Hứa Hoa bỗng nhiên ngất xỉu, nhưng lúc bác sĩ và xe cứu thương còn chưa đến, bà tự tỉnh, sau khi bác sĩ đến, kiểm tra cho bà. Bà chỉ là khoảng thời gian này không nghỉ ngơi tốt, cộng thêm tuổi tác lớn lại bị kích thích, cho nên mới xuất hiện choáng váng và hôn mê ngắn ngủi, chỉ cần nghỉ ngơi tốt bình phục tâm tình và cảm xúc, sẽ không có vấn đề quá lớn.
Hứa Hoa nghỉ ngơi một tối, hôm sau, vẫn kiên trì muốn đi tìm Cố Nhạc Sán nói chuyện rõ ràng.
Cố Nhạc Sán sớm biết Hứa Hoa sẽ đến tìm anh, sớm đã làm xong chuẩn bị đợi bà, vừa vặn Dịch Duy cũng có mặt, thế nên ba người ngồi xuống, hôm nay toàn bộ đều nói hết ra.
"Tạo trò lừa bịp, trêu đùa chúng tôi, đùa giỡn chúng tôi, lừa gạt chúng tôi xoay vòng vòng, con và Dịch Duy trốn trong chỗ bí mật nhìn tất cả, rất vui vẻ phải không?" Hứa Hoa nhìn Cố Nhạc Sán nói, bà giống như trong một đêm, già đi rất nhiều.
"Thím đã quen đem toàn bộ sai lầm trách lên đầu người khác, trước giờ cũng không suy xét sai lầm của bản thân." Cố Nhạc Sán nhìn Hứa Hoa nói: "Mễ Vi là Dịch Duy, nhưng mục đích ban đầu em ấy tạo ra thân phận giả, chỉ không muốn bị người phát hiện em ấy mang thai hơn nữa còn ở trong nước, do chính các người, cho rằng có cơ hội đối phó với em ấy, muốn lợi dụng Mễ Vi dễ bị khống chế, thay thế địa vị của em ấy, lẽ nào không cho phép em ấy phản kích sao?"
Dịch Duy cũng tiếp lời nói: "Cũng không phải tôi chủ động đặt một cái bẫy lừa thím, là các người muốn đặt bẫy với tôi, tôi chẳng qua chỉ tiến hành phản kích, dùng ván cờ của các người vây khốn các người. Nếu như thật sự có người như Mễ Vi tồn tại, toàn bộ sự tính kế của các người dành cho tôi đều thành công, vậy tôi bây giờ, sẽ là hoàn cảnh thế nào? Thím hai có lập trường gì đến chỉ trích chúng tôi? Bởi vì kế hoạch của các người không thành công, cho nên tất cả đều là chúng tôi sai?"
"Mặc kệ nói thế nào, thím cũng là mẹ ruột của con, nhưng con lại hoàn toàn thiên vị Dịch Duy, đây mới là chuyện khiến thím lạnh lòng nhất." Hứa Hoa bộ dáng đau đớn nhìn Cố Nhạc Sán.
"Thím không cần vừa xảy ra chút chuyện, đã nhắc nhở tôi thím là mẹ ruột tôi, tôi trước giờ chưa từng quên thím là mẹ ruột tôi. Mà Dịch Duy làm chuyện gì, cũng chưa từng giấu giếm tôi, tôi biết tất cả, nhưng tôi cũng không nhúng tay vào chuyện này, bởi vì thím là mẹ ruột tôi, cho nên tôi luôn cho các người cơ hội, đợi các người thu tay, nhưng các người sai đến cùng! Khiến tôi vô cùng thất vọng!"
Hứa Hoa nhắm mắt, hít sâu một hơi nói: "Thím sẽ gánh vác tất cả trách nhiệm, con muốn trách thì cứ trách thím, thím sẽ nhanh chóng dọn ra ngoài, sau này sẽ không nói thêm một câu nào nữa về chuyện của các con, cũng sẽ không làm gì Dịch Duy nữa. Chỉ là Cố Hoành nó còn trẻ, cuộc đời nó còn có con đường rất dài phải đi, trước đây do chúng tôi không dạy dỗ nó tốt, con coi như nể mặt anh cả con, cho nó một cơ hội, chỉ bảo nó."
Hứa Hoa chủ động nhắc đến chuyện chuyển đi, cũng đảm bảo không đối phó Dịch Duy nữa, là muốn từ bỏ địa vị của bản thân bà ở nhà họ Cố, và lợi ích của nhà mẹ đẻ bà, để bảo vệ tiền đồ tương lai của Cố Hoành.
"Tôi trước đây cũng không phải chưa từng cho nó cơ hội, nhưng so với Cố Xương, trạng thái và năng lực của nó đều kém xa." Cố Nhạc Sán thở dài nói: "Nhìn biểu hiện của nó sau này đi."
Cố Nhạc Sán không muốn cam đoan cái gì với Hứa Hoa, dù sao Cố Hoành không phải con trai ruột của anh, anh không có nghĩa vụ và trách nhiệm phải hết lòng hết dạ cố gắng chỉ dạy gã, anh cũng không muốn vì cuộc đời sau này của Cố Hoành mà phải gánh vác hậu quả gì.
