Hướng Nam Kha quay trở lại đồn cảnh sát, giao dấu vân tay và tóc đã thu thập được cho tổ Vật chứng.
Khi trở lại văn phòng, một đồng nghiệp cười tươi đi tới: "Đội trưởng Hướng, tối hôm qua chị đi đâu vậy?"
"Đi điều tra vụ án." Hướng Nam Kha bật máy tính lên, vẻ mặt như thường.
Đồng nghiệp tinh tường thoáng thấy vết son nhàn nhạt trên cổ cô, vị trí đó thế nào cũng không phải là tự mình làm ra, nụ cười càng trở nên bát quái.
"Đi càn quét tệ nạn à?"
Hướng Nam Kha cầm tập tài liệu đập vào đầu anh ta: "Có thời gian ở đây bày binh bố trận với sếp, không bằng nhanh chóng làm việc đi!"
Đồng nghiệp che đầu lại chạy đi với vẻ mặt cầu xin.
Lúc này, cô mới chú ý vào màn hình máy tính, nhìn trang web đã mở ra, do dự một lúc, vẫn nhập vào hai chữ, hiển thị không có kết quả.
Cô sờ cằm suy nghĩ một hồi, Internet là thứ mới xuất hiện trong vòng mười năm trở lại đây, nếu muốn tìm hồ sơ trước đó, e rằng phải vào phòng dữ liệu.
Hướng Nam Kha cầm điện thoại trên bàn lên: "Xin chào, tôi là Hướng Nam Kha.
Giúp tôi điều tra vụ án cưỡng gian bé gái xảy ra ở thành phố Cẩm Châu vào hai mươi năm trước."
Không thích ăn cơm chùa, sau bữa ăn, Lục Thanh Thời tự chủ động muốn giúp cô rửa chén, nhưng Cố Diễn Chi liên tục từ chối: "Không được không được, nào có chuyện để khách tự mình làm như vậy.
Nếu chị thấy chán thì xem TV hoặc chơi với Hamburg đi."
Lục Thanh Thời nhếch môi: "Em sợ tôi làm không tốt à?"
Mặc dù nàng không làm việc nhà nhiều nhưng vẫn có kỹ năng cơ bản.
Cố Diễn Chi hơi sửng sốt, sau đó đột nhiên bật cười, thật sự xem nhẹ lòng tự trọng mạnh mẽ của bác sĩ rồi.
"Vậy chị giúp em rửa sạch bọt đi."
Dĩa sứ trắng tuyết được đưa qua, lúc này Lục Thanh Thời mới như trút được gánh nặng: "Được."
Ngày 5 tháng 6 năm 2011, là một ngày không thể quên trong sự nghiệp của Vu Quy.
Như thường lệ, cô ấy bận đến bảy tám giờ mới ăn qua loa cơm hộp, vào phòng trực gọi điện thoại cho Phương Tri Hữu.
Chuông vang thật lâu bên kia mới bắt máy, chưa nói được mấy câu đã bị kêu ra ngoài.
Lần này không phải là cần cấp cứu bệnh nhân, mà là một tin tức tốt.
Bệnh viện Nhân dân Thượng Hải gọi điện thoại đến, có một bệnh nhân chết não muốn hiến tạng, qua kiểm tra ban đầu hoàn toàn giống với mẫu của Hà Miểu Miểu, theo nguyên tắc phân bổ tạng thì Hà Miểu Miểu được xếp thứ nhất.
Lục Thanh Thời đang trên đường đi tới, trong lúc lái xe, hai tay đều run rẩy.
Nhìn thấy đèn xanh phía trước lập tức chuyển sang màu đỏ, nàng trực tiếp đạp chân ga chạy qua, bị cảnh sát giao thông đuổi theo và viết giấy phạt.
Lục Thanh Thời nhanh chóng đóng tiền phạt: "Tôi đang vội vàng cứu người."
"Cô là bác sĩ?"
Nàng gật đầu, ánh mắt của cảnh sát giao thông rơi vào chiếc thẻ IC mà nàng đặt trên tay lái phụ, đối phương nghiêm chào, đưa hai tay lấy lại giấy phạt.
"Thuận buồm xuôi gió, chú ý an toàn."
Bệnh viện số 1 trực thuộc Đại học Y khoa Nhân Tế triệu tập các khoa để tổ chức một cuộc họp ngắn trước khi phẫu thuật.
