Đợi mọi người yên tĩnh lại, Cố Nhạc Sán lạnh mặt nói: "Tôi không thể nào để cho bất cứ ai ngoài Dịch Duy mang thai con tôi, nếu các người kiên trì nói có người tên Mễ Vi, hơn nữa cô ta mang thai con tôi, vậy mang cô ta đến trước mặt tôi để tôi xem thử!"
"Được rồi, đừng tức giận nữa." Dịch Duy nắm tay Cố Nhạc Sán nhỏ tiếng khuyên, rồi xoay đầu nhìn về phía đám người Hứa Hoa nói: "Thím hai tại sao kiên trì nói có người tên Mễ Vi, làm sao biết Mễ Vi mang thai?"
"Trước đây Mễ Vi sống trong biệt thự Lâm Giang, người bên ngoài ai cũng biết, chúng tôi sao có thể không biết?" Hứa Hoa nói, nhưng họ làm sao biết Mễ Vi mang thai, đương nhiên không thể nói.
"Ai nói với các người, người sống ở biệt thự Giang Lâm tên Mễ Vi, cũng là người bên ngoài nói với các người?" Dịch Duy nhìn họ hỏi.
"..." Hứa Hoa im lặng, người bên ngoài cũng chỉ biết có một người phụ nữ sống ở biệt thự Giang Lâm, không ai biết người phụ nữ kia tên Mễ Vi.
Dịch Duy chỉ từng nói với Ngũ Thanh mình tên Mễ Vi, mà người bên ngoài không biết cái tên Mễ Vi này, Ngũ Thanh không nhắc đến Mễ Vi với người khác, đám người Hứa Hoa sau khi điều tra mới biết cái tên Mễ Vi này.
"Biệt thự Lâm Giang, Nhạc Sán sớm đã sang tên cho tôi, thím hai nếu không tin, tôi có thể lấy thủ tục sang tên cho thím xem, đã là chỗ của tôi, tôi sao có thể sẽ để cho người khác ở?" Dịch Duy nhìn Hứa Hoa nói: "Thím hai, thím sẽ không bị người khác lừa chứ? Bằng không thím nói thử quá trình cụ thể, chúng tôi đều nghe xem là chuyện gì, giúp thím phân tích rốt cuộc là chuyện thế nào."
Hứa Hoa đương nhiên không cách nào nói ra cả quá trình, vì một khi nói ra, đồng nghĩa với việc thừa nhận họ dụng tâm lên kế hoạch đối phó Dịch Duy.
Diệp Phượng nhìn phản ứng của Hứa Hoa, mắt nhanh chóng chuyển động, rồi cũng nói: "Dịch Duy nói không sai, Nhạc Sán đã nói không có người tên Mễ Vi, nó cũng không thể để người khác mang thai, nhưng cô lại kiên trì nói Mễ Vi mang thai, con cũng đã sinh, đây rốt cuộc là chuyện gì, cô nói rõ ràng đi."
"Thím hai?" Dịch Duy thúc giục nói.
"Mễ Vi cầu cứu chúng tôi, nói cô ta bị người của cậu khống chế." Hứa Hoa nhìn Dịch Duy nói.
Dịch Duy cười nói: "Bất cứ việc gì cũng phải chú trọng bằng chứng, thím hai kiên trì nói tôi khống chế Mễ Vi, cũng không thể nào cứ nói suông thì đã định tội tôi chứ?"
Hứa Hoa nhìn về phía Cố Nhạc Sán, bà không ngờ, Cố Nhạc Sán sẽ kiên định phủ nhận sự tồn tại của Mễ Vi, bà thầm nghĩ, lẽ nào nói, nó vì Dịch Duy, con của mình cũng có thể không cần? Nếu thật sự là thế, dù họ tìm được mẹ con Mễ Vi, có thể có bao nhiêu phần thắng?
