏ tình với mình.
Quả nhiên chỉ nghe thấy Vũ Văn Mân nói tiếp: “Đời này bổn vương hận nhất là kẻ hay thay lòng đổi dạ, càng hận kẻ vô trách nhiệm.

Cái tên… móng heo lớn kia của ngươi lại có đủ tất cả tiêu chí.


Ta giúp ngươi cũng không phải bởi vì ơn cứu mạng của ngươi với ta và Sở Vương, dù sao tất cả đều là người thông minh, biết bản thân đang làm gì.

Bổn vương đã nói là rất tán thưởng trí tuệ của ngươi, cưới ngươi vào phủ An Vương cũng chỉ là cho ngươi một thân phận tạm thời để ứng phó thôi.”
Lục Hàm Chi:… Ha, thế ta lại đội ơn ngài quá!
Lục Hàm Chi cũng hiểu ý của Vũ Văn Mân, chẳng qua hai người chỉ đang lợi dụng nhau theo nhu cầu thôi.
Nhìn vẻ mặt không thể tin được của Lục Hàm Chi, Vũ Văn Mân tiếp tục nói: “Không cần nhìn bổn vương bằng ánh mắt như thế, hoặc là bổn vương hỏi ngươi một câu, vì sao không gả vào phủ Thái Tử? Đừng nghĩ lấy cái cớ bản thân đã thất trinh sinh con gì đó để qua loa lấy lệ với ta.

Ta đã đến nhà họ Lục với hoàng huynh mấy mươi lần, có đến một nửa số lần là ngươi thổ lộ tiếng lòng với Thái Tử.

Bỗng nhiên thay lòng đổi dạ, bổn vương không tin đâu.

Nhưng cho dù ngươi có chuyện gì đang giấu, bổn vương cũng không có hứng thú.

Ngươi biết bổn vương muốn gì, mà bổn vương cũng không cần ngươi làm gì, coi như bổn vương đang làm chỗ dựa cho ngươi đi!”
Nghe Vũ Văn Mân nói vậy, Lục Hàm Chi bắt đầu thấy nghi ngờ.
Hắn nói cậu biết hắn muốn gì.
Trong cốt truyện gốc, Vũ Văn Mân hắc hóa rồi mưu quyền soán vị, nhìn như chỉ là muốn trải nghiệm khoái cảm nắm được quyền lực một phen, nhưng trên thực tế chỉ muốn báo thù rửa hận cho hoàng huynh và mẫu phi!
Hiện giờ thì hắn muốn gì đây?
Lục Hàm Chi không dám hỏi, cũng không nghĩ thông, nhưng cậu biết bản thân đã bước lên thuyền giặc rồi.
Cậu hít sâu đứng dậy ôm A Thiền, nói với bé: “A Thiền, gọi cha.”
A Thiền: “Phì phì…”
Vũ Văn Mân: “…”
Hai người mắt to đối mắt nhỏ nửa ngày.
Hết cách, ai bảo ngài chính là tên móng heo lớn kia của tôi chứ?
Sau một hồi nói chuyện, Lục Hàm Chi và Vũ Văn Mân đạt thành nhận thức chung.
Cậu sẽ vào phủ An Vương làm trắc phi trước, đúng vậy, là trắc phi chứ không phải Lương thị.

Lương thị là thị thiếp mà thôi, còn trắc phi là có danh phận đàng hoàng.
Thị thiếp bình thường sinh con rồi sẽ được thăng làm trắc phi, Lục Hàm Chi đã sinh con, trực tiếp nạp làm trắc phi.
Trong cốt truyện gốc, “Lục Hàm Chi” là Lương thị của Thái Tử, từ đầu tới cuối, Thái Tử không hề cho y danh phận.

Dù sao nữ chính xuất thân thấp kém, chỉ có thể làm thị thiếp trong phủ Thái Tử.
Nếu Lục Hàm Chi còn được thăng chức, có lẽ sẽ đè đầu cưỡi cổ nữ chính, thế thì không ổn.
Đợi An Vương rời đi, Lục phu nhân vào nói chuyện với Lục Hàm Chi một lúc, trong giọng điệu là sự kích động khó nhịn: “Lục Hạo Chi bị cha con đuổi đi, bảo nó nếu không có việc gì thì đừng có về nhà mẹ đẻ, lần nào về cũng chẳng có chuyện gì may mắn.

