Sinh Được Người Kế Thừa Hào Môn, Tôi Huênh Hoang

Chương 61

Hôm nay ở trong sân của Cố Nhạc Sán và Dịch Duy, bên trong bên ngoài đều treo lên đèo lồng màu đỏ, Dịch Duy và Cố Nhạc Sán về đến trong sân, trước đi thăm con.

Con đã ngủ rồi, Dịch Duy ngồi bên cạnh giường em bé, sờ sờ gương mặt nhỏ của con, lại cúi người hôn xuống trên mặt bé, mới nhấc người lên cùng Cố Nhạc Sán về phòng.

Cố Nhạc Sán nắm tay Dịch Duy đi đến bên giường ngồi xuống, nhìn cậu nói: "Cả ngày hôm nay mệt rồi?"

"Cũng còn được." Dịch Duy ngẩng đầu nhìn những đèn lồng đỏ kia nói: "Cả căn phòng đỏ rực, nhìn hơi hoa mắt, cũng có thể lúc mời rượu uống nhiều chóng mặt."

"Vậy ngủ sớm chút đi." Cố Nhạc Sán ôm Dịch Duy vào trong lòng nói.

Dịch Duy ngồi dậy đẩy ngã Cố Nhạc Sán, nằm sấp trên người anh nói: "Nhưng em không muốn sớm như vậy đã đi ngủ, dù sao đây cũng là đêm tân hôn."

"Được." Cố Nhạc Sán ôm eo Dịch Duy nói.

................................

Sáng hôm sau, sau khi Dịch Duy tỉnh lại, đỡ eo mình chuẩn bị thức dậy, tay Cố Nhạc Sán nhẹ nhàng đưa qua, cậu lại ngã vào trong lòng anh.

Dịch Duy oán giận nói: "Còn nói để cho em ngủ sớm, trên miệng nói dễ nghe, nhưng mỗi lần đều trang nghiêm chơi lưu manh, em đã nói em muốn ngủ anh còn không cho em ngủ."

"Không phải tôi đã nói với em, một khi bắt đầu, bản thân tôi cũng rất khó ngừng lại." Cố Nhạc Sán trang nghiêm nói.

"Vậy anh...anh..." Dịch Duy nhớ đến tình cảnh tối qua, sắc mặt đỏ bừng nói không ra lời.

"Thật đẹp." Cố Nhạc Sán nhìn mặt Dịch Duy đỏ hây hây cảm thán nói, trong mắt có thần sắc si mê.

Dịch Duy cúi đầu tựa vào trong lòng Cố Nhạc Sán.

Hai người vành tai chạm tóc mai rất lâu, mới rời giường đánh răng rửa mặt ăn sáng.

Tuy Dịch Duy và Cố Nhạc Sán đã kết hôn một khoảng thời gian, nhưng hôm qua mới tổ chức hôn lễ, hôm nay mới tính là ngày tân hôn đầu tiên. Cậu hôm qua đã nhận không ít lì xì tiền biếu còn có quà, hôm nay phải đến chỗ các trưởng bối trả lễ và nhận thân, Cố Nhạc Sán sẽ đi với cậu.

Đầu tiên là đi chỗ Diệp Phượng, đưa trả lễ, lại ngồi một lát uống chén trà, hai người liền rời đi.

Chỗ thứ hai là chỗ Hứa Hoa, bởi vì biết Cố Nhạc Sán cũng sẽ đến, nên Tưởng Thục Cầm và Cố Hoành đều đang đợi, ngay cả Dịch Tuyên cũng có mặt.

Sau khi Dịch Duy đưa quà lên, đi đến ngồi xuống chỗ đối diện với Tưởng Thục Cầm, mỉm cười nói: "Tôi đích thân lựa chọn mấy phần quà cho thím hai và chị dâu, còn có Cố Hoành và Dịch Tuyên, hy vọng các người sẽ thích."

"Cậu có lòng." Hứa Hoa hờ hững nói.

"Nên làm." Dịch Duy nhìn về phía Cố Hoành và Dịch Tuyên nói: "Các cậu mở ra xem thử có thích hay, nếu không hài lòng, tôi có thể lại lần nữa chuẩn bị giúp các cậu."

Cố Hoành và Dịch Tuyên mới đầu không động, Hứa Hoa khẽ ho một tiếng, họ mới mở ra hộp quà nhìn.

Cố Nhạc Sán uống hớp trà, rồi ngước mắt nhìn về phía họ.

