Tinh thần của Đông Phương Khuynh Quốc hoàn toàn hỏng rồi! Khuôn mặt xinh đẹp ngồi trước bàn giống như một tờ giấy bị dẫm đạp giày xéo qua vừa trắng bệch lại vừa âm trầm, mái tóc màu nâu xõa rũ rượi, chiếc áo trắng mượn hôm qua của Văn Tri Lai vạt áo hoàn toàn mở ra, cả người thoạt nhìn cực hấp dẫn cũng rất…chật vật.
” Khuynh Quốc tiên sinh, anh khỏe chứ?” Văn Tri Lai đã sớm rửa mặt xong, khuôn mặt sáng sủa gọn gàng cầm chiếc bát, thong dong ăn bữa sáng.
Hắn nhìn chằm chằm cô, tức điên lên được.
Còn dám hỏi hắn có khỏe hay không?
Cái giường cứng muốn chết ấy, cái gối cứng muốn chết ấy, cái chăn cứng muốn chết ấy, còn có mấy con muỗi chết tiệt kia nữa…
Kết quả, hắn cả đêm không ngủ được, mới sáng sớm, không biết là gà nhà ai lại đáng chết gáy không ngừng, sau đó, Kim Phượng lại còn “tốt bụng” mà gọi hắn đi dùng cơm vào lúc bảy giờ.
Văn Tri Lai đã sớm đoán được hắn sẽ không thích ứng nổi, nên tối hôm qua mới nói câu kia.
Đáng ghét!
“Đông Phương Khuynh Quốc, cậu không rửa mặt sao?” Kim Phượng lại bê một khay đồ ăn bưng lên, nhìn vẻ mặt nhập nhèm đầy oán giận của hắn, trong lòng sợ hãi lách cách kêu một tiếng. Thật quá đáng mà! Ngay cả cái mặt thối lúc mới rời giường cũng đẹp quên trời quên đất, cứ như vậy thì tim ai chịu cho được?
“Tôi không muốn tắm.” Hắn hừ lạnh.
“Vậy thì ăn điểm tâm đi!”
“Tôi không muốn ăn.”
“Nếu như buồn ngủ, thì đi ngủ đi!”
“Tôi không muốn ngủ.”
“Vậy cậu muốn làm gì?” Kim Phượng bất đắc dĩ hỏi.
“Chị Tiểu Phượng, đừng hỏi nữa, anh ta bây giờ chỉ muốn về khách sạn thôi.” Văn Tri Lai nhẹ giọng nói.
Đông Phương Khuynh Quốc nhướn mày, bởi vì bị cô đoán trúng tâm tư, cơn tức lại càng thêm lớn.
“Ai bảo tôi muốn về khách sạn? Tôi cứ thích đợi ở đây đấy.” Hất mái tóc dài, hắn khiêu khích vỗ mặt bàn.
Cứ cho là hắn thật sự muốn trở về tắm rửa một chút, thoải mái sảng khoái mà nằm trên giường ấm đệm êm mà ngủ một giấc thật, hắn cũng không muốn thừa nhận.
“Đừng cáu kỉnh tức giận nữa, trở về tắm rửa một chút, thoải mái sảng khoái nằm trên giường ấm đệm êm mà ngủ một giấc đi!” Văn Tri Lai lại nói.
Hắn ngẩn ngơ, tức giận gắt lên: “Đừng có dùng Thiên nhãn của cô xem trộm suy nghĩ của tôi!”
“Tôi không có xem trộm, tôi chẳng qua là theo lý phỏng đoán suy nghĩ của anh. Những người đã quen sống đầy đủ sung túc sẽ không quen với cuộc sống kiểu chúng tôi.” Cô ăn xong, cầm ly trà sứ lên, nhấp một ngụm trà xanh. Nhìn cô thần thanh khí sảng vạch rõ sự khác biệt giữa hắn và cô, hắn lại càng không muốn yếu thế.
“Ai bảo tôi không quen được? Tôi sẽ tiếp tục ở đây đến ngày mai, sau đó đưa cô cùng nhau trở về Đài Loan” Hắn vừa nói vừa đứng lên, bước về hướng phòng tắm.
Shit! Phòng tắm đơn sơ chết tiệt.
Hắn khẽ nguyền rủa một tiếng, đây chính là lý do vì sao hắn không muốn đi vệ sinh không muốn đánh răng rửa mặt, thậm chí không muốn tắm.
Không có bồn rửa mặt, không có vòi hoa sen, không có bồn cầu.
Không, hắn nên suy nghĩ đến mặt tích cực, dù sao cũng còn có nước….Shit!
Dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt một phen, hắn giống như tránh tà lao ra ngoài, vừa đúng lúc đụng phải Kim Phượng đang xách làn chuẩn bị ra ngoài. Kim Phượng trơ mắt ngây ngô, chiếc làn trên tay rớt xuống.
“Chị Tiểu Phượng, rớt làn rồi.” Hắn tốt bụng nhắc nhở, lách qua bên cạnh mà đi.
