Sinh Hoá Cuồng Y Tại Dị Giới

Chương 44



Nhìn thấy Lôi Khắc Tư tâm cao khí ngạo đi khỏi, Javier “mập mạp, đáng yêu” cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
“Đại nhân, người không sao chứ?” Độc Phàm ở bên cạnh vội vàng quan tâm hỏi, hiển nhiên là hắn đang cố nắm chắc lấy cơ hội vuốt mông ngựa (nịnh hót) hiếm có này!
“Ân, khá tốt!” Diệp Tường vỗ vỗ y phục trên người, dĩ nhiên là hắn cũng không hề vui vẻ gì khi phải đụng chạm với tiểu bạch kiểm này. Quyết đấu sao? Hừ, cứ chờ xem, xem lão tử sau này làm cho ngươi quyết đấu như thế nào? Không làm cực khổ chết ngươi ta không là Diệp Tường! (‘nham hiểm, thù dai là ‘đức tính’ tốt đẹp của anh này! Vì thế đề nghị các bạn thông cảm! không được ném đá nhá! Ném dép thì ok! :D!) Sau đó, Diệp Tường lại tiếp tục lẩm bẩm: “Kỳ quái? Mùi nước hoa trên người nữ nhân này sao lại quen thuộc như vậy nhỉ? Dường như mình đã từng ngửi qua ở đâu thì phải…”
“Bá tước đại nhân, công lực của chiêu vừa rồi thật là thâm hậu, cao tay a! Chắc hẳn vừa rồi đại nhân đã được hưởng thụ cảm giác dục tiên dục tử a?” Javier mập mạp bộ dáng hèn mọn bỉ ổi dâm đãng nói, trông thấy biểu lộ nghi hoặc của Diệp Tường, lập tức giơ hai tay làm động tác nắn bóp hư ảo trong không trung.
“Điều này còn phải nói sao! Đại nhân chỉ mới xuất ra một trảo, đã có thể trực tiếp chạm vào bộ ngực nhỏ của Tử La Lan (Violet), thể hiện rõ sự “nam tính”, đặc trưng của giống đực toàn quốc…” Độc Phàm bên cạnh cũng không cam chịu rớt lại phía sau, liền nhanh tay vỗ vỗ mông ngựa.

