Sinh Cục Cưng Cho Bạo Quân Phản Diện Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 95


Lục Hàm Chi hắng giọng hỏi: “À thì… tối qua ta có uống nhiều lắm không?”
Vũ Văn Mân:… Không phải ngươi đã biết rồi sao, còn hỏi gì nữa?
Chỉ một biểu cảm này thôi đã trả lời tất thảy câu hỏi của Lục Hàm Chi, khiến cậu cảm thấy mình như một đứa ngốc.
Có điều vấn đề vừa rồi đúng là có chút ngớ ngẩn, thật ra cậu cũng không định hỏi chuyện này.
Lục Hàm Chi hắng giọng, đang định hỏi gì đó thì lại nghe Vũ Văn Mân nói: “Yên tâm đi, hôm qua ta không hề chạm vào ngươi.

Nếu mà muốn làm thì cũng phải đợi đến khi ngươi tỉnh rượu mới được.”
Bổn vương muốn thịt ngươi lúc ngươi tỉnh táo! Để ngươi nếm thử xem, rốt cuộc là cái móng heo bự của ngươi mạnh hơn hay là bổn vương mạnh hơn.
Lục Hàm Chi: “…”
Chậc chậc, cây vạn tuế nở hoa khiến cho người ta đau đầu quá.

Bạo quân tương lai cấm dục ngàn năm, đêm ấy có lẽ đã ăn tới nghiện rồi.
Cổ họng Lục Hàm Chi hơi nghẹn, cậu ho nhẹ rồi nói: “Chúng ta đi xem tình hình của A Xu đi!”
Tại Tố Tâm Trai, Lâm thần y đã bắt đầu bắt mạch cho A Xu.
Hắn đặt ngón tay lên cổ tay trắng nõn của A Xu, khẽ nhíu mày, lúc sau mới mở lời: “Thân thể không có gì khác thường.”
Lục Hàm Chi ngạc nhiên cau mày: “Không có gì khác thường?”
Lâm thần y đáp: “Đúng vậy, không có gì khác thường, đây mới là chỗ khác thường nhất.”
Lâm thần y nhìn những vết sẹo trên cơ thể A Xu rồi nói: “Những vết sẹo do thương tổn từ bên ngoài này có thể được loại bỏ bởi thuốc bôi tái tạo lớp da hoặc ngâm trong nước thuốc hồi phục da.

Trên người nàng ấy chắc còn nhiều vết sẹo như thế này hơn, có lẽ là bà Tư mà các ngươi nhắc tới đã cho nàng ấy tắm nước thuốc, chí ít đã tiêu trừ được một nửa.

Còn với mấy vết cứng đầu này, ta cũng có thể điều trị cho nàng ấy bằng cách dùng thuốc xóa mờ sẹo và bôi thuốc tái tạo da.

Nhưng trong cơ thể nàng ấy thì xác thật không có gì bất thường.

Còn lại là về mấy vết thương trên mặt, đây hẳn không phải bệnh phong.

Bệnh phong là loại bệnh mãn tính gây nên các vết loét trên bề mặt cơ thể, nhưng đây hiển nhiên không phải.


Thế này càng giống như là… da thịt của chính nàng biến thành, không thể bị cắt bỏ, nó mà mất thì da thịt trên người cũng đi tong.”
Nghe Lâm thần y nói xong, Lục Hàm Chi hít một hơi khí lạnh.
Không biết Tô Uyển Ngưng đã dùng thủ đoạn gì mà lại khiến A Xu thành thế này.

Nếu nàng ta muốn chiếm lấy thân phận của A Xu thì chỉ việc giết nàng ấy là xong, hà cớ gì lại hành hạ nàng ấy như vậy?
Hay mấy năm nay A Xu bị nàng ta khống chế, mãi đến gần đây mới trốn thoát được?
Không đúng, nếu là như vậy thật, Tô Uyển Ngưng sẽ buông tha cho nàng ấy chắc?
Nàng ấy bây giờ đã phát điên rồi, vừa chạy là men theo con đường trong trí nhớ để trở về nhà.

Tô Uyển Ngưng muốn tìm được nàng ấy thật sự rất dễ dàng, nhưng nàng ta lại chưa bao giờ tìm kiếm A Xu.

Liệu có phải Tô Uyển Ngưng nghĩ rằng A Xu đã chết rồi không?
Lục Hàm Chi hít sâu, nghĩ mãi không thông.

Nhưng dù vậy, cậu cũng sẽ không từ bỏ việc điều trị cho A Xu.
Lâm thần y cũng có ý nghĩ tương tự, hắn cất hộp thuốc: “Ngày mai ta đưa thuốc tái tạo phần da tổn thương cho A Xu cô nương, nhớ cho nàng ấy dùng hàng ngày để loại bỏ hết mấy vết sẹo toàn thân.