Cha con nói dù sao nó cũng là Lương thị của Thái Tử, nhà ta không tiện phạt nó.

Ngược lại là Đỗ di nương bên kia, cha con phạt ả đóng cửa suy ngẫm ba tháng, không được sự cho phép của ông ấy thì không được ra khỏi viện của ả.

Chu di nương và Thái di nương đều học ngoan, vội vàng tới tặng cho con mấy cái lắc tay bằng vàng.

Hai nàng làm gì có tiền, chắc là lấy ra cả tiền vốn giấu dưới đáy hòm rồi đấy.

Ôi, Hàm nhi hôm nay đúng là được hãnh diện!”
Lục Hàm Chi uể oải hỏi: “Sở Vương và An Vương đi rồi ạ?”
Lục phu nhân đáp: “An Vương đi rồi, nói là về thưa chuyện với mẫu phi của ngài ấy để cầu hôn con.

Sở Vương vẫn ở lại, chắc đêm nay sẽ không đi đâu.”
Lục Hàm Chi chợt hưng phấn, đột nhiên tỉnh cả người, hỏi: “Dạ? Sở Vương ngủ lại ạ?”
Lục phu nhân lộ ra vẻ mặt khó hiểu, hỏi: “Phản ứng này của con là sao đấy? Sở Vương và Nhị ca của con là tri kỷ, hai người bọn họ có đốt đèn bàn luận thâu đêm thì cũng đâu phải chuyện mới ngày một ngày hai.

Sở Vương điện hạ thưởng thức tài hoa và võ nghệ của Nhị ca con, cả kinh thành đều biết.”
Tâm trạng của Lục Hàm Chi nháy mắt tốt lên.

Ây da, mẹ, mẹ có điều không biết! Sở Vương không chỉ thưởng thức tài hoa và võ nghệ của Nhị ca, ngài ấy càng thưởng thức….

Sức bền của Nhị ca!
Cậu cười tủm tỉm hỏi: “Mẹ này, Nhị ca có ý định thành thân không?”
Lục Húc Chi đột nhiên bị nhắc tới đánh cái hắt xì, nhìn Sở Vương đang ngồi trước bàn học lật xem tập thơ, bất đắc dĩ nói: “Ngươi thật sự không định về à?”
Vũ Văn Giác lật một trang thơ, đáp: “Không về, ta cũng không phải mới lần đầu ngủ lại, Lục đại nhân và Lục phu nhân đã quen rồi.”
Lục Húc Chi thở dài: “Hàm Chi còn ở nhà.”
Vũ Văn Giác khép sách lại, vẻ mặt xấu hổ: “…Hàm Chi….


đã gọi ta là Nhị tẩu rồi.”
Lục Húc Chi không chịu được dáng vẻ này của Vũ Văn Giác, cứ thẹn thùng là mặt sẽ đỏ bừng, đã thế mà còn cố tình đến trêu chọc hắn.

Hắn mà làm gì mạnh bạo một chút là Vũ Văn Giác sẽ khóc thút thít, đã vậy còn yêu cầu vô độ.

