Nhắc tới cũng thấy khéo, Lục Thần Chi nhìn thấy đám cháy là lúc hắn vừa đi từ con đường từ chợ Tây về.
Hôm nay là ngày Nhị đệ của hắn đề danh bảng vàng, lúc ban ngày hắn phải ở nhà chiêu đãi khách khứa, không thể đi kiểm tra việc buôn bán trong nhà, buổi tối phải đi tăng ca.
Khi trở về, từ xa xa đã thấy trong nhà có cháy, thế mới vội vàng chạy về.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Sâm Cảnh Bệnh
2.
Chàng Trai Đau Khổ Và Người Vợ Ma Của Mình
3.
Phản Hồi Sai Lầm
4.
Đừng Sờ Tảng Đá Lung Tung
=====================================
Không lâu sau đã phát hiện đám cháy phát ra từ sân của em út, hắn chạy vào từ cửa sau, vừa vặn đụng mặt với một người đang luống cuống chạy đi.
Lúc ấy trong lòng hắn chỉ còn suy nghĩ cứu người, đâu còn hơi sức để ý người nọ là ai? Khi biết em trai không sao, bình tĩnh rồi mới phát hiện người kia xuất hiện trong này quá trùng hợp.
Vì thế hai anh em không đợi người hầu đi gọi cha mẹ mà đã xông thẳng vào trong sân của Đỗ di nương.
Có lẽ đời này Đỗ di nương chưa bao giờ làm ra chuyện như vậy nên lúc phản ứng lại mới nhận ra có thể mình sẽ phải chết, nhất thời luống cuống không biết làm sao.
Nhìn thấy hai anh em xông tới, ả sợ tới ngã ngồi dưới đất, chẳng cần hai anh em hỏi chuyện, ả đã biết họ tới làm gì.
Lục Hàm Chi ngủ rất an ổn, không biết đêm nay đã xảy ra chuyện gì.
Cậu ở trong sân của Nhị ca, còn được Nhị tẩu bầu bạn, chẳng mấy chốc còn mơ một giấc mơ đẹp.
Chỉ trong một đêm mà thế sự biến hóa, Đỗ di nương từ một sủng thiếp, từ mẹ ruột của Lương thị phủ Thái Tử đã trở thành tù nhân.
Lục Tư Nguy ngủ say bị Lục Thần Chi và Lục Húc Chi nửa đêm dựng đầu dậy, ném Đỗ di nương tới trước mặt.
Lục phu nhân nghe tin cũng suýt tắc thở, sao có thể buông tha cho Đỗ di nương suýt giết con mình?
Vì thế giờ phút này, Lục Hàm Chi nhìn thấy Đỗ di nương mặt sưng như đầu heo đang bị giam giữ trong phòng chứa củi.
Cậu hỏi gã sai vặt bên cạnh: “Rốt cuộc tối hôm qua có chuyện gì? Ta ngủ say, không nghe thấy gì cả.”
Gã sai vặt cung kính đáp: “Bẩm Tam thiếu gia, tối hôm qua Đỗ di nương phóng hỏa đốt sân của người, bị Đại thiếu gia bắt gặp.
Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia mới áp giải Đỗ di nương tới trước mặt lão gia và phu nhân đòi lại công bằng, phu nhân sai người đánh, nhốt trong phòng chứa củi.”
Thiếp thất phóng hỏa đốt sân viện của con trai út vợ cả, tội này ở Đại Chiêu không hề nhỏ.
Vốn dĩ địa vị của thiếp thất trong Đại Chiêu đã thấp, thường nói thê là chủ, thiếp là tớ.
Thiếp thất bình thường đều có xuất thân là người hầu, cho dù lên tới chức Quý thiếp thì vẫn phải nghe theo nữ chủ nhân sắp xếp.
Kiểu người có chút nhan sắc, được gia chủ sủng ái như Đỗ di nương, cái khác chưa nói đến nhưng thân phận nói chung vẫn rất thấp kém.
Hôm nay Đỗ di nương không chỉ đơn giản là bị Lục phu nhân tóm được nhược điểm, quan trọng hơn là ả suýt đã thiêu chết con trai trưởng và cháu ngoại của nhà họ Lục.
