Khi Ngô Tâm Nguyện tỉnh dậy, phòng bệnh không có người, chỉ có em gái đang ngủ say ở bên cạnh, vẫn canh giữ cho cô ấy.
Trong cơn mê man, cảm giác không trọng lượng lại ập đến, nhìn người trước mặt, cô ấy mộng mị không biết bản thân đang trong mộng hay ảo giác, vì vậy khẽ đưa tay lên.
Cô ấy chưa kịp cử động, Ngô Tâm Ngữ lập tức bật dậy.
Thấy cô ấy tỉnh dậy, cô cũng không có trách cứ, chỉ nước mắt lăn dài.
Điều này có tác dụng hơn bất kỳ lời nói nào, cô ấy nhìn thấy trong mắt cô có sự đấu tranh, do dự, lưu luyến, không buông bỏ...
Đủ mọi cung bậc cảm xúc giống như bình ngũ vị bị đổ, hung nóng đến mức hốc mắt khó chịu, hai người không kìm được nữa, ôm nhau khóc rống.
"Chị...!chị ơi...!chị đừng bỏ em...!Chị đi rồi chỉ còn mình em..."
Ngô Tâm Ngữ vùi vào trong ngực cô ấy, nước mắt đầm đìa.
Cảnh tượng treo ngược người trên tòa nhà cao tầng nguy hiểm kia, khiến lòng cô sợ hãi mỗi khi nghĩ đến.
"Chị...!chị không muốn liên lụy em...!Em còn trẻ..." Vuốt ve mái tóc khô cứng vàng úa của em gái, Ngô Tâm Nguyện khàn giọng nói.
Ngô Tâm Ngữ rời khỏi vòng tay của cô ấy, lau nước mắt, đỡ vai cô ấy, giống như Vu Quy nói với cô ấy: "Tin tưởng em, chỉ cần chị không từ bỏ chính mình, nhất định có thể cứu được."
Vào đêm Ngô Tâm Nguyện tự tử không thành, cô từng đến phòng trực tìm Vu Quy.
Bác sĩ đang quấn băng trên tay phải, chật vật bước xuống cầu thang chật hẹp trên giường, cũng đỡ vai cô và thề thốt.
Vu Quy nói: "Tôi không phải thần thánh, không phải chuyên gia, thậm chí không phải là bác sĩ điều trị chính.
Nhưng tôi luôn một lòng hi vọng cô ấy được sống, đồng thời không ngừng cố gắng nỗ lực vì điều đó.
Chỉ cần cô ấy không bỏ cuộc thì vẫn còn hi vọng."
Nếu có bất kỳ thay đổi nào ở Vu Quy, thì đó chính là từ một người chỉ biết nói ngoài miệng trở thành một người không chỉ biết hô hào khẩu hiệu.
Cô thật sự muốn cứu Ngô Tâm Nguyện, cũng vì muốn ngăn bi kịch như Miểu Miểu xảy ra lần nữa.
Phòng phẫu thuật mô phỏng, máy theo dõi lại vang lên lần nữa, lần thứ 38 nếm mùi thất bại.
Lục Thanh Thời buông ống kính nội soi ra, khẽ cử động cổ tay: "Nghỉ ngơi 5 phút, sau đó Vu Quy làm trợ lý cho tôi."
Mọi người trong phòng phẫu thuật mô phỏng đều đến luyện tập trong lúc rảnh rỗi sau thời gian làm việc bận rộn.
Lúc này trời vừa rạng sáng, Vu Quy ngáp không ngớt.
Sau khi Lục Thanh Thời rời đi, cô ấy dựa vào máy theo dõi nghỉ ngơi một lúc, tỉnh lại đúng giờ sau khi đồng hồ báo 5 phút vang lên.
Đến phiên mình làm trợ lý, cô ấy càng thận trọng hơn.
Đây không phải là lần đầu tiên cô ấy phẫu thuật với Lục Thanh Thời, nhưng vẫn luống cuống tay chân.
Không có gì bất ngờ, ca phẫu thuật mô phỏng lần thứ 39 cũng thất bại, cô ấy có chút chán nản cúi đầu.