Lục Húc Chi tiến lên yêu thương ôm Vũ Văn Giác vào lồng ngực, chuẩn bị hôn lên.
Vũ Văn Giác lại trở tay ôm cổ Lục Húc Chi, hiếm khi chủ động: “Húc lang, ta sắp nhớ huynh chết mất…”
[SCCBQPNRPLSĐ] Giới ThiệuChương 1Chương 2Chương 3Chương 4Chương 5Chương 6Chương 7Chương 8Chương 9Chương 10Chương 11Chương 12Chương 13Chương 14Chương 15Chương 16Chương 17Chương 18Chương 19Chương 20Chương 21Chương 22Chương 23Chương 24Chương 25Chương 26Chương 27
Quay lại
Chương trước
Chương sau
Bình luận
0
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
{}[+]
0 GÓP Ý
Trang chủ / Hiện đại / [Hoàn] Tra Công Chúa Hề Hôm Nay Lại Hành Tôi
[Hoàn] Tra Công Chúa Hề Hôm Nay Lại Hành Tôi - Chương 26
Chương 1Chương 2Chương 3Chương 4Chương 5Chương 6Chương 7Chương 8Chương 9Chương 10Chương 11Chương 12Chương 13Chương 14Chương 15Chương 16Chương 17Chương 18Chương 19Chương 20Chương 21Chương 22Chương 23Chương 24Chương 25Chương 26Chương 27Chương 28: Tao đểu vãiChương 29: Chuyện quá đáng hơnChương 30: Liệu cơm gắp mắm.Chương 31: Có phải cậu thích hắn rồi không?Chương 32: Khi em nói dối.Chương 33: Ôi, ngây thơ!Chương 34: Pha phản damage của anh HạChương 35: Thích cái này nữa không?Chương 36: “Xuyên thành người vợ tao khang của boss”Chương 37: Cậu là người ích kỷ như vậyChương 38Chương 39Chương 40Chương 41: Tin đồnChương 42Chương 43: “Thích anh từ cái nhìn đầu tiên”Chương 44Chương 45Chương 46Chương 47: “Vui không”Chương 48Chương 49: Khâu Ngôn Chí tức nghiến răng.Chương 50: Đành đơ mặt mặc cho cậu hônChương 51: Đang chui nèChương 52: Hợp tácChương 53: Bàn tay bé traiChương 54: Để lại tờ ghi chú cũng nghiêm túc như thếChương 55Chương 56Chương 57: Suỵt, yên nàoChương 58Chương 59: Không cần trả lờiChương 60Chương 61: Con muốn kết hôn với anh ấyChương 62Chương 63: “Cậu ta cắn một dấu răng siêu bự.”Chương 64Chương 65: “Đẹp mà.”Chương 66: ÔmChương 67Chương 68Chương 69Chương 70Chương 71Chương 72Chương 73Chương 74Chương 75: Đồ chơi mớiChương 76Chương 77Chương 78Chương 79Chương 80Chương 81Chương 82Chương 83Chương 84: Xâu chuỗi lạiChương 85Chương 86Chương 87Chương 88Chương 89Chương 90: Hoàn chính văn
Quay lại
Chương trước
Chương sau
“Tại sao Hạ Châu lại xuất hiện ở đây? Không thể nào?” Đại Hoàng lắc đầu như không thể tin nổi.
Khâu Ngôn Chí cảm thấy mắt Hạ Châu giống như một cục nam châm khổng lồ hút lấy cậu khiến cậu phải tốn thật nhiều sức lực mới hoàn hồn về.
Tim cậu giật thon thót, mắt không dám nhìn thẳng.

Cảm giác bất an bỗng dưng dấy lên trong tim khiến lòng bàn tay cậu đổ đầy mồ hôi lạnh.

Dường như để đè nén cảm xúc không tên trong lòng, cậu bèn cầm chén rượu trước mặt lên rồi uống một hơi cạn sạch.
Đại Hoàng phe phẩy cánh ngồi xuống trước mặt Khâu Ngôn Chí nói: “Cậu đừng lo lắng, nhân vật chính trong ván chơi này là Diệp Minh Húc, Hạ Châu sẽ không ảnh hưởng gì đến cậu đâu.

Cậu nhớ lại ván chơi trước mà xem, thực ra Diệp Minh Húc luôn sống ở dưới tầng của cậu nhưng cậu chưa từng gặp bao giờ đúng chứ? Chưa từng! Đây chính là điểm khéo léo trong thiết kế trò chơi của chúng tôi đấy! Lần này Hạ Châu gặp cậu cũng chỉ là tình huống ngẫu nhiên.

Ngoại trừ hôm nay, sau này hai người sẽ không còn gặp nhau nữa.”
Khâu Ngôn Chí buông cốc rượu trong tay xuống, chỉ cảm thấy hơi cay nóng xộc lên cổ họng, kích thích da đầu cậu tê rần: “Vậy anh ta, anh ta còn nhớ tao không?”
Đại Hoàng khẳng định: “Đương nhiên là không! Tôi có thể chắc chắn điều này.

Dù gì thẻ reset của chúng tôi cũng có giá trị một trăm tám mươi tám nghìn tám trăm tám mươi tám.

