Sinh Được Người Kế Thừa Hào Môn, Tôi Huênh Hoang

Chương 86

Sau khi thấy Cố Nhạc Sán, Cố Diệu đưa tay muốn Cố Nhạc Sán bế, Cố Nhạc Sán đón lấy bé bế vào trong lòng.

"Thằng nhóc thối." Dịch Duy vỗ nhẹ một cái trên tã lót bọc mông con trai, rồi cáo trạng với Cố Nhạc Sán nói: "Con trai anh, bây giờ đã biết cắn người, cắn một cái lên gương mặt nhỏ mập mạp của bé hai nhà họ Ngụy."

"Đứa mặt như cái bánh báo hả?" Cố Nhạc Sán hỏi.

"Ừ." Dịch Duy gật đầu, véo nhẹ trên gương mặt nhỏ của con trai nói: "Con không thể vì gương mặt nhỏ phúng phính thịt của người ta giống cái bánh bao, thoạt nhìn rất ngon, thì thật sự coi người ta thành bánh bao mà cắn nhá? Thằng nhóc hư hỏng."

Cố Nhạc Sán tách ra môi của Cố Diệu, nhìn bé đã mọc ra răng nhỏ, hỏi Dịch Duy: "Cắn bị thương rồi sao?"

"Này thì không có." Dịch Duy nói: "Em còn đặt biệt nhìn kĩ, không cắn ra dấu, chắc con chưa kịp dùng sức, em đã bế con lên."

Tuy Cố Nhạc Sán và Ngụy Nam Phong có quan hệ bạn bè rất tốt, nhưng con nhà người ta mới đầy tháng, đã bị con trai mình cắn một cái, may không cắn bị thương, lỡ như cắn bị thương, để lại vết tích trên mặt đứa nhỏ nhà người ta, dù quan hệ tốt cũng sẽ tràn đầy áy náy, cho nên sau này nhất định phải trông kĩ và dạy con trai thật tốt mới được.

Cố Nhạc Sán bỗng nhiên xoa ấn đường, Dịch Duy nhìn anh lo lắng hỏi: "Lại cảm thấy không thoải mái sao?"

"Bỗng nhiên có hơi choáng váng." Cố Nhạc Sán an ủi Dịch Duy nói: "Không sao, trước đây cũng từng có tình huống này."

"Mẹ nói, trước khi chính thức bắt đầu trị liệu, để cho anh tiến hành trị liệu hương một khoảng thời gian, tác dụng ổn định cảm xúc và phát huy trấn an tinh thần của anh, tốt hơn uống thuốc, hôm nay chúng ta bắt đầu thử xem." Dịch Duy nói.

"Được." Cố Nhạc Sán gật đầu.

Dịch Tuyên sau khi chuyển ra khỏi nhà, chỉ có Dịch Bác thỉnh thoảng sẽ rút thời gian, chủ động đến thăm y.

Hai người cùng nhau ăn tối, Dịch Tuyên hỏi: "Tình huống công ty như thế nào? Có tốt hơn chưa?"

"Ừ." Dịch Bác gật đầu nói: "Tình huống bây giờ tốt hơn trước nhiều rồi."

"Bởi vì Dịch Duy sao?" Dịch Tuyên hỏi.

"...." Dịch Bác im lặng một lát nói: "Tuy anh không muốn thừa nhận, nhưng xác thực là như thế."

"Phải." Dịch Tuyên cười khổ nói: "Bây giờ ngoại trừ cậu ta, còn ai có thể bằng lòng giúp nhà họ Dịch chứ? Cậu ta là bạn đời hợp pháp của Cố đổng, lại yêu nhau với Cố đổng, giúp nhà họ Dịch và phá hủy nhà họ Dịch, với cậu ta mà nói là chuyện rất đơn giản rất dễ dàng, giữa người với người quả nhiên không giống, đây có lẽ là vận mệnh."

"Em còn thích Cố đổng?" Dịch Bác nhìn Dịch Tuyên hỏi.