Kim Phượng ước chừng ngây người mười mấy giây, mới hổn hển quay đầu lại mắng tới tấp: “Đáng chết, cậu cái đồ Đông Phương yêu nam kia, tắm rửa xong không mặc quần áo đã chạy lung tung ra ngoài, cậu muốn dọa ai hả? Hại tôi huyết áp tăng vọt sao?
“Đừng có căng thẳng như vậy, nhìn thấy đàn ông trần truồng cũng đâu có mang thai.” Hắn tự ý bước vào phòng khách, mặc quần dài vào, xách cái áo trắng lên, nửa người trên trần trụi, lại đi ra.
“Ặc, tiểu tử thối, nói cái gì vậy….Cậu….Cậu cậu cậu….” Kim Phượng mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào thân thể đẹp đẽ của hắn, đầu lưỡi lập tức líu lại. Mỹ nhân xuất dục chính là như thế này sao? Nhưng mà….người này là nam mà!
“Đi mua thức ăn đi! Chị Tiểu Phượng!” Hắn thản nhiên cười một tiếng, tiện tay khoác chiếc áo trắng vào, lững thững bước vào đại sảnh.
“Phải, đi mua thức ăn, đứng chút nữa chắc mình phun máu mũi mất…” Kim Phượng hoa mắt váng đầu một trận, ôm trán, khó khăn chống đỡ vội vàng bước ra cửa.
Văn Tri Lai nghe thấy bọn họ nói chuyện, không nhịn được than nhẹ một tiếng, nhìn về Đông Phương Khuynh Quốc đang đi về phía cô nói: “Đừng có thiếu lễ phép như vậy, chị Tiểu Phượng là bề trên.”
“Thế thì đã làm sao? Tôi tắm xong quen ở trần.” Hắn chọn cái ghế bên cạnh cửa sổ ngồi xuống, tựa đầu bên khung cửa, để cho mái tóc dài ẩm ướt buông xuống bên ngoài cửa sổ, dáng vẻ thanh tao trang nhã phơi nắng.
“Anh quen, chúng tôi không quen.”
“Cô cũng đâu có nhìn thấy.”
“Đây là vấn đề tôn trọng…”
“Thôi nào, đừng có dạy bảo tôi nữa, để tôi nghỉ ngơi một chút, ngồi chỗ này thật thoải mái nha…” Hắn hừ nhẹ một tiếng, nhắm mắt lại, hưởng thụ nắng ấm gió nhẹ của sáng sớm.
Không lâu sau, cô nghe thấy tiếng hít thở đều đều của hắn, nhẹ giọng nói: “Đừng có ngủ ở đó, sẽ bị lạnh.” Hắn không lên tiếng.
“Khuynh Quốc tiên sinh?” Vẫn không đáp lại như cũ. Cô bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cầm lấy một chiếc chăn mỏng, bước về phía hắn ngồi, cần thận đắp lên cho hắn, sau đó trở về bên chiếc bàn vuông bên góc đại sảnh ngồi xuống, lẳng lẳng chạm lên cuốn sách dành cho người mù.
Hắn chậm rãi mở mắt, lặng lẽ nhìn cô, màn sương mù trong tim chẳng những không có tan đi, ngược lại càng thêm đậm.
Mà cô, chính là vu nữ tạo nên màn sương ấy….
Cả ngày, hắn cứ ở bên cạnh cô như vậy, lúc thì mơ màng, lúc thì ngẩn người, hoặc suy nghĩ về cách chế tạo đồ gốm Đông Phương kiểu mới, hoặc thỉnh thoảng đấu đá cãi vã với cô, mặc dù chẳng làm gì cả, nhưng cũng không thấy nhàm chán, hơn nữa, tâm trạng lại trở nên bình tĩnh, yên ổn,
Đây có lẽ chính là khoảng thời gian buông lỏng tự tại nhất của hắn trong hai mươi ba năm qua.
Đêm đến, hắn bắt đầu thúc giục Kim Phượng giúp Văn Tri Lai sửa sang hành lý, nhưng vừa nhìn thấy chiếc va li cũ nát kia, liền không chịu nổi, cầm tiền bảo Kim Phượng đi mua một cái va li mới.
“Sao không nói sớm, sáng mua có phải xong rồi không? Bây giờ thì làm gì có hàng nào mở.” Kim Phượng lầu bầu trong miệng, tâm không cam tình không nguyện đi ra khỏi Tịnh Viên.
Văn Tri Lai không nhịn được trách nhẹ hắn: “Cần gì phải lãng phí tiền mua mới? Tôi cũng đâu có nhiều quần áo.”
“Tôi cũng đang định nói đây! Quần áo của cô sao toàn đồ trắng vậy?” Hắn cau mày nhìn chằm chằm cô lấy ra từ trong ngăn kéo vài bộ đồ trắng, phát hiện ngay cả kiểu dáng cũng gần như giống nhau như đúc.
“Đây là đồ của người tu đạo.” Cô giải thích.
