Sau khi hỏi thăm kỹ càng mới biết được, khi Trần Xảo Nhi vừa mới 6 tuổi, ba của cô bé đã cặp bồ với một người phụ nữ khác, bỏ mặc vợ bệnh con thơ.
Mẹ của Xảo Nhi có bệnh xơ gan, ngậm đắng nuốt cay làm giúp việc ở Cẩm Châu, một mình nuôi Xảo Nhi khôn lớn.
Trong phòng bệnh khoa Sản, mẹ của Xảo Nhi ngồi ở bên giường, lau nước mắt nhìn con gái đang say ngủ.
"Ba của đứa bé thì sao? Mấy năm nay vẫn không trở về sao?" Tần Huyên hỏi.
Mẹ của Xảo Nhi lắc đầu: "Tôi coi như ông ấy chết ở bên ngoài rồi."
Lục Thanh Thời là người duy nhất ở đây còn tỉnh táo: "Tôi đề nghị chị báo cảnh sát, đây là một vụ án hình sự."
Mẹ của Xảo Nhi cắn răng, khóc càng dữ dội hơn: "Không được, nếu chuyện này truyền ra ngoài...!Xảo Nhi còn nhỏ như vậy...!Sau này làm sao làm người...!"
"Người nên cảm thấy áy náy chính là kẻ cặn bã đã làm tổn thương Xảo Nhi.
Nhất định phải để cho kẻ đó chịu sự trừng phạt của pháp luật."
Vu Quy cũng thấp giọng nói thêm một câu: "Cô Lục nói đúng.
Còn ba của Xảo Nhi, anh ta bỏ vợ bỏ con, cũng không phải loại tốt đẹp gì."
Mẹ của Xảo Nhi cầm tay Xảo Nhi, cả buổi không nói chuyện, chẳng qua là lệ rơi đầy mặt.
Đối mặt với cốt nhục của chính mình, rốt cuộc người phụ nữ lỗ mãng thô lỗ này cũng bộc lộ một mặt mềm yếu.
Giữa trưa ánh nắng vừa phải, bệnh tình của Vương Hữu Thực không tệ, chuẩn bị xuất viện.
Vợ của ông ấy ôm cái bụng nhô cao cố ý làm cờ khen thưởng, ấn đầu hai đứa nhỏ để bọn nhỏ cúi đầu với Viện trưởng Mạnh.
Viện trưởng Mạnh vội vàng đỡ bà ấy dậy, sốt sắng dặn dò: "Sau khi trở về, nhớ tiếp tục uống thuốc theo kế hoạch chúng tôi đã đưa, đến bệnh viện tái khám đúng thời hạn, nếu cảm thấy không thoải mái thì đến bệnh viện kiểm tra."
Vương Hữu Thực vô cùng biết ơn mà đáp ứng, vừa cúi đầu vừa bắt tay.
Lục Thanh Thời ngồi ở phía sau bồn hoa phơi nắng, Tần Huyên đưa một lon cà phê qua: "Này, Chủ nhiệm Lục, ca phẫu thuật thành công lớn như vậy mà không đi qua nhận lời khen."
Lục Thanh Thời khui lon nước, mở ra uống một ngụm: "Không có ý nghĩa."
"Vậy cái gì mới có ý nghĩa?"
Ánh mắt của Lục Thanh Thời rơi vào Hà Miểu Miểu đang được y tá và ba mẹ đẩy ra ngoài phơi nắng ở cách đó không xa.
Những giọt nước bắn từ đài phun được chiếu xạ thành nhiều màu sắc rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Hôm nay là ngày thứ mười Hà Miểu Miểu được lắp máy trợ tim, rốt cuộc cô bé cũng được bác sĩ điều trị chính cho phép ra ngoài hoạt động.
Đèn đỏ trước ngực lóe lên lóe lên, đó là ánh sáng sinh mệnh.
Lục Thanh Thời đã nói chuyện với bác sĩ điều trị chính, máy tạo nhịp tim chỉ là biện pháp tạm thời để giảm bớt suy tim, cấy ghép tim mới là hi vọng có thể chữa khỏi hoàn toàn cho cô bé.
"Miểu Miểu." Tần Huyên bước tới chào hỏi gia đình Hà Miểu Miểu, ngồi xổm xuống chơi oẳn tù tì với Miểu Miểu.
Hà Miểu Miểu tinh mắt cũng nhìn thấy Lục Thanh Thời, cô bé không thể đứng lên được nên đành phải vẫy mạnh tay chào nàng từ xa.
Lục Thanh Thời đáp lại với một nụ cười dịu dàng.