Cố Hoành cảm nhận được ánh mắt của Cố Nhạc Sán, lập tức nói: "Quà tôi rất thích, cảm ơn thím tư."

"Cảm ơn...thím tư." Dịch Tuyên cũng nhỏ giọng nói.

Dịch Duy mỉm cười nói: "Các cậu thích là được, tuy trước đó chúng ta có chút mâu thuẫn, nhưng cũng không phải chuyện gì ghê gớm. Tôi là trưởng bối, nếu còn ghi thù các cậu, tôi lại không có khí độ trưởng bối nên có, đều là người một nhà, sau này chung sống với nhau cho tốt, các cậu nói xem?"

Cố Hoành bị thái độ và giọng điệu trưởng bối của Dịch Duy chọc tức, nhưng trước mặt chú tư gã, gã không dám biểu hiện ra bộ dáng căm giận bất mãn, chỉ có thể nói: "Thím tư nói phải."

Dịch Duy lại nhìn về phía Tưởng Thục Cầm nói: "Chị dâu những năm này chăm sóc thím hai và Cố Hoành, thật sự cực khổ, đợi qua một hai năm nữa Cố Hoành và Dịch Tuyên kết hôn, tôi cũng đã quản lý toàn bộ chuyện nhà họ Cố vào trong tay, đến lúc đó chỉ cần chỗ tôi có thể giúp, chị dâu cứ việc mở miệng, không cần khách khí với tôi."

Tưởng Thục Cầm bị Dịch Duy mở miệng gọi chị dâu trong lòng bị nghẹn đến hoảng, mà lời của Dịch Duy càng khiến trong lòng bà rất khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng mạnh mẽ đè xuống cảm giác khó chịu trong lòng, giả vờ bình tĩnh nói: "Cố Hoành và Dịch Tuyên đều còn trẻ, chuyện kết hôn không vội."

"Tôi trước đây nghe nói, đợi Cố Hoành và Dịch Tuyên vừa tốt nghiệp sẽ chuẩn bị phải kết hôn, nghe ý của chị dâu, đây là muốn hoãn lại thời gian kết?" Dịch Duy giả vờ nghi ngờ hỏi: "Đây là tại sao?"

"Không tại sao, tụi nó còn trẻ, cần phải bồi dưỡng và dung hòa tình cảm, hơn nữa tụi nó đều là người nặng lòng với sự nghiệp, không có chút thành tựu trên sự nghiệp, tụi nó không thể an tâm kết hôn." Tưởng Thục Cầm nói.

"Cố Hoành và Dịch Tuyên bên nhau từ nhỏ đến lớn, tình cảm hai người sâu nặng, còn cần phải bồi dưỡng và dung hòa tình cảm?" Dịch Duy nhìn Tưởng Thục Cầm nói: "Hơn nữa cổ đại có câu trước thành gia sau lập nghiệp, cũng có đạo lý nhất định, nếu chưa gặp được người thích hợp, trễ chút kết hôn cũng không có gì, nhưng bọn họ đã có cơ sở tình cảm, sớm chút kết hôn không phải càng tốt hơn sao?"

"Cậu vội vàng muốn để tụi nó kết hôn, là tại sao?" Tưởng Thục Cầm sắc mặt không tốt lắm nói.

"Chị dâu không cần tức giận, tôi thật sự không có ý khác, chỉ là nghĩ nếu Cố Hoành và Dịch Tuyên sớm kết hôn, cũng coi như hoàn thành một cọc tâm nguyện nhiều năm của chị dâu. Hơn nữa nếu có thể nhanh chóng cho thím hai ôm được chắt trai, là chuyện vui lớn." Dịch Duy xoay đầu nhìn về phía Cố Nhạc Sán, giả đò quan sát sắc mặt anh nói: "Ông xã, anh nói xem?"

"Ừ." Cố Nhạc Sán uống xong hớp trà nói: "Nếu đã đính hôn, chuyện kết hôn cũng không cần thiết kéo dài."

Lời Cố Nhạc Sán nói ra miệng, sắc mặt Tưởng Thục Cầm và Cố Hoành còn có Dịch Tuyên đều thay đổi.

"Các cậu đang tân hôn, con lại mới đầy trăm ngày, không cần vì hôn sự của Cố Hoành nhọc lòng." Hứa Hoa nói.

"Bất kể nói thế nào, Cố Hoành là đứa nhỏ duy nhất của anh cả, chúng ta làm trưởng bối, vì nó suy nghĩ nhiều cũng nên làm." Dịch Duy nhìn Hứa Hoa mỉm cười nói.