Hứa Hoa rời đi, Dịch Duy nắm tay Cố Nhạc Sán, hai người tựa sát vào nhau.
Hứa Hoa đối xử với đứa cháu trai Cố Hoành này, thật sự không có gì để nói, hết lòng hết dạ ý vì gã tính toán, lúc này cũng có thể vì Cố Hoành từ bỏ hết những thứ bà để ý cả đời, nhưng bà bằng lòng từ bỏ, nhà họ Hứa và nhà họ Tưởng lại không cam tâm.
Sau khi về đến nhà phụ phía tây, Hứa Hoa nhìn những người kia nói: "Tôi biết các người nghĩ thế nào, dù các người không cam tâm cũng vô dụng, bây giờ ai cũng không thể dao động vị trí của Dịch Duy ở trong lòng Nhạc Sán, cũng không có ai có thể lay động địa vị của nó ở nhà họ Cố, chuyện này, Nhạc Sán biết toàn bộ sự tình, nhưng nó vẫn thiên vị Dịch Duy, coi như sau này Dịch Duy muốn báo thù các người, Nhạc Sán cũng vẫn thiên vị nó."
"Chúng ta không làm gì nó, còn bị nó trêu đùa xoay vòng vòng, nó còn muốn báo thù chúng ta?"
"Chúng ta làm tất cả, đều là muốn đối phó nó, thậm chí còn uy hiếp đến con của nó, dựa theo tính cách của nó, không thể nào bởi vì chúng ta không thành công, sẽ không so đo với chúng ta, nhìn xem nó như thế nào đối phó nhà họ Dịch là biết." Hứa Hoa nói.
"Lẽ nào nói, thật sự không có biện pháp nào, chỉ có thể nhượng bộ?"
"Kế hoạch mưu kế của Dịch Duy, không phải lợi hại bình thường, quan trọng nhất, nó có thể khiến Nhạc Sán hoàn toàn thiên vị nó, chỉ một điểm này, chúng ta nào còn có biện pháp với nó. Bây giờ chúng ta nếu lại làm gì nữa, thì trúng với ý của nó, cho nó có lý do báo thù chúng ta. Đợi sau này lại xem, loại chuyện như vận mệnh, ai cũng nói không được, lúc Nhạc Sán vừa sinh ra, tôi cũng chưa từng nghĩ nó sẽ kế thừa nhà họ Cố, chuyện sau này ai nói chuẩn xác được? Chỉ là bây giờ, không thể không lại hành động thiếu suy nghĩ nữa."
Người khác cũng chỉ có thể bất lực thở dài.
Anh cả của Hứa Hoa ông cụ Hứa, và cha của Tưởng Thục Cầm ông cụ Tưởng, sau khi biết quyết định của Hứa Hoa, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, ai có thể ngờ họ những người này, sống đến cái tuổi này, chuyện gì chưa từng thấy, vậy mà bị người trẻ tuổi như Dịch Duy trêu đùa xoay vòng vòng, lần này không chịu thua cũng không được. Còn có, trong tay Dịch Bác có điểm yếu trọng đại của họ, bây giờ họ cũng nớm nớp lo sợ, chuyện này cần phải nhanh chóng xử lý mới được, tạm thời không dư tâm sức nghĩ cách đi đấu với Dịch Duy.
Cố Hoành còn chưa thể tiếp nhận sự thật Mễ Vi chính là Dịch Duy, gã nhìn hình của Mễ Vi, không ngừng nốc rượu, nghĩ đợi sau khi gã say rượu tỉnh lại, tất cả chỉ là một cơn ác mộng, cái gì cũng chưa từng xảy ra, lúc gã say, trong tay còn nắm chặt ảnh của Mễ Vi.
Tưởng Thục Cầm chăm sóc Cố Hoành say rượu, ngồi bên cạnh giường thay gã lau mặt, bản thân không ngừng rơi nước mắt, dù không cam tâm thế nào, dù khó chấp nhận hiện thực ra sao, những nhớ thương trong lòng kia, cũng chỉ có thể phủ chăn lên, bà bây giờ chỉ hy vọng Cố Hoành có thể tốt, bản thân có một mảnh tiền đồ tốt là được.
Cố Hoành say rồi say, bị Hứa Hoa hung dữ dạy dỗ một trận, Hứa Hoa mắng Cố Hoành, bản thân lại nhịn không được khóc lên, thiếu chút nữa lại ngất xỉu. Cố Hoành biết bà nội gã vì gã từ bỏ cái gì, cuối cùng không sống mê màng tự sa ngã nữa, chuẩn bị nhanh chóng khôi phục cuộc sống bình thường.
Cố Hoành đi gia học đi học, lúc gặp phải Dịch Duy, nhìn mặt Dịch Duy sững sờ, trong lòng còn chưa cách nào tiếp nhận sự thật, Mễ Vi chính là Dịch Duy, thế nên gã đến gần chuẩn bị nghiêm túc tỉ mỉ nhìn rõ.