Ba năm trước, khi nàng vừa đến Đại học Y khoa Nhân Tế, nàng là bác sĩ đầu tiên xem bệnh cho mẹ của Miểu Miểu, còn Tần Huyên là bác sĩ điều trị cho cô ấy.
Những năm qua, nhà họ Hà là khách quen của bệnh viện, vì vậy, Miểu Miểu cũng thân thiết với nàng hơn chút.
Cô bé Hà Miểu Miểu lắc lắc cổ tay của nàng, giọng nói nũng nịu: "Dì Lục, chờ con lành bệnh rồi, dì có thể đi chơi với con được không?"
Trong khu đất trống bên cạnh, y tá của khoa Nhi đang vui cười đùa giỡn với một vài bệnh nhân nhí.
Quả bóng nhỏ đang lăn lông lốc trên bãi cỏ, Hà Miểu Miểu nhìn thấy mà thèm.
Nụ cười của mẹ Hà càng thêm chua chát: "Miểu Miểu, ngoan đi con, dì Lục rất bận rộn."
Lục Thanh Thời lắc đầu, bày tỏ mình không để tâm.
Nàng ngồi xổm xuống, duỗi bàn tay ra: "Vậy thì một lời đã định."
Trên khuôn mặt của Hà Miểu Miểu nở một nụ cười thật tươi, "ba" một tiếng, hai bàn tay một lớn một nhỏ nhẹ nhàng chạm vào nhau.
Trong mắt Lục Thanh Thời lấp lánh ánh sáng dịu dàng, nụ cười từ từ lan ra nơi khóe môi, nàng lại sờ sờ đầu cô bé.
Khi đứng dậy lần nữa, nụ cười trên mặt đã biến mất.
Cố Diễn Chi mặc bộ đồng phục cứu hỏa màu xanh, đứng cách nàng ba bước, lặng lẽ nhìn nàng.
Thân hình cao lớn che chắn ánh sáng mặt trời, bởi vì ngược sáng nên cô không thể thấy rõ nét mặt của nàng có một chút ngoài ý muốn, cũng như sự mềm mại rõ rệt.
Vẫn là Tần Huyên xông lên trước: "Ôi! My Darling! Em chính là nhóc con đẹp trai nhất bệnh viện!"
Hai người như quen biết đã lâu, cảnh tưởng thêm phần lửa nóng.
Đợi đến khi hai người nói chuyện đủ rồi, Cố Diễn Chi mới đến tìm Lục Thanh Thời: "Theo lời dặn của bác sĩ, tôi đến đây để thay thuốc."
Lục Thanh Thời trả lời không mặn không nhạt: "Đi đăng ký trước đi, hơn nữa, hôm nay là ngày thứ năm rồi."
Cố Diễn Chi gãi gãi đầu, ở trước mặt Lục Thanh Thời, có vẻ sự nhiệt tình của mình không có tác dụng gì, cũng may còn có Tần Huyền, cô ấy túm lấy cô.
"Đi đi đi, đến khoa của chị, chị thay cho em! Không cần đăng ký cũng không cần tiền, chị mở cho em lối đi ưu tiên!"
Không biết tại sao giọng điệu của Lục Thanh Thời trở nên lành lạnh, nàng đột nhiên nói một câu: "Làm nghề y phi pháp, báo cáo."
Khi Tần Huyên tức giận đến mức muốn đánh nàng, Cố Diễn Chi bật cười một tiếng, không nghĩ tới bác sĩ Lục mặt đơ lại là người chuyên cà khịa nham hiểm như vậy.
Hà Miểu Miểu nhìn bộ đồng phục của Cố Diễn Chi, tràn đầy mong đợi: "Oa! Chị ơi, chị đẹp quá! Chị là Giải phóng quân sao?! Em...!Em có thể chạm vào đồng phục của chị một chút được không?! Oa oa oa ~"
Nhìn cô bé sắc mặt tái nhợt đôi mắt to tròn, Cố Diễn Chi ngồi xổm xuống, xoa đầu cô bé: "Em tên gì?"
"Tên em là Miểu Miểu, Hà Miểu Miểu, mẹ nói là Miểu Miểu có ba chữ Thủy*." Cô bé cất giọng lanh lảnh đáp lại.
Mẹ Hà vui mừng nhìn con mình, nhưng hai đầu chân mày lại mang ý buồn.
(* 淼 (Miểu) gồm 3 chữ 水 (Thủy).)
Cố Diễn Chi giơ tay chào kiểu quân đội: "Xin chào đồng chí Hà Miểu Miểu, tôi là chiến sĩ cứu hỏa thuộc Bộ Quản lý Khẩn cấp của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Tên tôi là Cố Diễn Chi."
