Sinh Được Người Kế Thừa Hào Môn, Tôi Huênh Hoang

Chương 67

Ngày đầu tiên và ngày thứ hai thi đấu, dành cho người của khu thi đấu D và khu thi đấu C, người hai khu thi đấu này sẽ đệ trình tư liệu báo danh tham gia thi đấu của mình trên mạng, thông qua xét duyệt hợp cách. Bởi vì nhân số khá nhiều, cho nên lượt đầu và lượt thứ hai hầu như là biện luận luận văn, do mấy giám khảo ngồi nêu câu hỏi chấm điểm và lựa chọn, dựa vào thực lực cũng khảo nghiệm vận may.

Kết quả ngày đầu tiên và ngày thứ hai, phần lớn người bị đào thải, người còn dư lại của hai khu thi đấu này, tiến vào khu thi đấu B, người khu thi đấu B tiến hành chân chính thi đấu lần đầu tiên.

Các học sinh của Mễ Tuyết biết Dịch Duy đến tham gia thi đấu, đặc biệt qua thăm cậu, cho dù hiệp hội tâm lý học của Aytersburg là địa bàn của Jefferson đối thủ của Mễ Tuyết, họ cũng phải giúp Dịch Duy chống lưng, để người của hiệp hội này không dám coi thường Dịch Duy.

Dịch Duy và các đàn anh đàn chị đang ở nhà ăn ăn cơm, người khác đến nhà ăn ăn cơm, nhịn không được đều liếc mắt nhìn về phía họ, dù sao học sinh của Mễ Tuyết ở trong giới tâm lý học đều là người rất nổi tiếng, xuất hiện tình cảnh họ tụ tập công khai, có thể nói là cảnh quan hiếm gặp.

Họ ăn xong rời khỏi nhà ăn, vào lúc này kết quả hôm nay thi đấu đã có, nên họ đi đến đại sảnh đợi thi đấu xem công bố kết quả thi đấu.

Sau khi vào đến đại sảnh, Dịch Duy thấy Dịch Tuyên vẻ mặt mất mát chịu đả kích, mà người đứng bên cạnh y, dường như đang an ủi y.

Dịch Duy đi qua, nhìn Dịch Tuyên hỏi: "Đây là bị đào thải rồi? Tôi đã nói chúng ta chưa chắc có thể gặp nhau trong lúc thi đấu, nhưng xếp hạng này của cậu cũng coi như không tệ, tiếp tục cố gắng, tôi rất mong chờ có thể cùng cậu chính diện đọ sức."

Dịch Tuyên sắc mặt khó coi nói: "Cậu chẳng qua ỷ vào danh tiếng của mẹ nuôi cậu, trực tiếp tiến vào khu thi đấu A, nếu hai chúng ta trao đổi cho nhau, cậu chưa chắc có thể tiến vào khu thi đấu A."

Dịch Tuyên cảm thấy, Dịch Duy tuy thành tích ở trường học và gia học đều rất tốt, nhưng khởi đầu muộn, mà bản thân y nửa năm nay cố gắng học tập ở nước ngoài, rất nhiều lần y được khen có thiên phú, bản thân y đoán chừng, cảm thấy thực lực của y và Dịch Duy ngang bằng nhau.

Dịch Duy nhịn không được bật cười, rồi nói: "Thật sự điếc không sợ súng, cậu hỏi thử anh Tề Nhiên của cậu, xem anh ta có dám có cách nghĩ như vậy không."

Nhìn Dịch Duy xoay người rời đi, Dịch Tuyên nhìn về phía Tề Nhiên, đợi hắn ta nói cho mình biết y vừa rồi nói chẳng hề sai.

Tề Nhiên thở dài nói: "Tuy trước đây Dịch Duy không có bất cứ danh tiếng nào, nhưng tất cả người tham gia thi đấu của khu thi đấu A, không ai dám xem thường cậu ta, bởi vì họ đều biết năng lực và tính cách của quý bà Miller, bà rất nghiêm khắc với học sinh của mình. Hơn nữa nếu Dịch Duy không có năng lực thi đấu, dựa theo quy định, người lần sau quý bà Miller tiến cử, chỉ có thể bắt đầu thi đấu từ khu thi đấu D, cho nên nếu Dịch Duy không đạt được trình độ nhất định, bà ấy sẽ không tiến cử cậu ta đến thi đấu."

