Ngoài lều, ánh hoàng hôn đang dần buông xuống, thi thoảng chỉ còn sót lại một vài tia sáng yếu ớt nhảy nhót trên mặt đất làm không gian càng thêm quỷ dị. Cùng lúc đó, bên trong lều, ánh sáng tỏa ra từ ngọn nến cũng đang yếu ớt nhảy nhót, tựa như không muốn thua ánh sáng ngoài kia vậy, trông đáng thương đến thảm hại.
Mà giờ phút này, Diệp Tường đang dùng đôi con ngươi màu đen của mình nhìn chằm chằm vào nữ tử trước mắt, hơn nữa đó không chỉ là một cô nương bình thường mà còn là một con hồ ly tinh tuyệt sắc đầy ý vị, đúng, đó thật là một ả hồ ly tinh mê chết người mà không cần đền mạng.
Trên cổ Diệp Tường đang ‘âu yếm kề sát’ thanh loan đao sắc bén của vị mĩ hồ kia, ở dưới sự soi sáng mờ mờ của nến, có thể thấy được hàn quang lóe lên sắc lạnh, rợn người. Nhưng, Diệp Tường rất bình tĩnh, không nhíu mày lấy một cái, ngược lại khóe miệng còn khẽ nhếch lên trên, nở một nụ cười đầy ‘ẩn ý’ mang tới cảm giác rất đáng ăn đòn.
Mễ Cát Lỵ ở bên cạnh nhìn chăm chú vào hai người đang giằng co ở trước mặt, không dám chen vào. Dù sao, một người là đại tỷ của nàng, một người là ân nhân cứu mạng của nàng, tuy trong nội tâm có cảm động một chút, nhưng, như vậy cũng chỉ có thể coi đó là hảo cảm phát sinh giữa những người xa lạ mà thôi, tuyệt đối không có ý gì khác.
Cát Vi vẫn là người chịu thua trước, nàng khẽ nghiêng đầu, nhíu mi hỏi: “Ngươi không sợ ta sẽ giết ngươi sao?”
Muốn giết thì ngươi đã sớm giết… Còn cần chờ tới bây giờ mà báo cáo ta sao? Trong nội tâm Diệp Tường thầm cười, nói, nhưng ngoài miệng lại nói: “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu… Huống chi đây còn là được chết ở trong tay mỹ nữ nhá, đáng!”
Cát Vi nghe xong, có chút ngây ngốc, sau đó cũng lẩm nhẩm theo: “Chết dưới hoa mẫu đơn… Thành quỷ cũng phong lưu…” Nhưng ngay lập tức lại khẽ cười yếu ớt, “Nhìn không ra ngươi còn là một người sâu sắc như vậy, dù biểu hiện có hơi du côn chút!” Nói xong, nàng liền thu loan đao trong tay lại, ánh mắt lại khôi phục lại vẻ thâm thúy u buồn như trước, không còn chút sạch sẽ, trong trẻo nào của vừa rồi.
“Muội muội, chúng ta phải đi ngay bây giờ!” Cát Vi khẽ nhắc nhở vị muội muội còn đang mải sửng sốt ở bên cạnh.
Diệp Tường nghe vậy liền quay đầu lại nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Mễ Cát Lỵ ở bên cạnh, cô nàng này quả thực là người thanh thuần đến đơn thuần, vô cùng đáng yêu, nhưng … Diệp Tường phát hiện, hai tỷ muội các nàng lớn lên giống nhau vô cùng, nếu như không dựa vào khí chất để phân biệt thì phỏng chừng ngay cả Diệp Tường cũng sẽ không phân biệt được ai với ai.