“Tu đạo?” Từ này nghe thật là chói tai.
“Đúng vậy! Tôi là người thanh tu, sư phụ nói màu trắng đại biểu cho sự thanh khiết, thích hợp với tôi nhất, người muốn tôi thanh tâm quả dục, tu thân dưỡng tính, để cho lục căn thanh tịnh….”
*lục căn – 六根: Theo Phật giáo, chỉ chỉ mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý thức
“Tu cái gì? Chẳng lẽ cô muốn trở thành tiên sao? Thời đại nào rồi, một người khỏe mạnh, nên hưởng thụ cuộc sống mới đúng, cái gì mà lục căn thanh tịnh, chỉ cần là người thì lục căn đã không thanh tịnh rồi.”
“Sẽ được, chỉ cần không có dục vọng, tâm có thể thanh tịnh.”
Hắn nhìn chằm chằm cô, xoay người đẩy ngã cô xuống giường, cười lạnh: “Tôi không tin cô có bao nhiêu thanh tịnh, thật không có dục vọng.” Vừa nói, hắn áp sát lại gần, môi cách khóe miệng của cô không tới một phân.
Cô bình tĩnh bất động, đang muốn khuyên hắn buông tay, đột nhiên, mí mắt nhảy lên, một luồng khí lạnh như kim châm đâm vào ngực.
“A….” Cô đau đớn thở hắt ra, nhíu mày.
“Sao vậy?” Hắn ngạc nhiên hỏi.
“Tôi nghĩ, có lẽ trong thời gian ngắn anh sẽ không về Đài Loan được…” Cô có dự cảm không tốt chút nào.
“Có ý gì?” Hắn nhướn mày.
Cô không trả lời, ngoài cửa đã có người vô thanh vô tức xông vào, tất cả đều có thân thủ nhanh nhẹn, chưa đến mấy giây đã xâm nhập vào phòng khách. Đông Phương Khuynh Quốc ngừng trêu chọc cô, kéo cô dậy, hai người bước vào nhà trước. Sáu người, đều mặc rất tiện lợi, nhưng khuôn mặt thì như hung thần ác sát, trong tay cũng đều lăm lăm khẩu súng, nhìn qua đã biết không phải người tốt.
Đông Phương Khuynh Quốc nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: “Nửa đêm canh ba đột nhập nhà dân, đây là phạm pháp đấy?”
“Cô là Văn Tri Lai?” Một người trong số đó nhìn chằm chằm Đông Phương Khuynh Quốc, trong mắt không nén nổi sự kinh diễm.
“Đúng vậy!” Hắn hé miệng cười một tiếng, lơ đãng đem Văn Tri Lai kéo ra phía sau, nhẹ nhàng ấn vào lòng bàn tay của cô một cái.
Văn Tri Lai hiểu ý định của hắn, hắn muốn cô đừng có lên tiếng, để cho những người này nhận lầm.
“Ông chủ của chúng tôi tìm cô lâu rồi, Văn Tri Lai, ngoan ngoãn đi theo chúng tôi đi!” Người đàn ông mắt vẫn không tài nào dời khỏi khuôn mặt của Đông Phương Khuynh Quốc.
“Ông chủ các người là ai?” Đông Phương Khuynh Quốc cau mày, nhìn những kẻ này toàn thân phát ra sự cuồng ngạo, vừa nhìn đã biết là kẻ lão luyện, không giống như những người bình thường tới xem bói.
Người tới bất thiện, những người này tìm đến Văn Tri Lai để làm gì?
“Đợi cô cùng tôi trở về, sẽ biết.”Vừa nói, gã vừa ra lệnh cho một tên khác: “Mang cả hai đi!”
“Dạ.” Một tên trong số đó tiến về phía Văn Tri Lai, vươn tay về phía cô. Mắt thấy tay kẻ kia sắp chạm đến Văn Tri Lai, mọ loại cảm giác chán ghét vô danh đột nhiên nảy sinh, hàng lông mày đẹp khẽ nhướn lên, phất tay đẩy tay kẻ kia ra, hừ lạnh: “Đừng có chạm vào cô ấy, tôi đi với các người là được, cô ta chẳng qua chỉ là người chăm sóc tôi mà thôi, để cô ta lại.”
“Vậy cũng không được, tất cả những người có liên quan đến cô chúng tôi đều không thể bỏ qua, mang đi!” Gã kia vung tay lên, năm người khác lập tức xông lên.
Hắn quan sát tình thế, kinh ngạc phát hiện, trên tay những người này là súng lục loại tiên tiến nhất, ngay cả sắt thép cũng có thể bắn thủng, vậy nên, tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ.
“Đi!” Năm khẩu súng đã chĩa thẳng vào hắn và Văn Tri Lai.
Hắn nhìn chằm chằm họng súng làm cho nguời ta chán ghét kia, nghĩ đến hành trình trở về Đài Loan của mình lại bị trì hoãn thêm vài ngày, thở dài, quay đầu nói với Văn Tri Lai: “Aiz, xem ra chúng ta không đi không được.”