"Thích hay không thì thế nào?" Trong mắt Dịch Tuyên xuất hiện nước mắt nói: "Trong lòng em rất rõ ràng, đời này không có hy vọng và khả năng."

"Như vậy em và Cố Hoành thì sao?" Dịch Bác hỏi.

Dịch Tuyên lắc đầu nói: "Em không biết, có lẽ cũng không thể nào, em cảm nhận được tim của anh ấy đã không ở trên người em nữa, hơn nữa em cũng không muốn miễn cưỡng bản thân."

"Như thế cũng tốt, em sẽ gặp được người tốt hơn." Dịch Bác bây giờ không muốn Dịch Tuyên cuốn vào trong đó.

"Người tốt hơn?" Dịch Tuyên thở dài nói: "Nơi nào, lúc nào mới xuất hiện? Người tốt hơn Cố đổng, em đời này có lẽ không thể gặp được."

Điện thoại Dịch Bác vang lên, gã ta đứng lên nói: "Anh đi nghe điện thoại."

Dịch Tuyên gật đầu, rồi buông đũa xuống đứng lên đi vệ sinh, đợi y từ phòng vệ sinh đi ra, từ chỗ quẹo đi qua, vừa vặn nghe thấy Dịch Bác đứng ở góc bên cạnh cửa sổ nhắc đến cái tên Mễ Vi, bước chân y dừng lại, trong lòng tràn đầy nghi ngờ, thầm nghĩ tại sao Cố Hoành và anh y đều tiến hành chuyện có liên quan đến Mễ Vi?

Đợi Dịch Bác nghe điện thoại xong, về đến trên bàn cơm ngồi xuống, Dịch Tuyên hỏi: "Anh cũng có liên hệ với Mễ Vi?"

Dịch Bác sững sờ, gã ta không ngờ sẽ bị Dịch Tuyên nghe thấy cuộc điện thoại của gã ta, cho rằng Dịch Tuyên từ chỗ Cố Hoành biết được tên Mễ Vi, thế nên nói: "Anh và Mễ Vi không có liên hệ, anh đâu có nghĩ không thông, có liên hệ với người phụ nữ của Cố đổng."

Dịch Tuyên vì lời của Dịch Bác, kinh ngạc sững sờ.

"Chuyện này, em đừng hỏi cũng đừng quản, càng không cần nhắc với bất cứ ai, biết không?"

Dịch Tuyên gật đầu.

Đợi Dịch Bác rời đi, Dịch Tuyên mới nghiêm túc suy nghĩ, nghĩ Mễ Vi là người phụ nữ ở biệt thự Lâm Giang, nhưng Cố Hoành và anh cả y, rốt cuộc đang làm gì.

Hai hôm sau, nhà phụ phía tây nhà họ Cố, Cố Hoành vẫn luôn cho rằng Mễ Vi sẽ lập tức nói cho gã biết vị trí cụ thể của mình, nhưng đến bây giờ cũng không thể biết tin tức của Mễ Vi, không chỉ gã ngày càng sốt ruột, bà nội và ông ngoại gã, cũng ngày càng sốt ruột.

"Cô ta vẫn không nói cho cháu biết cô ta đang ở chỗ nào sao?" Hứa Hoa cau mày hỏi.

Cố Hoành hơi do dự, rồi thẳng thắn nói: "Thực ra hai hôm nay, cô ta đã không trả lời tin nhắn của cháu, mặc kệ cháu hỏi thế nào, cô ta cũng không trả lời, không biết có phải có chuyện gì rồi không."

"Không thể tiếp tục đợi như thế." Hứa Hoa nhắm mắt, hít sâu một hơi nói: "Nhất định phải nhanh chóng lần nữa nghĩ biện pháp mới được."

"Có phải...cô ta đã bị chú tư tìm được?" Cố Hoành lo lắng nói.

