Sinh Được Người Kế Thừa Hào Môn, Tôi Huênh Hoang

Chương 59

Mấy hôm sau, Dịch Duy nhận được hồi âm của Pheromone, Pheromone không để cho học sinh của ông hướng dẫn Tôn Ngọc, mà tiến cử Tôn Ngọc cho một bậc thầy đàn piano khác có mối quan hệ rất tốt với ông, bởi vì phong cách của Tôn Ngọc rất giống với bậc thầy này, mà bậc thầy này sau khi xem video Tôn Ngọc thi đấu liền đồng ý.

"Bậc thầy Albert?" Tôn Ngọc khó tin nhìn thư tiến cử nói: "Đây là thật sao? Em không phải đang nằm mơ chứ?"

"Thực ra có liên quan đến em lần trước ở nước ngoài đoạt giải, tiết mục cuối cùng lúc em thi đấu, đàn bản nhạc piano do ông ấy sáng tác, ông ấy sau khi nghe rất hài lòng với em, cộng thêm thầy Pheromone của anh đích thân tiến cử, cho nên ông ấy bằng lòng đích thân hướng dẫn em một khoảng thời gian." Dịch Duy nhìn cậu nhóc nói.

"Thật sự rất cảm ơn anh anh Dịch Duy." Tôn Ngọc kích động không biết nên như thế nào mới tốt, bèn ôm anh cậu nhóc gọi: "Anh, em không phải đang nằm mơ chứ..."

Tôn Kỳ vỗ lưng Tôn Ngọc nói: "Em không phải đang nằm mơ, được rồi được rồi, anh biết em vui."

"Đi thôi, anh dẫn em đi chỗ quản lý làm thủ tục." Dịch Duy đứng lên nói.

Tôn Kỳ và Tôn Ngọc đều đứng lên theo Dịch Duy đi chỗ quản lý.

"Đợi làm xong tất cả thủ tục xác định tất cả hạng mục công việc, em có thể mang thư tiến cử ra nước ngoài, đến lúc đó nghiêm túc học với bậc thầy Albert, nếu ông ấy hài lòng về em, nói không chừng sẽ vui vẻ nhận xem làm học sinh chính thức." Dịch Duy nói với Tôn Ngọc.

"Anh Dịch Duy anh yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng." Tôn Ngọc nghiêm túc nói.

"Lúc nên cố gắng đương nhiên phải cố gắng, nhưng lúc nên thả lỏng cũng phải thả lỏng, không cần căng thẳng từng giờ từng phút, nếu không căng quá dễ đứt dây đàn trong lòng." Dịch Duy nói.

"Em biết rồi." Tôn Ngọc trả lời.

Sau khi đã đến chỗ quản lý gia học, Dịch Duy để cho nhân viên công tác xử lý các hạng mục thủ tục, ba người họ ngồi uống trà chờ đợi. Tất cả chi phí sau khi Tôn Ngọc ra nước ngoài, có gia học gánh vác, còn có chỗ bậc thầy Albert, chi phí nên cho khẳng định không ít, mà chi phí dạy học cấp bậc bậc thầy khá đắt.

Hứa Bằng nghe thấy Dịch Duy mang Tôn Ngọc đến làm thủ tục, từ trong văn phòng đi đến.

"Tôi xem thử." Hứa Bằng giơ tay ra từ trong tay nhân viên công tác tiếp nhận tư liệu, lật xem.

Tôn Ngọc căng thẳng đối diện với Tôn Kỳ, cậu nhóc lo lắng cơ hội lần này sẽ bị cướp đi, Tôn Kỳ dùng ánh mắt trấn an cậu nhóc không cần căng thẳng, cơ hội lần này tuyệt đối không thể nào bị cướp đi.

Dịch Duy không để ý Hứa Bằng, chỉ nhàn nhã uống trà xem điện thoại.

"Tư liệu đều đã đầy đủ, những thủ tục này do tôi đích thân làm, trong ngày hôm nay sẽ toàn bộ làm xong." Hứa Bằng nhìn Dịch Duy nói: "Các cậu không cần đợi ở chỗ này, đợi làm xong, tôi sai người đưa tư liệu qua cho Tôn Ngọc kí tên, cậu ta tự mình xác định thời gian xuất phát là được, tôi sẽ sai người đặt vé máy bay cho cậu ta."

Dịch Duy đứng lên nhìn Hứa Bằng nói: "Vậy làm phiền phó giám sát."

"Công việc chúng tôi nên làm, không có cái gì phiền hay không phiền." Hứa Bằng rất khách khí nhìn Dịch Duy nói, thái độ không giống với hôm qua chút nào.

