Trải qua nửa năm, Cố Nhạc Sán sắp xếp thời gian đối phó nhà họ Hứa và nhà họ Tưởng, cũng trải qua thời kì trị liệu khó khăn nhất.
Cố Nhạc Sán tựa nằm vào đầu giường, Dịch Duy nằm sấp trong lòng anh, nắm tay anh không tiếng động an ủi anh. Tuy trước khi biết chân tướng, họ đã làm xong chuẩn bị, nhưng lúc biết được chân tướng quả nhiên như vậy, vẫn sẽ cảm thấy căm giận. Chẳng qua còn may, chân tướng che giấu nhiều năm, cuối cùng hoàn toàn lộ ra mặt nước, chuyện này, cũng sẽ có kết quả cuối cùng.
Cố Nhạc Sán cúi đầu hôn Dịch Duy, Dịch Duy ngẩng đầu ôm lấy cổ anh.
"Cha cha, ba ba."
Dịch Duy đang lúc chuẩn bị dùng hành động an ủi Cố Nhạc Sán, nghe thấy tiếng gọi của con trai, lập tức cùng Cố Nhạc Sán tách ra, rồi ngồi đến bên giường đợi con trai đi qua.
Cố Diệu vừa ngủ trưa thức dậy, từ phòng mình chạy ra, đi tìm Dịch Duy.
"Ba ba, bế bế." Cố Diệu giơ tay, một đường chạy chậm đến trước mặt Dịch Duy.
Cố Diệu đã hai tuổi, không chỉ có thể đi có thể chạy, cũng đã biết nói rất nhiều lời.
"Tiểu Diệu chúng ta tỉnh ngủ rồi?" Dịch Duy bế Cố Diệu lên, rồi tựa vào bên cạnh Cố Nhạc Sán.
"Bụng bụng, ăn cơm." Cố Diệu nằm sấp ở trong lòng Dịch Duy nói.
"Muốn ăn cái gì?" Dịch Duy hỏi.
"Ăn...bao bao." Cố Diệu dùng thanh âm ngọng nghịu của con nít nói.
"Ăn bao bao rau hay là bao bao thịt?" Dịch Duy lại hỏi.
"Bao bao rau, bao bao thịt." Ý của Cố Diệu chính là đều muốn.
Cố Nhạc Sán bế Cố Diệu vào trong lòng mình nói: "Trong bụng ba có cục cưng nhỏ, Tiểu Diệu không thể nằm sấp trên bụng ba, biết chưa?"
"Em trai." Cố Diệu tuy không thể hiểu rõ tại sao có cục cưng nhỏ thì không thể nằm sấp trên bụng ba, nhưng biết cục cưng nhỏ chính là em trai, bởi vì hai cục cưng nhà họ Ngụy đều là em trai.
"Đúng, lại qua mấy tháng, Tiểu Diệu sắp có em trai rồi." Cố Nhạc Sán nhéo gương mặt nhỏ non nớt của Cố Diệu nói: "Tiểu Diệu của chúng ta sau này chính là anh cả."
"Tiểu Diệu là anh trai, bé lớn, bé hai, là em trai." Cố Diệu ngẩng đầu nhỏ, trên gương mặt nhỏ xinh đẹp, nét mặt non nớt đầy nghiêm túc.
Dịch Duy mang thai hơn ba tháng, chỉ là bây còn chưa nhìn ra bụng cậu, lại qua hơn bốn tháng nữa, đứa nhỏ phải ra đời.
Bánh bao Cố Diệu muốn không bao lâu đã đưa đến, vì còn phải ăn tối, nên Dịch Duy chỉ để phòng bếp làm cho bé hai cái bánh bao nhỏ ăn lót bụng.
Bánh bao nhỏ Cố Diệu ăn không có nếp gấp, trắng trắng phồng lên, bánh bao nhỏ đẹp lại ngon, Dịch Duy lau tay cho bé, để bé trực tiếp cầm lên ăn.
Dịch Duy tựa vào trên người Cố Nhạc Sán, nhìn bộ dáng Cố Diệu chuyên chú ăn, tâm tình cũng dần dần trở nên bình tĩnh, giờ phút thế này, tất cả mọi chuyện khiến người không vui vẻ, đều bị ngăn cách, họ chỉ chuyên tâm hưởng thụ giờ phút ấm áp này.
..................................
Ngày hôm sau, Dịch Duy nhận được điện thoại của Dịch Tuyên, đã biết chuyện Dịch Bác và Dịch Hồng còn có Triệu Trân xảy ra tai nạn.