Hà Miểu Miểu kích động cầm tay cô lắc qua lắc lại, sắp khóc, đèn đỏ trên máy trợ tim trước ngực không ngừng nhấp nháy.
"Em...!em xem mọi người trên TV...!dập lửa...!dập lửa..." Đứa bé nói năng lộn xộn, người lớn đều cười.
Cố Diễn Chi đếm số trên đầu ngón tay cho cô bé: "Không chỉ dập lửa, khi cần đến bọn chị còn có lũ lụt, lỡ đất, động đất..."
Hà Miểu Miểu không thể hiểu được những thứ này, chỉ có thể nhìn cô với ánh mắt ngây thơ vô tội và vẻ mặt khao khát.
Trò chuyện một hồi, thời gian tự do hoạt động của Miểu Miểu đã hết, y tá muốn đẩy cô bé vào phòng điều trị.
Trên mặt của Hà Miểu Miểu có chút thất vọng, nhưng cô bé vẫn rất hiểu chuyện gật gật đầu: "Vậy thì...!Dì Lục...!Dì Tần...!và chị gái chiến sĩ cứu hỏa, hẹn gặp lại!"
Cố Diễn Chi đột nhiên bước nhanh đuổi theo, giật tấm băng đội trưởng của mình xuống, dán vào áo bệnh viện của cô bé, đưa tay chào theo nghi thức quân đội: "Tôi tuyên bố, từ nay về sau đồng chí Hà Miểu Miểu cũng là một chiến sĩ cứu hỏa nhí quang vinh!"
Cô duỗi ngón tay cái ra, nụ cười rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời: "Miểu Miểu, cố lên!"
"Dạ!" Miểu Miểu ngồi trên xe lăn, đưa tay chào theo nghi thức quân đội không chuẩn.
Vừa được cô y tá đẩy đi vừa quay đầu lại nhìn, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của cô nữa mới thôi.
Trước lạ sau quen, lần này Cố Diễn Chi không còn ngại ngùng mà trực tiếp cởi áo để Lục Thanh Thời thay thuốc cho cô.
Cũng may là lần trước khử trùng và khâu lại kỹ lưỡng, vết thương không bị nhiễm trùng.
Nàng nhanh chóng tháo chỉ khâu, lại cầm kéo xử lý một chút da thịt xung quanh vết thương, sau đó thoa vaseline lên và quấn băng gạc vô trùng.
Hôm nay không có gây tê cục bộ, Cố Diễn Chi không rên một tiếng, thực sự trái ngược hoàn toàn với bệnh nhân quỷ khóc sói gào của Vu Quy ở bên cạnh, thậm chí còn có tâm trạng nói chuyện phiếm với nàng.
"Gần đây bác sĩ Lục không đi bắn cung sao?"
"Bận." Nàng thay bao tay, tích chữ như vàng.
Cố Diễn Chi đang mặc quần áo: "Thảo nào hôm đó đi không gặp chị."
Lục Thanh Thời dừng một chút: "Trong vòng một tháng, cô không nên vận động quá sức.
Nếu vết thương hở ra, sẽ rất phiền phức."
Nụ cười trên mặt người kia lại rất thoải mái: "Có bác sĩ Lục ở đây, sợ cái gì chứ?"
Nhưng trên mặt Lục Thanh Thời, người được người ta tin tưởng toàn tâm toàn ý, lại không có vẻ tươi cười, trong đôi con ngươi đen láy kia cũng không nhìn ra chút cảm xúc nào.
"Bác sĩ, không phải vạn năng."
Mà y học lại là một ẩn số, mặc dù công nghệ y học thay đổi từng ngày phát triển vượt bậc cho đến ngày nay, nhưng vẫn có rất nhiều căn bệnh nan y không cách nào chữa trị.
Cố Diễn Chi sửng sốt một lúc, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác kỳ quái, cô lờ mờ cảm thấy mình đang được quan tâm một cách vụng về.
Trước khi nhận thức này dần dần rõ ràng, nụ cười trên mặt cô ngày càng lớn, cô không nhịn được hỏi: "Bác sĩ Lục quan tâm đến tôi sao?"
Lục Thanh Thời mím khóe môi dưới.
Khi nhìn thấy nụ cười đắc ý xun xoe trên mặt đối phương, nàng đột nhiên cảm thấy hơi ngột ngạt.
"Đối với mỗi bệnh nhân, tôi đều..."
"Đều đối xử bình đẳng với tất cả mọi người." Hách Nhân Kiệt bước đến xen vào, nhìn nàng một cách u oán: "Chị Lục, Vu Quy đợi chị ở bên cạnh nãy giờ rồi."
...
Cố Diễn Chi vỗ giường cười lớn.