Người đối diện đã làm một ca ngày một ca đêm liên tục, nhưng vẫn không có dấu hiệu mệt mỏi, cầm chắc ống kính nội soi trong tay, không ngẩng đầu lên: "Tiếp tục."
Vu Quy chỉ đành miễn cưỡng lên tinh thần: "Dạ."
Sau khi ca phẫu thuật mô phỏng lần thứ 40 thất bại, Lục Thanh Thời bước ra khỏi phòng mổ cho thoáng khí.
Bên ngoài trời đã sáng, ánh nắng ban mai xuyên thấu qua bức tường thủy tinh tràn vào hành lang, chiếu lên người Huấn luyện viên cứu hỏa trong bộ đồng phục lam diễm.
Cô đứng dựa vào tường, nghịch nghịch bật lửa trong tay.
Dáng người cao gầy, mắt phượng mày ngài, ngoại hình ưa nhìn dễ thu hút sự chú ý của nhân viên y tế.
Người được chú ý lại thờ ơ, mãi cho đến khi nhìn thấy bác sĩ mặc đồng phục phẫu thuật từ xa đi tới.
Cô nhanh chóng đứng dậy, nhét bật lửa vào túi, chào hỏi: "Chào buổi sáng, bác sĩ Lục."
Lục Thanh Thời có chút buồn cười, người này ở trước mặt người khác thì cà lơ phất phơ, nhưng ở trước mặt nàng lại hiếm khi chững chạc đàng hoàng như vậy.
"Đến tìm tôi khám bệnh thì phải đăng ký trước."
Cố Diễn Chi nhanh chóng lắc đầu: "Không không không, không phải em, là Khoai tây chiên bị bệnh, tối hôm qua liên tục bị ọc sữa.
Em gọi điện thoại cho chị không được nên chạy đến bệnh viện.
Vẻ mặt của Lục Thanh Thời thay đổi: "Bây giờ thế nào? Có tốt hơn chưa?"
Cố Diễn Chi vừa nói vừa nhấn nút thang máy: "Đưa đến bệnh viện thú y, tình hình có vẻ...!không ổn lắm."
Đến bệnh viện thú ý nàng mới biết được tình hình không ổn mà Cố Diễn Chi nói là thế nào.
Bệnh giảm bạch cầu ở mèo, thường được gọi là bệnh mèo, là một căn bệnh truyền nhiễm khá phổ biến của loài mèo với tỷ lệ tử vong cao từ 80% đến 90%.
"Khoai tây chiên..." Nàng gọi nhẹ nhàng qua tấm chắn trong suốt.
Khoai tây chiên chỉ mệt mỏi ngước lên nhìn nàng, rồi mặt ủ mày chau nằm xuống.
Để ngăn nó cắn vào kim truyền dịch, quanh cổ được rọ lại càng làm tăng thêm sự yếu ớt, co ro núp trong lồng cỡ một bàn tay.
Là một bác sĩ phẫu thuật, nàng đã cứu sống vô số sinh mệnh, nhưng nàng vẫn bất lực khi đối mặt với thú cưng của mình bị bệnh nặng, ở một mức độ nào đó, cũng có chút cảm giác lo lắng bất an của người nhà bệnh nhân.
Lục Thanh Thời không ngừng hỏi bác sĩ khi nào Khoai tây chiên có thể tốt lên, đồng thời bày tỏ dù thuốc có đắt đến mức nào cũng dùng được, tiền không thành vấn đề.
Bác sĩ thở dài: "Thế này nhé cô Lục, bệnh mèo có thời gian ủ bệnh từ 2 đến 9 ngày, bệnh phát triển đến giai đoạn giữa và giai đoạn cuối cũng phải mất 2 - 3 ngày.
Cô cũng là bác sĩ, chắc cô cũng biết bất cứ bệnh nào thì giai đoạn đầu luôn dễ chữa trị hơn giai đoạn giữa và cuối.
Bây giờ chúng tôi chỉ đang cố gắng hết sức để kéo dài sự sống của nó..."
Nàng không chỉ từng nghe thấy mà còn từng nói ra lý do thoái thác này, Lục Thanh Thời đứng lên: "Anh..."