Dịch Tuyên nghe xong, trong lòng càng khó chịu hơn, nghĩ nếu y cũng có quý bà Miller hướng dẫn, khẳng định sẽ không kém hơn Dịch Duy.

Tề Nhiên an ủi nói: "Không cần khó chịu, em lần đầu tham gia thi đấu, có được thành tích như thế rất tốt, sau này còn có cơ hội, chỉ cần em tiếp tục cố gắng, nhất định sẽ có một ngày đứng đầu."

Dịch Tuyên gật đầu, rồi nói: "Anh Tề Nhiên, anh lần này cũng nhất định giành được nổi bật, khiến cậu ta biết trong thế giới rộng lớn này còn có người giỏi hơn cậu ta."

"Em yên tâm, cậu ta bây giờ muốn vượt qua anh, là chuyện không thể nào, anh sẽ khiến cho cậu ta thua tâm phục khẩu phục." Tề Nhiên khẳng định nói.

Ngày hôm sau, cuối cùng đến người khu thi đấu A thi đấu.

Đám người thi đấu đi qua cửa kiểm tra kim loại, lần lượt rút thăm số phòng, rồi nhận lấy một cuốn sổ ghi chép chuyên dụng và một cây bút.

Tổng cổng ba phòng, sẽ rút thăm vào buổi sáng, khi rút thăm hiệp hội sẽ phái người đến bắt đầu tiến hành sắp xếp, sắp xếp xong sẽ khóa cửa lại canh giữ ở bên ngoài, đợi người tham gia thi đấu rút xong tiến vào phòng theo thứ tự, mới mở khóa phòng.

Hai người Dịch Duy và Tề Nhiên rút căn phòng đầu tiên, đều là phòng số ba, hai người đứng ở ngoài cửa chờ đợi nhìn lẫn nhau, Dịch Duy xếp hàng ở phía trước Tề Nhiên, đợi căn phòng mở ra trước sau vào phòng, mỗi một người tham gia thi đấu có thời gian 20 phút ở trong phòng.

Mỗi một căn phòng chỗ này, đều có thực ở ngoài đời, chứ không phải dựa theo cách nghĩ của người trong hiệp hội sắp xếp, cũng chính là nói, trong phòng thật sự có một người như vậy, mà mỗi một người tham gia thi đấu, phải căn cứ theo sắp xếp bài trí, cùng với tất cả chi tiết trong phòng, đến phân tích tính cách, thói quen, tuổi tác, nghề nghiệp...của chủ nhân căn phòng, phân tích chuẩn xác càng nhiều, điểm số đạt được càng cao.

Cái này dù sao cũng là thi đấu chuyên ngành tâm lý học, mà không phải thi đấu thầy điều trị tâm lý, tuy trước đây chưa từng xuất hiện nội dung thi đấu có liên quan đến điều trị tâm lý, nhưng lần này có xuất hiện hay không, còn chưa chắn.

Vào đến căn phòng đầu tiên, Dịch Duy trước quan sát một lần tổng thể hoàn cảnh, đây là một căn phòng gọn gàng sạch sẽ, tất cả đặt để đều rất trật tự. Xem xong khái quát hoàn cảnh, Dịch   Duy bắt đầu quan sát tỉ mỉ tất cả chi tiết nhỏ, căn phòng như vậy rất có thể có hố bẫy, có lẽ chủ nhân căn phòng, cũng không cần phải tự mình quét dọn và sắp xếp phòng, cho nên tính cách thói quen của chủ nhân căn phòng, nhất định phải phân tích từ trên chi tiết nhỏ, mà tất cả đồ vật chứng minh thông tin cụ thể của chủ nhân căn phòng, đều bị cầm đi hoặc bôi lên.

Dịch Duy nhanh chóng lục lọi mỗi góc mỗi lần, mỗi một chỗ có thể mở ra, thậm chí mỗi một cuốn sách, hai mươi phút sau, cậu đi ra khỏi phòng, đợi ở bên ngoài căn phòng thứ hai, Dịch Duy vừa ngồi xếp hàng đợi, vừa nhanh chóng viết xuống phân tích của bản thân với căn phòng vừa rồi vào quyển số.