Dịch Duy quyết định ra nước ngoài xem thử, cậu cũng không phải muốn quản họ, chỉ muốn tận mắt nhìn xem, họ bây giờ rốt cuộc như thế nào, thuận tiện hỏi thử, Dịch Bác rốt cuộc là như thế nào có được ghi âm cuộc nói chuyện của ông cụ Hứa và ông cụ Tưởng.
Sau khi Dịch Duy đến, Dịch Duy trước tìm hiểu rõ tình huống một nhà ba người họ, năm ngày trước được đưa đến bệnh viện tiến hành cấp cứu, Dịch Hồng và Triệu Trân đã tỉnh, Dịch Bác còn đang trong tình trạng hôn mê, đầu gã ta bị tổn thương rất nghiêm trọng, nếu trong vòng hai tuần vẫn cứ hôn mê, khả năng trở thành người thực vật rất lớn.
Dịch Tuyên sau khi nhận được điện thoại bèn đuổi qua, sau khi Triệu Trân tỉnh lại, dựa theo yêu cầu của Triệu Trân, liên lạc với Dịch Duy.
Triệu Trân sau khi nhìn thấy Dịch Duy, rất yếu ớt nói với Dịch Duy: "Năn nỉ con, giúp chúng ta sắp xếp về nước, mặc kệ sống hay chết, chúng ta muốn về nước."
Dịch Duy không lập tức đồng ý hoặc từ chối, mà là dò hỏi Triệu Trân và Dịch Hồng: "Hai người có biết Dịch Bác rốt cuộc như thế nào có được cuộc ghi âm nói chuyện của ông cụ Hứa và ông cụ Tưởng không?"
Dịch Hồng dùng thanh âm yếu ớt, cố sức nói gắng gọn cho Dịch Duy quá trình việc này. Chính là đứa cháu ngoại nhỏ tuổi nhất của ông cụ Hứa, vì là con trai của đứa con gái nhỏ ông cụ Hứa yêu thương nhất cho nên từ nhỏ lớn lên bên cạnh ông cụ Hứa. Bởi vì hắn rất thích chơi trò chơi, lúc ở trên mạng chơi game quen biết Dịch Bác, có một lần hắn ở trong phòng sách của ông cụ Hứa vừa chơi game vừa đợi ông cụ Hứa về, bỗng nhiên bụng không thoải mái, đi vệ sinh, chuẩn bị đi vệ sinh xong trở về chơi tiếp, cho nên laptop không tắt cũng không mang đi.
Mà lúc hắn đi vệ sinh, ông cụ Hứa về dẫn ông cụ Tưởng vào phòng sách, hai người bắt đầu nói chuyện, vừa vặn nhắc đến chuyện nhiều năm trước bắt cóc Cố Nhạc Sán, mà những nội dung này, toàn bộ bị Dịch Bác ở đầu trò chơi bên kia nghe thấy cùng lúc ghi âm lại, sau đó Dịch Bác thông qua một vài phương thức, từ chỗ Dụ Đạo Từ cháu ngoại trai của ông cụ Hứa, truyền tin tức liên quan đến Mễ Vi cho gã ta.
Ông cụ Hứa đến bây giờ còn chưa biết, cháu ngoại trai ông yêu thương nhất, chính là người mấu chốt dẫn đến tất cả bại lộ.
Dịch Duy nghe Dịch Hồng nói xong, tháo gỡ tò mò và nghi ngờ trong lòng, một lời cũng không nói rời khỏi phòng bệnh của Triệu Trân và Dịch Hồng, tận mắt nhìn xem tình huống bây giờ của Dịch Bác.
Dịch Duy đứng ở bên ngoài tường thủy tinh, nhìn Dịch Bác nằm trên giường bệnh, thầm nghĩ nếu gã ta thật sự trở thành người thực vật, cũng không tỉnh nữa, như vậy tất cả chuyện trong quá khứ, đều có thể dừng ở đây, nếu không, cậu tuyệt đối sẽ khiến gã ta hối hận khi tỉnh lại.
"Cậu chuẩn bị lúc nào sắp xếp cho cha mẹ và anh cả về nước?" Dịch Tuyên theo đến nhìn Dịch Duy hỏi.
"Tôi lúc nào từng nói tôi sẽ sắp xếp cho họ về nước?" Dịch Duy mặt không cảm xúc nói.
Dịch Tuyên sững sờ nói: "Vậy cậu đến đây chi?"
"Đến du lịch, thuận tiện tận mắt nhìn xem tình huống của họ." Dịch Duy nói.
"Cậu thật sự nhẫn tâm như vậy sao?" Dịch Tuyên bộ dáng khó tin nói: "Mặc kệ nói thế nào, họ đều là cha mẹ ruột của cậu."