Văn Tri Lai lại kéo hắn, nói nhỏ: “Tôi đi là được rồi, anh chạy mau.”
“Cô cho là tôi sẽ để cô đi một mình?” Hắn hừ nhẹ.
“Chuyến đi này…rất nguy hiểm.” Cô ngẩng đầu, trong mắt hiên lên khuôn mặt mông lung của hắn, mà trong sự mông lung đó, còn mang theo hắc khí.
“Nguy hiểm với ai?”
“Anh.”
“Sao? Vậy cũng hay, tôi cũng lâu lắm rồi không biết hai chữ nguy hiểm viết như thế nào?” Hắn chớp mắt, hứng thú nói.
“Đừng có làm chuyện liều lĩnh, tôi nói thật đấy.” Cô có chút nóng nảy.
“Sao vậy, cô đang lo cho tôi hả?” Hắn nhìn cô, khẽ mỉm cười, cảm thấy….tâm trạng thật tốt.
“Hai người đang nói chuyện gì? Đi mau!” Gã kia cáu kỉnh quát lên.
“Đừng có hung dữ mà! Đáng sợ như vậy, làm chúng tôi sợ nha!” Hắn ném cho tên kia một phát mị nhãn.
Gã kia sợ run một cái, súng trong tay khẽ run lên, thiếu chút nữa mất hồn.
Hắn cong cong khóe miệng, hất mái tóc dài, cầm lấy tay Văn Tri Lai, mang theo cô rời khỏi Tịnh Viên.
Bên ngoài đã có hai chiếc xe màu đen, bọn họ bị đẩy vào một chiếc trong số đó, nhanh chóng biến mất trong đêm tối.
Ở đây trên các văn phòng cao ốc mới mẻ độc đáo của phố Đông Thượng Hải, từ cửa sổ nhìn ra, bờ sông Hoàng Phố đêm khuya vẫn rực rỡ như vậy, như một tòa thành trong mộng tưởng, cảnh sắc tươi đẹp vô cùng.
Đông Phương Khuynh Quốc không có hứng thú gì với cảnh đêm ngoài cửa sổ, hắn chỉ liếc qua đồng hồ lúc kim chỉ vào số hai, nghĩ thầm, lúc này nếu ở nhà, đã là giờ đi ngủ của hắn. Aiz! Cho nên hắn mới không thích đi xa nhà, vừa ra khỏi cửa, trật tự sinh hoạt đều bị rối loạn hết.
” Cô nói cô chính là Văn Tri Lai?” Một người đàn ông thân hình cao lớn, dáng vẻ thô lỗ, đứng trước mặt hắn, sắc bén nhìn chằm chằm vào hắn.
Người đàn ông này ước chừng ba bốn chục tuổi, mặc áo ngắn tay màu đen bó sát người. da thịt rắn chắc cơ bắp hiện lên rõ ràng, tóc ngắn không đến một cm, từ cằm tới thái dương toàn bộ đều là râu, ngũ quan lạnh lùng cứng rắn, ánh mắt như chim ưng, cả người tràn ngập khí thế cường hãn hung ác bức người.
Tên này đúng là nhân vật hung ác đây! Hơn nữa khẳng định chính là chủ mưu bắt cóc Văn Tri Lai.
Ai! Sớm biết sẽ đụng phải cường địch, thì để Tuyệt Thế tới đây một chuyên, kẻ ác đấu với máu lạnh, vừa đúng để cho bọn họ đánh một trận sảng khoái.
Hắn á, hắn ghét nhất là đánh đánh giết giết….
*Tuyệt Thế là cậu tứ nhà này nha, mọi người có thể đọc Đồng Mệnh Tuyệt để thấy được đồ máu lạnh của em ấy :) )
“Đúng, tôi chính là Văn Tri Lai”Đông Phương Khuynh Quốc gắng gượng vô lực trả lời. nhìn chiếc di động của mình bị lục soát đặt trên bàn, trong lòng bắt đầu tính toán lúc nào Cừu Nghĩa mới tới.
“Tôi chưa từng nghe nói “nhà tiên tri” Văn Tri Lai lại là một tuyệt sắc giai nhân.:” Người đàn ông vươn tay nâng cằm của Đông Phương Khuynh Quốc lên, giọng nói trầm thấp nhưng đáy mắt có lóe lên nhưng tia sáng khác thường.
Đông Phương Khuynh Quốc tự nhiên biết chính mình dáng vẻ xinh đẹp được người ta khen cũng thành quen, người ngoài có nhầm hắn thành nữ hắn cũng chẳng buồn nói, nhưng mà hắn không thích ánh mắt tên này nhìn hắn.
” Ông rốt cuộc là ai? Bắt tôi tới để làm gì?” Hắn đẩy tay của tên vô lễ kia ra, miễn cưỡng hỏi
” Nghe nói Văn Tri Lai có Thiên Nhãn lẽ nào lại không đoán được thân phận cùng mục đích của tôi?”. Người đàn ông cười lạnh rồi liếc mắt nhìn bóng người gầy nhỏ từ đầu đến cuối vẫn lẳng lặng ngồi trong góc.