Bởi vì Bệnh viện Nhân dân Thượng Hải không đủ tiêu chuẩn của một trung tâm cấy ghép nên ca phẫu thuật được thực hiện tại Đại học Y khoa Nhân Tế.
Nhưng chuyến bay gần nhất đến Thượng Hải sắp cất cánh, tàu cao tốc ít nhất cũng phải mất 4 tiếng, hoạt động của cơ quan nội tạng sẽ bị tổn hại rất nhiều.
Lưu Trường Sinh lập tức tiếp lời: "Tôi đã cử người liên hệ với sân bay và hãng hàng không.
Họ nói có thể chờ chúng ta 30 phút, đồng thời sẽ giữ chỗ."
Viện trưởng Mạnh đứng lên: "Được rồi, cứ như vậy đi.
Nhóm OPO Ngoại Tim mạch lập tức xuất phát, Khoa Cấp cứu, Gây mê, ICU và Tim mạch làm công tác chuẩn bị trước phẫu thuật.
Tôi sẽ tự mình đến nói chuyện với người nhà bệnh nhân, Chủ nhiệm Lưu điều phối ngân hàng Máu của bệnh viện, đảm bảo lượng máu cho ca phẫu thuật của Hà Miểu Miểu."
"Vâng." Mọi người lần lượt đứng dậy, loay hoay bận rộn.
Lục Thanh Thời đẩy Vu Quy ra khỏi đám đông.
"Hãy thêm em ấy vào nhóm OPO."
Bác sĩ Chủ nhiệm khoa Ngoại Tim mạch nâng kính, liếc nhìn Vu Quy: "Chủ nhiệm Lục đang nói đùa với chúng tôi à?"
"Không có nói đùa với mọi người.
Lần trước khi cấp cứu, em ấy đã khâu vết mổ lại, em ấy biết rất rõ về tình trạng tim của Hà Miểu Miểu.
Cụ thể, hãy để em ấy trình bày cho mọi người trên đường đi, đưa học trò của tôi đi cọ xát chuyện đời một chút."
Nàng hiếm khi nói một đoạn dài như vậy, biểu cảm nghiêm túc chăm chú, không giống như đang nói đùa.
Lục Thanh Thời luôn đối đãi với bệnh nhân một cách đáng tin cậy, Chủ nhiệm khoa Ngoại Tim mạch miễn cưỡng gật đầu: "Vậy được rồi, bác sĩ Trịnh, dẫn bác sĩ Vu đi theo cùng hỗ trợ."
Thời gian không còn nhiều, bác sĩ được gọi tên gật đầu, cũng không nhiều lời: "Hai phút nữa tập trung ở cổng bệnh viện."
Vu Quy quay đầu lại: "Cô Lục..."
Đối phương gật đầu: "Làm theo lời tôi."
Không hiểu sao mỗi khi có nàng đều có thể yên tâm, Vu Quy nhanh chóng gật đầu: "Vâng!"
"Mau lên xe!" Vu Quy vừa chạy đến cổng chính, một chiếc Toyota dừng lại ngay trước mặt.
Vu Quy vừa mở cửa xe ngồi xuống, còn chưa kịp thắt dây an toàn thì xe đã vọt đi.
Bác sĩ đi cùng trêu chọc: "Bác sĩ Trịnh, anh sẽ phải nộp không ít giấy phạt trên đường đi đó."
Đối phương quay đầu lại cười: "Không còn cách nào khác, máy bay không chờ người, bệnh nhân càng không chờ người."
Cũng may, vận may hôm nay không tệ, suốt đường đi đều là đèn xanh, không có bất kỳ chướng ngại nào.
Trước khi lên máy bay, Vu Quy đã liên hệ với bộ phận liên lạc của Bệnh viện Nhân dân Thượng Hải, đối phương cho biết người nhà bệnh nhân đã ký vào "Bản đồng ý hiến tạng" và chờ đợi nhóm của họ đến lấy tim hiến.
Tảng đá đè nén ở trong lòng dường như rơi xuống, Vu Quy thở phào: "Cám ơn mọi người."
Khi biết được tin tức này, vẻ mặt của ba Hà và mẹ Hà không thể tin nổi, giống như đang nằm mơ, nhiều lần xác nhận với phòng Nghiệp vụ Y.
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, mẹ Hà đã ôm mặt khóc.
Ba Hà đứng lên, nắm chặt tay của Lưu Trường Sinh, đỏ mắt: "Lần này thật sự cám ơn mọi người, cám ơn..."