Dịch Duy cười cười, rồi xoay người mang theo Tôn Kỳ và Tôn Ngọc rời đi.

Rời khỏi chỗ quản lý, Tôn Kỳ nói với Dịch Duy: "Thái độ của phó giám sát không hề giống với lần trước, ông ta đây là làm sao? Lần trước còn ỷ vào bản thân là cậu Cố đổng, chẳng hề đặt cậu vào trong mắt, thậm chí cố ý ra oai phủ đầu với cậu, hôm nay sao khách khí như vậy với cậu?"

"Có lẽ bà hai nói thứ gì đó với ông ta." Dịch Duy nghĩ thầm, đời trước cậu đối với những trưởng bối của nhà họ Cố, nhất là mẹ ruột của Cố Nhạc Sán, khắp nơi nhường nhịn, nên họ cảm thấy cậu nhát như thỏ đế dễ ức hiếp. Bây giờ cậu không nhịn cũng không nhường, kiêu ngạo thế nào thì thế đấy, họ lại cẩn thận dè dặt trở nên khách khí với cậu. Quả nhiên có vài người chính là tiện như vậy, cậu trốn tránh họ, họ sẽ cảm thấy cậu dễ ức hiếp, không có sắc mặt tốt với cậu. Nếu cậu hung ác chút hung dữ với họ, họ sẽ cảm thấy cậu không dễ chọc, cận thận dè dắt với cậu thậm chí còn rất khách khí, Dịch Duy xem thường nhất là loại người này.

Chuyện Dịch Duy giúp Tôn Ngọc nhận được hướng dẫn của bậc thầy Albert, không quá hai ngày đã truyền ra, các học sinh gia học lúc nhàn rỗi đều đang thảo luận chuyện này.

"Tôn Ngọc cũng quá may mắn, không nằm trong danh sách tiến cử của gia học, lại có thể nhận được hướng dẫn của bậc thầy Albert, hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc đẳng cấp với các vị gia học muốn tiến cử học sinh tiếp nhận hướng dẫn."

"Nói cũng phải, mấy người trước đây vì có tên trong danh sách tiến cử mà hưng phấn, bây giờ đoán chừng phải ngưỡng mộ chết Tôn Ngọc rồi nhỉ?"

"Chắc chắn sẽ ngưỡng mộ, không chỉ họ ngưỡng mộ, những người không có trong danh sách tiến cử, còn ngưỡng mộ hơn họ."

"Nghe nói do Dịch Duy tiến cử cho cậu ta, ngay cả gia học nhà họ Cố và quỹ tài trợ, cũng không có con đường như vậy, Dịch Duy vậy mà có thể tiến cử Tôn Ngọc cho bậc thầy Albert, cũng rất kì lạ."

"Các cậu đã quên thầy dạy đàn piano trước đây của Dịch Duy là bậc thầy Pheromone rồi sao? Nếu thông qua bậc thầy Pheromone tiến cử Tôn Ngọc cho bậc thầy Albert, cũng không kì lạ."

"Nói có đạo lý, chẳng qua có thể có quan hệ nhân mạch như thế, cũng rất ghê gớm. Tôn Ngọc cũng thật sự may mắn, nếu không phải anh trai cậu ta có quan hệ tốt với Dịch Duy, cậu ta chỗ nào có cơ hội như thế chứ."

"Phải nha, nhiều học sinh chuyên ngành đàn piano ở nước ngoài cũng không có cơ hội như thế nữa."

Tôn Ngọc chuẩn bị mấy ngày, liền ra nước ngoài.

Mấy ngày nữa trôi qua, tiệc kết hôn của Dịch Duy và Cố Nhạc Sán cũng đã chuẩn bị gần xong, toàn bộ nhà họ Cố treo đèn kết hoa, trên dưới trong ngoài đều được trang trí bộ dáng rất hân hoan vui mừng, hoa tươi thực vật số lượng lớn được chuyển vào nhà họ Cố, ngay cả gia học cũng được trang trí, trên bàn dài đặt tráng miệng cao cấp, điểm tâm thủ công, các loại trái cây, so với năm mới, còn phải hân hoan vui mừng và trang trọng hơn rất nhiều.

Dịch Duy và Tôn Kỳ học xong ra ngoài, vừa đi đến trong đại sảnh, Tôn Kỳ đã muốn đi về phía bàn dài, Dịch Duy lập tức kéo cậu ta nói: "Cậu không phải nói tuyệt đối không ăn nữa rồi sao? Sao lại đi qua đó."