“Thiên Nhãn cũng có lúc mệt! Cũng phải nhắm mắt nghỉ ngơi chứ bất quá nếu ông muốn hỏi về tuổi thọ của mình tôi có thể lập tức nói cho ông biết, ông sắp chết rồi.” Hắn sớm biết không thể gạt được tên râu quai nón này.
” Hừ! Tôi nghe nói Văn Tri Lai là một người mù, tuổi tác chỉ khoảng hai mươi, quan trọng hơn là cô ta là phụ nữ! Mà cậu…” Tên kia âm ngoan nói xoay người rút súng lục ra, họng súng đặt ngay giữa trán. “Cậu giả hàng thật cho rằng có thể lừa được mắt tôi sao.”
Đông Phương Khuynh Quốc chẳng hề sợ hãi chút nào, trái lại còn giương cao khuôn mặt xinh đẹp nghênh hướng họng súng nở nụ cười.
” Nhưng mà tôi lại gạt được đám thủ hạ ngu xuẩn của ông đấy!” Vừa nói, hắn vừa liếc qua mấy gã to con đang đứng bên cạnh cửa nhìn hắn không chớp mắt.
Tên kia chấn động trước dung nhan mỹ lệ như hoa đào một chút, vừa sợ vừa giận, hắn đưa tay soạt một tiếng xé chiếc áo trắng. Lập tức phẫn nộ lên đạn quát: “Mày là đàn ông!”
Lồng ngực bằng phẳng trần trụi rõ ràng biểu thị giới tính của hắn, mấy tên bị hắn mê hoặc đến mụ mị kia đều há hốc mồm.
” Xin dừng tay” Văn Tri Lai tới lên tiếng quát bảo ngưng lại. Tên kia quay đầu nhìn cô cười nhạt: “Văn Tri Lai, cô rốt cục cũng chịu mở miệng. Tôi thiếu chút nữa cho rằng cô không những mù mà thậm chí còn câm.”
Lời nói sắc nhọn của hắn khiến Đông Phương Khuynh Quốc phản cảm.
” Đừng thương tổn hắn có chuyện gì trực tiếp cùng tôi nói chuyện” Văn Tri Lai chậm rãi đứng lên đi về phía trước.
Tên kia kia thu hồi súng chuyển hướng cô châm chọc: ” Văn Tri Lai cô nuôi tiểu bạch kiểm từ bao giờ vậy? Bên cạnh cô không phải chỉ có một mụ già và một bà cô sao?”
“Anh ta và ông giống như nhau, chỉ là khách hàng thôi”. Cô thản nhiên nói.
Như nhau? Nghe cô nói hắn cũng giống cái tên bị thịt thừa pheromone* kia khiến Đông Phương Khuynh Quốc phi thường phi thường khó chịu
* Thuật ngữ “pheromone” được giới thiệu lần đầu tiên bởi Peter Karlson và Martin Lüscher vào năm 1959 dựa trên nền tảng tiếng Hy Lạp pherein (vận chuyển) và hormon (thúc đẩy). Pheromone là một hóa chất sản xuất bởi động vật như là một tín hiệu hóa học để hấp dẫn thành viên khác trong cùng một chủng loài. (Theo Oxford Advanced Learner Dictionary). Pheromone có ảnh hưởng đến hành vi và sinh lý của động vật.
“Hừ, tôi mặc kệ cô cùng hắn có quan hệ gì, dù sao người tôi muốn tìm là cô.” Tên kia chậm rãi tới gần cô, từ tốn nâng khuôn mặt của cô lên.
” Việc của ông tôi không thể giúp được.” Giọng cô trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Tên kia giật mình, mày rậm nhướng lên. ” Cô biết tôi muốn cô làm gì?”
” Ông muốn tìm một tòa cổ mộ.”
Cổ mộ? Đông Phương Khuynh Quốc trong lòng có chút lạnh. Tên kia kinh ngạc ngây người vài giây lập tức cười ha hả: ” Văn Tiên Tri quả nhiên danh bất hư truyền! Tôi còn chưa có mở miệng cô đã biết mục đích của tôi”
“Đáng tiếc ông tìm nhầm người, muốn tìm cổ mộ phải hiểu biết về tinh tượng, phong thủy bát quái, về phương diện này tôi một chút cũng không biết.”
“Sư phụ cô chính là một đại sư phong thủy nổi danh, nếu không muốn bị thất truyền tất phải truyền thụ cho cô.”
” Sư phụ đem toàn bộ kiến thức về phong thủy truyền hết cho sư huynh tôi. Người nói tôi không nên biết nhiều quá.” Cô giải thích.
Thiên Nhãn cũng không phải cái gì cũng có thể thấy rõ, nó cũng có điểm mù
” Đừng có giả bộ, Văn Tri Lai. Tôi đã chịu đựng giấc mộng chết tiệt kia mỗi ngày đều lập đi lặp lại làm cho tôi không được yên ổn. Tôi nhất định phải tìm được ngôi mộ trong mộng kia!” Tên kia không hờn giận nắm chặt cổ tay của cô lớn tiếng cả giận nói.