Nói được nửa câu đã bắt đầu nghẹn ngào, Lưu Trường Sinh an ủi đối phương ngồi xuống: "Được rồi, bây giờ bác sĩ Lục sẽ giải thích ca mổ và đánh giá rủi ro."
"Chờ khoa Ngoại Tim mạch hoàn thành việc lấy tim hiến, chúng tôi sẽ ngay lập tức tiến hành phẫu thuật mở lồng ngực cho Miểu Miểu.
Bác sĩ mổ chính là Chủ nhiệm Trương có rất nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực ghép tim."
Chủ nhiệm khoa Ngoại Tim mạch ngồi ở bên cạnh gật đầu: "Tôi sẽ cố gắng hết sức."
"Tôi sẽ làm trợ lý."
Đội hình này do Viện trưởng Mạnh sắp xếp, mặc dù Lục Thanh Thời là bác sĩ khoa Cấp cứu, nhưng trước đây nàng đã tích lũy kinh nghiệm phẫu thuật phong phú ở Bệnh viện Công đoàn.
Trong lĩnh vực Ngoại Tim mạch, Ngoại Lồng ngực, Ngoại Gan Mật Tụy cũng có trình độ không tầm thường.
Trường hợp đặc biệt phá vỡ truyền thống bác sĩ khoa Cấp cứu không lên bàn mổ, dốc toàn lực để đảm bảo cho ca ghép tim lần này thành công, đặc biệt sắp xếp nhóm thực hiện ca phẫu thuật.
Mẹ Hà nhìn nàng đầy cảm kích: "Cám ơn bác sĩ Lục."
"Tuy nhiên, hiện tại áp lực động mạch phổi của Miểu Miểu rất cao, gây mê là trở ngại đầu tiên.
Trước mắt, chức năng tim phổi của cô bé không thể chịu được ca phẫu thuật kéo dài hơn 6 tiếng đồng hồ.
Nói cách khác, rất có thể lên bàn mổ rồi sẽ không xuống được, mọi người hãy chuẩn bị tâm lý."
Mặc dù thực tế rất phũ phàng, nhưng Lục Thanh Thời vẫn nói ra mà không giữ lại chút nào.
"Nếu qua được cửa gây mê, sau khi ghép tim thành công, cũng có khả năng phải đối mặt với nhiễm trùng và phản ứng đào thải, cũng là quanh quẩn ở quỷ môn quan."
Lục Thanh Thời vừa nói xong, mẹ Hà lập tức nắm lấy tay nàng: "Chuyện này chúng tôi đều biết, chúng tôi muốn liều một phen.
Cho dù có một tia hi vọng, dù chỉ có thể kéo dài tuổi thọ của con bé được vài tháng, chúng tôi cũng muốn thử một lần."
"Lần này trái tim được hiến còn rất nhỏ, là trái tim của một cậu bé 10 tuổi.
Nếu Miểu Miểu thực sự có thể gắng gượng qua ba cửa này, sau đó điều trị đúng cách và kiểm tra đúng thời hạn, thì sống đến trưởng thành cũng không thành vấn đề."
Chủ nhiệm khoa Ngoại Tim mạch lên tiếng, giống như cho họ một viên thuốc an thần, ba Hà và mẹ Hà vui mừng đến mức muốn khóc.
Nhưng ông ấy và Lục Thanh Thời nhìn nhau, cả hai đều biết rằng, ca phẫu thuật này thực sự rất rủi ro.
Nếu như cấy ghép thành công, Miểu Miểu chính là bệnh nhân ghép tim nhỏ tuổi nhất của Trung Quốc, nhưng nhỏ hơn đồng nghĩa với rủi ro nhiều hơn, tỉ lệ tử vong cũng lớn hơn, không ai dám xem nhẹ.
Tần Huyên ngồi bên giường nói chuyện với Miểu Miểu, cầm bút đen nhẹ nhàng vẽ một cái đồng hồ lên cổ tay của cô bé, kim giờ dài chỉ số 12: "Miểu Miểu ngoan, đừng sợ.
Con xem dì Tần vẽ cho con một cái đồng hồ.
Chờ đến lúc này, dì chắc chắn con có thể ra ngoài rồi."
Miểu Miểu nằm trên giường, hốc mắt trũng sâu, được cắm máy thở, không có sức mà đưa tay lên, miễn cưỡng gật đầu.