“Khụ… Cái này… Cái này…” Diệp Tường chỉnh đốn lại sắc mặt, tỏ vẻ ngượng ngùng nhưng trong nội tâm lại càng thêm khinh bỉ hai lão Chăn Mã (những kẻ chuyên đi nịnh nọt người khác) hèn mọn này, xem đi, lão tử nói qua rằng, ta so với tuyết còn tinh khiết hơn mà, nếu so sánh chính mình cùng hai lão dâm dê này thì đã là cái gì?
Sự việc cỏn con xen giữa này rất nhanh liền bị quên lãng, đoàn người lại tiếp tục dắt ngựa, tiếp tục đi tới, đúng lúc đoàn người liên can vừa đi ra khỏi địa vực của Dãy núi Tuyết Đoạn Giáo Nhân, Bão tuyết liền ập tới, khắp dãy núi lập tức bị Cuồng Phong Bạo Tuyết càn quét, tàn phá.
Đương nhiên, Bạo Phong Tuyết này căn bản không hề ảnh hưởng được tới bọn người Diệp Tường nữa, bởi vì, giờ phút này, bọn họ đã đứng ở biên cương Ốc Mã của Băc Bái Nhân với bình nguyên đầy cây cối, nhìn lại gió tuyết đang điên cuồng càn quét trong dãy núi, cả đoàn người không khỏi thở dài nhẹ nhõm mà tự cảm thấy thật may mắn.
Đối với Đoạn Giáo Nhân bốn mùa đều như một, chỉ có một mùa đông lạnh giá, như một tuyết vực khổng lồ mà nói, Ốc Mã với rừng rậm này mang nhiệt độ ôn hòa hơn rất nhiều, khắp bình nguyên rộng lớn, càng đi vào sâu bên trong rừng rậm, nhiệt độ lại càng ấm áp.
Diệp Tường ngồi ở trên lưng ngựa huýt sáo, tư thái thoải mái, nhẹ nhàng như đang đi du lịch, mà Ô Ô thì bị Diệp Tường ôm ở phía trước. Đối với cử động của Diệp Tường lần này, Diane Lâm lại càng thêm khinh bỉ, đề phòng, vụng trộm mắng Diệp Tường là biến thái.
Mà tựa hồ như lúc Ô Ô ở tại tuyết vực Đoạn Giáo Nhân hoạt bát hơn hẳn so với ở những nơi khác, nhưng lại biến thành có chút vô tình, không chỉ có Ô Ô mà ngay cả băng sương chi liên cũng ảm đạm, an tĩnh hơn rất nhiều, nhưng ngẫu nhiên sẽ hiện lên một tia sáng lưu động chói mắt.
Đoàn người chừng ba mươi người chậm rãi mà đi, kỳ thật mọi người tiến vào chẳng qua là bên ngoài của bình nguyên Ốc Mã, nhìn ra xa xa vẫn chỉ thấy một mảnh bình nguyên rộng lớn trải rộng khắp, trên thảo nguyên bao la này ngẫu nhiên sẽ thấy được một vài cây đại thụ hiên ngang, sừng sững đứng vững xòe tán lá rộng lớn như một chiếc ô khổng lồ, nhìn thân cây cũng biết tuế nguyệt(tuổi thọ của cây) đã lâu.
“Lão bản, ta có cảm giác rất kỳ quái!” Đạt Cổ ở bên cạnh bỗng dưng vò đầu nói với lão bản của mình.
“Kỳ quái? Có cái gì kì quái? Có phải là người đang lo lắng vì lời dặn của mẹ ngươi khi xuất môn, sợ làm không xong sao?” Khẩu khí Diệp Tường có chút hèn mọn bỉ ổi, trong miệng hắn là đang ám chỉ đến lời dặn dò của mẫu thân Đạt Cổ, đó là muốn Đạt Cổ mang một nữ thú nhân trở về làm vợ a.
“Yên tâm đi, có lão bản tại đây, hạnh phúc của ngươi sẽ do ta thu xếp!” Diệp Tường một bộ dạng lão bản tốt gật gật đầu, vỗ vỗ bả vai của một tên đại ngốc đang lo lắng bên cạnh.
Đạt Cổ thật thà phúc hậu thật cảm thấy đúng là có chút dở khóc dở cười, lão bản này… Khụ, đúng là rất tốt, rất cường đại.

“Không phải là ta đang lo lắng việc đó!” Đạt Cổ lắc đầu, nói tiếp: “Ta chỉ là cảm thấy bình nguyên này thật kỳ quái, cả một bình nguyên rộng lớn như thế này sao ngay cả bóng dáng của một con hươi, nai cũng không có? Thậm chí, ngay cả thiên không cũng không thấy bong dáng của một con chim nào cả, ta cảm giác rất không đúng a!”
Đạt Cổ vừa nói xong, lập tức sắc mặt Diệp Tường liền trầm xuống, hắn chợt nhớ tới, quốc gia thú nhân này không phải là một nơi hòa bình, mà đã lâm vào nội chiến từ lâu do hai vương tử Thú Tộc đang tranh chấp ngôi báu.
“Ngươi dặn dò các huynh đệ chú ý một chút!” Diệp Tường thấp giọng dặn dò Đạt Cổ một câu, lập tức Đạt Cổ liền vội vàng chạy đi truyền lời, giờ phút này bình nguyên này quả thật có chút yên tĩnh thái quá, đến ngay cả một bóng chim cũng không trông thấy, loại không khí quỷ dị này làm cho Diệp Tường nhớ tới một câu nói ở Địa Cầu trước kia: ‘yên tĩnh trước cơn bão’.
“Hưu ~!” Xa xa từ trên cây đột nhiên vụt bay ra một con ưng, hơn nữa còn phát ra một tiếng kêu kỳ lạ.
Lập tức Lôi Khắc Tư ở đội ngũ phía trước đưa tay ra hiệu dừng lại, bọn hộ vệ tay nắm chặt binh khí, khắp nơi đề phòng.
“Sẽ không phải là có mai phục chứ…?” Diệp Tường cau mày nói nhỏ.
Bọn họ chỉ vừa mới tiến vào lãnh thổ Bắc Bái Nhân mà thôi, theo lý mà nói sẽ không thể gặp mai phục nhanh như vậy được.
“Soạt…” Một loạt tiếng vang bỗng phát ra từ bụi cỏ bên cạnh.
Lập tức, tất cả mọi người đều cảnh giác nhìn chằm chằm vào các bụi cỏ, thậm chí vài cung thủ trên lưng ngựa đều giương sẵn cung tiễn nhắm ngay chỗ đó.
“Soạt Soạt!!” Một con thỏ nhảy ra từ đó, sau đó lập tức bật mạnh hai cái chân sau chạy ra xa.