Cố Nhạc Sán bỗng nhiên siết chặt nắm tay, Dịch Duy nhận ra được thân thể anh không thoải mái, thế nên nói: "Tôi và Nhạc Sán, không cần thiết nói dối loại chuyện này, bằng không thì thím hai trở về tra kĩ lại, xem có phải bị người nào lừa rồi không."
Dịch Duy nhìn Hứa Hoa nói xong, đứng lên, khoác tay Cố Nhạc Sán đi về trong sân. Cậu vốn muốn mượn cơ hội lần này tiếp tục ép hỏi Hứa Hoa, khiến bà chính mồm nói ra càng nhiều chuyện họ từng làm hơn, khiến bà đích thân công khai kế hoạch và dụng tâm của họ. Nhưng vì không muốn bại lộ tình huống thân thể của Cố Nhạc Sán, chỉ có thể vội vã kết thúc.
Dịch Duy và Cố Nhạc Sán rời khỏi đại sảnh, người khác đều đứng lên lục tục đi ra ngoài, Diệp Phượng đi đến trước mặt Hứa Hoa nói: "Dùng một người Nhạc Sán căn bản không để ý, cô có thể uy hiếp được ai? Mặc kệ cô vũng vẫy thế nào, cũng đã không giải quyết được vấn đề nữa."
Hứa Hoa nắm chặt tay mình, hít sâu một hơi, bước nhanh đi ra khỏi đại sảnh, về đến nhà phụ phía tây.
Sau khi Hứa Hoa ngồi xuống, cố gắng sắp xếp cảm xúc của mình.
"Bây giờ phải làm thế nào? Chú tư căn bản không muốn quản Mễ Vi, hoàn toàn coi Mễ Vi không tồn tại, chúng ta phải như thế nào mới có thể tìm được Mễ Vi?!" Cố Hoành lo lắng nói, đang lúc gã dùng sức túm tóc mình, cố gắng nghĩ biện pháp, gã bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, đứng lên nói: "Cháu nhớ ra rồi!"
"Cháu nhớ ra cái gì rồi?" Hứa Hoa nghi ngờ nhìn gã hỏi.
Cố Hoành mấy ngày nay vì lo lắng và sốt ruột, nhất thời quên mất ngày đó Dịch Tuyên từng nói, vừa rồi bỗng nhiên nhớ ra, gã nhớ đến một khả năng, nói xong lời của Dịch Tuyên, gã nói ra cách nghĩ của mình: "Cháu cảm thấy Dịch Bác biết tin tức của Mễ Vi, rồi nói cho Dịch Duy biết, để Dịch Duy phái người cướp đi Mễ Vi và con của cô ta mang đi trước chúng ta, khẳng định là như thế!"
"Dịch Bác?" Hứa Hoa vốn đầu óc hỗn loạn, càng thêm hỗn loạn, bà nghi ngờ hỏi: "Nó như thế nào biết chuyện của Mễ Vi?"
Cố Hoành sững sờ, lập tức phủ nhận nói: "Không phải cháu nói với anh ta, cháu không nói với bất cứ người nào chuyện này, bao gồm cả Dịch Tuyên, cháu đảm bảo cháu một chữ cũng chưa từng nói với họ!"
"Vậy nó rốt cuộc làm sao biết Mễ Vi đang ở chỗ nào?" Hứa Hoa lại lần nữa hỏi.
Cố Hoành suy nghĩ một hồi, gã cũng nghĩ không thông Dịch Bác rốt cuộc làm sao biết được, chỉ có thể lấy ra điện thoại nói: "Cháu gọi anh ta qua, hỏi trước mặt anh ta."
Điện thoại Dịch Bác tắt máy, Cố Hoành lại gọi điện thoại cho Dịch Hồng, Dịch Hồng nói cho Cố Hoành biết, Dịch Bác mấy ngày rồi chưa về nhà, họ cũng không thể liên lạc được, nhờ Cố Hoành giúp đỡ tìm thử, nếu liên lạc được với Dịch Bác, lập tức thông báo với họ.