Dịch Duy thấy Cố Hoành bỗng nhiên đến trước mặt cậu hỏi: "Cậu muốn làm cái gì?"
"Cậu thật sự là Mễ Vi?" Cố Hoành dùng sức nhìn chằm chằm mặt Dịch Duy.
Dịch Duy lạnh mặt nói: "Tôi không biết cậu đang nói cái gì."
Thần thái của Dịch Duy khiến Cố Hoành sững sờ, ở trong đầu óc gã, mặt của Mễ Vi và mặt của Dịch Duy trùng lên nhau, gã cuối cùng nhìn ra chỗ giống nhau của Mễ Vi và Dịch Duy, cuối cùng xác nhận sự thật Mễ Vi chính là Dịch Duy.
Cố Hoành cười khỏi nói: "Cậu thắng rất triệt để, chân chính làm được đả kích nặng nề với tôi."
"Cậu cảm thấy tôi làm những cái này vì đả kích cậu? Cậu thật sự nghĩ nhiều, cũng quá xem trọng bản thân." Dịch Duy châm chọc trợn trắng mắt, cậu làm tất cả cái này, không phải vì để đặc biệt đả kích Cố Hoành, mà vì để phản công lực lượng phía sau của Cố Hoành.
"Mặc kệ mục đích của cậu là gì, cậu đều làm được rồi." Cố Hoành tuy trước đây có hơi rung động với Dịch Duy, nhưng vẫn không hề do dự lựa chọn Dịch Tuyên gã yêu sâu đậm nhiều năm, nhưng cuối cùng lại rung động với Dịch Duy giả nữ, đây là chuyện gã không thể nào ngờ. Trước khi biết sự thật, nếu như để cho gã chọn giữa Dịch Tuyên và Mễ Vi, gã sẽ chọn Mễ Vi, cho nên mặc kệ từ góc độ nào mà nói, Dịch Duy đều thắng rất triệt để.
Dịch Duy nhìn ra cách nghĩ của Cố Hoành, lại ở trong lòng trợn trắng mắt, lười nói nhiều với gã, trực tiếp xoay người rời đi.
Cố Hoành nhìn bóng lưng Dịch Duy, trong lòng nhiều cảm xúc đan xen, gã tuy mới hơn 20 tuổi, trong lòng lại giống như từng trải qua rất nhiều cảm giác thê lương.
Dịch Tuyên đi đến trước mặt Cố Hoành, rất nghiêm túc nhìn gã nói: "Bị người lừa gạt đến như thế, rốt cuộc là cảm giác như thế nào?"
"Cậu muốn nói gì?" Cố Hoành mặt không cảm xúc hỏi.
Dịch Tuyên châm chọc cười nói: "Hôm nay là lần cuối cùng tôi đến gia học đi học, mà tôi lần này đến không phải để đi học, vì tận mắt nhìn, anh bây giờ là bộ dáng như thế nào."
"Cậu đã nhìn thấy rồi, còn có gì muốn nói không?"
"Anh dường như thật sự yêu Mễ Vi." Dịch Tuyên nhìn gã hỏi: "Như vậy anh cũng yêu Dịch Duy sao?"
"Tôi không cách nào trả lời câu hỏi này của cậu." Cố Hoành không cách nào trả lời, bởi vì ngay cả bản thân gã, cũng không thể xác định, gã rốt cuộc chỉ yêu Mễ Vi, hay cũng yêu Dịch Duy, dù sao họ vốn dĩ là cùng một người, bản thân gã hỗn loạn đến trình độ không cách nào sắp xếp rõ ràng.
"Thực ra tôi cũng không để ý đáp án, chỉ muốn nhắc nhở anh, bất kể đáp án là gì, anh đều đạt không được kết quả anh muốn. Về phần chúng ta, sau này cũng sẽ không gặp mặt nữa, ở chỗ này, tôi muốn làm tạm biệt với quá khứ của tôi, không hẹn gặp lại." Dịch Tuyên nói xong, xoay người rời đi.
Dịch Tuyên lúc biết Mễ Vi chính là Dịch Duy, cũng kinh ngạc và khó tin, cảm thấy chắc không phải thật, cho nên y thực ra không phải đến nhìn Cố Hoành chê cười, mà đến xác nhận chân tướng, vừa rồi đã xác nhận được, khiến người khó tin, nhưng lại chính là sự thật.
Dịch Tuyên trước là cười, cười đến chảy nước mắt, y và Cố Hoành, đều là người vừa mắc cười vừa đáng thương, trải qua tất cả, phát triển đến một bước này, y đã không còn lời nào để nói.
Dịch Tuyên quyết định muốn đi thành phố khác một mình sống, cũng sẽ không quay về nữa, sau này, cách xa tất cả chỗ này, người và vật chỗ này, không có quan hệ gì với y.
Cố Hoành xoay đầu nhìn bóng lưng Dịch Tuyên, trong lòng càng thê lương hơn, nhưng có vài người vài việc quay lại không được chính là quay lại không được, gã và Dịch Tuyên, thật sự đã kết thúc.