Về phần mấy vết trên mặt và vấn đề tinh thần, vẫn còn nhiều thời gian, ta sẽ cố gắng hết sức.”
Lục Hàm Chi biết ơn Lâm thần y thật lòng, tự mình đưa hắn đến sảnh trước nghỉ ngơi.
Vũ Văn Mân đã yêu cầu quản gia cử ra một người hầu chuyên môn đến chăm sóc A Xu về việc ăn uống và sinh hoạt hàng ngày.
May mắn thay, A Xu không có bất kỳ sự phản kháng nào với Vương phủ, trông nàng ấy như thể sống ở đâu cũng chẳng liên quan gì đến mình.
Lục Hàm Chi bảo Loan Phượng mang trà đến, cùng Lâm thần y mỗi người ngồi một bên bàn trà.
Lâm thần y hỏi: “Cuộc thi võ sắp có kết quả rồi đúng không?”
Lục Hàm Chi đáp: “Hẳn là sẽ sớm thôi, đã gần trưa rồi, chúng ta cứ đợi đi!”
Vũ Văn Mân cũng bước vào sảnh trước, trong tay ôm A Thiền.

Lục Hàm Chi ngẩng đầu lên hỏi: “Nhị tẩu của ta đâu?” Rồi cậu đứng dậy ôm A Thiền.
A Thiền vòng tay qua cổ Lục Hàm Chi, hô lên: “Cha…”

Trên mặt Lục Hàm Chi đầy vẻ sửng sốt, mới có chín tháng mà A Thiền đã có thể gọi tiếng cha rõ ràng, thực sự khiến cậu rất kinh ngạc.
Trẻ nhỏ phát triển sớm chưa hẳn là chuyện tốt, nhưng nếu chúng có thể thuận lợi trưởng thành thì tất sẽ trở thành người có năng lực.
Tục ngữ nói cây to đón gió, tất thảy những gì A Thiền phải trải qua trong cốt truyện gốc có lẽ chính là số kiếp của bé.
Lâm thần y cũng cảm thấy A Thiền quá mức thông minh, nhưng đó cũng không hẳn là điều xấu.

Thông minh cũng chưa chắc sẽ làm hại bé, người làm tổn thương bé nhất định là kẻ có ý đồ xấu.

Ba người không nói gì thêm, chỉ có A Thiền cứ luôn miệng ê a chơi với con ngựa gỗ nhỏ của mình.
Sau Tết, tuyết bắt đầu tan, tiết trời mùa xuân se lạnh, tin tức về cuộc thi võ mãi chẳng thấy đâu.
Lượng võ sinh tham gia tỷ thí năm nay tương đối nhiều, dù sao Đại Chiêu chuộng võ đã nhiều năm, ngày nay tuy đã thiên về văn thần hơn nhưng đàn ông Đại Chiêu ai nấy đều dũng mãnh, tất cả đều là các ứng cử viên có khả năng đỗ đạt trong kỳ thi võ và gia nhập quân đội của nhà họ Nhung.
Vũ Văn Mân phá vỡ sự im lặng: “Hoàng đế có ý định đưa Lục nhị ca vào Đại Chiêu Tự làm Thiếu Khanh.

Đại Chiêu Tự Khanh đã lớn tuổi, vài ngày nữa có thể sẽ cáo lão hồi hương.

Trong triều ngày càng ít người đáng tin cậy, nếu như Lục nhị ca có thể vào Đại Chiêu Tự, chức Tự Khanh nhất định sẽ thuộc về huynh ấy.”
Lục Hàm Chi cau mày suy nghĩ một lát, nói: “Nhị ca hẳn không muốn 1 chức quan chuyên để Hoàng thượng sai sử!” Hắn vẫn luôn muốn gia nhập Binh bộ, thế nhưng Binh bộ vẫn luôn bị nắm trong tay người nhà họ Doãn.
Nhà họ Nhung hàng năm muốn chi lương đều phải lì lợm đấu tranh với Binh bộ suốt một thời gian dài, số tiền đó mỗi lần còn bị lấy đủ mọi lý do mà cắt xén.
Nếu không phải mấy năm nay nhà họ Nhung liên tục thắng trận, dựa vào ban thưởng từ Thánh thượng mà miễn cưỡng nuôi trăm vạn binh lính, sợ là các tướng lĩnh sẽ chết đói hết.
Cho dù là vậy, nhà họ Nhung vẫn nợ nhà họ Lục không ít tiền.
Trong quân không có bạc, đành phải tìm người mượn, Nhung Địch tự mình mượn Lục Tư Nguy gần mười vạn lượng.
Lục Húc Chi muốn tham gia Binh bộ vừa là vì Sở Vương mà cũng vì nhà họ Nhung.
Vũ Văn Mân lại bổ sung một câu: “Tạm thời chỉ là tin đồn thôi, tất cả đều trông chờ vào vận may của Lục nhị ca.”
Lục Hàm Chi gật đầu, Lâm thần y chỉ ngồi đấy uống trà.
Không lâu sau, từ ngoài cửa đã nghe tiếng chiêng trống vang rền, đội báo tin mừng đã đến trước cửa phủ Sở Vương.
Lục Hàm Chi lập tức ôm A Thiền chạy ra ngoài, Vũ Văn Mân và Lâm thần y cũng đi theo ra.
Sở Vương đã đợi sẵn ở cửa, nha dịch báo tin mừng tay cầm chiêng đỏ kết hoa đỏ, buộc pháo vào đuôi ngựa, mặt mày rạng rỡ hành lễ với Sở Vương.