Cố Diễn Chi nắm lấy cổ tay nàng, kéo người ra phía sau: "Thanh Thời, bình tĩnh."
"Tôi..." Nàng còn muốn nói gì đó, lại đối diện với ánh mắt dịu dàng của cô, mang theo sức mạnh an ủi thần kỳ.
Lục Thanh Thời hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại: "Thật xin lỗi, tôi tin rằng anh sẽ cố gắng hết sức."
"Đương nhiên." Bác sĩ thú y cũng khẽ gật đầu: "Các cô đối với bệnh nhân thế nào, chúng tôi đối với vật nuôi thế ấy."
Gần đây bận rộn sắp xếp phương án phẫu thuật, thực sự không chăm sóc tốt cho Khoai tây chiên.
Nếu có thể nhận ra các triệu chứng sớm hơn, có lẽ đã không kéo dài đến tình trạng này...
Ngồi ở khu vực chủ nhân, Lục Thanh Thời cắn chặt môi dưới, nghe Khoai tây chiên ở cách đó không xa phát ra tiếng rên yếu ớt vì bị tiêm dưới da, móng tay của nàng cắm sâu vào da thịt.
Cố Diễn Chi biết thật ra nàng lo lắng cho Khoai tây chiên hơn bất cứ ai khác, cô nhẹ nhàng gọi: "Thanh Thời..."
Lục Thanh Thời nghiêng đầu nhìn cô.
"Hồi nhỏ Hamburger cũng từng mắc một căn bệnh hiểm nghèo, em cũng từng cho rằng nó sẽ không qua khỏi, ngay cả nơi chôn cũng tìm xong, cuối cùng lại sống tới giờ như kỳ tích.
Chị nhìn xem bây giờ không phải vẫn nhảy nhót tưng bừng sao."
Lục Thanh Thời cắn răng: "Cái này không giống, Khoai tây chiên mới ba tháng tuổi, vừa sinh ra đã không được bú sữa mẹ, sức đề kháng quá kém..."
Cố Diễn Chi nghiêng người ôm lấy vai nàng, đôi mắt màu hổ phách luôn nhìn nàng: "Chị không tin em tin tưởng Khoai tây chiên sao? Chị là chủ nhân của Khoai tây chiên, chỉ cần chị không bỏ cuộc thì vẫn còn hi vọng."
Nàng bắt đầu có chút tin tưởng vào cách thức động viên vô nghĩa mà Vu Quy dành cho người nhà bệnh nhân.
Mặc dù tình hình của Khoai tây chiên vẫn không khả quan, nhưng sự lo lắng của nàng dường như đã giảm đi một chút.
Lục Thanh Thời gật đầu: "Tôi sẽ không bỏ rơi nó."
Ở ngoại ô thành phố Cẩm Châu, có những nhà máy lớn nhỏ, bất kể ngày đêm tỏa ra làn sương đục ngầu vào bầu không khí.
Những khu rừng tươi tốt mười năm trước giờ trở nên thưa thớt, tất cả đều được bao phủ bởi một lớp áo giáp trắng xóa.
Từng dãy nhà trệt lụp xụp mọc lên từ mặt đất, là nơi ở của công nhân.
Hẻm nhỏ vừa hẹp vừa sâu, khoảng trống rộng rãi hơn đậu vài chiếc xe tải chở sắt bị lật và những chiếc xe hàng lấm lem.
Người giàu có sẽ không bao giờ chọn sống ở đây, những người sống ở đây là những sinh vật cấp thấp nhất trong thế giới phù du.
Ngoài bệnh viện hoạt động suốt 365 ngày quanh năm, các sản vật như mỏ than, dầu, thép...!được sản xuất từ các nhà máy tại đây cũng được bán đi khắp mọi miền đất nước, trở thành huyết mạch cho sự hoạt động bình thường của vùng đất này.
Biển hiệu Công ty TNHH Hóa dầu Cẩm Châu trong khu nhà xưởng này không hề nhỏ, thậm chí còn được trang trí bằng đèn neon.
Dù sao đây cũng là doanh nghiệp nhà nước, dù bên trong mục ruỗng đến đâu thì bên ngoài cũng phải êm đẹp.