Mọi người đang hết sức khẩn trương cảnh giác lập tức nhẹ nhàng thở ra, khẩn trương quá độ làm mọi người có chút mệt mỏi.
Lôi Khắc Tư lắc lắc đầu, ý bảo mấy cung thủ cất cung đi, đội ngũ lại tiếp tục đi tiếp…
Nhưng là, vào đúng lúc này, hai con ngựa phía trước bỗng nhiên: ‘Rầm!’ một tiếng. Lập tức giẫm phải một cái bẫy giấu trong bụi cỏ rồi nặng nề ngã xuống, Lôi Khắc Tư lập tức mượn lực, theo trên lưng ngựa đạp một cái, lộn ngược ra sau, sau đó lập tức xoay người đáp xuống mặt đất, mà một kị sĩ trẻ khác kỵ mã (cưỡi ngựa) song song cùng Lôi Khắc Tư nhưng không có được thân thủ nhanh nhẹn như Lôi Khắc Tư liền từ trên ngựa ngã xuống, rơi vào hố bẫy, lập tức bị cọc gỗ chằng chịt trong hố đâm xuyên qua thân thể, trỏ thành một đống bầy nhầy, huyết nhục mơ hồ, vô cùng thê thảm.
“Xoạt xoạt!” Cùng lúc đó từ giữa không trung xuất hiện bốn năm tấm võng (lưới) lớn, toàn đội ngũ gồm mười mấy người lập tức bị bao phủ, Javier mập mạp cùng Độc Phàm ở đằng sau càng sợ hãi hơn, nắm chặt lấy cương ngựa liều mình chạy tán loạn, đội ngũ ở phía sau cũng đã rối loạn thành một đoàn.
Diệp Tường quay ra nhìn lại, rõ ràng…là… Lang (sói), hơn nữa trên lưng những con sói đang nhe hàm răng trắng ởn sắc nhọn này còn có người ngồi, những người này mặc da thú, ngũ quan quái dị nửa người nửa thú, nửa thân trên để trần, cánh tay tráng kiện mang theo một đại trường đao được mài theo hình cung sáng lóa.
“Là lang kỵ binh (kị binh sói)! Đội quân lang kỵ binh của thú nhân tập kích bất ngờ!” Đằng sau không biết là ai hô lên một câu, lập tức đội ngũ càng thêm hỗn loạn, hơn nữa đội lang kỵ binh này còn đang chuẩn bị xông lại phía bọn họ.
“Bà nội nó chứ! Tất cả chú ý đề phòng, rút kiếm chuẩn bị phản kích!” Diệp Tường hướng về phía đội ngũ đang hỗn loạn gầm hét, nhưng mà đối phương là lang kỵ binh, số lượng lại có hơn hai mươi người, có vài tên đã xông ào ào vào đám người đang hỗn loạn, nên lập tức đã đánh bay vài tên hộ vệ.
“Cung thủ đâu? Shit! Đáng chết!” Diệp Tường vội vàng quay ngựa lại, từ túi phía sau lưng ngựa rút ra một cây cung dự trữ, đúng thời điểm hắn vừa định giục ngựa chạy khỏi đám người hỗn loạn kia, đột nhiên từ bụi cỏ bên cạnh “Ngao!” một tiếng, một lang kỵ binh mai phục đã lâu chui ra, dã lang này mang một bộ long dơ bẩn, xơ xác đang giương nanh múa vuốt hướng tới chỗ con ngựa mà Diệp Tường đang cưỡi đánh tới. Giờ phút này, Diệp Tường một tay nắm lấy cương ngựa một tay đem Ô Ô ôm chặt ở trong ngực, mà đôi mắt hắn cũng đang gắt gao nhìn chằm chằm vào lang kỵ binh trên lưng dã lang, đối phương cũng thừa dịp này liền giơ lên đại đao, đang muốn hướng về phía Diệp Tường chém tới…


Bình Luận (0)
Comment