Sở Vương lập tức bước tới đỡ hắn dậy, hỏi: “Thế nào rồi?”

Nha dịch cười đáp: “Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương gia.

Phò mã Sở Vương Lục Húc Chi đoạt giải nhất giữa hơn trăm sĩ tử võ học nổi danh! Ngài ấy chính là Võ Trạng nguyên! “
Vũ Văn Giác cuối cùng cũng yên lòng, lấy ra một túi tiền lớn từ trong ngực, nhét hết vào tay nha dịch.
Nha dịch không từ chối bởi vì đó là tiền mừng, hắn phải nhận lấy.
Nha dịch quay đầu thấy Lục Hàm Chi thì tiến lên báo: “Lục tam thiếu gia… à không, An thân vương phi, đội báo tin vui chia làm hai, nhóm còn lại đã đến Lục phủ.

Xin chúc mừng điện hạ, Lục nhị thiếu gia thật anh dũng!”
Lục Hàm Chi cũng không keo kiệt, lấy ra một túi bạc lớn đưa cho nha dịch.
Số tiền này không cần thiết, nha dịch còn đang do dự không biết có nên nhận không thì Lục Hàm Chi đã bước tới rồi nhét nó vào tay hắn.
Cậu vui mừng nói: “Nhị ca đạt Trạng nguyên, ta đang rất vui mừng, cứ cầm đi!”.
Nha dịch mỉm cười, chia tiền cho tiểu đội báo tin đằng sau.
Lục Hàm Chi sánh vai cùng Sở Vương, cười hỏi: “Bây giờ thì nhị tẩu đã an tâm chưa?”
Khóe môi Sở thân vương cứ nhếch lên mãi, đây là Trạng nguyên văn võ toàn tài duy nhất từ trước đến nay trong lịch sử Đại Chiêu.
Đệ nhất tài tử trong thiên hạ bị hắn ta lừa vào tay, không vui sao được?
Ấy vậy mà Lục Hàm Chi lại giội gáo nước lạnh vào người anh dâu: “Nhưng mà tiếp đó nhị ca sẽ phải tới chỗ của Lục Phù đó!”
Sở Vương hắng giọng: “Nhị ca của đệ… sẽ không có hứng thú với Lục Phù đâu.”
Đáy mắt Lục Hàm Chi hiện lên nét cười, cố ý trêu chọc Sở Vương: “Ái chà? Nhị tẩu chắc chắn vậy sao?”
Sở Vương xấu hổ kể hắn ta đã hứa với Lục Húc Chi rằng nếu hắn thực sự có thể đạt thứ hạng cao, khi trở về sẽ cho hắn tùy ý giải tỏa cơn thèm.
Về phần giải tỏa thế nào thì đấy là thú vui chốn phòng the của đôi chồng chồng nhà người ta.
Như Lục Hàm Chi đã nói, ngay khi Võ Trạng nguyên ra lò, Lục Húc Chi đã bị mọi người chen nhau đưa lên con ngựa ngự ban cho Võ Trạng nguyên.
Roi ngựa vàng đỏ đan xen, dây cương và hoa lụa đỏ thẫm khoát quanh cổ ngựa.

Lục Húc Chi đã từng một lần ngồi trên con ngựa ngự ban như vậy.

Nhưng lần trước là Văn Trạng nguyên, lần này là Võ Trạng nguyên.

Hơn nữa với thứ hạng cao lần này, hắn còn dính phải phần thưởng kèm theo.
Danh kỹ chốn kinh thành, Lục Phù cô nương đã tuyên bố rằng bất cứ ai giành được danh hiệu Võ Trạng nguyên sẽ được nàng ta tổ chức tiệc chiêu đãi tại Lục Bình U Đàm.
Được kỹ nữ thanh lâu chiêu đãi riêng, mọi người đều hiểu cả.
Hơn nữa, Lục Húc Chi nhất định phải đến bữa tiệc này.