Dịch Duy châm chọc cười lạnh, xoay người nhìn Dịch Tuyên nói: "Liên quan đến vấn đề cha mẹ ruột, trên buổi tiệc sinh nhật giả kia, tôi nói rất rõ ràng, mà cậu là người không có tư cách nói câu này nhất."
Dịch Tuyên nhớ ra những lời Dịch Duy từng nói, còn có bản thân y lúc đó trả lời, bất chợt nói không ra lời.
"Từ nghèo thành giàu thì dễ từ giàu thành nghèo mới khó, cuộc sống của người bình thường, không tốt như tưởng tượng của cậu đúng không?" Dịch Duy đi đến bên cạnh Dịch Tuyên, vỗ bả vai y nói: "Trước đây trong lòng họ, cậu mới là con trai ruột của họ, như vậy sau này cũng nhờ cậu cố gắng hoàn thành nghĩa vụ con trai ruột, dù sao hưởng thụ cái gì, thì phải trả giá cái đó phải không? Hơn nữa nếu Dịch Bác vĩnh viễn không tỉnh lại, cậu chính là người thừa kế duy nhất của nhà họ Dịch, cái này không phải rất tốt sao?"
Dịch Tuyên đi thành phố khác, tính toán một mình bắt đầu cuộc sống mới, vốn cho rằng đây là phương thức sống tốt nhất với y, nhưng y quen sống ngày tháng tốt lành, thẻ phụ bị cắt, tiết kiệm cũng tiêu gần hết, y bởi vì cuộc sống ngày thường bắt đầu túng quẫn mà sản sinh khủng hoảng. Cho nên sau khi nhận được liên hệ của bệnh viện, y lập tức đuổi đến, nghĩ đây là cơ hội tốt về đến nhà họ Dịch.
Dịch Duy nói xong với Dịch Tuyên, nhìn Cố Nhạc Sán đang đi về phía cậu.
"Xong chưa?" Cố Nhạc Sán nhìn Dịch Duy hỏi.
"Ừ." Dịch Duy gật đầu, đi về phía Cố Nhạc Sán nói: "Có thể đi rồi."
Cố Nhạc Sán ôm Dịch Duy, hai người cùng nhau rời khỏi bệnh viện, Dịch Tuyên nhìn hai người dần dần đi xa, đố kị và thê lương trong lòng giống như thủy triều lại lần nữa tuôn ra.
Dịch Duy biết Dịch Tuyên sống không nổi cuộc sống người bình thường, cho nên cậu nói nếu Dịch Bác không tỉnh lại nữa, y chính là người thừa kế duy nhất của nhà họ Dịch, khiến cho trong lòng Dịch Tuyên ôm chút hy vọng, sau này để cho một nhà họ dày vò lẫn nhau là được.
Hai người lên xe, Dịch Duy hôn Cố Diệu đang ngủ trên ghế trẻ em trong xe, tựa vào trong lòng Cố Nhạc Sán, Cố Nhạc Sán cúi đầu hôn trán Dịch Duy.
Họ lần này thật sự đến nghỉ ngơi, thời gian này, họ không có thả lỏng, Dịch Duy trị liệu cho Cố Nhạc Sán có hiệu quả rất tốt, nhà họ Hứa và nhà họ Tưởng trên căn bản là cá trong chậu, cho nên họ chuẩn bị tranh thủ lần này ra nước ngoài, thả lỏng.
......................................
Đợi Dịch Duy và Cố Nhạc Sán nghỉ phép kết thúc về nước, tiếp tục giải quyết nhà họ Hứa và nhà họ Tưởng, nhà họ Hứa và nhà họ Tưởng là chủ mưu nhiều năm trước bắt cóc Cố Nhạc Sán, hơn nữa ngay cả Cố Nhạc Xuyên cũng tham gia trong chuyện đó, từng chút một bị công khai, người nhà họ Cố vì để thể hiện rõ lập trường với Cố Nhạc Sán, biểu hiện ra tư thế như chung kẻ thù với nhà họ Hứa và nhà họ Tưởng, sử dụng toàn bộ lực lượng khiến nhà họ Hứa và nhà họ Tưởng vốn đã tràn ngập nguy cơ, bước vào tình trạng không thể trở mình.
Tưởng Thục Cầm mang theo Cố Hoành đến xin tha thứ với Cố Nhạc Sán và Dịch Duy, hy vọng họ có thể buông tha nhà họ Tưởng.
Mặc kệ Tưởng Thục Cầm cầu xin thế nào, Cố Nhạc Sán đều thờ ơ, thế nên chỉ có thể chuyển hướng cầu xin tha thứ với Dịch Duy.
"Dịch Duy, cậu giúp tôi đi, tôi cầu xin cậu, xin cậu!" Tưởng Thục Cầm khóc lóc van xin nói: "Buông tha nhà họ Tưởng lần này thôi!"
