Sinh Ý Nhân

Chương 15

Rời khỏi Duyệt Lai cư, lão Bạch đến góc đường một hơi mua luôn mấy bao thảo dược hương (cỏ thơm), lách cách leng keng nhét mang khắp người, thẳng đến khi cả người đều bị dược hương xông đến choáng váng, mới ít nhiều áp được nỗi sợ.

“Ôi, lưu niên (năm có hạn) bất lợi...” Lão Bạch buồn bực thở dài. Duyệt Lai cư triệt đã để dập tắt nhiệt tình ở trọ của y, lúc này cũng không quản có quấy rầy Lý Chuy không nữa, lão Bạch quyết định thẳng đến Lý phủ.

Chờ khi lão Bạch đến được đầu Đào hoa phô, ánh trăng vàng tươi mà sáng tỏ đã cao cao treo trên ngọn cây rồi.

Lý phủ rất dễ nhận ra, tấm biển thiếp vàng thật to cứ thế đoan đoan chính chính khảm dưới mái nhà.

Lý phủ rất khó tiến vào, lão Bạch hướng đại môn giật giật đã nửa nén hương, lại vẫn chậm chạp không dám gõ cửa.

“Sẽ không xui xẻo thế chứ...” Lão Bạch nhìn hai cái lồng đèn lảo đảo ở trên nóc, ánh nến chập chờn làm nổi bật chữ “Điện” thật to trên mặt đèn trắng thuần. Băng lãnh, mà âm trầm.

Cuối năm ngoái đi đưa ngọc bội vừa vặn trúng tang lễ, mà hôm nay vụ làm ăn đầu tiên của mùa xuân lại đụng đến nhà cố chủ đưa tang, lão Bạch cảm giác số mạng mình người khác xem thế là quá đủ rồi.

Chợt đến một trận gió lạnh, theo áo xông vào, khiến lão Bạch lạnh từ đầu đến chân. Cũng không dám lề mề, lão Bạch vội vàng gõ vòng cửa. Thế nhưng tay vừa mới giơ lên, cửa lớn đã mở. Lão Bạch chưa kịp nhìn kỹ, đã thấy có một đóa hoa tang trắng thật to xông ra, mạnh thật mạnh đánh vào mặt y, trong phút chốc, một trận hương hoa đào thấm tận ruột gan xông vào trong mũi lão Bạch.

Lão Bạch có chút hoảng hốt, trong lúc nhất thời cứ như đang lọt vào giữa sương mù.

“Tiểu ca nhi, ngươi đứng ở trước Lý phủ bọn ta làm cái gì?”

Bỗng nghe thấy thanh âm của một nam nhân trung niên. Lão Bạch chớp mắt mấy cái, lúc này mới nhìn rõ hoa kia không phải là tự mình bay ra, mà là được vị trông như hạ nhân trước mắt này cật lực mang ra.

“Phiền thông báo cho chủ nhân nhà ngươi, nói với hắn, lão Bạch tới rồi.”

“A, vậy làm phiền Bạch đại hiệp chờ, ta đem hoa này treo lên xong sẽ đi.”

Trung niên nhân nói xong, liền bắt tay vào việc. Lão Bạch giờ mới hiểu, thì ra vải trắng cùng hoa lớn kia là linh hoa mà nhà có tang phải chuẩn bị, là cái loại phải treo ở linh đường và trước đại môn. Vừa nghĩ tới lúc nãy mình còn ngửi mấy cái, lão Bạch hận không thể đem mũi nhéo rụng. Quay người đi, lão Bạch lặng lẽ ‘phi’ liền ba lần, sau đó ở trong lòng đem các lộ thần tiên đều lạy hết một lần.

Trung niên nhân làm xong rất nhanh, sau đó lập tức đi vào thông báo. Lão Bạch đang ở tại chỗ ngẩng đầu tán thưởng. Đại môn Lý phủ lúc nãy so với vừa nãy, ý cảnh âm trầm cao thêm một bậc. Linh hoa dưới sự tô điểm của đèn lồng, lộ ra vẻ tao nhã quỷ dị.

Rất nhanh, lão Bạch nghe thấy tiếng bước chân, mà lại là Lý Chuy tự mình đến nghênh tiếp. Nam nhân một thân tố y (áo trắng), không có tinh thần, nhưng thấy lão Bạch xong vẫn lộ ra dáng cười đầy thiện ý.

Không đợi lão Bạch hỏi, nam nhân đã cười khổ gọn gàng nói: “E lần này khiến đại hiệp đi một chuyến uổng công rồi, chính là chuyện đêm qua, Mai Thanh nàng...”