12 giờ đêm, bắt đầu bàn giao ca đêm, nhân viên mặc quần áo bảo hộ lao động, cầm đèn pin chói sáng đi tuần.
Công nhân kỹ thuật kiểm tra xem các van của tháp tách có được siết chặt từng cái một hay không, đặc biệt là xưởng sản phẩm hóa chất, nơi chứa một lượng lớn Vinyl Chloride*, bất kỳ sự bất cẩn nào cũng có thể gây ra tai nạn về an toàn.
(* Vinyl Chloride là một hợp chất chloride hữu cơ với công thức hóa học H2C=CHCl.
Hợp chất không màu này là một hóa chất công nghiệp quan trọng được sử dụng chủ yếu để sản xuất polymer polyvinyl chloride (PVC).
Vinyl chloride là một khí có mùi ngọt.
Nó rất độc, dễ cháy, và gây ung thư.)
Chút ánh lửa lập lòe bên trong xưởng tối, Đội trưởng bảo vệ bước nhanh tới, giật điếu thuốc trên miệng cậu trai: "Ở đây hút thuốc, mày còn muốn sống không?!"
Công nhân bị chửi cà lơ phất phơ, đeo huy hiệu tổ trưởng nhà máy, thật ra là em trai của một người bà con xa được Giám đốc nhà máy nhét vào —— hoặc có thể là loại họ hàng từng ngủ qua.
"Ôi Đội trưởng, tôi bị nghiện thuốc mà! Châm chước, châm chước nha! Tôi vừa kiểm tra van này rồi, chặt lắm thật đó!"
Gã để lộ ra hàm răng ố vàng vì khói thuốc, vỗ vỗ thùng chứa phía sau, nói cười toe toét.
Đội trưởng bảo vệ tức hộc máu, lên máu muốn chết, miệng run rẩy "mày mày" không ngừng.
Công nhân cà lơ phất phơ nhìn điếu thuốc bị vứt xuống đất, có chút mất hứng, tiện tay nhét bật lửa vào trong túi quần áo bảo hộ: "Được rồi, tôi ra ngoài hút thuốc."
Vài vệt sáng đèn pin rối loạn rời đi, công nhân kỹ thuật ngáp dài nói: "Đội trưởng, tôi đã kiểm tra hết rồi, van của tháp tách đều đóng cả rồi."
"Đúng rồi đó, Đội trưởng cứ yên tâm.
Tên nhóc đó tuy cà lơ phất phơ nhưng trong công việc chưa bao giờ mập mờ."
"Dù sao cũng là họ hàng thân thích của Giám đốc nhà máy, thôi bỏ đi, mất công đụng chạm."
Tàn thuốc vỗn dĩ đã dập tắt lại phát ra ánh sáng rực rỡ trong bóng đêm, bất thường giống như ngọn lửa ma quái.
Đang trực ca đêm ở cổng nhà máy, Lão Lưu hớp một ngụm rượu xái.
Hí khúc đang phát ra từ radio, ông ta cũng gật gù theo điệu nhạc.
Một luồng khí trắng bay vào cửa phòng đang mở, ông ta hít hít mũi: "Mùi gì vậy nhỉ, cống thoát nước lại bị nghẹt à?"
Lão Lưu đẩy cửa sổ ra, chuẩn bị mắng mỏ, nhưng lại đột nhiên nhìn thấy một đám mây hình nấm khổng lồ bốc lên trong bầu trời đêm.
"Mẹ ơi!" Ông ta ngã ngồi xuống ghế, cầm lấy điện thoại bàn: "Nhanh lên! Người mau tới đây! Xưởng Vinyl Chloride bị rò rỉ rồi!"
Vừa dứt lời, một luồng sáng đỏ chói mắt phun ra từ đám mây hình nấm, mặt đất rung chuyển, chiếc quạt trần trong phòng rơi xuống kêu vo vo, bụi phủ đầy trời, chiếc điện thoại chưa kịp đóng lại dính đầy vết máu.
20 phút trước.
"Ngủ một lát đi, Thanh Thời." Cố Diễn Chi choàng áo khoác của mình lên người nàng.