"Khẳng định là anh ta!" Cố Hoành dùng sức ném điện thoại lên sofa, căm giận nói: "Anh ta biết mình bại lộ, cho nên trốn đi! Anh ta khẳng định biết Mễ Vi đang ở chỗ nào, cháu nhất định phải tìm được anh ta!"
Cố Hoành bước nhanh đi ra ngoài, Hứa Hoa chỉ cảm thấy đầu óc một trận choáng váng, bà dù sao cũng đã lớn tuổi, thân thể và đầu óc không thể so được với lúc trẻ, đầu óc bà một mảnh hỗn loạn, không cách nào tiến hành suy xét bình thường, hoặc chịu phải ảnh hưởng áp lực trên tinh thần quá lớn, thân thể bà cũng bắt đầu không thoải mái.
Dịch Bác có lòng muốn trốn, Cố Hoành trong chốc lát tự nhiên tìm không được gã ta, cho nên gã đi tìm Dịch Tuyên.
Dịch Tuyên đang nghỉ ngơi ở trong phòng ngủ gia học, y những ngày này mặc kệ làm gì cũng không cách nào tập trung tinh thần, ngay cả đi học cũng không cách nào tiến hành bình thường, y biết y không thể như vậy nữa, nhưng y khống chế không được bản thân.
Nghe được tiếng chuông cửa, Dịch Tuyên đứng lên đi mở cửa, nhìn thấy Cố Hoành đứng ở bên ngoài, Dịch Tuyên sững sờ.
Cố Hoành đẩy Dịch Tuyên vào trong phòng, đóng cửa lại, nhìn y hỏi: "Dịch Bác ở chỗ nào?"
"Em mấy ngày rồi không liên lạc với anh ấy, anh muốn biết anh ấy ở chỗ nào, tự mình gọi điện thoại cho anh ấy không phải được rồi à, tìm em làm cái gì?" Dịch Tuyên cảm thấy không hiểu.
"Tôi nếu có thể tìm được anh ta, đương nhiên sẽ không đến tìm cậu." Cố Hoành nhìn hằm hằm Dịch Tuyên nói: "Nhưng anh ta trốn rồi! Cậu có thể liên lạc được anh ta đúng không? Cậu bảo anh ta nhanh chóng cút ra cho tôi! Nếu không tôi tuyệt đối sẽ không buông tha anh ta!"
Dịch Tuyên há há miệng, đã nói không ra lời, cũng không biết lại nói cái gì, y lấy ra điện thoại của mình dùng sức ném cho Cố Hoành, để gã tự mình gọi cho Dịch Bác.
Cố Hoành dùng điện thoại của Dịch Tuyên gọi cho Dịch Bác, vẫn là trạng thái tắt máy.
"Cậu gọi cho anh ta, cậu khẳng định biết làm thế nào liên lạc được với anh ta!" Cố Hoành lại nhét vào trong tay Dịch Tuyên.
"Anh điên rồi à?!" Dịch Tuyên lớn tiếng gào: "Anh không tìm được anh ấy, tôi làm thế nào liên lạc được với anh ấy!"
"Dù anh ta biến mất không thấy nữa, trên thế giới này người duy nhất có thể liên lạc được anh ta, chỉ có cậu! Anh ta không phải tên cuồng em trai sao? Quan hệ giữa các người khẳng định không chỉ anh em đơn giản như thế chứ? Cho nên cậu khẳng định biết làm thế nào liên lạc được với anh ta!"
Dịch Tuyên dùng sức đẩy Cố Hoành ra, y tức đến toàn thân run rẩy nói: "Anh dựa vào cái gì sỉ nhục tôi như vậy? Anh dựa vào cái gì?!"