Chỉ cần sử dụng thẻ này, trò chơi sẽ tự động xóa bỏ toàn bộ những dấu vết quanh cậu trong bộ nhớ lưu trữ, chứ đừng nói tới ký ức của một NPC nho nhỏ.”
Hạ Châu không nhớ chuyện gì hết sao? Giống như việc Trương Dục Hiên không nhớ đã bị đàn anh nhẫn tâm từ chối, vậy Hạ Châu cũng sẽ quên sạch cậu ư?
Không.
Đối với Trương Dục Hiên và Hạ Châu mà nói, đây không phải là quên đi.
… Mà là chưa từng xảy ra.
Khâu Ngôn Chí chợt cảm thấy tất cả những chuyện bản thân từng trải qua trong trò chơi được ghi lại trong bộ nhớ giống như vai diễn trong một vở kịch.

Kịch hết người tan, tới cuối cùng chỉ còn một mình cậu nhớ mọi chuyện.

Cậu hoang mang, không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.
Khâu Ngôn Chí cụp mi, cảm xúc ảm đạm lướt qua trong mắt.
Cậu cầm chai rượu lên tự rót cho mình một chén đầy, đang định uống thì bị người bên cạnh cản lại.
Diệp Minh Húc nhìn cậu với vẻ mặt lo lắng: “Đàn anh, rượu này nặng lắm, anh Dục Hiên nói tửu lượng của anh không tốt.”
Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu nhìn Trương Dục Hiên, Trương Dục Hiên lại nháy mắt cười với cậu.
Chính vào lúc ấy, Hạ Châu bất ngờ bước tới bàn này.
Bình thường Hạ Châu chẳng bao giờ tham gia vào tiệc liên hoan của công ty, hôm nay đột nhiên hắn lại tới đây khiến tất cả nhân viên đều không kịp chuẩn bị.

Trưởng phòng vốn đang ngồi bên cạnh Khâu Ngôn Chí nhìn thấy Tổng giám đốc Hạ đi đến đây thì hoảng hốt đứng dậy, nhường chỗ của mình cho hắn: “Sếp Hạ, sếp ngồi ở đây đi ạ…”
Khâu Ngôn Chí cảm thấy cả người mình cứng đờ như một pho tượng.
Ngay sau đó, Hạ Châu ngồi xuống bên cạnh cậu.

Khâu Ngôn Chí căng thẳng chết đi được nhưng vẫn phải tỏ ra hết sức bình tĩnh.
Sếp tổng vừa mới ngồi xuống bàn này, hơn phân nửa người quanh bàn đều căng thẳng tới mức đổ mồ hôi tay, ăn uống cũng không được tự nhiên.
Khâu Ngôn Chí không dám nhìn Hạ Châu, nhưng cậu liếc thấy hắn chỉ dừng mắt trên người mình trong khoảnh khắc ngắn ngủi, sau đó đã quay sang nói chuyện với thư ký.
Quả nhiên anh ta không nhớ mình nữa.
Khâu Ngôn Chí thở phào một hơi nhưng một cảm xúc lạ lùng nào đó đang dâng lên theo hơi thở này.
Diệp Minh Húc phát hiện Khâu Ngôn Chí đang trầm tư chuyện gì đó, sắc mặt có vẻ hoang mang mờ mịt.

Thoạt nhìn Khâu Ngôn Chí đang cúi đầu ăn, nhưng nhìn kỹ thì chiếc đĩa nhỏ trước mắt cậu trống không, cậu chỉ cầm đũa chọc lung tung mà thôi.
Diệp Minh Húc cảm thấy chắc đàn anh có tâm sự gì rồi nhưng cậu ta không tiện hỏi nguyên nhân, chỉ quan tâm Khâu Ngôn Chí bằng cách gắp đầy thịt vào chiếc đĩa nhỏ trước mặt cậu.
Khâu Ngôn Chí nhìn chiếc đĩa nhỏ đầy đồ ăn trước mặt, cậu ngây ra một lát mới nhìn Diệp Minh Húc, cười nói: “Cảm ơn.”
“Đàn anh ăn nhiều chút nhé.” Khóe mắt Diệp Minh Húc như đang cười.
Khâu Ngôn Chí cúi đầu định nghiêm túc ăn nhưng mái tóc giả quá dài trượt xuống, suýt nữa đã chạm vào thịt ba chỉ trong đĩa.