Lão Bạch vừa nghe đã rõ mấy phần. Mai Thanh chính là vợ cả của Lý Chuy, giờ đương nhiên là tra không được: “Lý đại hiệp nén bi thương, người chết rồi không thể sống lại.” Lão Bạch chỉ có thể nói mấy lời khách sao.

Lý Chuy môi giật giật, muốn nói lại thôi, lão Bạch hơi hơi buồn bực, nhưng cũng không tiện nhiều lời, đành nói: “Tại hạ cũng muốn tế bái Lý phu nhân, không biết có tiện không.”

“Đương nhiên có thể. Bạch đại hiệp đi theo ta.” Lý Chuy dứt lời, mang theo lão Bạch vào linh đường.

Linh đường thiết lập trong phòng khách ở chính đường của Lý gia, lúc này, cái bàn thường ngày để nghị sự đãi khách toàn bộ đều bị dọn sạch, trên xà cột của thượng phòng đều được quấn bằng tấm rèm trắng thuần, phía trước của chính giữa nội đường là bàn chuyển linh cữu, linh bài đặt ở giữa, mấy chữ ái thê Mai Thanh giờ lại pha chút mỉa mai. Hai cây sáp ong vừa thô vừa lớn được châm hai bên linh bài, hỏa quang hừng hực chiếu sáng ba bát cơm được xới cao cao, bóng chiếc đũa cắm thẳng ở giữa bị kéo dài ra.

Hai bên linh đường quỳ sáu người mỗi bên, bên trái ba nam nhân trẻ tuổi mặc một thân tố y như Lý Chuy, bên phải ba nữ nhân mang sợi đay để tang. Trong đó cô nương nhỏ tuổi nhất đang khóc thầm hướng chậu than thả tiền giấy, hỏa diễm cao cao trong nháy mắt đem tiền giấy màu vàng sậm nuốt hết, chỉ còn lại một mảnh cháy đen.

Lão Bạch yên lặng tiêu sái đi qua, lấy ra ba nén hương châm trước ngọn nến, sau đó thành tâm lạy lạy, đem hương cắm hảo. Toàn bộ quá trình, lão Bạch không dám thở mạnh, mồ hôi ra đầy một tay, tim thình thịch như muốn nhảy ra ngoài. Từ lúc tiến vào linh đường này, y cả người rét run hành động cứng ngắc, quái lực loạn thần (chuyện ma) trước kia xem qua giờ phút này như thương lượng với nhau toàn bộ tràn vào đầu y, mở Quần Anh hội (đại hội anh hùng) của âm tào địa phủ.

“Phu nhân! Ngươi chết thật thê thảm a —— “

Tiếng gào thét thê thảm chợt đến khiến lão Bạch hung hăng đánh một cái giật mình, theo tiếng nhìn lại, nguyên lai là tiểu cô nương vừa hóa giấy vàng. Lúc này từ khóc thầm đã biến thành gào khóc, thanh âm thê lương khiến lòng người phát lạnh.

“Quỷ khiếu cái gì! Người a, đem nàng dẫn xuống!” Trách cứ chính là người ở giữa ba nữ nhân, tuy bị áo tang che, nhưng lão Bạch vẫn thấy rõ đó là một vị tuyệt đại giai nhân, dù đã không còn hai tám, nhưng vẫn đủ khiến nam nhân thần hồn điên đảo.

Theo tiếng quát lớn của mỹ diễm phu nhân, lập tức xuất hiện hai gia đinh muốn đem cô nương kia đi, cô nương sống chết không chịu nghe theo, thậm chí còn muốn đánh nhau với gia đinh, vừa đánh vừa mắng ầm lên: “Phu nhân là oan mà chết! Là oan mà chết! Chính là bị mấy người các ngươi ở đây hại chết! Chính là bị một trong số mấy người các ngươi hại chết!”

Trong tiếng gào thê lương dĩ nhiên không người dám ra nữa, tóc của nữ hài nhi bị tản ra lúc đánh nhau với đám đầy tớ, nhưng lão Bạch vẫn có thể thấy được đôi mắt oán hận của nàng xuyên qua đám tóc đen mất trật tự. Lão Bạch cảm thấy da đầu tê dại, đang muốn lùi, bỗng nhiên từ trong sân nổi lên một trận cuồng phong, trong chớp mắt đem toàn bộ nến đều thổi tắt. Trong linh đường đưa tay không thấy ngón (tối đen) chớp mắt loạn thành một đoàn, có tiếng kêu ầm ĩ, có tiếng thét chói tai, còn có tiếng thứ gì đó khua loạn, lão Bạch nghe không ra ai là ai, chính y cũng bị đụng phải mấy lần, suýt nữa té ngã.

“A a a —— “

Một nữ nhân khác thét chói tai, đem kinh khủng đẩy lên cực hạn.