"Tớ chỉ ăn một miếng socola, thật sự chỉ ăn một miếng nhỏ, ăn xong tớ lập tức rời đi." Tôn Kỳ vùng vẫy nói.

"Là cậu bảo tớ nhất định phải ngăn cản cậu, không thể để cho cậu tiếp tục mập nữa." Dịch Duy dùng sức kéo cậu ta nói.

"Đây là một lần cuối cùng, tớ đảm bảo!" Sau khi Tôn Kỳ vùng ra, bước nhanh đi đến bên bàn dài, mở ra nắp đậy thủy tinh lấy ra một miếng socola đặt vào trong miệng, nét mặt hạnh phúc.

Dịch Duy đi qua, bất lực nhìn cậu ta nói: "Cậu đừng tiếp tục oán giận nói với tớ cậu lại mập."

Tôn Kỳ lấy ra cái đĩa, chọn mấy loại tráng miệng bỏ vào, đặt lên bàn tròn nhỏ bên cạnh, ngồi xuống chậm rãi ăn, vừa ăn vừa nói với Dịch Duy: "Đều trách Cố đổng, không đúng, đều trách kế hoạch hôn lễ, không chỉ tớ, học sinh khác khoảng thời gian này đều mập, những socola và tráng miệng này, ngoại trừ rất đắc và sẽ mập, không có khuyết điểm khác, xác thực quá ngon, tớ nhịn không được."

"Tớ đã ngăn rồi nhưng ngăn không được, cậu không thể trách tớ, không cho phép lại nói vì tớ tổ chức hôn lễ nên cậu mập thêm mấy kí." Dịch Duy sau khi ngồi xuống nhìn cậu ta nói.

"Đợi hôn lễ của cậu và Cố đổng kết thúc, tớ bắt đầu giảm béo." Tôn Kỳ nghiêm túc nói.

Dịch Duy nhìn Tôn Kỳ, bất lực thở dài, đợi cậu ta ăn xong.

Tôn Kỳ sau khi ăn xong, lại lấy một miếng bánh ngọt nhân tổ yến, vừa cắn miếng nhỏ vừa đi với Dịch Duy ra ngoài.

Hai bên đường lớn nhỏ, phối hợp hoa tươi rất xinh đẹp, còn có cổng vòm pha lê khí thế sang trọng, dùng tơ lụa xinh đẹp màu vàng kim nhạt và màu tím nhạt bao lấy. Những hoa tươi này sẽ tiến hành thay đổi vào mỗi ngày, càng lại gần nhà chính, bố trí và bài trí càng xa hoa càng long trọng.

Tôn Kỳ cùng Dịch Duy đi vào nhà chính, nhìn sân trước đã được bố trí xong nói: "Hôn lễ của cậu và Cố đổng, cũng thật sự đủ long trọng."

"Cả đời chỉ có một lần, Cố đổng nói, tổ chức càng long trọng, người khác mới biết anh ấy có bao nhiêu xem trọng tớ." Dịch Duy nói.

"Cũng có đạo lý." Tôn Kỳ gật đầu.

Dịch Duy vào trong sân bế con, đến Hải Đường Uyển, để cho Tôn Kỳ giúp cậu lựa chọn mấy bộ lễ phục ngày kết hôn phải mặc.

Những bộ quần áo này đều được thiết kế riêng, tổng cộng hơn hai mươi bộ, toàn bộ đã may xong do cậu chọn, Dịch Duy cảm thấy chọn ba bộ thì đủ rồi.

"Kiểu dáng trang phục nam vẫn là quá ít, nhất là lễ phục, đều na ná như nhau." Tôn Kỳ nghiêm túc giúp Dịch Duy lựa chọn: "Nếu trang phục nữ thì tốt rồi, kiểu dáng nhiều, cũng nhiều lựa chọn."

Dịch Duy bế con nhìn những bộ quần áo kia nói: "Bây giờ lựa chọn đã đủ nhiều, dù sao cũng không thể mặc đồ nữ kết hôn."

"Ba bộ này thích hợp nhất với khí chất của cậu." Tôn Kỳ giúp Dịch Duy chọn xong nói: "Chọn quần áo cho cậu quá đơn giản, tớ lựa chọn cho cục cưng mấy bộ quần áo thích hợp, mặc vào hôn lễ của cậu."

Dịch Duy cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ của con, mỉm cười hôn xuống đôi má con, cậu và Cố Nhạc Sán đã kết hôn hơn một năm, vốn cho rằng dù cử hành hôn lễ trong lòng cũng sẽ rất bình thản, nhưng gần đến ngày hôn lễ, trong lòng cậu càng có cảm giác mong chờ và căng thẳng khó hiểu.