"Chị dâu, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm vì tất cả hành vi của mình, cha chị cũng không ngoại lệ, nhà họ Tưởng có kết quả như bây giờ, hoàn toàn là họ tự làm tự chịu." Dịch Duy lạnh mặt nói: "Huống chi, việc này phát triển đến bước ngày hôm nay, đã không thể nào quay lại được, mặc kệ chị xin ai đều không có tác dụng."
Tưởng Thục Cầm bụm mặt khóc một trận, lau nước mắt nói với Cố Nhạc Sán: "Chú nhỏ, chuyện anh cả cậu, không có quan hệ với Cố Hoành, tôi xin cậu không cần bởi vậy mà giận cá chém thớt Cố Hoành, nể mặt bà nội Cố Hoành, không cần xóa tên nó khỏi nhà họ Cố, cho nó một con đường đi."
Gần đây có người nhà họ Cố nói muốn để cho Cố Hoành vì hành vi của Cố Nhạc Xuyên gánh chịu một phần trách nhiệm, lại bởi vì gã là cháu ngoại trai của nhà họ Tưởng, cho nên phải xóa tên gã ra khỏi nhà họ Cố, sau này không có quan hệ nào với nhà họ Cố.
Dịch Duy nhìn Cố Hoành, cậu biết những người đề xuất xóa tên Cố Hoành ra khỏi nhà họ Cố, là vì nịnh nọt Cố Nhạc Sán, hai là tường ngã người đẩy, ba là nhà họ Cố ít đi Cố Hoành, tài nguyên vốn thuộc về gã, thì có thể chia đến trên đầu người khác.
Cố Hoành từ sau khi vào, vẫn luôn nằm ở trạng thái tinh thần hoảng hốt, từ khi biết tất cả, trong lòng gã đã tuyệt vọng. Gã cảm thấy chú tư gã nhất định sẽ đem chuyện cha gã từng làm, giận cá chém thớt đến trên người gã, nhưng ngay cả nhà họ Hứa và nhà họ Tưởng đều đã không bảo vệ được bản thân, chỉ dựa vào gã làm sao có thể tiếp nhận được giận cá chém thớt của chú tư gã?
"Chuyện này, bây giờ còn đang trong bàn bạc, đợi bàn bạc ra kết quả, sẽ thông báo với các người, các người về đi." Dịch Duy nói xong, bèn đứng lên cùng Cố Nhạc Sán về trong sân.
"Dịch Duy!" Tưởng Thục Cầm kích động đứng lên, bỗng nhiên quỳ xuống đất gọi: "Tôi quỳ với cậu, tôi cầu xin cậu! Dịch Duy!"
"Mẹ!" Cố Hoành lớn tiếng gọi: "Về đi thôi!"
Tưởng Thục Cầm ngồi trên đất khóc không thành tiếng.
Cố Hoành đi qua đỡ bà đứng lên nói: "Không có tác dụng, chúng ta về thôi, rời khỏi nhà họ Cố, chúng ta vẫn có thể sống tốt, dù cuộc sống tầm thường, ít nhất không cần dựa vào bất cứ người nào, cũng rất tốt."
Tưởng Thục Cầm được Cố Hoành đỡ lên, vừa khóc vừa đi ra ngoài.
Cố Hoành tuy khuyên mẹ gã nói rất tốt, nhưng từ nay về sau, gã giống như có chứng vọng tưởng bị hại, mỗi ngày đều lo lắng nơm nớp lo sợ Cố Nhạc Sán sẽ hại gã, tràn đầy cảnh giác và nghi ngờ với tất cả xung quanh, bắt đầu suy nhược tinh thần, mỗi ngày đều hoảng hốt, có lúc thậm chí còn sẽ xuất hiện ảo giác.
Về đến trong sân, Dịch Duy bế Cố Diệu, nói với Cố Nhạc Sán: "Quyết định xong chưa? Phải hay không từ xóa tên Cố Hoành khỏi nhà họ Cố?"
"Chuyện này, tôi giao cho chú ba và chú tư thương lượng quyết định." Cố Nhạc Sán tâm trạng cũng rất phức tạp, cho nên không muốn đích thân quyết định chuyện này, giao cho chú ba và chú tư anh quyết định sẽ thích hợp nhất.
"Như vậy cũng tốt, mặc kệ nói thế nào, Cố Hoành cũng là cháu trai anh, anh xác thực không thể đích thân quyết định." Dịch Duy nói.
Cố Nhạc Sán ôm Dịch Duy, đầu Dịch Duy tựa lên bả vai anh nói: "Mọi chuyện chung quy sẽ có kết quả, sau này không cần quản họ như thế nào nữa, chúng ta sống tốt là được."