Cuối cùng, bọn hạ nhân đem nến châm lên lần nữa. Ánh sáng lại lần nữa làm chủ thế gian, người trong linh đường không hẹn mà cùng nhau trừng to mắt, cũng không phát ra tiếng động gì.

Tĩnh mịch, nghẹt thở.

Mỹ diễm phu nhân, cũng chính là nữ nhân vừa gọi hạ nhân đến mang tiểu cô nương đi, lúc này cả người đã đầy máu. Vẫn đứng đó không hề nhúc nhích, trên khuôn mặt, trên áo tang, toàn bộ đều là sắc đỏ chói mắt. Máu loãng theo váy của nàng, từng giọt từng giọt nhỏ xuống trên mặt đất thành một vũng máu nhỏ.

“Vẫn... còn sống chứ...” Một người trong ba nam nhân trẻ tuổi, run rẩy run rẩy lên tiếng, trong giọng nói đã mang theo một chút nghẹn ngào.

Lão Bạch đứng gần nhất, y khẽ cắn môi, ép buộc chân mình hoạt động.

Gần, gần hơn nữa, lão Bạch cố gắng vươn tay ra, chậm rãi...

“Không phải máu của ta.” Thanh âm của nữ nhân, tựa như từ trong a di địa ngục truyền ra.

Chân mềm nhũn, lão Bạch phịch một cái ngồi trên mặt đất. Không ai cười, đổi lại là người khác thì gặp tình huống này cũng không đứng được.

“Phu, phu nhân, ngươi sao lại...” Lúc này mở miệng chính là Lý Chuy, thanh âm không nén được hoảng sợ.

“Ngươi hỏi ta ta hỏi ai, chẳng lẽ là ta rảnh rỗi tự làm sao?!” Một cái Hà Đông Sư hống (tiếng rống của sư tử Hà Đông =..=), Lý Chuy triệt để tiêu âm.

Hạ nhân lập cà lập cập hầu hạ phu nhân trở về phòng thay y phục, trong linh đường lão Bạch cũng được Lý Chuy nâng lên.

“Lý đại hiệp, ta và nhà ngươi không có thù chứ.” Lão Bạch hơi thở mong manh, muốn khóc cũng khóc không được.

“Bạch đại hiệp, thật là xin lỗi, cũng không biết là tại sao...Ai, thật không có ý hù dọa ngài đâu!” Lý Chuy lời nói chắc chắn, còn kém vỗ ngực bảo chứng nữa thôi.

Lão Bạch khí tức yếu ớt: “Ta cũng chỉ là nói nói, chuyện này đâu giống như có người làm, rõ ràng...”

“Bạch đại hiệp!” Lý Chuy bỗng vội vã cắt đứt.

Lão Bạch dở khóc dở cười: “Quá lo rồi, ngươi dám nghe ta còn không dám nói.”

Lý Chuy nhìn linh đường một đống hỗn độn, thở dài thật dài, cuối cùng cũng có được chút uy nghiêm của chủ nhân, cao giọng nói: “Đều tự trở về phòng đi, hôm nay linh... trước không cần thủ nữa.”

Lý Chuy nói giống như ban lênh đặc xá, mọi người nghe vậy lục tục rút lui, thành thạo không còn một thân ảnh. Linh đường nhất thời trống vắng, càng thêm băng lãnh hiu quạnh.

Lão Bạch đánh liền mấy cái run rẩy, từ đầu sợi tóc đến tận chân răng đều ồn ào nói, nơi đây không thích hợp ở lâu.

“Lý đại hiệp, tại hạ tế bái đã xong, nếu không còn chuyện khác, ta nghĩ...”

“Bạch đại hiệp, xin đến phòng chữ nhất.”

“...” Nhìn thấy cái chớp mắt thật giống Lý Hiếu Thân của Lý Chuy, lão Bạch đành đem câu “Ta và ngươi không còn gì để nói” kia nuốt trở vào.

Lý Chuy ở bên trong nói chuyện một buổi tối, lão Bạch cuối cùng cũng hiểu rõ được chân tướng sự việc.