Cậu bực bội gạt tóc ra sau tai nhưng lọn tóc vẫn trượt xuống chẳng thèm nghe lời cậu.
Khâu Ngôn Chí khó hiểu, không biết tại sao con gái lại có thể giữ kiểu tóc phiền toái này trong cuộc sống sinh hoạt bình thường nhỉ, quả thực là phản nhân loại.
Chính vào lúc này, một bàn tay trắng thon dài vươn tới trước mặt cậu, mà trong lòng bàn tay đặt một chiếc dây buộc tóc màu đen.
Khâu Ngôn Chí sửng sốt, men theo bàn tay nhìn lên chủ nhân của nó – Hạ Châu.
Hạ Châu nhìn cậu chằm chằm bằng đôi mắt đen láy, mà biểu cảm của hắn cũng vô cùng bình thản như việc đi trên đường uống hết chai nước suối sau đó đưa vỏ chai cho người già nhặt ve chai vậy.
Khâu Ngôn Chí mím môi, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn nhưng không cần đâu.”
Dứt lời, Khâu Ngôn Chí vươn tay tháo tóc giả trên đầu mình xuống.

Cậu đã đội tóc giả suốt đường đi, bây giờ tháo xuống thấy vô cùng thoải mái.

Cậu vươn tay vuốt mái tóc ngắn rối tung của mình, cúi đầu tiếp tục ăn thịt.
Hạ Châu trả sợi dây buộc tóc cho nữ thư ký bên cạnh, sau đó thờ ơ hỏi: “Cậu là con trai à?”
Giọng điệu vô cùng kỳ quái, rõ ràng là câu hỏi nhưng giọng điệu giả vờ nghi vấn không thật chút nào.
Khâu Ngôn Chí xiên một miếng thịt, bỏ vào miệng: “Ừm.”
“Thế sao lại mặc váy?”
“Bởi vì tôi thích.” Khâu Ngôn Chí đáp qua loa.
Anh Hạ sau khi reset lắm mồm thật, trước kia đâu thấy anh quan tâm đến cách ăn mặc của người xa lạ như vậy.

Hay anh tưởng tôi là nhân viên công ty nhà anh nên mới bép xép thế?
Khâu Ngôn Chí thầm cằn nhằn trong bụng.
“Đàn anh, chấm tương này ngon lắm.” Diệp Minh Húc đặt nước chấm đã pha xuống trước mặt Khâu Ngôn Chí.
Khâu Ngôn Chí nếm thử, quả nhiên là rất ngon, buột miệng khen: “Cậu giỏi ghê á!”
Được khen ngợi, vẻ mặt Diệp Minh Húc rất phấn khởi, đắc chí nói: “Đàn anh, thực ra em nấu cơm cũng ngon lắm nha!”
Khâu Ngôn Chí nói: “Thật sao? Cậu đừng có chém gió nhé, nhiều người nói mình nấu cơm ngon nhưng toàn nấu ra mấy thứ ‘cực phẩm’ không à.”
Diệp Minh Húc: “Em đâu có giống bọn họ! Nếu đàn anh không tin thì mai đến nhà em, gần trường thôi, em sẽ làm hẳn một bàn đồ ăn ngon cho anh, rồi anh sẽ biết em nấu ăn ngon thật không.”
Khâu Ngôn Chí: “Oke luôn!”
Diệp Minh Húc phấn chấn tinh thần, nhìn Khâu Ngôn Chí với đôi mắt sáng lấp lánh: “Vậy anh muốn ăn gì?”
Khâu Ngôn Chí nói một lèo: “Tôi muốn ăn nhiều thứ lắm, đầu tiên là hoành thánh này, cổ vịt, cá rán, đậu hũ thối, pizza, mỳ ý, canh cay, gà hầm.”
Diệp Minh Húc không khỏi buồn cười: “Đàn anh, anh nhắm ăn hết không?”
Khâu Ngôn Chí dựa vào lưng ghế, giọng điệu thờ ơ: “Hoàng đế thời cổ đại ăn cũng đâu ít hơn tôi, người ta cũng chẳng nói không ăn hết.”
Diệp Minh Húc cười nói: “Được, ngày mai em sẽ cho anh làm hoàng đế một lần, nhưng anh phải đi siêu thị mua nguyên liệu với em.”
“Được thôi.” Khâu Ngôn Chí cười híp mắt.
Cứ ăn rồi lại ăn, Khâu Ngôn Chí quên béng chuyện Hạ Châu đang ngồi bên cạnh.
Có lẽ cậu thực sự đã nghĩ nhiều rồi, Hạ Châu đâu còn quen biết cậu.