...................................

Đến ngày hôn lễ, ánh nắng tản sáng rất đẹp, trên bầu trời từng bó hoa xinh đẹp phất phơ như khinh khí cầu, như dải lụa màu tung bay, dường như trên trời dưới đất, vô số hoa tươi đang nở rộ.

Vì tiệc cưới, sẽ tiến hành từ ban ngày đến buổi tối, cho nên nhà họ Cố còn chuẩn bị phòng cho  khách mời nghỉ ngơi. Người nhà họ Cố đã đến vào buổi sáng, ở nhà chính ăn xong bữa sáng, rồi đợi nghênh đón khách mời. Hôm nay là hôn lễ của Cố Nhạc Sán gia chủ nhà họ Cố, nếu xảy ra sai sót gì vào trường hợp ngày hôm nay, hoặc không chiêu đãi tốt khách mời, sẽ ném đi toàn bộ thể diện của nhà họ Cố, thế nên trên dưới toàn bộ nhà họ Cố lấy ra mười phần tinh thần.

Mà lúc này, Dịch Duy nằm sấp ở trong lòng Cố Nhạc Sán, giữa lúc nửa tỉnh nửa mơ, còn mê màng ngủ. Tối qua cũng không biết tại sao, cậu bỗng nhiên rất căng thẳng, rất trễ mới ngủ được, cho nên bây giờ còn chưa tỉnh táo.

"Phải hay không nên thức dậy rồi?" Dịch Duy muốn mở mắt lại mở không ra, mơ màng nói: "Hôm nay hình như có việc gì đó quan trọng, đi học...hình như không phải, là cái gì vậy."

"Không cần vội, còn có thể ngủ thêm một lát." Cố Nhạc Sán ôm Dịch Duy, cúi đầu hôn xuống trán cậu.

"Ồ..." Dịch Duy nghe Cố Nhạc Sán nói như vậy, đang muốn ngủ, bỗng nhiên kinh ngạc tỉnh lại, chống người lên nhìn anh nói: "Chúng ta hôm nay hình như phải kết hôn, đúng không?"

Cố Nhạc Sán nhìn Dịch Duy một lát nói: "Phải."

"Chúng ta có đến...đến trễ chưa?" Dịch Duy hoảng loạn dùng tay chân muốn bò lên, tay mềm nhũn lại nằm sấp về trong lòng Cố Nhạc Sán, Dịch Duy nghĩ cậu trước đây chưa từng đến trễ ở bất cứ trường hợp nào, nếu đến trễ vào ngày trọng đại như hôn lễ mình cũng quá mất mặt rồi.

"Đừng sốt ruột." Cố Nhạc Sán vỗ nhẹ lưng cậu trấn an nói: "Tổ chức hôn lễ ở trong nhà, sao có thể đến trễ? Thời gian còn sớm, khách mời còn chưa có đến."

"Em quên mất." Dịch Duy lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chôn mặt ở trong lòng Cố Nhạc Sán nói: "Em rất căng thẳng."

"Tại sao căng thẳng?" Cố Nhạc Sán hỏi.

Dịch Duy thở dài nói: "Luôn cảm thấy, giờ phút quan trọng nhất của đời người, chính là hôm nay, loại cảm giác nghi thức quan trọng này, khiến em có hơi căng thẳng."

"Hôm nay là một trong những giờ phút quan trọng nhất trong cuộc đời chúng ta, sau này còn sẽ có rất nhiều giờ phút quan trọng, hôm nay ba người chúng ta em tôi còn có con, sau này chúng ta sẽ là bốn người, năm người, hoặc sáu người, đợi đến lúc các con đều độc lập, chỉ còn lại hai người chúng ta, chúng ta mỗi ngày ở bên nhau, đều là giờ phút quan trọng trong sinh mệnh." Cố Nhạc Sán nhìn mắt Dịch Duy nói.

"Em còn phải sinh thêm ba đứa nữa?" Dịch Duy nghiêm túc hỏi: "Có phải hơi nhiều không?"

Cố Nhạc Sán cười nói: "Cái này không phải trọng điểm, muốn sinh bao nhiêu do em quyết định, trọng điểm là, chúng ta mỗi ngày ở bên nhau, đều là giờ phút quan trọng, cho nên em không cần bởi vì hôn lễ hôm nay mà cảm thấy căng thẳng."

"Được." Dịch Duy giơ tay ôm cổ anh, chủ động sáp đến hôn anh.
Bình Luận (0)
Comment