Nếu không đi thì sẽ có người nói phò mã Sở Vương sợ vợ, cũng sẽ có người bảo Sở Vương độc đoán, không cho phu quân mình có hồng nhan tri kỷ.

Việc có năm thê bảy thiếp ở Đại Chiêu là lẽ thường tình, cả tiểu lang quân cũng phải tuân theo quy tắc này.

Chính vì vậy mà giữa biển người mênh mông, Lục Húc Chi bị cuốn vào Lục Bình U Đàm.
Lục Phù cô nương quả không hổ là danh kỹ kinh thành, kỹ nữ đầu bảng.
Eo nàng ta thon như nhánh liễu, dáng người yểu điệu, dáng đi đong đưa tựa cành sen.

Khuôn mặt thẹn thùng hé ra, mềm mại và dịu dàng như một đóa sen, cùng với chiếc cổ thon dài, đôi môi đỏ mọng và mái tóc đen nhánh.
Đặc biệt là nụ cười ấy, tràn đầy xuân sắc khiến người ta không khỏi say mê.
Lục Húc Chi cau mày, có một loại xúc động muốn ra tay chặt phăng thắt lưng nàng ta.

Hắn cố gắng hết sức kiềm chế cơn bốc đồng này, theo nàng ta vào phòng.
Tiếng đùa ngoài cửa nổi lên bốn phía, Lục Húc Chi nhìn Lục Phù đóng cửa, căn dặn: “Đông Bình, bưng trà lên.”
Đông Bình là người cung cấp thông tin cho Vũ Văn Mân.
Nàng ấy uyển chuyển bưng trà lên, sau đó cúi người lui ra ngoài.
Lục Húc Chi còn chưa nói gì, song Lục Phù cũng không vòng vèo mà nói thẳng: “Thật không hổ là nhân tài mà Mẫn thân vương quý trọng.

Lục nhị thiếu gia không chỉ văn võ toàn tài mà còn anh tuấn như vậy, chả trách Sở Vương điện hạ cưỡng đoạt công tử ngay trên đường về làm phò mã, còn thành câu chuyện lưu truyền khắp hang cùng ngõ hẻm ở kinh thành.”
Lục Húc Chi nhấp một ngụm trà, hỏi: “Chà? Thì ra cô nương là người của Mẫn thân vương?”
Lục Phù cười đáp: “Lục đại nhân rõ ràng đã biết, còn cần hỏi làm gì?”
Lục Húc Chi cũng không giả vờ ngốc để thăm dò nàng ta.

Hắn đặt tách trà xuống, cười lạnh một tiếng rồi nói thẳng: “Vậy thì Lục mỗ không hiểu, Mẫn thân vương bên này cử người tìm giết An thân vương, bên kia lại đến mượn sức ta, rốt cuộc là sao đây? Chẳng lẽ ngài ấy không biết mối quan hệ giữa Sở thân vương và An thân vương ư? Họ không chỉ là huynh đệ mà còn có tình cảm vào sinh ra tử.

Là phò mã của Sở Vương, ta tất nhiên thuộc phe An Vương.”
Lúc này, giọng của Mẫn thân vương truyền ra từ sau bình phong: “Lục nhị công tử đừng vội kết luận.

Nếu quan hệ của bọn họ thật sự tốt như vậy, thế thì hà cớ gì Vũ Văn Mân lại ngấm ngầm mưu tính làm hại đại ca mình?”
Lục Húc Chi quay đầu nhìn Vũ Văn Minh Cực, quả nhiên hết thảy đều như những gì họ đã dự đoán.
Vũ Văn Minh Cực thực sự đến để lôi kéo hắn, để xem gã lấy lý do gì để thuyết phục hắn.
Lục Húc Chi nhíu mày hỏi: “Ồ? Lục mỗ thật sự không hiểu, An Vương điện hạ liều mạng cứu Sở Vương đang bị giam cầm, thế tại sao lại muốn tính kế đại ca mình? Còn có âm mưu gì với ngài ấy?”
Vũ Văn Minh Cực đi đến trước mặt Lục Húc Chi, cười khinh rồi nói: “Lục nhị công tử có còn nhớ việc Khâm Thiên Giám bẩm tấu với thánh thượng về chuyện số phận của Sở Vương, nói hắn làm cản trở tương lai của đất nước không?”
Lục Húc Chi quay đầu, trong mắt lộ nét kinh ngạc..

Bình Luận (0)
Comment