Nguyên lai một năm gần đây thân thể của Lý gia đại phu nhân Mai Thanh có vấn đề, rất dễ bị bệnh, thường xuyên cảm mạo cảm lạnh vân vân, đại phu cũng tra không được nguyên do, chỉ nói mấy lời vô dụng như khí hư máu kém, chờ Lý Chuy ra ngoài tìm lão Bạch đến giúp, bệnh của Mai Thanh bỗng nhiên trở nặng, tình hình chuyển biến bất ngờ, đợi khi Lý Chuy trở về thì đã rời giường không nổi rồi. Lý Chuy mời đại phu tới, đều nói mạch tượng yếu ớt không gắng gượng được nữa, nhưng lại không tra ra được nguyên nhân bệnh. Mà trong lúc Lý Chuy âm thầm chuẩn bị tang sự thì, Mai Thanh quả nhiên mất. Bất quá không phải bệnh chết, mà bị người giết chết. Cũng là trước khi lão Bạch tới một đêm, bị một chủy thủ đâm vào trước ngực mà chết. Vừa đại náo linh đường chính là nha hoàn Thúy nhi của Mai Thanh, mà bị vẩy cho một thân máu tươi chính là thiếp của Lý Chuy, Liễu Vân Yên, từ đầu đến cuối không nói lời nào chính là vợ ba, Cổ Tâm Dung. Ngoài ra ba người trẻ tuổi đều là nghĩa đệ của Lý Chuy, Thái Chương, Tào Vân Hải, Long Cẩm, tạm ở trong Lý phủ. Bọn họ vốn không quen, là Lý Chuy hành tẩu giang hồ thì nhận thức, có người nói nghĩa đệ như thế của hắn còn có mấy mươi người.

Nghe xong Lý Chuy tự thuật, lão Bạch nhìn bên trong nơi bức họa một nữ tử được treo ở trên tường, buồn bã nói: “Vị này, chính là đại phu nhân sao?”

Lý Chuy có chút đau thương gật đầu, khổ sáp nói: “Người đã đi rồi, mới nhớ tới cái tốt của nàng. Tranh này vốn treo trong viện tử của nàng, sáng nay mới bị ta đưa tới nơi này.”

Lão Bạch gật đầu, sau đó nói: “Thứ cho ta nói thẳng, Lý đại hiệp, nếu tôn phu nhân là bị kẻ xấu mưu hại mà chết, tại sao lại không báo quan.”

“Cái này, Bạch huynh ngươi cũng là người giang hồ, hẳn là minh bạch trước giờ giang hồ và quan phủ không chung một nhà được.” Lý Chuy lộ ra biểu tình khó xử.

Lão Bạch lúng túng cười cười, đã quên huyết án trên người Lý Chuy này mang e còn nhiều hơn so với hung thủ. Hành tẩu giang hồ, giết người giống như ăn uống vậy. Nếu y nhớ không lầm, hình như Nhâm tri huyện lên Đào hoa phô cũng chính là bị búa của Lý Chuy chém thành hai nửa.

“Khái, vậy đối với cái chết của lệnh phu nhân, Lý đại hiệp định tự mình điều tra?” Lão Bạch phỏng đoán nói.

“Không, ta muốn mời cao nhân.” Lý Chuy ánh mắt kiên nghị.

“A,” lão Bạch gật đầu, “Bản thân ta cũng nghe nói trên giang hồ có người chuyên giúp loại chuyện này...”

“Bạch đại hiệp!” Lý Chuy bỗng nhiên lên tiếng, lại lộ ra đôi mắt thiết tha như đã từng quen biết.

Lão Bạch da đầu tê dại, điều tra thông gian y thành thạo, điều tra giết người hơn nữa còn mới trải qua vụ thủ linh (túc trực bên linh cữu) quỷ dị không gì sánh được xong? Trừ phi y điên rồi: “Lý đại hiệp, tại hạ tài sơ học thiển thực không dám gánh trọng trách này.”

“Bạch huynh xin đừng từ chối, nếu không tìm được hung thủ giết hại Thanh nhi, nàng ở dưới cũng sẽ không an lòng.”

“Lý đại hiệp...”

“Bạch huynh...”

Trước cửa sổ bỗng nổi lên một trận gió đêm, bức họa trên vách tường bị thổi bay phát sinh ra tiếng tất tất tốt tốt. Lão Bạch cả người lạnh lẽo, đang muốn mở miệng, đã thấy một cánh hoa đào nhỏ theo cửa sổ khép hờ chậm rãi nhẹ nhàng tiến vào, ở trên không trung nhẹ nhàng a, nhẹ nhàng a, nhẹ nhàng a, cuối cùng dừng lại trên ót y... Dán sát vào luôn.

Lão Bạch muốn khóc.

“Lý đại hiệp, ta nhận, ta nhận, dù ta có phấn thân toái cốt cũng nhất định sẽ giải oan cho lệnh phu nhân!”

“Bạch huynh, tại hạ thật không biết nói gì cho phải.” Lý Chuy cảm kích cầm lấy tay lão Bạch.

“Cái gì cũng không cần phải nói,” Mắt lão Bạch lóe lên ánh sáng chân thành, “Đêm nay cho ta ngủ chung một phòng với ngươi là được rồi...”
Bình Luận (0)
Comment