Nếu đứa con trai trưởng này sinh được một đứa con hoang thì có khi nhà họ Lục sẽ ngậm bồ hòn làm ngọt.
Nhưng bây giờ đứa con trai trưởng này lại là An Vương phi tương lai, đứa bé kia còn là hoàng trưởng tôn, nhà họ Lục sao có thể buông tha ả?
Nửa đêm Lục phu nhân có tới sân của Lục Húc Chi thăm Lục Hàm Chi mấy lần, nghe nói bà khóc đến kiệt sức, lúc này đang nghỉ ngơi.
Lục Hàm Chi cũng không quấy rầy bà, chỉ hỏi gã sai vặt: “Cha ta có nói sẽ xử lý Đỗ di nương thế nào không?”
Gã sai vặt đáp: “Ý của phu nhân là bán di nương đi, lão gia lại nói dù sao Đỗ di nương vẫn là mẹ ruột của Lương thị phủ Thái Tử, không thể xử lý qua loa được.
Bảo là phải đợi lão phu nhân quyết định.
Lão gia còn nói, dù sao Tam thiếu gia không có việc gì, phạt thì chắc chắn là phải phạt nặng nhưng không nên bán đi, bán là đang vả mặt Thái Tử.”
Lời này nói thì cũng có lý, nhưng quả nhiên ông cha plastic này không yêu thương cậu được như mẹ ruột.
Lục Hàm Chi lại nói: “Nhị tẩu… khụ khụ, Sở Vương điện hạ đã về phủ chưa?”
Gã sai vặt đáp: “Sáng sớm là điện hạ đã về ạ.”
Dù sao nhà họ Lục phải xử lý chuyện nhà, Sở Vương không tiện can thiệp.
Trong lòng Lục Hàm Chi đã có tính toán, cậu nói: “Phu nhân mà tỉnh thì báo ta một câu.” Cậu phải nghĩ cách giữ lại Đỗ di nương.
Đỗ di nương có thể tồn tại trong căn nhà này tới tận bây giờ thì chắc chắn không phải đồ ngốc, sao có thể nhất thời xúc động đi đốt viện của cậu? Chuyện này nhìn kiểu gì cũng thấy lạ, kể cả có người xúi giục thì theo như tính cách của ả, gần như sẽ không làm chuyện mạo hiểm thế này.
Đã thế còn đích thân đi làm, quả thực không hợp lý.
Lục Hàm Chi đoán thôi cũng biết, có năng lực xúi giục một người đi làm chuyện mà bình thường người ta sẽ không làm thì chỉ có công kích tinh thần.
Cậu vẫn luôn tránh không đối đầu trực diện với Tô Uyển Ngưng, vốn tưởng tránh thoát được cốt truyện vào phủ Thái Tử, không cướp đàn ông với nữ chính là xong, có thể bình yên sống một đời.
Ai ngờ chỉ với một việc ngoài ý muốn, cậu đã bị kéo ngược về.
Suýt thì quên, Vũ Văn Mân chính là ánh trăng sáng của nữ chính! Trước khi nàng ta gả cho Thái Tử, người nàng ta thích chính là Lăng An Vương.
Nhưng do hắn luôn lạnh lùng với nàng ta, lúc này Tô Uyển Ngưng mới bị sự dịu dàng của Thái Tử làm cho cảm động.
Nếu Tô Uyển Ngưng còn chẳng buông tha cho đứa con của Lăng An Vương thì sao có thể để Lục Hàm Chi bước vào phủ An Vương được?
Nay mới chớm có chút manh mối mà nàng ta đã dám ra tay.
Lục Hàm Chi sợ hãi toát mồ hôi lạnh.
Cậu giữ lại Đỗ di nương không vì cái gì khác, đơn giản là muốn thông qua ả để xem Tô Uyển Ngưng công kích tinh thần để làm gì.
Chuyện này cuối cùng vẫn bị nhà họ Lục đè xuống, việc xấu trong nhà không thể để lộ ra, Đỗ di nương cũng sẽ bị xử lý trong bí mật.