Hứa Hoa hờ hững nhìn Dịch Duy, rồi nói với Cố Nhạc Sán: "Con đến bây giờ mới kết hôn có con của mình, cũng không dễ, người là con tự mình chọn, con cũng không có cái gì bất mãn, sau này ngày tháng sống cho tốt, những hoa hoa cỏ cỏ oanh oanh yến yến bên ngoài kia, nếu chỉ gặp dịp thì chơi cũng được, đừng gây ra chuyện gì không tốt, ném đi thể diện nhà họ Cố."

Hứa Hoa cố ý nói những lời này, chỉ muốn thăm dò Cố Nhạc Sán.

"..." Cố Nhạc Sán im lặng một lát rồi nói: "Thím hai yên tâm, trong lòng tôi hiểu rõ."

"Chỗ biệt thự Lâm Giang, con vẫn nhanh chóng xử lý đi." Hứa Hoa tiến thêm một bước thăm dò.

"Thím hai không cần vội, Nhạc Sán từng nói muốn để cô ấy đi, là tôi không đồng ý." Dịch Duy mỉm cười nói: "Tạm thời trước để cô ấy ở đó, dù sao cũng sống không lâu dài, tôi hiện tại bận học tập, phải chăm con, khó tránh khỏi lơ là Nhạc Sán, có người giúp tôi chia sẻ cũng tốt. Đợi tôi tốt nghiệp, con cũng lớn hơn, nên đi sẽ đi, ông xã anh nói xem?"

"Ừ." Cố Nhạc Sán gật đầu, phối hợp với biểu diễn của Dịch Duy.

Hứa Hoa và Tưởng Thục Cầm trong lòng lại lần nữa kinh ngạc, Hứa Hoa nghĩ, bà sống đến tuổi này, chưa từng gặp người nào giống Dịch Duy, cũng đoán không ra cách nghĩ của cậu.

Dịch Duy nhìn nét mặt của họ, trong lòng nén cười nén rất cực khổ.

Cố Nhạc Sán nhìn Dịch Duy, rồi đứng lên nói: "Thời gian không sớm nữa, còn phải đi chỗ chú ba và chứ tư, thím hai nghỉ ngơi cho tốt, đợi có thời gian rảnh tôi lại đến thăm thím."

Cố Nhạc Sán đi đến trước mặt Dịch Duy đưa tay về phía cậu, Dịch Duy đứng lên, anh dắt cậu rời đi.

Dịch Tuyên nhìn bóng lưng Cố Nhạc Sán, nhiều năm yêu thầm người đàn ông này, không chỉ không mất đi, khoảng thời gian này tình cảm trong lòng y dường như càng sâu đậm hơn. Hơn nữa anh rõ ràng có xu hướng bạo lực, tại sao sẽ dịu dàng với Dịch Duy?

"Quả thực quá ức hiếp người!!" Tưởng Thục Cầm căm giận dùng sức vỗ bàn nói: "Lúc này vừa mới kết hôn, cứ như vậy muốn nhanh chóng đuổi mẹ con chúng con ra ngoài, bộ mặt của nó không khỏi quá khó coi, tâm tư quá độc ác!! Thật sự tức chết con!"

Tưởng Thục Cầm đứng lên nhìn Hứa Hoa nghiêm túc nói: "Mẹ, người nếu lại không nghĩ cách đè xuống nhuệ khí của Dịch Duy, nhà họ Cố thật sự không có chỗ đứng cho Cố Hoành nữa!"

Hứa Hoa nhìn Tưởng Thục Cầm, thở dài, nhìn Cố Hoành hỏi: "Vừa rồi nghe ra được gì không?"

Cố Hoành sửng sờ, nhanh chóng suy xét nói: "Vừa rồi bà nội cố ý thăm dò chú tư, xem thử thái độ của chú đối với vị ở biệt thự Lâm Giang."

Hứa Hoa gật đầu, thầm nghĩ còn được không hoàn toàn di truyền tính cách và IQ của mẹ gã, lại hỏi: "Như vậy cháu từ trong thái độ của chú tư cháu vừa rồi, nhìn ra cái gì không?"

Cố Hoành lại sửng sờ, không biết nên trả lời thế nào, bởi vì gã cũng không xác định được thái độ chú tư vừa rồi đại biểu cái gì.

"Chú tư con, khẳng định biết bà cố ý nói những lời này thăm dò nó." Hứa Hoa nhắc nhở.