Phút chốc Văn Tri Lai chấn động một chút trước mắt đột nhiên xuất hiện một người đàn ông mặc đồ cổ trang, vẻ mặt lạnh lẽo tức giận nhìn chằm chằm một ngôi mộ, sau đó tay giương lên, trong tay bay ra nhiều đóa hoa trắng, những đóa hoa trắng kia, phảng phất như những mảnh vụn, từng mảnh rơi xuống trước mộ phần.
Phần mộ kia chính là mộ của một vị công chúa Tống triều, mà nam tử kia chậm rãi xoay người lầm bầm nói ba chữ, một cánh tay lặng lẽ vươn tới, xuyên qua người đàn ông kia, kéo Văn Tri Lai khỏi người đàn ông kia. Văn Tri Lai sững sờ một lát, thần trí đã trở lại, cả người đã nép vào trong ngực Đông Phương Khuynh Quốc ,màn sương mù trong mắt biến mất trong chốc lát, nhưng ba chữ mà nam tử kia thốt ra lúc cuối cùng đã đủ khiến cho cô khiếp sợ đến biến sắc.
“Đừng có đụng chạm lung tung vào cô ấy!” Đông Phương Khuynh Quốc giống như bảo vệ thứ thuộc về mình nhìn về phía tên kia kia lạnh giọng tuyên bố: ” Hành trình kế tiếp của cô ta đều đã bị tôi bao rồi, không rảnh, đi tìm kẻ khác đi!”
Tên kia căm tức nhìn hắn, giơ khẩu súng trên tay lên âm độc nói: ” Như vậy giết mày rồi, hành trình của cô ta sẽ rảnh rỗi chứ gì!”
” Ai! Thế giới này còn có những kẻ động một chút là giết tới giết lui mới có thể loạn thành như vậy” Đông Phương Khuynh Quốc chê cười một tiếng.
Tên kia nhìn chằm chằm hắn, nét mặt trở nên dữ tợn hiểm ác.
” Thằng nhóc này chắc chưa nếm mùi vị đau khổ bao giờ? Từ nhỏ được nuông chiều quá mức, ăn sung mặc sướng, da mỏng thịt non, không biết thế nào là nhân gian hiểm ác.. .” Tên kia nói đi về phía hắn, đưa tay vuốt ve lên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của hắn, ánh mắt bất hảo liếc về phía lồng ngực trơn bóng hấp dẫn của hắn.
Đông Phương Khuynh Quốc khóe miệng từ từ nhếc lên cả khuôn mặt kiều diễm như hoa đào nồng nàn mà lay động lòng người
” A như vậy ông có muốn cho tôi biết cái gì mới được gọi là mùi vị đau khổ thật sự hay không?” Hắn hỏi.
Tên kia nín thở mấy giây sau đó cười lạnh: ” Tao không chơi đàn ông, nhưng mày là ngoại lệ”
Vừa nói hoắn xoay mình dùng sức chế trụ gáy của Đông Phương Khuynh Quốc cúi đầu điên cuồng chiếm lấy hai cánh môi xinh đẹp tươi tắn. Văn Tri Lai mặc dù không nhìn thấy lại cảm nhận rõ ràng tên này làm gì với Đông Phương Khuynh Quốc, nhất thời một cỗ không thoái mái nhẹ run xuyên qua, khiến cho ngực của cô bị siết chặt.
Đông Phương Khuynh Quốc không hề kháng cự. chỉ có con ngươi trở nên cực kỳ lạnh lẽo.
Tên kia đã nếm thử được tư vị, lại càng mong muốn nhiều hơn, thở hổn hển ra lệnh cho thủ hạ : ” Đưa nó vào phòng trong chờ tao”
“Dạ.” Hai tên to lớn đi về phía Đông Phương Khuynh Quốc.
” Chờ một chút!” Văn Tri Lai khẽ biến sắc, lập tức ngăn lại sau đó nhìn về phía Đông Phương Khuynh Quốc: nói ” Khuynh Quốc tiên sinh xin anh đừng làm loạn”
” Tôi đâu có làm gì nha!” Hắn cười quyến rũ, phát hiện khuôn mặt của hai gã to con kia đã đỏ rần lên.
Cô lười nghe hắn giải thích, nhìn tên kia nói: ” Không nên làm khó hắn, tôi có thể giải mộng giúp ông. nhưng trước tiên mời thả hắn.”
“Cô hình như có vẻ rất quan tâm đến thằng nhóc đẹp trai này, Văn đại sư!” Tên kia hừ lạn.
” Tôi nói rồi tôi cùng hắn một chút quan hệ cũng không có.” Văn Tri Lai nhíu mày
” Nếu vậy tôi làm gì hắn, cô cần gì phải quan tâm?” Tên kia cười âm hiểm.