Tề Nhiên xoay đầu nhìn Dịch Duy, đợi căn phòng lại lần nữa sắp xếp xong, hắn ta mới đi vào.

Đợi một lát, Dịch Duy tiến vào căn phòng thứ hai, căn phòng thứ hai là phòng em bé, có điều trong căn phòng này, có đồ dùng của đứa nhỏ từ năm đến mười lăm tuổi, cho nên phải phân tích cụ thể tuổi tác của đứa nhỏ vẫn có hơi khó khăn.

Căn phòng thứ ba, là một căn phòng nhìn có chút nữ tính, rất ấm áp trắng nõn, chỉ là Dịch Duy vừa vào đến, đã có loại cảm giác kì lạ.

Nhìn xong toàn bộ căn phòng thứ ba, Dịch Duy đi ra khỏi phòng ngồi xuống, nghiêm túc hồi tưởng và suy xét ba căn phòng vừa rồi, nhìn qua tất cả chi tiết, rồi đem nội dung cảm thấy nên bổ sung vào, toàn bộ đều viết vào.

Sau khi sửa xong và viết xong, Dịch Duy dùng giấy niêm phong dán lên sổ ghi chép, rồi giao lên sổ ghi chép, đi đến bên ngoài đại sảnh, các đàn anh đàn chị của cậu đều đang đợi cậu.

Dịch Duy rất có lòng tin, đi nhà ăn vừa ăn vừa đợi kết quả với các đàn anh đàn chị.

Dịch Duy về đến đại sảnh chờ, Tề Nhiên đi đến bên cạnh cậu nói: "Cậu là học sinh của quý bà Miller, vào đến thi đấu bán kết chắc hẳn không có vấn đề, vậy cậu cảm thấy, đợi lát nữa có kết quả, cậu có thể xếp thứ mấy?"

"Tôi cảm thấy tôi có thể đứng thứ nhất." Dịch Duy mỉm cười nói.

Tề Nhiên nhịn không được cười nói: "Cậu rốt cuộc quá mức tự tin, hay quá mức tự kiêu?"

"Mặc kệ tự tin hay tự kiêu, cũng bởi vì tôi có tự tin có vốn liếng, biết người biết ta, phân tích và suy tính thành thạo, chẳng phải đây là kiến thức cơ bản với những người như chúng ta sao?" Dịch Duy nhìn Tề Nhiên nói.

"Một lát nữa có kết quả, cậu đơi xem đi." Tề Nhiên cũng vô cùng tự tin nói.

"Được." Dịch Duy lập tức trả lời.

Màn hình trên tường đại sảnh sáng lên, màn hình chia thành hai phần công bố kết quả sách hạch thi đấu, một bên tiến vào thi đấu bán kết, một bên không tiến vào thi đấu bán kết, tất cả mọi người đều vây lại ngẩng đầu nhìn.

Dịch Duy nhìn thấy xếp hạng của mình, xoay đầu mỉm cười nói với Tề Nhiên: "Tôi nhớ, anh hình như có danh hiệu và thanh danh thiên tài, như vậy tôi hôm nay thắng anh, có phải cũng có thể tính là thiên tài hay không? Hơn anh 10 điểm, cảm ơn anh đã nhường tôi."

Sắc mặt Tề Nhiên ngày càng khó xem, hắn ta dùng sức nhìn chằm chằm xếp hạng trên màn hình, hắn ta đứng thứ hai, đứng sau Dịch Duy, hơn nữa Dịch Duy cao hơn hắn ta mười điểm.

Tề Nhiên không động đậy đứng ở chỗ cũ, một lát sau sẽ công bố thông tin chi tiết chủ nhân ba căn phòng, cũng sẽ công bố phân tích và ghi chép của người thi đấu, hắn ta muốn xem thử, 10 điểm này rốt cuộc hắn ta thiếu chỗ nào.

Căn phòng số một thoạt nhìn rất nữ tính, nhưng chủ nhân căn phòng này là đàn ông, nên nói chủ nhân căn phòng này, giới tính sinh lí là nam, nhưng giới tính tâm lí là nữ. Người này là giám đốc công ty bảo hiểm, bình thường là một người rất thân sĩ, trừ người yêu của hắn, người thân bạn bè của hắn cũng không biết trong nhà hắn có một căn phòng như vậy.

