Cao Triết hất đổ mọi thứ trên bàn, hắn gằn từng chữ vào mặt người đàn ông luống tuổi đang ngồi đó “Tôi nói là tôi muốn cậu ta. Ông có nghe rõ chưa?”
Thẩm Phương Hùng không trả lời, gã vẫn còn nhớ khuôn mặt đau đớn của Vương Thiệu khi y đến khách sạn nhận mặt Kha Chí Vĩ. Cậu bé đó, … gã nghĩ, thật sự là không đáng bị như thế. Gã cứ miên man với suy nghĩ của mình, mặc cho Cao Triết đang nổi cơn điên gần đó.
“Ông giả điếc với tôi? Được, để tôi xem ông có còn giả điếc được hay không khi mà tôi lột trần cái ngữ như ông trên mặt báo. Lão già vô sỉ thích chơi trai …” Hắn còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Thẩm Phương Hùng đã giáng lên mặt một cái tát như trời giáng “Câm ngay và cút ra ngoài.”
Gã nhìn Cao Triết hậm hực sập cửa bỏ đi, ngán ngẩm lắc đầu. Đứa trẻ này đã được gã chiều đến hư mất rồi.
~~~
Nhìn từng dòng chữ tố cáo Song An hối lộ, vi phạm nhân quyền, trốn thuế … tràn ngập trên mặt báo, Kha Bối có chút ngại ngùng khi với tay lấy điện thoại. Đã hai ngày nay Hoành Kha không tìm đến hắn, Kha Bối cảm thấy thật sự hụt hẫng.
Lâm vào tình cảnh bị tố cáo nặc danh với chứng cứ xác thực như thế, cả Song Triều Ân cùng công ty của hắn dần dần như đóng băng, mọi nguồn nhân lực có thể đều được huy động vào việc bảo toàn lá chắn cho công ty, lấp liếm dư luận đang dậy sóng, bên mảng kinh doanh coi như tạm thời đóng cửa.
Kha Bối thân là điều giáo viên bán chuyên cũng coi như được nghỉ phép, chả ai thèm đả động đến hắn, làm cho hắn đâm ra rảnh rỗi quá mức. Hoành Kha thì hắn không dám tìm đến rồi, bên phía nhà hắn cũng đã từ mặt sau khi biết hắn hoang đàng bên ngoài, vậy thì chỉ còn chỗ Vương Thiệu mà thôi. Nghĩ đến đây, hắn ngay lập tức ngúng nguẩy chạy sang nhà tên đồng nghiệp mặt lạnh, ý đồ ăn chực một bữa ra trò.
Điều Kha Bối không ngờ đến là, người mở cửa cho hắn lại là cậu bé “thú cưng” mà Vương Thiệu đang nhận điều giáo. Cậu ta mặc một bộ áo ngủ hoạt hình rất đáng yêu, thoải mái mở cửa cho hắn mà không hề đeo bất cứ một loại xiềng xích nào. Điều này làm hắn bất ngờ đến mức đánh rơi vẻ quyến rũ thường ngày của mình, cứ thế đần mặt ra mà bước vào nhà Vương Thiệu.
Vương Thiệu đang làm hai quả trứng ốp, ngực lại bị hai tay của tên cà chớn nào đó sờ soạng, y cau mày, thúc mạnh khuỷu tay ra sau rồi thoả mãn nghe tiếng la oai oái của hắn, lúc đó mới quay qua làm tiếp bữa sáng cho mình và “thú cưng”.
Kha Bối ngã vật ra sàn, ôm bụng lăn lộn “Vương Thiệu, đồ chết tiệt. Đừng quên lúc trước là ai đã câu dẫn ông đây nhá.”
Lâm Tuyền đứng một bên nhìn hắn làm trò, sau đó mới lại gần đưa tay đỡ hắn dậy “Anh có sao không?”
Giọng nói nhỏ và có chút khàn của cậu ngay lập tức thu hút sự chú ý của hắn “Cậu là “thú cưng” mà tên kia đang nhận điều giáo?” Hắn biết thừa nhưng vẫn hỏi, tay lại không nghiêm chỉnh mà vuốt mặt cậu ta. Không biết tên kia sẽ phản ứng ra sao nhỉ, hắn nghĩ một chút rồi kéo mạnh bàn tay đưa ra định đỡ lấy hắn của cậu. Lực kéo làm Lâm Tuyền mất thăng bằng, ngã nhào vào lòng Kha Bối. Nhưng hắn chưa kịp giở trò với cậu, Vương Thiệu vừa tắt bếp xong nên rất rảnh tay, quay sang nắm tóc hắn kéo nhẹ “Cậu cứ thử đùa thêm chút nữa xem?”y lạnh lùng nói.
“Được rồi, được rồi. Buông tóc tôi ra.” Kha Bối chịu thua, đẩy Lâm Tuyền ra rồi tự mình đứng dậy. “Quan hệ của hai người quả thật không được bình thường nhỉ?” Hắn cười khẩy, tay luồn vào chải nhẹ tóc mình trong lúc bỏ ra bàn ăn ngồi. “Cũng chỉ là “thú cưng”, cậu không cần keo kiệt thế.”