Trên mặt Lục Thanh Thời vẫn lạnh lùng, nhưng nếu nhìn kỹ, khóe môi kia rõ ràng mím chặt hơn một chút, vành tai cũng hơi đỏ lên.
"Biết rồi."
Cố Diễn Chi đột nhiên cảm thấy, trêu chọc bác sĩ Lục là một chuyện rất thú vị.
"Hiện tại, tin tức trưa nay thông báo, sáng nay một vụ hỏa hoạn bùng phát ở chung cư tại khu Thanh Vinh.
Nguyên nhân vụ cháy được xác định sơ bộ là do nổ xe điện đang sạc điện trên hành lang làm cháy đồ vật xung quanh.
Theo các nhân chứng tại hiện trường, tiếng nổ lớn chói tai, ngọn lửa bốc cao ngút trời.
Hiện tại, lực lượng phòng cháy chữa cháy và 120 đã khẩn trương đến hiện trường, đài truyền hình Cẩm Châu sẽ gửi đến quý khán giả tin tức độc quyền."
Tiếng TV không lớn không nhỏ đang mở trong phòng bệnh thu hút sự chú ý của Lục Thanh Thời, nàng bắt đầu cởi găng tay ra, cầm túi sơ cứu, vẻ mặt nghiêm túc.
Điện thoại trong túi của Cố Diễn Chi cũng rung lên, cô nghe máy, lập tức nhảy khỏi giường, chạy ra ngoài mà không chào hỏi Lục Thanh Thời.
Tiếng chuông trung tâm cấp cứu vang lên ầm ĩ, bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.
Từ Càn Khôn chạy vào văn phòng bác sĩ: "Nhanh lên! Buổi chiều ai không trực ca, không khám bệnh, phẫu thuật có thể dời lại thì dời hết đi, đi theo tổ y tế của Lục Thanh Thời đến hiện trường! Gọi tất cả những người đang xin nghỉ phép hôm nay trở về hết cho tôi!"
Y tá trưởng đáp lại, bắt đầu gọi lần lượt từng bác sĩ đang nghỉ phép.
"Đi thôi, Vu Quy, cô làm gì vậy!" Hách Nhân Kiệt chạy qua bên cạnh kéo cô ấy, túi sơ cứu trên tay Vu Quy đột nhiên rơi xuống đất.
Lần trước đi theo xe cứu thương vẫn còn để lại bóng ma rõ mồn một trước mắt, Vu Quy do dự, vẻ mặt sợ hãi bất an.
"Tôi...!tôi..." Cô ấy phát hiện tay mình đang run rẩy.
Lục Thanh Thời lướt qua cô ấy như một cơn gió, nhảy lên xe cứu thương: "Nếu sợ hãi thì hãy từ chức đi."
Nhân viên y tế xung quanh đều rất vội vàng, Vu Quy đứng trong đám đông, bị va vào liên tục.
Cô ấy nhìn tay mình, chỉ tay trên lòng bàn tay rất rõ ràng, nhưng đó không phải là đôi tay của một bác sĩ cấp cứu đạt tiêu chuẩn, bởi vì nó đang run rẩy.
Vu Quy rất rõ điều này có nghĩa là gì, có nghĩa là cô ấy có khả năng sẽ hại chết rất nhiều người ở hiện trường cấp cứu vì sự thiếu chuyên nghiệp của mình.
Cô ấy hít một hơi thật sâu.
"Đóng cửa." Lục Thanh Thời ra lệnh một cách lạnh lùng.
"Nhưng mà..." Hách Nhân Kiệt nhìn về phía cổng bệnh viện, Vu Quy vẫn chưa đi ra.
"Thời gian chính là sinh mạng."
Dù gì Lục Thanh Thời cũng là cấp trên, Hách Nhân Kiệt không dám nói nhiều.
Khi chuẩn bị đóng cửa xe lại, một đôi tay đưa vào từ bên dưới.
"Chờ...!chờ em chút...!cô...!Lục..."
Hách Nhân Kiệt vui mừng khôn xiết, đưa tay kéo người lên từng chút từng chút, sau đó khóa cửa xe lại.
Xe cứu thương kêu vang, lao về phía hiện trường nhanh như chớp.
Trên mặt của Lục Thanh Thời mang vẻ nghiêm túc, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên.
Một chiếc đầu máy hạng nặng được sơn ngụy trang đang phóng nhanh qua khu vực trung tâm thành phố, chạy đâm đâm vào dòng xe cộ phía trước.
Hai chiếc xe cứu thương và một chiếc đầu máy phóng nhanh như chớp về cùng một hướng, trăm sông đổ về một biển..