Cát Lỵ nhìn nhìn Diệp Tường, sau đó khẽ nhếch đôi môi non mịn môi lên, tựa hồ như đang do dự việc gì đó. Diệp Tường thấy vậy cũng nhìn nàng chăm chú, dù sao cũng làm gì có nam nhân nào khi gặp các cô nương thanh thuần xinh đẹp mà không cố nhìn thêm vài lần đâu. Huống chi là người như hắn… Nhưng chỉ một giây sau đó, hắn liền triệt để giật mình, ngây ngốc hóa đá …
Hai phiến môi mềm mại khẽ chạm vào nhau, tuy chỉ là một nụ hôn nhẹ, nhưng cũng đủ khiến cho đầu óc Diệp Tường nổ tung, lúc này, cái gì hắn cũng không biết, chỉ có duy nhất một ý niệm trong đầu… Nàng vừa hôn mình…
Rất nhanh sau đó, đôi môi mềm mại kia liền ly khai hắn, khuôn mặt Cát Lỵ lúc này hồng như quả táo, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, mà Cát Vi ở một bên thấy vậy, hai hàng lông mày nhỏ nhắn hình lá liễu cũng lập tức chau lên một cách khó hiểu, sau một lúc lâu mới chậm rãi lên tiếng:
“Liêu Cách không phải là người tốt, các ngươi đừng tin hắn, nếu muốn cứu người… Có lẽ các ngươi nên đi tới lãnh địa của Côn Nạp Đầu Bò, ở đó may ra các ngươi sẽ tìm được chút gì đó…”
Nói xong, nàng liền nhanh chóng sải bước ra khỏi doanh trướng cùng hội hợp lại với Cát Lỵ ở bên ngoài, rồi cùng nhau biến mất trong đêm tối. Điều khiến cho Diệp Tường có chút khó quên chính là ánh mắt cảm kích của Cát Lỵ , đó là một ánh mắt rất tinh khiết, có chút lạnh lùng làm cho Diệp Tường nhớ tới Ô Ô… Á…Á, đột nhiên trong đầu hắn lại hiện ra hình ảnh chân thực của Ô Ô sau khi biến thân, lúc mà nàng trở nên cường hãn, mang một thân ma pháp, ánh mắt nàng lúc đó lạnh như băng, thân hình nóng bỏng, vô cùng nổi bật…
Nghĩ đến đây, Diệp Tường khẽ thở dài một tiếng, Ô Ô mới chỉ là một cô bé, mình tuyệt đối không thể nhúng chàm nó được, tuyệt đối không thể làm chuyện cầm thú như vậy được…
Đúng rồi, vừa rồi Cát Vi vừa nói nếu muốn cứu người thì mình phải đi tới tộc của Côn Nạp Đầu Bò xem một chút, nhưng tại sao Cát Vi lại biết mục đích khi đến lãnh thổ Bắc Bái Nhân của mình lần này? Trông nàng không giống như nói dối, dù sao chính mình cũng đã cứu muội muội của nàng thoát khỏi cảnh bị bán làm nô lệ, nếu là người khác, trinh tiết của các nàng đã khó giữ được, ai, người tốt thật là khó làm mà, bây giờ lại phải cô đơn tịch mịch trong đêm tối lạnh lẽo, không những vậy còn phải tự « lau súng nữa « haizzz !!!!!…
Gãi gãi đầu, ngày mai thức dậy sau có gì cần xử lý sẽ xử lý, cần suy nghĩ sẽ suy nghĩ, chứ hiện tại, với tình trạng đầu óc đang hỗn loạn như thế này, có động làm bất cứ việc gì cũng hỏng bét mà thôi…Thật là loạn nha…
…
…
Sáng sớm hôm sau.
Diệp Tường dậy sớm, hắn muốn đi tìm Diane Lâm để thương nghị đối sách, dù sao bọn họ cũng không thể chỉ ngồi chờ chết như vậy được, chả nhẽ chỉ trông chờ vào đám thú nhân kia ư? Thế khác gì chịu chết, rõ ràng vụ ám sát hôm qua là nhằm vào hắn khiến hắn bắt đầu hoài nghi liệu có phải thích khách kia là do Liêu Cách phái tới hay không?