Lục phu nhân ngủ tới giữa trưa mới tỉnh, vừa nhìn thấy Lục Hàm Chi đã ôm cậu khóc rống.
Lục Hàm Chi ôm Lục phu nhân nhẹ giọng dỗ dành: “Mẹ, không phải con vẫn ổn đấy à? Tối qua chán quá nên đi tìm Nhị ca chơi, nếu không thì dù có cháy, con vẫn ôm A Thiền thoát được mà!”
Lục phu nhân khóc xong mới nhớ tới Đỗ di nương kia, cắn răng nói: “Lão già khốn nạn Lục Tư Nguy kia, còn chẳng thèm để tính mạng của con trai ruột mình trong lòng! Còn nói cái gì nể mặt Thái Tử, chẳng lẽ tính mạng của con ruột cũng không bằng thể diện Thái Tử?”
Lục phu nhân là người thiên vị cho người nhà, lúc này càng quyết tâm muốn đuổi Đỗ di nương ra khỏi phủ.
Lục Hàm Chi biết không thể thuyết phục và nên đành yên lặng quan sát tình hình.
Lục Húc Chi vừa mới đỗ Trạng Nguyên, Hoàng đế cực kỳ xem trọng hắn, bảo hắn tới Hàn Lâm Viện làm Biên Tu, tạm thời làm công việc tu sửa luật pháp của Đại Chiêu.
Đương nhiên cái này không phải mục đích của Lục Húc Chi, hắn muốn vào bộ Binh, nhưng có một số việc không thể vội được.
Mấy ngày này nhà họ Lục là cây to đón gió, trong lòng Lục Húc Chi hiểu, mỗi bước đi của mình không thể chỉ vì mình được.
Giữa trưa, Lục Hàm Chi ăn xong cơm trưa bèn tính toán trở về thôn trang.
Hai ngày nay vì chuyện của Nhị ca nên cậu đã chậm trễ nhiều thời gian, còn chưa kịp làm nhiệm vụ giai đoạn hai.
Nhưng tối qua xảy ra chuyện lớn như vậy, Lục Hàm Chi còn lâu mới đi được.
Lúc này cả kinh thành bay đầy tin đồn về cậu, nói cậu không gả vào phủ Thái Tử là đều có suy tính cả.
Tuy Thái Tử được Hoàng Thượng chống lưng, còn có một đám quan văn ủng hộ nhưng tay không tấc sắt, e là tương lai không làm được trò trống gì.
Tứ hoàng tử thì khác, hắn còn thân thiết với Nhung quý phi hơn cả mẹ con ruột.
Nhung quý phi lại có chỗ dựa là Nhung tướng quân, nếu Đại hoàng tử không có ý vào triều, vậy Quý phi nương nương ít nhiều gì cũng phải dựa vào một đứa con khác, mà đứa con này tất nhiên chính là Tứ hoàng tử.
Từng chuyện xảy ra, Tô Uyển Ngưng lại cứ làm như không có chuyện gì.
Nàng ta như thể một mỹ nhân không dính khói lửa, vẫn cứ thường hay đi khắp nơi trong kinh thành phát thuốc châm cứu, ra sức chứng minh thiết lập “tâm địa Bồ Tát” của mình.
Lúc trở về, nàng ta còn nấu một chén canh an thần, định đưa sang cho Lục phu nhân.
Nhưng lại bị nha hoàn thiếp thân cản lại, tốt bụng kể chuyện hôm qua cho Tô Uyển Ngưng nghe: “Bây giờ Đỗ di nương đang bị nhốt trong phòng chứa củi, đại phu nhân đang tức điên lên.
Tam thiếu gia bị hoảng sợ, tiểu thiếu gia được bảo vệ trong phòng Nhị thiếu gia, tiểu thư mà đi qua đó sẽ không thích hợp.”
Tô Uyển Ngưng nhíu mày thăm dò: “Bị… hoảng sợ?”
Nha hoàn bị thái độ đột ngột biến đổi của Tô Uyển Ngưng dọa, lùi về sau một bước: “Đúng… đúng vậy.”