” Văn Tri Lai đừng sợ, hắn không làm gì tôi đâu! Phải nói là, hắn chẳng thế làm gì được tôi.” Đông Phương Khuynh Quốc khiêu khích.
Gã kia quay đầu nhìn hắn; đáng sợ nói: ” Chớ chọc tao, nhóc con, bằng không ngay cả gân cốt mày tao cũng sẽ ăn sạch sẽ!”
” Cẩn thận nha! Muốn ăn tôi chỉ sợ ông cũng sẽ nghẹn chết đó.” Hắn châm chọc nheo đôi mắt đẹp lại.
Gã tức giận nhìn thủ hạ: ” Đưa nó vào phòng,tao muốn coi nó làm thế nào để tao nghẹn chểt.”
Hai gã thủ hạ liền cầm súng ép Đông Phương Khuynh Quốc rời khỏi phòng làm việc.
” Văn Tri Lai đừng lo lắng cho tôi, tôi sẽ không có việc gì.” Tiếng của Đông Phương Khuynh Quốc vọng từ sau cửa truyền tới,trong giọng nói lộ rõ ý cười nửa điểm cũng không nghe thấy một chút khẩn trương nào.
Văn Tri Lai than nhẹ thở dài một hơi
Văn Tri Lai khẽ thở dài một hơi.
“Cô lo lắng cho hắn cũng vô ích, Văn đại sư, tôi sẽ khiến cho thắng nhóc xinh đẹp yêu mỵ kia đến lúc đó ngay cả nói cũng không nói được.” Gã cười dâm đãng nói với cô.
Cách nói của gã làm cho ngực cô khẽ nhỏi lên một cái. Từ trước tới nay cô chưa từng tức giận, nhưng tà tâm của người đàn ông này đối với Đông Phương Khuynh Quốc làm cho cô cực kỳ chán ghét.
“Tôi không phải lo lắng cho anh ta, tôi lo cho ông.” Cô lạnh lùng nói.
“Cái gì?” Gã kia kinh ngạc.
“Coi một con sói hoang là một con mèo nhỏ dễ bảo, là chuyện rất nguy hiểm.” Tên kia còn chưa rõ ý tứ trong lời nói của cô, cửa phòng làm việc đã bật ra, Đông Phương Khuynh Quốc đã lưu loát bước vào. Thân trên hoàn toàn trống trơn, chiếc áo trắng bị xé nát lúc trước đã được cởi ra, lộ ra lồng ngực và bả vai xương xương tinh tế, làn da trắng nõn, còn cả những đường cong của bắp thịt đã qua rèn luyện, ưu mỹ, hấp dẫn, cũng mang theo sự nguy hiểm.
Mái tóc dài màu nâu xõa xuống, trên tay mang theo một chiếc bao tay da màu đen, chiếc quần dài màu đen cạp trễ vừa vặn bó lấy vòng eo thon, chân dài bước đi ưu nhã không chút tiếng động, trên khuôn mặt xinh đẹp còn dính một giọt máu tươi đọng lại, giống như một con sói tuyết khát màu, trong mắt lóe lên sát cơ sâu sắc.
Tên kia sắc mặt đại biến, ngây dại.
Đây chính là thằng nhóc xinh đẹp yêu dã yếu đuối lúc nãy sao?
“Một, hai, ba, bốn…. chỉ giết có bốn, thật chẳng thống khoái, còn không cẩn thận làm dơ mặt của tôi.” Đông Phương Khuynh Quốc vươn tay nhẹ nhàng lau đi giọt máu vương trên mặt, cười giống hệt như một con sói vừa mới xé nát được con mồi.
Bốn? Chẳng lẽ mới trong chớp mắt, thằng nhóc này đã đem bốn tên thủ hạ được huấn luyện đặc biệt của hắn giết hết?
Gã kia càng thêm kinh hãi , lúc này mởi đột nhiên sáng tỏ ý tứ của Văn Tri Lai.
Gã đúng là không có mắt, mới không nhìn ra thằng nhóc xinh đẹp như yêu tinh này thật ra lại là một con dã thú hung ác…
“Văn Tri Lai, cô có khỏe không? Gã bại hoại kia có làm gì cô không hả?” Đông Phương Khuynh Quốc nói, từ từ đến gần
Văn Tri Lai.
“Tôi không sao cả.” Văn Tri Lai cảm thấy được máu tanh trên người hắn, không khỏi nhíu mày. Từ lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt của hắn, cô đã biết, hắn là một con yêu thú khoác lên một chiếc áo diễm lệ, bên dưới chiếc mặt nạ luôn luôn ung dung tùy hứng kia, ẩn chứa một linh hồn từ nhỏ đã bị cái chết ám ảnh làm cho vặn vẹo biến hình.
Một linh hồn cố chấp, vặn vẹo và tàn khốc.
Gã đàn ông kia giận dữ, kéo Văn Tri Lai qua, súng trong tay chĩa thẳng vào Đông Phương Khuynh Quốc, quát lên: “Đứng lại! Tiểu tử thối, tao lại bị mày lừa!”