Vừa đi vừa suy nghĩ rất nhanh, Diệp Tường đã tới trước cửa doanh trướng của Diane Lâm.
“Khụ, Lâm tiểu thư, ta có chuyện muốn bàn bạc cùng ngươi!” Diệp Tường bày ra tư thái của phái thân sĩ để đưa ra yêu cầu.
Rầm! Ngay sau đó cửa trướng liền được vén lên, xuất hiện theo sau đó là Diane Lâm đã mặc y phục chỉnh tề ra xuất hiện tại trước mặt Diệp Tường, tiếp theo nữa là một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn màu trắng vội vàng nhào vào trong ngực Diệp Tường.
Diane Lâm vừa thấy Ô Ô biểu hiện yêu thương nhung nhớ Diệp Tường mãnh liệt như vậy, liền kêu: “Ô Ô, mau quay trở lại bên cạnh tỷ tỷ đi, ca ca của ngươi… Hừ, hắn là người xấu đấy!”
Ô Ô nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Diệp Tường, nhưng hai tay vẫn một mực ôm lấy đùi Diệp Tường, hiển nhiên nhóc đã coi Diệp Tường như là búp bê để ôm, nhất thiết không rời.
Mà Diệp Tường vừa nghe thấy Diane Lâm nói như vậy, cảm nhận sâu sắc thế nào là dở khóc dở cười, ai da, phụ nữ có chồng nha…
”Này, ta xấu chỗ nào? Tốt xấu gì từ lúc bắt đầu học tiểu học đến hết cấp 1, cấp 2 mỗi khi thấy cụ già ta đều dắt qua đường, nhặt được tiền rơi luôn thành khẩn nộp cho cảnh sát, lên cấp ba càng hiển thị rõ nét tư thái người tốt, điển hình của thanh niên gương mẫu thời đại mới,…. ’’Diệp Tường hào hứng kể lưu loát, rành mạch những chiến tích của mình, cũng không trông nom đối phương có nghe hay không nghe.
Đương nhiên, Diane Lâm cũng không có để ý tới việc Diệp Tường vừa nói ra một ít từ ‘mới’ thật lạ lẫm, nàng chỉ chú ý tới cảm xúc của mình, vì vậy ngay sau đó nàng khẽ hừ lạnh, khinh thường: “Ồ, bá tước đại nhân của chúng ta thật đúng là động vật chỉ biết dùng nửa thân dưới để tự hỏi vấn đề nha! Đêm qua chuyện bá tước đại nhân triệu kỹ giờ đã truyền xôn xao khắp nơi rồi…ngài còn muốn thể hiện sự gương mẫu hơn nữa ư?”
“Ách…” Kì thật lần này Diệp Tường bị oan so với Đậu Nga còn hơn mà, triệu kỹ nữ sao? Chính mình ngay cả một sơi tóc của đối phương còn sờ không tới, lấy đâu ra kĩ mà chơi ? Chơi cái khỉ nhà chúng nó á !
Nhưng, Diệp Tường không hề căm tức, ngược lại mang cái nhìn nghiền ngẫm mười phần nhìn chằm chằm vào nữ nhân này. Quả thật nữ nhân này thật đúng là cần bị đùa giỡn để bồi dưỡng cảm tình mà, một ngày không đùa giỡn nàng, nàng sẽ không thoải mái ha.
”Ngươi ghen tị sao?” Diệp Tường hỏi câu này mang theo thái độ vô sỉ mười phần, “Ai, ta cũng đành chịu, muốn trách cũng chỉ có thể trách mẹ ta, khi người sinh ra ta đã có mị lực như vậy rồi…Aiz….Số khổ, số khổ nha !…” Nói xong, lại tự tin vô cùng vuốt vuốt tóc.
“Chết đi…”
“…”
Qua một hồi sau, hai người cuối cùng cũng an tĩnh lại, ngay lúc này, Lôi Khắc Tư cùng Độc Phàm, Javier cũng đã tới doanh trướng.