Từ giây phút cậu sử dụng thẻ reset, Hạ Châu đã biến thành một NPC xa lạ, một nhân vật phụ không tên họ trong thế giới này.
Hạ Châu cậu từng gặp gỡ trong bộ nhớ lưu trữ vốn dĩ chẳng phải nhân vật chân thực, hiện tại ngay đến cả những dấu vết cuối cùng cũng đã bị lau đi.
Người đó đã chẳng còn tồn tại nữa rồi.
“Ngôn Ngôn!” Sắc mặt Trương Dục Hiên chợt trở nên bất thường, cậu ta gọi Khâu Ngôn Chí, mấp máy môi nhưng chẳng nói ra được điều gì.
Khâu Ngôn Chí biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó nhưng Trương Dục Hiên không tiện mở lời, vì thế cậu vỗ vai Diệp Minh Húc: “Cậu ở đây nhé, chúng tôi ra ngoài một lát.”
Khâu Ngôn Chí và Trương Dục Hiên ra khỏi nhà hàng, cậu hỏi: “Chuyện gì thế?”
Sắc mặt Trương Dục Hiên trắng bệch, đưa điện thoại cho cậu.
Khâu Ngôn Chí cúi đầu nhìn, là nhật ký trò chuyện của Trương Dục Hiên và đàn anh.
Ban đầu là Trương Dục Hiên gửi tấm ảnh nhà hàng BBQ, sau đó dè dặt tìm chủ đề nói chuyện: “Đàn anh, đây chính là nhà hàng đồ nướng mà chúng ta cùng tới trong buổi liên hoan năm ấy.

Không ngờ qua bao nhiêu năm mà nó đã thay đổi rất nhiều.”
Đàn anh chậm chạp không trả lời.
Cho tới hai phút trước.
Đàn anh mới gửi cho cậu ta một tin nhắn.
“Dục Hiên, anh đang ở phòng 602 khách sạn Minh Huy, anh bị thương nhẹ.

Em có thể đến đi bệnh viện cùng anh không? Anh không muốn đi một mình.”
Nhưng mấy giây sau đàn anh lại gửi tin nhắn tới.
“Thôi bỏ đi, em đừng đến nữa, không cần phải đến đâu.”
Sắc mặt Trương Dục Hiên tái nhợt: “Tớ, tớ phải làm thế nào đây.

Hình như đàn anh bị thương rồi, nhưng, nhưng anh ấy lại bảo tớ đừng tới đó.”
Quả thực Khâu Ngôn Chí chỉ muốn đập một cái vào đầu đứa ngốc này: “Còn không đi mau! Đàn anh bị thương rồi, chắc chắn bây giờ anh ta rất cần giúp đỡ, cơ hội tốt như vậy mà!”
Trương Dục Hiên lắp bắp nói: “Tớ… tớ không dám.

Anh ấy bảo tớ đừng tới, nếu tớ tới, anh ấy giận thì sao?”
Khâu Ngôn Chí nói: “Đậu má, chiều nay lúc kéo tớ đi mua váy cậu còn nói vì yêu thì phải dũng cảm tiến về phía trước, sao đến lượt cậu lại hèn nhát thế?”

“Nhưng… nhưng… tớ kéo cậu đi mua váy là vì Diệp Minh Húc thích cậu mặc váy, còn đàn anh không muốn tớ đi, anh ấy bảo tớ đừng đến đó…”
Trương Dục Hiên dừng một lát, nói một câu chắc nịch: “Hơn nữa đàn anh còn nói tớ đừng đến tận hai lần…”
Khâu Ngôn Chí sắp bị Trương Dục Hiên chọc tức chết rồi: “Trương Dục Hiên, hôm nay nếu cậu đi thì cậu và đàn anh vẫn còn chút hy vọng.