Lục Thanh Thời ngồi dậy, áo khoác tuột khỏi người nàng: "Tôi đi xem Khoai tây chiên một chút."
Vừa dứt lời, lại bị người ta đè lại: "Nghe Tần Huyên nói, chị đã hai ngày không ngủ rồi.
Ngủ một lát đi.
Nếu chị lại ngã bệnh, ai sẽ chăm sóc Khoai tây chiên?"
"Tôi..." Lục Thanh Thời muốn nói gì đó, Cố Diễn Chi trực tiếp ngồi ngay bên cạnh nàng.
Ghế ở khu chủ nhân quá chật, hai người lập tức sát cạnh nhau, nàng có chút không được tự nhiên xê dịch đi.
"Ngủ đi, Khoai tây chiên ở trong ICU, chờ chị ngủ rồi em sẽ đi trông nó."
Lục Thanh Thời nắm lấy cổ tay cô, không tìm hiểu đến cùng lý do tại sao nàng luôn đưa ra đủ loại yêu cầu vô lý với cô.
"Vậy em đi liền đi, tôi nhắm mắt một chút."
Cố Diễn Chi mỉm cười, giọng nói trầm thấp, mang theo chút cưng chiều: "Được rồi, vậy chị mau ngủ đi."
5 phút trước.
Vu Quy tiếp nhận một bệnh nhân cấp cứu, sau khi xử lý xong trở lại văn phòng viết bệnh án.
Điện thoại của cô ấy ở bên cạnh, hiển thị đang quay số, nhưng gọi 3 lần đều không có người nghe máy.
Vu Quy cầm lên, gõ chữ: "Ngủ ngon, Tri Hữu, tớ yêu cậu."
Khi bấm nút gửi, điện thoại reo vang trong không khí yên tĩnh, cô ấy luống cuống tay chân, mới phát hiện ra là điện thoại cố định trên bàn làm việc, cô ấy bắt máy.
"Alo, Trung tâm Cấp cứu của Bệnh viện số 1 trực thuộc Đại học Y khoa Nhân Tế!"
Sau khi cúp điện thoại, cô ấy lần lượt đánh thức các nhân viên y tế đang trực: "Dậy, dậy, dậy! Nhiệm vụ khẩn cấp! Một vụ rò rỉ hóa chất tại nhà máy hóa chất ở thành phố Cẩm Châu gây ra một vụ nổ lớn, nhiều nhân viên thương vong!"
Giống như một quả bom được thả xuống mặt hồ phẳng lặng, Trung tâm Cấp cứu yên tĩnh ngay lập tức sôi sục.
"Nhanh lên, mau gọi Lục Thanh Thời! Còn ai đang nghỉ đều gọi trở về cho tôi!"
Từ Càn Khôn chạy tới chạy lui: "Kiểm tra thuốc men và thiết bị cấp cứu, cái gì có thể mang thì mang hết!"
Lưu Thanh Vân từ khu ký túc xá chạy tới, chạy mất một chiếc dép, cầm lấy ống nghe quàng lên cổ: "Tập kết xe cấp cứu hoàn tất, có thể rời đi bất cứ lúc nào!"
"Kiểm kê thuốc mê hoàn tất, có thể xuất phát!" Trần Ý thở hổn hển từ khoa Gây mê chạy tới.
"Kiểm kê túi sơ cứu và thuốc men hoàn tất, có thể xuất phát!" Hách Nhân Kiệt ném một túi sơ cứu cho Vu Quy, đối phương nhận lấy, đeo lên vai: "Cô Lục!"
Giọng nói bình tĩnh tỉnh táo truyền đến từ ống nghe, Lục Thanh Thời từ trên ghế xoay người dậy: "Mọi người đi trước đi, tôi sẽ đến ngay!"
Cố Diễn Chi cũng nhận được nhiệm vụ, từ ICU chạy tới, Lục Thanh Thời đưa áo khoác cho cô, hai người nhìn nhau: "Đi thôi."
Khi chạy ngang qua hành lang có ghi phòng bệnh ICU, Lục Thanh Thời liếc nhìn: Khoai tây chiên, mày phải cố gắng lên, đợi tao trở lại..