Cố Hoành rất nghiêm túc suy nghĩ, nhưng vẫn không thể trả lời.

Tưởng Thục Cầm nhìn Cố Hoành, rồi nói với Hứa Hoa: "Mẹ, Cố Hoành mới bao nhiêu tuổi, sao có thể nhìn thấu được cách nghĩ trong lòng chú tư nó?"

"Vậy cậu thì sao?" Hứa Hoa lại nhìn về phía Dịch Tuyên hỏi: "Cậu học tâm lý học, cậu vừa rồi có nhìn ra những gì không?"

Dịch Tuyên cũng sửng sờ, vừa rồi đầu óc y chỉ nghĩ tâm sự của mình, hoàn toàn không để ý hàm ý đối thoại và suy nghĩ khác của họ. Y và Cố Hoành nhìn nhau, hai người giống như học sinh dưới tình huống không hề chuẩn bị, bị giáo viên bắt thi thử, đầu óc một mảnh trống rỗng, không biết nên trả lời thế nào.

Hứa Hoa lạnh mặt thất vọng nói: "Dịch Duy và Nhạc Sán đang thời kì tân hôn, cảm tình sâu đậm, nó lúc nói chuyện còn sẽ quan sát sắc mặt của Nhạc Sán, căn cứ sắc mặt thái độ Nhạc Sán khống chế lời nói có chừng mực. Mà các cháu vào trong tình huống như vậy, còn bị Dịch Duy dùng lời nói ép sát, nhưng chỉ biết ngây ngốc?! Chuyện kết hôn của hai người các cháu, xác thực nên suy xét lại, chắc chắn không được, thì giải trừ hôn ước, đừng chỉ biết quan tâm nói chuyện tình cảm, trong đầu chứa không được thứ khác."

"Bà nội!"

"Mẹ!"

Cố Hoành và Tưởng Thục Cầm đồng thời gọi.

"Cháu đồng ý." Dịch Tuyên bỗng nhiên nói.

Cố Hoành xoay mạnh đầu nhìn về phía Dịch Tuyên nói: "Dịch Tuyên, lúc này em đừng nói lời giận dỗi nữa!"

"Em không nói lời giận dỗi." Dịch Tuyên đứng lên nhìn Cố Hoành nghiêm túc nói: "Em cảm thấy lời lão phu nhân rất có đạo lý, bây giờ đã không phải lúc chúng ta chỉ biết nói chuyện tình cảm nữa, trước khi hai chúng ta có thành tựu nhất định, nên buông xuống tất cả tình cảm và tạp niệm."

"Vậy cũng không cần giải trừ hôn ước!" Cố Hoành vội vàng nói.

"Chỉ khi trong lòng có mục tiêu, mới có động lực càng nhiều hơn." Dịch Tuyên nhìn Cố Hoành nói: "Cũng mới có quyết tâm càng nhiều hơn."

"Cậu còn coi như có lý trí." Hứa Hoa nói: "Việc này cứ định vậy, một khi đã như thế, ít nhất trong thời gian ngắn, sẽ không bị giục kết hôn."

Cố Hoành nhìn bà nội gã, lại nhìn Dịch Tuyên, trong lòng một mảnh hỗn loạn, còn có vô số phản ứng kia, gã chưa đồng ý, sao đã quyết định rồi?

Tưởng Thục Cầm trong lòng sốt ruột, nhưng không biết nên nói gì mới tốt.

Dịch Duy lại theo Cố Nhạc Sán, chuẩn bị đi chỗ chú ba và chú tư anh ở, các con trai con gái của hai người chú anh, đều đã dọn ra ngoài sống, nhưng hai người chú còn sống ở nhà họ Cố, sau khi các cháu trai cháu gái lớn đến tuổi tác nhất định, sẽ dùng lý do ở bên các cụ, thường xuyên sẽ về nhà họ Cố sống.

Hai người trước đến chỗ chú ba Cố Nhạc Sán ở, chú ba Cố Nhạc Sán lúc trẻ tuổi rất phong lưu, tổng cộng kết hôn ba lần, có bốn con trai hai con gái, cháu trai cháu gái cháu ngoại trai cháu ngoại gái cộng lại hơn mười mấy người, hôm nay cũng đều đến.

Nhìn thấy Cố Nhạc Sán và Dịch Duy đi vào, trong phòng ngoại trừ ông cụ, tất cả đều đứng lên đi qua nghênh đón họ.