Cố Hoành dùng sức túm cánh tay Dịch Tuyên nói: "Giữa cậu và Dịch Bác rốt cuộc có quan hệ gì tôi mặc kệ, bảo anh ta nhanh chóng nói ra Mễ Vi ở chỗ nào, nếu không một nhà các cậu, tôi sẽ không buông tha!"
"Lại là Mễ Vi." Dịch Tuyên bỗng nhiên cười lên, trong mắt lại là bi thương vô tận, y cười hồi lâu nói: "Anh muốn như thế nào, thì cứ như thế nấy đi, nhưng anh cũng sẽ không có kết quả gì tốt, chúng ta cứ chờ xem."
Cố Hoành cực kì phẫn nộ, dùng sức đẩy Dịch Tuyên ra, xoay người rời đi.
Toàn thân Dịch Tuyên kiệt sức ngã trên sàn, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, y cũng không để ý nữa.
Cố Nhạc Sán nằm trên giường, đầu tựa trên đùi Dịch Duy, Dịch Duy giúp anh nhẹ nhàng xoa bóp huyệt vị trên đầu, để anh có thể thả lỏng.
"Còn khó chịu không?" Dịch Duy hỏi.
Cố Nhạc Sán mở mắt nhìn cậu, Dịch Duy lập tức hiểu rõ, cúi đầu hôn lên môi anh.
"Chúng ta hôm nay thử một chút được không?" Dịch Duy cảm thấy Cố Nhạc Sán trong khoảng thời gian này tính cách thay đổi quá nhiều lần, lo lắng lại tiếp tục kéo dài sẽ không tốt, cho nên quyết định hôm nay bắt đầu thử nghiệm giúp anh tiến hành trị liệu.
Cố Nhạc Sán hơi gật đầu, anh tín nhiệm Dịch Duy, giao mệnh của mình cho cậu cũng được.
Dịch Duy cúi xuống đầu, dùng trán mình, cọ cọ trên trán anh.
Đến buổi tối, hai người đánh răng rửa mặt xong, Dịch Duy đốt hương hỗ trợ giấc ngủ đặt trên tủ đầu giường, lấy ra món quà đầu tiên Cố Nhạc Sán tặng cho cậu, quả cầu thôi miên bạch ngọc chạm rỗng, tuy cậu luyện tập thời gian rất dài, nhưng vẫn có chút căng thẳng.
Đợi sau khi Cố Nhạc Sán nằm xuống, Dịch Duy cũng nằm xuống dựa vào lồng ngực anh, đợi Cố Nhạc Sán sắp tiến vào trạng thái ngủ, Dịch Duy cẩn thận từng tí xoay chuyển quả cầu thôi miên bạch ngọc, kim loại bên trong khối cầu phát ra thanh âm rất nhỏ.
"Ông xã?" Dịch Duy nhỏ tiếng gọi.
"Ừ." Cố Nhạc Sán trả lời một tiếng.
Dịch Duy thở phào một hơi, ít nhất bước thôi miên đầu tiên đã thành công, bắt đầu làm từng bước thử nghiệm.
Như tình huống của Cố Nhạc Sán, cần quá trình trị liệu dài đằng đẵng, nếu ngắn phải mấy tháng, nếu dài có thể cần mấy năm, Dịch Duy đương nhiên hy vọng Cố Nhạc Sán có thể nhanh chóng khỏi hẳn, nhưng chuyện này không thể làm quá vội, mỗi một bước đều phải cẩn thận từng tí.
Dịch Duy tập trung tinh lực, hết sức chăm chú dẫn dắt Cố Nhạc Sán đã bị thôi miên, thăm dò từng chút một.
Dịch Duy duỗi tay vuốt ve mặt Cố Nhạc Sán, trong lòng cảm động, bởi vì nếu anh không toàn tâm toàn ý tín nhiệm cậu, thử nghiệm lần đầu tiên, không thể nào thuận lợi như vậy, đây là một khởi đầu tốt.