Tần Huyên chua xót, cúi người ôm đầu cô bé: "Miểu Miểu..."
Hà Miểu Miểu là được cô ấy hộ sinh, cũng được cô ấy nhìn thấy lớn lên.
Nhiều năm như vậy, đã sớm coi con bé là một nửa con gái của mình, cô ấy có thể hiểu được phần nào tâm trạng của mẹ Hà.
Cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên cổ mình, đứa bé khẽ quay đầu lại, hôn lên mặt cô ấy cách mặt nạ dưỡng khí.
"Dì Tần...!đừng khóc...!chờ...!Miểu Miểu ra...!lại vẽ cho con một bản..."
Y tá vào đẩy cô bé đi chuẩn bị trước khi phẫu thuật, Tần Huyên lau nước mắt, nhìn cô bé rời đi, đánh một canh bạc sinh tử.
Cố Diễn Chi đứng trong hành lang, mặc bộ đồng phục cứu hỏa lam diễm sạch sẽ, nghiêm chào với đứa bé đang nằm trên giường bệnh.
Đứa bé nắm chặt băng tay trước ngực, cố hết sức đưa cổ tay lên, giơ ngón tay cái lên để cổ vũ cho cô, cũng để khích lệ cho bản thân mình.
Bởi vì còn nhỏ nên ba mẹ được đặc cách đi cùng trước khi gây mê toàn thân, mẹ Hà mặc áo phẫu thuật đeo khẩu trang cúi xuống giường, nắm chặt tay của con gái.
Sau khi lấy máy thở ra, cuối cùng cô bé cũng có thể thì thào vài câu: "Mẹ...!con sẽ chết sao?"
Mẹ Hà lắc đầu, cố gắng hết sức kiềm chế nước mắt chực trào ra: "Không...! Bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện đều ở đây...!Dì Lục của con cũng ở đây...! Tất cả mọi người đều rất cố gắng...!Cho nên Miểu Miểu cũng phải cố gắng lên nhé...!Có được không?"
Đứa bé cố gắng hết sức gật đầu, ánh mắt ảm đạm: "Mẹ...!con sẽ mãi là bảo bối của mẹ chứ?"
Mẹ Hà hôn lên mặt con cách một lớp khẩu trang: "Con sẽ, con vẫn luôn là bảo bối ngoan nhất của ba mẹ."
Lục Thanh Thời mặc đồng phục phẫu thuật tiến vào: "Sắp đến giờ rồi."
Bác sĩ gây mê cũng đã chuẩn bị xong, điều chỉnh phương án gây mê theo tình hình toàn diện của Hà Miểu Miểu, cố gắng hết sức để kéo dài thời gian phẫu thuật, đồng thời phối hợp để ca mổ thành công.
Lục Thanh Thời đi đến bên giường cô bé: "Miểu Miểu, con còn nhớ đã hứa với dì những gì không?"
"Nhớ...!Dì Lục nói...!chờ con khỏe lại...!dẫn con đi chơi bóng..."
Lục Thanh Thời duỗi ngón út ra: "Ngoéo tay thắt cổ một trăm năm không được thay đổi."
Hà Miểu Miểu cũng cười, hai ngón tay một lớn một nhỏ kéo chặt lấy nhau: "Ai thay đổi là chó con."
Vu Quy ôm hộp giữ nhiệt, vừa chạy vừa gọi điện thoại cho Lục Thanh Thời: "Cô Lục, đã lấy tim hiến.
Theo lời cô nói, em và bác sĩ Trịnh đã giữ lại khá nhiều động mạch phổi và tĩnh mạch chủ dưới."
Điện thoại truyền trực tiếp vào phòng phẫu thuật, Lục Thanh Thời đang mặc áo phẫu thuật, y tá thắt dây lưng cho nàng từ phía sau.
"Được, mọi người đến sân bay chưa?"
Vu Quy đặt chiếc hộp giữ nhiệt chứa đựng quả tim quý báu vào cốp sau rồi khóa cửa xe lại: "Còn chưa, tình hình của người hiến tặng hơi phức tạp hơn so với tưởng tượng, nên cũng phải mất một ít thời gian để lấy ra."
Lục Thanh Thời cau mày: "Nhanh lên chút."
So với Cẩm Châu, đường xá ở Thượng Hải chỉ có thể nói là hơn chứ không kém, bác sĩ Trịnh tận dụng hết mọi thứ, biến chiếc xe con bình thường thành xe đua.