Trên căn bản Tề Nhiên phân tích chủ nhân căn phòng này đều chuẩn xác, chỉ có chút sai, hắn ta cho rằng chủ nhân căn phòng này có bạn trai, nhưng thực ra người yêu của chủ nhân căn phòng này là phụ nữ, còn là người phụ nữ có tính cách rất nam tính, bởi vì từ số lượng đồ trang điểm không nhiều trong căn phòng có thể nhìn ra, sử dụng những đồ trang điểm này không phải chủ nhân căn phòng, mà là bạn gái của chủ nhân căn phòng.

Tề Nhiên nhìn tất cả phân tích của Dịch Duy với đồ trang điểm, toàn bộ đều đúng, mà sau khi nhìn qua, ngay cả hắn ta cũng có cảm giác bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Căn phòng số hai là phòng trẻ em, chủ nhân căn phòng đã qua đời, mà mẹ của đứa trẻ này, sau khi tái hôn lại có đứa nhỏ, nhưng bởi vì nhớ thương đứa nhỏ đã qua đời, nên giữ lại căn phòng này, cũng thường xuyên quét dọn.

Chủ nhân căn phòng số ba là sinh viên, trong phòng đặt để rất trật tự, cũng có thể nhìn ra chủ nhân phòng học tập rất tốt, tất cả thoạt nhìn quá mức bình thường, nhưng thực ra chủ nhân căn phòng, có bệnh trầm cảm rất nghiêm trọng.

Dịch Duy và Tề Nhiên phân tích căn phòng số hai và số ba gần giống nhau, nhưng phân tích của Dịch Duy càng thêm chi tiết hơn, cho nên nhận được điểm số cao hơn.

"Vừa rồi tôi nói, biết người biết ta, phân tích và suy tính thành thạo, là kiến thức cơ bản với những người như anh tôi nên có, nhưng tôi mới nhớ ra, tôi thực sự hiểu rõ thực lực của anh, mà anh lại không hiểu rõ thực lực của tôi, cho nên dự đoán sai cũng rất bình thường." Dịch Duy nói: "Nhưng không sao cả, bắt đầu từ bây giờ, anh sau này sẽ có rất nhiều cơ hội hiểu rõ thực lực của tôi."

Tề Nhiên nhắm mắt siết chặt tay.

Dịch Duy nhìn hắn ta cười, rồi xoay người rời đi, đi ra khỏi đám người, vừa vặn đi qua người Dịch Tuyên, hai người nhìn nhau.

Người khác sau khi nhìn xong phân tích của Dịch Duy, đều bắt đầu thảo luận.

"Tuy trước đây hoàn toàn chưa từng nghe về người này, hơn nữa trên ghi chép hiển thị cậu ta là lần đầu tiên tham gia thi đấu, vậy mà vừa đến điểm số còn cao hơn Alan Chin, thật sự không hổ là học sinh của quý bà Miller."

"Lần đầu tiên thi đấu đã giành được thứ nhất, thật sự giỏi, quả nhiên học sinh do quý bà Miller dạy ra, tuyệt đối sẽ không khiến fans như chúng ta cảm thấy thất vọng."

"Mới 21 tuổi, cũng quá trẻ, Alan Chin có danh hiệu và thanh danh thiên tài, Evie này, chắc hẳn còn giỏi hơn thiên tài Alan Chin nhỉ?"

"Chắc hẳn rồi, Alan Chin là học sinh của Jefferson, Evie là học sinh của quý bà Miller, học sinh của Jefferson chưa từng vượt qua được học sinh của quý bà Miller, ai cũng biết quý bà Miller yêu cầu lựa chọn học sinh rất cao, cũng rất nghiêm khắc với học sinh của mình."

"Quý bà Miller mấy năm nay không có bất cứ tin tức nào, nhưng bà lại dùng phương thức khác để chứng minh thực lực của mình, thần tượng của tớ thật sự quá giỏi."

Tề Nhiên xoay người rời đi trong tiếng thảo luận của người khác, Dịch Tuyên cũng đi theo.

"Mẹ!" Dịch Duy đi đến bên ngoài, nhìn thấy mẹ nuôi đã đến, trong lòng rất kinh ngạc, bởi vì bà không nói cho cậu biết bà sẽ đến.
Bình Luận (0)
Comment