Còn nếu cậu cứ như này, hai người sẽ xong phim luôn đấy! Vả lại, anh ta cũng nói mình bị thương, cậu không tới, ý cậu là muốn anh ta chờ chết một mình ở đó sao?”
Cuối cùng Trương Dục Hiên cũng thông suốt, sắc mặt thoắt xanh thoắt trắng, hoảng hốt lắp bắp: “Tớ… tớ đi!”
Dứt lời cậu ta bèn chạy về phía khách sạn.
“Gọi xe đi đồ ngốc!” Khâu Ngôn Chí đứng phía sau hét lớn.
Bấy giờ Trương Dục Hiên mới vội vàng bắt một chiếc taxi rời khỏi đây.
Cho tới khi chiếc xe taxi biến mất, Khâu Ngôn Chí mới xoay người lắc đầu thở dài, cái thằng nhóc này sao ngốc vậy chứ?
Trương Dục Hiên gặp chuyện, hơn nữa Hạ Châu lại ngồi ngay bên cạnh khiến Khâu Ngôn Chí hết nuốt nổi.

Cậu định bụng đi tính tiền rồi gọi Diệp Minh Húc về.
Kết quả vừa ngẩng đầu, cậu chợt chôn chân tại chỗ.
Hạ Châu đang đứng ở ngay cửa.
Không biết hắn đã đứng ở đó bao lâu, nghe được bao nhiêu lời cậu nói với Trương Dục Hiên.
Khác với bên trong nhà hàng đèn đuốc sáng trưng, bên ngoài nhà hàng tối tăm mờ ám, chỉ có ánh đèn đường xa xa và ánh đèn trong nhà hàng bao phủ một tầng ánh sáng mờ nhạt lên người Hạ Châu.

Nhưng ánh sáng này quá mờ nhạt, không thể che lấp được bóng dáng tối tăm nghiêm túc của hắn.
Khâu Ngôn Chí cụp mi đi thẳng vào trong nhà hàng, vờ như không nhìn thấy gì cả.

Nào biết cậu vừa mới đi tới bậc thang, Hạ Châu đã lên tiếng.
Hắn từ tốn nói không nhanh không chậm: “Khâu Ngôn Chí, giả vờ không quen tôi à?”
Giọng điệu rất thản nhiên, khiến người ta không nghe ra được cảm xúc gì trong đó, nhưng lời nói ra lại như sấm nổ đùng đoàng bên tai Khâu Ngôn Chí.
Tim Khâu Ngôn Chí đập mạnh, cậu đứng sững tại chỗ, gần như không thể nhích nổi nửa bước.

Cậu cảm thấy nhịp thở của mình trở nên dồn dập, xung quanh im lìm, im ắng tới mức cậu có thể nghe được nhịp thở hỗn loạn và tiếng tim đập hoảng hốt của mình.
Nhưng cậu vẫn đè nén tất cả những cảm xúc hốt hoảng kia xuống.

Cậu đứng trên bậc thang, ngửa đầu nhìn Hạ Châu, chớp chớp mắt tỏ ra khó hiểu: “Anh nói gì cơ?”
Hạ Châu nhìn thẳng vào cậu, đôi mắt đen sâu dường như còn thăm thẳm hơn cả màn đêm.

Hắn cứ nhìn Khâu Ngôn Chí đăm đăm, sau đó mở miệng: “Tôi nói, em không nhớ tôi sao?”
Khâu Ngôn Chí cảm thấy tim mình như đổ mồ hôi, nhưng cậu vẫn cau mày, dường như rất nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lại hoang mang lắc đầu: “Hình như không nhớ, chúng ta đã từng gặp nhau à?”
Hạ Châu nhìn Khâu Ngôn Chí chằm chằm không chớp mắt, còn cậu thì mở to đôi mắt giả bộ ngây thơ đối diện thẳng với hắn.
Cuối cùng Khâu Ngôn Chí vẫn thắng.
Hạ Châu mím đôi môi mỏng, dời mắt đi, hắn bình tĩnh nói: “Tôi là bạn làm ăn của ông Khâu Kình Thương bố em, từng đến nhà em mấy lần, có lẽ em đã quên rồi.”
Khâu Ngôn Chí thầm thở phào, hóa ra là vậy.
Cậu còn tưởng rằng Hạ Châu vẫn còn ký ức mà nhận ra cậu.
Sao có thể như vậy được? Thẻ reset dùng hiệu quả lắm mà.