Hắn nhướn mày, tóc dài nhẹ buông, cười quỷ dị: “Cài gì hả? Tôi lừa ông cái gì?”
“Hừ, dáng dấp thì xinh đẹp, không ngờ thân thủ lại bất phàm như vậy. Mày rốt cuộc là ai?” Gã kia đề phòng nhìn chằm chằm vào hắn.
“Tôi á, tôi là…” Hắn đang muốn giời thiệu bản thân mình một chút, lại bị Văn Tri Lai cắt đứt.
“Anh ta chẳng qua chỉ là khách hàng, tìm đến cửa hỏi chút chuyện, không đúng dịp lại bị ông bắt tới.”
Hắn nhướn mày, Văn Tri Lai là đang ngăn cản hắn nói ra thân phận sao? Tại sao?
“Nếu không liên quan đến cô, thì càng không thể thả hắn đi.” Gã kia nổi lên lòng xấu xa, vẫn càm thấy thằng nhóc đẹp đẽ quỷ dị này sẽ là đứa gây họa.
“Nhưng mà, tôi chẳng những phải đi, còn phải mang luôn cả cô ấy đi cùng đấy!” Đông Phương Khuynh Quốc cười, đột nhiên động thủ. Gã kia kinh hãi, bắn ngay hai phát súng, lại phát hiện hắn đã biến mất từ trước mặt, đang kinh hãi, giật mình đã thấy hắn đã vọt tới bên phải, một chưởng phóng tới. Gã lập tức đưa tay ngăn đỡ, không ngờ bụng lại mất phòng bị, mạnh mẽ bị đánh trúng một chân, tiếp đó, súng trong tay cũng bị đoạt lấy.
“A…” Gã lùi lại ba bước, phẫn nộ, còn muốn đánh trả, giữa trán đã bị họng súng chĩa vào.
“Đừng có nhúc nhích nha! Khẩu súng này là lấy từ chính tay ông đấy, là loại súng có độ công kích lớn nhất phải không? Một viên đạn vào đầu thôi , sẽ tản ra, lúc đấy đầu sẽ nở hoa.” Đông Phương Khuynh Quốc âm lãnh cười.
“Mày không biết dùng loại này đâu, nhóc con.” Gã kia cười nhạo báng.
“Ông đang nói đến cái chốt an toàn được giấu kỹ này phải mở ra thì mới có thể bắn được ấy hả?” Hắn vừa nói vừa nhẹ nhàng kéo chốt an toàn.
Sắc mặt gã kia nhanh chóng trở nên xanh mét, hừ nói: “Không đơn giản, mày còn biết về súng ống.”
“A, chẳng qua là thỉnh thoảng hay chú ý đến vũ khí mới một chút, từ nhỏ tôi đã thích cảm giác đập nát đồ vật ra rồi!” Hắn âm trầm cười, giữ lấy cò súng.
“Giết tao, mày tuyệt đối không thể còn sống mà ra khỏi Trung Quốc.” Gã kia nhìn chằm chằm hắn, giọng nói tràn ngập cảnh cáo.
“Phải không? Ông đừng có kích động tôi, con người tôi tâm tính không được ổn định, nhất là không chịu nổi người khác kích thích.” Hắn cười khẽ. Gã kia sợ hãi trong lòng, bởi vì gã rõ ràng nhìn thấy trong mắt hắn hiện lên sát ý điên cuồng.
“Đủ rồi, Khuynh Quốc tiên sinh, chúng ta đi thôi!” Văn Tri Lai lên tiếng ngăn cản hắn.
Đông Phương Khuynh Quốc có chút mất hứng cau mày: “Cứ thế mà đi?”
“Umh, tôi mệt quá, muốn về.” Sắc mặt cô có chút tái nhợt.
“Được rồi! Cũng không thể để cô mệt mỏi quá.” Đông Phương Khuynh Quốc thở dài, buông gã kia ra, bước tới đỡ cô, nói: “Chúng ta đi thôi!”
“Các người không được đi!” Gã kia không cam lòng gầm lên.
Đông Phương Khuynh Quốc bỗng nhiên liếc mắt xoay người, giơ súng ngắm ngay vào trái tim của gã kia, trên mặt nồng đậm sát khí.
“Không! Đừng giết người nữa….” Văn Tri Lai xoay mình kéo tay của hắn.
Hắn ngơ ngẩn, phân tâm, trong một khắc này, gã kia xoay mình từ bên hông rút ra một khẩu súng khác, trực tiếp bắn về phía hắn!
“Đoàng!” Đạn trúng vào hông của hắn.
Văn Tri Lai kinh ngạc chấn động, ngây ngẩn cả người.
Đông Phương Khuynh Quốc hừ nhẹ một tiếng, giơ súng lên bắn hai phát về phía gã kia, gã kia vội vàng ngã xuống tránh khỏi, hắn nhân cơ hội kéo Văn Tri Lai nhanh chóng chạy ra ngoài.