Tô Uyển Ngưng nhận ra sự khác thường trên vẻ mặt của mình, lập tức cười dịu dàng: “Ta… ta chỉ là lo lắng cho Hàm Chi biểu ca, không phải nói sân của Hàm Chi biểu ca bị đốt ư? Huynh ấy chỉ bị hoảng sợ thôi à?”
Nha hoàn kia cũng cảm giác bản thân giật mình hơi quá, bèn cười bảo: “Nói cũng khéo chứ, lúc ấy Tam thiếu gia nói là gặp ác mộng nên không dám ở một mình trong viện, bèn ôm tiểu thiếu gia đi tới chỗ Nhị thiếu gia.
Đúng là ông trời phù hộ, để Tam thiếu gia thoát được một kiếp nạn.
Tam thiếu gia từ nhỏ được chiều chuộng, ngẫm lại mà sợ, chắc là đang sợ hãi lắm!”
Tô Uyển Ngưng trầm tư, không yên nói: “Ừ… ừ, vậy thật đúng là… ông trời phù hộ.”
Bát canh an thần bị đặt lại trên bàn, nha hoàn thấy nàng ta nghe lọt lời khuyên của mình bèn lùi ra ngoài bận chuyện khác.
Tô Uyển Ngưng lại thấp thỏm không yên, sắc mặt ngày càng khó coi.
Kế hoạch lần trước đã thất bại, nếu lần này cũng thế, vậy tỷ lệ thành công cuối cùng sẽ càng xa vời.
Làm sao bây giờ?
Nàng ta phải nhanh tay lên, xem ra phải bỏ qua tuyến nhiệm vụ số một, đi tuyến khác.
Lúc chạng vạng, Lục Tư Nguy về nhà, sau khi thương lượng với cụ bà Lục thì quyết định đuổi Đỗ di nương về nhà tổ ở huyện để trông coi, cả đời không được trở về.
Nói là trông nom nhà cửa, chứ thật ra là bị giám sát, có thể tưởng tượng ra tháng ngày khi ả về quê trông coi nhà tổ sẽ thế nào.
Giờ phút này Đỗ di nương nào còn vẻ xinh đẹp quyến rũ nữa? Chỉ như một trái cà héo rũ, ánh mắt dại ra.
Sau khi Đỗ di nương bị đưa đi, Lục phu nhân vẫn chưa hết giận, còn kéo tay Lục Hàm Chi, tức giậm chân.
“Hừ! Hời cho con ả đê tiện kia! Ả muốn hại chết con ta, cứ thế mà đuổi về nhà tổ, thật sự khiến ta không thể nuốt trôi cục tức này!”
Lục Hàm Chi trấn an: “Mẹ của con có tâm địa Bồ Tát, nếu không thì sao ngay cả ông trời cũng báo mộng cho con là có kẻ tác oai tác quái chứ? Nhờ mẹ tích đức làm việc thiện nên con mới giữ được mạng đó!”
A Thiền nằm một bên chơi trống bỏi: “Ưm a…”
Lục phu nhân cười thành tiếng: “Dẻo mồm dẻo miệng! Con chỉ biết dỗ dành mẹ! Có biết mẹ suýt bị dọa chết không?”
Lục Hàm Chi tựa vào vai bà làm nũng: “Ai bảo mẹ thương con nhất! Mẹ xem, con và cháu ngoại của mẹ đều ổn, có phải mẹ nên yên tâm rồi không? Nếu mẹ còn giận nữa, con sẽ xót lắm.”
Lục phu nhân đang định nói gì, chỉ nghe thấy tiểu nha hoàn bên ngoài chạy vào nói: “Phu nhân! Phu nhân! Tin tốt! An Vương điện hạ cầm theo thánh chỉ ban hôn đích thân tới!”
Lục Hàm Chi giật mình, vừa ngó ra đã thấy Vũ Văn Mân dẫn theo đám người hầu nâng hơn mười hòm lớn vào Lục phủ.
Giờ thì khỏi cần Lục Hàm Chi khuyên, Lục phu nhân đã vui muốn chết rồi!.