Khi Vu Quy bị chói mắt thất điên bát đảo, cuối cùng đã đến sân bay.
"Những hành khách bay đến thành phố Cẩm Châu xin lưu ý: Chuyến bay CA3387 của quý khách đã dừng đăng ký, cửa khoang sắp đóng lại, những hành khách chưa đăng ký vui lòng đến quầy vé để làm thủ tục đổi lịch bay."
Một nhóm người chen chúc đi qua đám đông một cách khó khăn.
Vu Quy xách theo hộp giữ nhiệt dần dần cảm thấy kiệt sức, trên trán túa ra mồ hôi hột.
Bác sĩ đi cùng qua xách hộ, Vu Quy còn chưa kịp nói cám ơn đã phải cho chân chạy theo anh ta hướng ra cửa lên máy bay.
Sau một hồi nói chuyện và đối chiếu giấy chứng nhận, nhân viên mặt đất của sân bay mới thả lỏng một chút, nhìn thấy mấy người hôi nhễ nhại, lấy bộ đàm ra.
"Cơ trưởng..."
Lúc đầu chiếc máy bay đang trượt về phía đường băng cất cánh, đột nhiên lùi về khu vực an toàn, sau đó dần dần tắt động cơ.
Sau khi chờ đợi khoảng chừng 5 phút, một hành khách trở nên bồn chồn, vỗ vào tay vịn ghế ngồi, nói lớn: "Có chuyện gì vậy! Sao còn chưa bay! Tôi đang gấp đi Cẩm Châu để họp đó!"
"Đúng vậy! Không phải vừa rồi đã lên đường băng rồi sao? Sao đột nhiên dừng lại!"
"Trả tiền đi máy bay là muốn nhanh chóng.
Hãng hàng không của mấy người làm cái gì thế! Chậm trễ thời gian của bọn tôi!"
"Có bay hay không, không bay thì trả vé!"
"Đúng vậy, trả vé!"
......
Phát thanh trong cabin vang lên: "Hành khách và các bạn thân mến, tôi là cơ trưởng của chuyến bay CA3387.
Hiện tại, chúng tôi đang chờ 4 bác sĩ, họ phải về thành phố Cẩm Châu để thực hiện phẫu thuật ghép tim cho một đứa bé 5 tuổi.
Nếu như bỏ lỡ chuyến bay này, đứa bé đó sẽ không còn hi vọng sống, xin mọi người hãy kiên nhẫn chờ một chút, họ đang làm thủ tục check in.
Xin cám ơn."
Phát thanh được lặp lại ba lần bằng nhiều thứ tiếng khác nhau, những tiếng phàn nàn trong cabin dần dần nhỏ lại.
Vu Quy ôm hộp giữ nhiệt lao đầu vào cabin, người đồng nghiệp cuối cùng cũng chạy vào, cửa cabin từ từ đóng lại trước mắt.
Bác sĩ Trịnh nhìn cô ấy thở không ra hơi: "Được rồi, chạy cũng nhanh đó chứ."
Vu Quy nhìn máy bay trượt vào đường băng, thở phào nhẹ nhõm: "Đâu có, anh cũng không chậm."
Đối với bác sĩ Trịnh, người quanh năm bôn ba khắp đất nước để mổ tim cho người hiến tặng, chuyện này giống như chuyện thường ngày, không có lần nào là không phải chạy tới chạy lui.
"Gọi cho cô Lục của cô đi, nói chúng ta đã lên máy bay, lập tức cất cánh."
"Được." Vu Quy lấy điện thoại trong túi ra, bấm nút gọi, vừa đổ chuông không bao lâu tiếp viên hàng không đã tiến đến nhắc nhở: "Xin chào, máy bay chuẩn bị cất cánh ngay bây giờ, quý khách vui lòng tắt nguồn điện thoại hoặc chuyển sang chế độ máy bay."
Vu Quy không còn cách nào khác, chỉ kịp gửi cho nàng một tin nhắn rồi vội vàng tắt điện thoại.
Tiếng máy bay gầm rú cực lớn vang lên, sau một hồi choáng váng, dần dần cất cao lên không, bay vào tầng mây mù.
Ôm hộp giữ nhiệt trong ngực, Vu Quy dựa vào cửa sổ, trong lòng nghĩ: Miểu Miểu, chịu đựng, chờ chị..