Vương Thiệu trút trứng vào đĩa, thêm một chút sốt cà và muối tiêu rồi mang ra cho Lâm Tuyền “Ăn nhanh rồi uống sữa. Em vẫn chưa được ăn nhiều đâu.” Cậu ta bị bỏ đói trong một thời gian dài, bao tử đã quen với việc chỉ có sữa cung cấp chất bổ, nếu bây giờ y chăm cậu ta bằng những thứ khác, chỉ sợ cậu ta sẽ bị loét dạ dày mà thôi. “Cậu sai rồi, là “thú cưng” của riêng tôi. Kha Bối, cậu không nên đùa.” Cưng chiều Lâm Tuyền xong, y không quên quay qua đe nẹt tên bạn bất cần của mình.
Kha Bối chỉ còn biết đảo mắt “Được rồi. Không đùa là được chứ gì. Nhân tiện là tôi cũng đói, cậu làm cho tôi một phần như cậu ta luôn đi.”
Vương Thiệu lại quay sang mở bếp rồi lấy hai cái trứng làm cho Kha Bối “Chắc hẳn cậu đến đây đâu phải chỉ để dành ăn với “thú cưng” nhà tôi nhỉ?” y thản nhiên hỏi. Cũng không hề biết cả Kha Bối lẫn Lâm Tuyền đang ngồi bên bàn ăn đằng sau y đã sắp nghẹn chết đến nơi, hẳn là “nhà tôi” cơ đấy, Kha Bối nhạo.
Hắn chờ Vương Thiệu bưng phần ăn của hắn lên rồi đá mắt ý bảo có chuyện không thể nói trước mặt Lâm Tuyền. Lúc này cậu cũng đã ăn xong, hiểu ý mà tránh về phòng ngủ của Vương Thiệu để dọn dẹp mấy thứ trong lúc hai người cuồng nhiệt đã ném ra vào hôm qua.
~~~
“Được rồi đó, mau nói đi.” Vương Thiệu vẫn không có thói quen dùng bữa sáng, y hãm cho mình một tách café thơm ngào ngạt rồi ngồi xuống cạnh Kha Bối.
Kha Bối nhanh chóng nuốt gọn hai cái trứng ốp nhỏ nhoi “Chuyện lúc trước, không chỉ có mình Song An chịu trách nhiệm. Tên đần kia còn tra ra thêm một cái tên khác.” Hắn thong thả nhả từng chữ “Thẩm Phương Hùng.”
Vừa nghe đến, Vương Thiệu liền cắn chặt răng, tách café bị dằn mạnh xuống mặt bàn, sánh ra ngoài quá nửa.
~~~
Cao Triết tất nhiên không chịu buông bỏ ham thích của mình, hắn tìm đến Cao Kiến Viên, hỏi thăm vài điều về Vương Thiệu. Tất nhiên chú ruột rất vui lòng mở mang kiến thức cho hắn về đồng nghiệp của mình, nhưng Cao Kiến Viên cũng không quên căn dặn hắn một câu, cả Vương Thiệu lẫn Kha Bối đều là kiểu người thủ đoạn, nếu không thật cần thiết thì không nên dây vào.
Cao Triết thầm nghĩ, có thủ đoạn đến mấy đi nữa, cũng không bằng một kẻ nắm thực quyền trong tay như hắn, nên rất ung dung thi triển mánh khoé của mình.
~~~
Lâm Tuyền dọn xong, định quay trở vào nhà bếp tìm Vương Thiệu thì thấy y đang to nhỏ cùng Kha Bối. Một người đàn ông chững chạc ngồi bên một người mà khí chất quyến rũ toát ra trên từng tấc da thịt, hình ảnh đó làm cậu chùn chân, thay vì bước vào, cậu đành đứng bên ngoài chờ đợi.
Vương Thiệu… mãi đến hôm qua cậu mới biết được tên anh ta, có vẻ anh ta thật sự là một người tốt. Nếu có thể duy trì trạng thái như vầy mãi thì thật tốt cho cậu. Ở bên anh ta, làm sủng vật của anh ta, được anh ta bảo vệ như vừa nãy, được anh ta chăm sóc như bây giờ, là điều cậu mong mỏi. Thế nhưng, cậu có gì để đổi lại cho anh ta? Lâm Tuyền bối rối. Cậu hiện nay còn không có tư cách làm người, vậy sao có thể có tư cách yêu và được yêu? Cậu không thông minh, cũng không xinh đẹp được như con người đang ngồi cạnh anh ta lúc này, như vậy, làm sao cậu có thể khiến anh ta yêu cậu?
Nếu anh ta không yêu cậu, chắc chắn sẽ nhanh đến lúc anh ta chán và đẩy cậu đi. Người đàn ông này tựa như thuốc phiện, một chút dịu dàng của anh ta ngay lúc này giống như một ơn huệ hiếm hoi mà cậu may mắn nhận được, thậm chí nó xoá nhoà những thứ tồi tệ anh ta trút lên người cậu, tựa như cách cơn mưa gột rửa những vết bụi bẩn trên tượng đá, cậu cũng như tìm lại chút ánh sáng trong cuộc sống u ám của mình.