Hạ Châu chỉ là một NPC, từng lời nói đến hành động, từ suy nghĩ tới cơ thể đều bị trò chơi điều khiển.

Trò chơi này muốn hắn sống thì hắn được sống, muốn hắn chết thì hắn phải chết, muốn hắn xóa bỏ tất cả những dấu vết đã từng trải qua cùng với cậu thì hắn sẽ quên sạch sành sanh, không nhớ chút gì.
Mặc dù Khâu Ngôn Chí đã bình tĩnh lại một chút nhưng gương mặt vẫn chưa thể thả lỏng.
Cậu làm ra vẻ bừng tỉnh, nói: “Vậy ạ, bình thường tôi không hay quan tâm tới khách của bố, nhưng mà về sau nếu gặp lại anh Hạ thì chắc chắn tôi sẽ nhận ra.”
Hạ Châu nhìn chiếc váy ren đen cậu đang mặc, ánh mắt trở nên thâm trầm: “Bố em có biết vì đàn ông mà em mặc váy không?”
Đệt, quả nhiên ban nãy anh ta đã nghe thấy cuộc đối thoại của mình với Trương Dục Hiên rồi.
Mà sao reset lại, Hạ Châu thích lo chuyện bao đồng thế nhỉ? Anh ơi, anh tỉnh lại hộ, tôi mặc váy thì liên quan quái gì đến anh nà?
Khâu Ngôn Chí mím môi, bình tĩnh nói: “Bố tôi ủng hộ bất cứ lựa chọn và sở thích nào của tôi.”
“Bao gồm cả chuyện cậu bắt cá hai tay?”
“Bao gồm cả…” Khâu Ngôn Chí giật mình phản ứng, cậu cau mày, ngẩng đầu nhìn Hạ Châu: “Anh Hạ, ý của anh là sao?”
Hạ Châu bước xuống một bậc cầu thang, khiến mũi Khâu Ngôn Chí gần như đập vào lồng ngực hắn.
Khâu Ngôn Chí thấy mất tự nhiên nên lùi về sau, xuống bậc thang tiếp theo.

Nào biết Hạ Châu lại áp sát, cúi đầu nhìn cậu, cằm hắn gần như chạm vào tóc cậu.
Hạ Châu đứng trên cao nhìn xuống Khâu Ngôn Chí, giọng điệu bình tĩnh: “Người gọi em là đàn anh là ai?”
Khâu Ngôn Chí: “Là bạn trai tương lai của tôi, anh Hạ có vấn đề gì hả?”
Hình như Hạ Châu khẽ cười.
Sau đó hắn bất ngờ vươn tay, ngón tay lạnh lẽo như bạch ngọc chạm vào cần cổ trắng nõn của Khâu Ngôn Chí.
Sự tiếp xúc bất ngờ khiến cả người Khâu Ngôn Chí cứng đờ.

Như cảm thấy bị xúc phạm, cả người cậu giống một quả bóng căng phồng giây tiếp theo sẽ nổ ngay lập tức.

Khâu Ngôn Chí lùi về sau một bước, muốn tránh tiếp xúc với người đàn ông này.

Ai ngờ cậu vừa mới cử động đã bị hắn kéo lại, ghì chặt trong ngực.
Tay phải Hạ Châu nắm chặt eo Khâu Ngôn Chí, đầu ngón tay trái di chuyển từ cần cổ xuống dưới, sau đó thoáng giật mình.
Dựa vào ánh đèn đường mờ tối cùng với ánh đèn tỏa ra từ nhà hàng, Hạ Châu hơi nghiêng đầu xem xét cần cổ Khâu Ngôn Chí.

Hơi thở ấm nóng phả lên hõm cổ cậu như kích thích cơn run rẩy, sau đó hắn chậm rãi mở miệng.
“Vậy bạn trai tương lai của em có biết, em mặc chiếc váy này vì cậu ta, nhưng trong váy lại có vết cắn của người đàn ông khác không?”
Toàn thân Khâu Ngôn Chí cứng đờ, cảm nhận được đầu ngón tay lành lạnh của người đàn ông trước mặt đang di chuyển xuống dưới từng chút một, sau đó khẽ ấn nhẹ lên vết cắn gồ ghề đầy ác ý..

Bình Luận (0)
Comment