Anh ruột Cố Nhạc Sán là anh cả thế hệ này của họ, con trai trưởng chú ba anh là anh ba, con trai trưởng chú tư là anh hai, Cố Nhạc Sán xếp hàng thứ tư.

Dịch Duy và Cố Nhạc Sán ngồi xuống, vợ anh ba họ Cố Nhạc Sán bưng trà cho hai người họ.

"Cảm ơn chị dâu ba." Dịch Duy nói.

"Không cần khách khí." Lâm Dung mỉm cười nói.

"Chú ba khoảng thời gian này thân thể có khỏe không?" Cố Nhạc Sán hỏi.

"Chú à, tuy tuổi tác lớn, nhưng thân thể vẫn ổn, không có bệnh đau gì." Cố Thượng Hâm cười nói.

Cố Nhạc Sán gật đầu nói: "Người có tuổi, khỏe mạnh quan trọng nhất, đây là thứ dù nhiều tiền cũng không thể đổi được, không bệnh đau là chú ba có phúc."

"Phải." Cố Thượng Hâm thở dài thườn thượt nói: "Chú tuy thân thể còn tốt, nhưng dù sao cũng có tuổi, trên tinh thần so không được trước đây, chuyện của công ty, chú cũng dần dần ít hỏi đến. Nhưng còn may đám anh em họ của cháu, còn có chút năng lực, có thể giúp đỡ được cháu."

"Chú ba nói phải, anh ba và đám thằng năm, năng lực đều rất tốt, nhờ có họ, khiến cháu bớt lo không ít." Cố Nhạc Sán nói.

"Những năm này, tập đoàn dưới sự lãnh đạo và quản lý của cháu ngày càng tốt, cũng ngày càng lớn mạnh. Chú bây giờ nghĩ, quả nhiên vẫn là ánh mắt ông nội cháu tốt, năng lực bồi dưỡng người cũng mạnh, may mà cháu thừa kế sản nghiệp nhà họ Cố, nhà họ Cố mới có cục diện giống như bây giờ." Cố Thượng Hâm ngồi thẳng người nhìn Cố Nhạc Sán nói: "Người bên ngoài, luôn cảm thấy nhà chúng ta đấu đến anh chết tôi sống, thực ra là trong lòng họ mong đợi, muốn nhìn thấy nhà họ Cố chúng ta sụp đổ, cho nên mới nghĩ như vậy. Đều là người một nhà quan hệ máu mủ, có cái gì để đấu? Đoàn kết với nhau khiến nhà họ Cố ngày càng tốt, so với cái gì cũng mạnh hơn phải không? Cháu nói xem?"

"Nói rất đúng." Cố Nhạc Sán đồng ý gật đầu, rồi bưng lên ly trà uống hớp trà.

"Những cháu trai cháu ngoại trai của cháu, trong lòng cực kì sùng bái cháu." Cố Thượng Hâm chỉ đám cháu trai nói: "Nếu trong tụi nó có ai khiến cháu nhìn vừa mắt, cháu giúp chú dạy dỗ một chút, trong lòng chú nhớ cái tốt của cháu."

"Chú ba yên tâm, là người một nhà, cần gì nói lời khách khí." Cố Nhạc Sán thuận theo câu nói máu mủ một nhà của ông tiếp lời, nhưng cũng không đưa ra hứa hẹn thực thế gì.

Gia giáo nhà họ Cố cực kì nghiêm ngặt, các trưởng bối đang nói chuyện, các con cháu yên tĩnh ngồi một bên, cho dù đang ở cái tuổi hiếu động nhất như sáu bảy tuổi, cũng nghiêm túc nghe, không phát ra tiếng động nào.

Dịch Duy vừa rồi quan sát qua họ, ánh mắt họ nhìn Cố Nhạc Sán, xác thực mang theo ánh mắt sùng bái, với cậu càng nhiều là tò mò.

Cố Thượng Hâm có mấy đứa cháu trai tuổi tác hơi lớn, thoạt nhìn đều là tính cách chín chắn, nghe nói cũng rất xuất sắc. Dịch Duy cảm thấy, Cố Hoành chịu thiệt ở chỗ không có cha ruột và ông nội, nên trên tính cách và trên năng lực, không mạnh bằng mấy đứa cháu trai Cố Thượng Hâm, nhưng chiếm được chỗ tốt là cháu trai duy nhất của Cố Nhạc Sán.

Mấy người lại trò chuyện một lát, Cố Nhạc Sán đứng lên dắt Dịch Duy rời đi, người cả nhà lại tiễn họ đến cửa.
Bình Luận (0)
Comment