“Ngươi nói cha ta có thể đang bị nhốt trong lãnh địa của tộc Côn Nạp Đầu Bò sao?” Diane Lâm hơi kích động đứng bật dậy từ trên ghế vội vàng hỏi.
”Xuỵt! Tin tức này tốt nhất là đừng lộ ra ngoài, chỉ có mấy người chúng ta biết với nhau thôi!” Diệp Tường ra dấu im lặng cho tất cả mọi người rồi nói.
“Ngươi đang hoài nghi bọn người của Liêu Cách?” Lôi Khắc Tư hơi cau mày lại, hiển nhiên là nhìn thấu một tầng ý nghĩa khác của Diệp Tường.
Diệp Tường cười lạnh một tiếng, không trả lời, trên thế giới này ta chỉ tin vào chính mình mà thôi! Tin người khác? Chả nhẽ phải đợi tới lúc bị bán mà còn phải giúp đỡ bọn chúng kiếm tiền hay sao.
”Đại nhân… Chuyện này… Ngưu Đầu Nhân ( những người nửa người nửa trâu)…” Vẻ mặt Mập Mạp tuôn đầy mồ hôi, biểu lộ rõ ràng sự lo lắng khi phải tính kế để thoát thân, hắn đã bắt đầu vì sự an toàn cho cái mạng nhỏ của chính mình lo lắng rồi.
“Đúng vậy a, đại nhân, Ngưu Đầu Nhân nổi danh cường hãn, trong toàn bộ thú nhân, có thể nói mỗi người bọn họ đều sắp đạt tới cấp bậc võ sĩ rồi, hơn nữa, bọn họ còn có ‘’cuồng bạo ma hóa’’ (điên như nhập ma, biến thành ma), có thể tăng lên ít nhất một hoặc hai giai cấp thực lực!” Độc Phàm một lòng nhiệt tình giải thích, đơn giản chỉ là vì muốn làm cho Diệp Tường từ bỏ ý nghĩ này đi.
“Lôi Khắc Tư, ngươi có nắm chắc có thể đối phó với bọn họ không?” Diane Lâm nhìn về phía tiểu bạch kiểm này tràn đầy hi vọng, nói trở lại, bọn người Diệp Tường thật đúng là không biết tiểu bạch kiểm này đang sở hữu vũ kỹ thuộc trình độ nào, thuộc mấy giai, mấy nguyệt cấp nha.
“Cuồng bạo ma hóa sao…” Lôi Khắc Tư nhíu nhíu mày, nhắc lại, “Hơi khó một chút…”
Ngược lại Diệp Tường cảm thấy thật buồn cười , những người này sao cứ phải lo quá lên như vậy nhỉ? Bất quá, cuồng bạo ma hóa mà bọn họ nói nha … Hình như đây là một loại bản năng thiên phú của chủng tộc này thì phải, ví dụ như trong đám thú nhân trong lãnh thổ quốc gia Bắc Bái Nhân: chỉ có Ngưu Đầu Nhân có thể có được đấu khí, tuy nhiên Tát Mãn (rắn lớn) cũng có dùng huyết tế trước cuộc chiến để khơi gợi tiềm năng trong cơ thể chiến sĩ Thú Nhân tăng lên, nhưng, thực lực giữa hai loại năng lực này là vô cùng lớn.
“Nghe nói ngày mai là ngày Ngưu Đầu Nhân đốt lửa mở hội vui chơi!” Diệp Tường vô cùng tự tin thốt ra một câu như vậy, là người sáng suốt đều nhận ra âm mưu thừa nước đục thả câu của vị bá tước đại nhân này, nhưng là…
“Chính là, chúng ta làm thế nào để trà trộn vào được?” Diane Lâm dũng cảm thay mọi người hỏi ra vấn đề nan giải trước mắt.