"Tính thời gian, đứa nhỏ đã sắp sinh ra đời, cho dù bị chú tư cháu tìm được, cũng không thể phá bỏ đứa nhỏ." Hứa Hoa suy nghĩ nói: "Nói không chừng, cô ta hai ngày nay đã sinh, nên mới không rảnh trả lời tin nhắn của cháu."

"Như vậy chúng ta tiếp theo phải làm thế nào?" Cố Hoành hỏi.

"Bà phải nghĩ cho kĩ." Hứa Hoa nghiêm túc suy xét.

Tuy Hứa Hoa biết tiếp tục như vậy thì không được, nhưng cũng nghĩ không ra biện pháp gì tốt hơn, họ tìm không được Mễ Vi ở chỗ nào, lại phải lo lắng Mễ Vi sẽ bị Cố Nhạc Sán tìm được giấu đi, bây giờ họ ở trong tình cảnh tiến cũng không được mà lùi cũng không được.

Cố Hoành đi đến gia học đi học, cũng là ruột gan rối bời, bộ dáng mất hồn mất vía.

Dịch Tuyên đi đến trước mặt Cố Hoành gọi: "Cố Hoành."

Cố Hoành ngẩng đầu nhìn Dịch Tuyên, rồi đứng lên nói: "Xin lỗi, tôi bây giờ không có thời gian."

Lời của Cố Hoành khiến trong lòng Dịch Tuyên rất không thoải mái, y gì cũng chưa nói, gã đã nói không có thời gian, hơn nữa bộ dáng gã thoạt nhìn cũng không phải đang bận, thế nên có hơi tức giận nói: "Anh đang bận đợi điện thoại của Mễ Vi sao?"

Cố Hoành sững sờ, nhanh chóng nhìn xung quanh, lập tức kéo Dịch Tuyên đến trong góc.

"Em nói lung tung gì vậy?!" Cố Hoành đè thấp thanh âm nói.

"Em tận mắt nhìn thấy anh liên lạc với Mễ Vi, anh không muốn thừa nhận không sao cả, nhưng không cần liên lụy anh trai em vào, Mễ Vi là người của Cố đổng, mặc kệ anh muốn làm gì, một khi bị Cố đổng phát hiện, hậu quả các anh đều gánh vác không nổi!" Dịch Tuyên vốn dĩ muốn hỏi Cố Hoành rốt cuộc xảy ra chuyện gì, rồi khuyên gã, nhưng thái độ Cố Hoành khiến y bị chọc giận, cộng thêm ấm ức trong lòng khoảng thời gian này, y kìm không được tức giận.

Lời của Dịch Tuyên, khiến Cố Hoành sững sờ, gã nhất thời không hiểu rõ lời của Dịch Tuyên, đang muốn hỏi y là ý gì, điện thoại vang lên thanh âm nhắc nhở, gã cầm điện thoại lên xem, không quan tâm tiếp tục hỏi rõ ràng Dịch Tuyên, lập tức chạy rời đi.

Trong lòng Cố Hoành kích động hoảng hốt, bởi vì "Mễ Vi" cuối cùng cũng nói cho gã biết chỗ cô ở, bây giờ chuyện gã phải làm, chính là nhanh chóng đi tìm Mễ Vi.

Cố Hoành lập tức đi nói chuyện này cho Hứa Hoa biết, không trì hoãn lâu, lập tức đi sân bay, ngồi máy bay ra nước ngoài, dựa theo địa chỉ "Mễ Vi" gửi cho gã đích thân tìm đến.

Sau khi Cố Hoành lên máy bay không lâu, Dịch Duy nhận được tin tức Dịch Bác gửi đến, địa chỉ bên trên, giống y chang địa chỉ cậu để cho Đặng Tụng làm giả.

Dịch Duy thầm nghĩ, Dịch Bác nhận được tin tức thật là nhanh, rốt cuộc là ai truyền tin tức cho gã ta, khiến gã ta nhanh như vậy đã nhận được tin tức chi tiết chuẩn xác?

Mà sau khi Cố Hoành rời đi, Dịch Tuyên sững sờ tại chỗ, mới hoảng hốt rời đi, y bỗng nhiên có loại cảm giác tinh thần bất an, loại cảm giác này khiến y đứng ngồi không yên, hơn nữa còn mất ngủ cả đêm. Thế nên hôm sau, y đến công ty tìm Dịch Bác, muốn hỏi họ rốt cuộc đang làm gì.

Dịch Bác nghe y nói xong, cả người cứng ngắc.

"Các anh..." Dịch Tuyên thấy sắc mặt Dịch Bác không đúng lắm, nghi ngờ hỏi: "Anh, anh sao vậy?"

"Em thật sự nói những lời kia với Cố Hoành?" Tay Dịch Bác bắt đầu run rẩy.

"Nói...nói rồi, sao vậy?" Dịch Tuyên giải thích nói: "Em muốn khuyên anh ấy, không cần làm chuyện chọc giận Cố đổng, anh ấy hại chính anh ấy thì thôi đi, không cần liên lụy anh vào..."

"Liên lụy anh vào không phải cậu ta, mà là em." Dịch Bác cắn răng gầm lên giận dữ: "Em sắp hại chết anh em biết không?!"

"Em...em sao có thể?" Dịch Tuyên cảm thấy không hiểu tại sao cực kì tủi thân, sao bây giờ ai cũng muốn mắng y gào thét với y?

"Em đi!" Dịch Bác tức giận đến mức không biết nên nói gì mới tốt, gã ta chỉ cửa văn phòng nói: "Em lập tức đi, anh bây giờ không muốn nhìn thấy em!"

"Em rốt cuộc làm sai cái gì? Anh nói cho em biết đi!" Dịch Tuyên trong lòng bùng phát ấm ức, khóc nói: "Vì sao các anh bây giờ mỗi người đều đối với em như vậy? Em rốt cuộc đã làm chuyện gì không thể tha thứ chứ?!"

"Anh bây giờ không có cách nào giải thích nhiều như vậy với em, nói chung em lập tức đi, sau này không cần nhắc đến Mễ Vi với ai, cũng không cần nhắc đến anh." Dịch Bác nhịn xuống tức giận nói.

Dịch Tuyên nhìn Dịch Bác một lát, xoay người rời đi, trong lòng một mảnh lạnh buốt, y vốn cho rằng, Dịch Bác là người cuối cùng trên thế giới này, sẽ tốt với y vô điều kiện, nên y mới không muốn Dịch Bác bị Cố Hoành liên lụy, không ngờ ngay cả Dịch Bác cũng thay đổi.

Dịch Tuyên đi đến bên ngoài tòa nhà công ty, ngẩng đầu nhìn mặt trời chói mắt trên trời, trong lòng không cảm nhận được một chút ấm áp và hy vọng.

Dịch Bác hoảng hốt lại lo lắng ở trong văn phòng đi qua đi lại, lưng và trán gã ta bắt đầu đổ mồ hôi, gã ta cố gắng liều mạng nghĩ biện pháp, nhưng tâm trạng càng hoảng hốt, đầu óc càng hỗn loạn, không có cách nào nghĩ ra biện pháp và kế sách tốt.

Cố Hoành đã đến chỗ địa chỉ bên trên, gã từng bước đến gần căn phòng trước mặt, trong lòng càng lúc càng căng thẳng, gã không cách nào hình dung bản thân rốt cuộc có tâm trạng thế nào, chỉ cần vừa nghĩ đến dung mạo Mễ Vi, tim gã đập nhanh chóng, gã biết gã không nên rung động với Mễ Vi, nhưng thứ như tình cảm, thật sự rất khó khống chế.

Cố Hoành đứng ở cửa, lúc đang muốn giơ tay ấn chuông cửa, lại phát hiện cửa không đóng chặt, gã sững sờ, rồi ra hiệu người đợi bên ngoài, chậm rãi đẩy cửa vào, đi vào trong.
Bình Luận (0)
Comment