Y Bối Kỳ từ trong phòng đi ra, lập tức bị mọi người đoàn đoàn vây quanh, nhưng cần nói đã nói, giờ cũng chẳng biết phải nói thêm gì.
Lão Bạch thấy vậy, trực tiếp lướt qua nàng chạy vào trong nhà, cứ thế đứng trước giường, nhìn Ôn Thiển đang hôn mê. Kỳ thực có thể làm gì đây. Cái gì cũng không thể. Lão Bạch lẳng lặng nhìn nam nhân trên giường, cảm giác trong lòng cuồn cuộn lời muốn nói, nhưng tới bên môi, lại chỉ có thể nuốt nghẹn trở về.
Lão Bạch không muốn khóc, nhưng căn bản không khắc chế được, nước mắt như hạt đậu chen ra khỏi viền mắt, liên tiếp rơi xuống đất. Quân tử chi giao, đến giờ này, y cùng Ôn Thiển bất quá là quân tử chi giao a. Phần thương tâm gần chết này không rõ đến từ đâu, lại đau đến thật thật thiết thiết.
Câu Tiểu Câu cùng với Nhược Nghênh Hạ cũng muốn vào, lại bị Y Bối Kỳ cùng với Ngôn Thị Phi ngăn lại.
“Để bọn họ ở riêng một lát đi.” Hai người hầu như là đồng thanh. Sau hai mặt nhìn nhau, không hẹn mà cùng thở dài. Hiểu rõ, lại bất đắc dĩ.
Câu tam chớp mắt liền minh bạch, chân đã đưa ra lại thu ngược trở về. Nhược Nghênh Hạ không hiểu, nhưng thấy người khác đều không nhúc nhích, chỉ có thể cắn môi nhịn xuống, tay nhỏ nắm chặt cánh tay Ngôn Thị Phi, lộ ra khẩn trương cùng lo lắng của nàng.
Cuối cùng, vẫn là Ngôn Thị Phi không nhịn được, nặng nề đặt mông ngồi xuống băng đá trong viện, ngửa mặt lên trời như muốn hét dài một tiếng: “Này rốt cuộc là chuyện gì a!” Mẹ nó, một chút manh mối cũng không thấy!
“Ta có biết đâu!” Y Bối Kỳ cũng rất phiền muộn, vốn tưởng mình là người thân cận nhất của lão Bạch rồi, nhưng giờ nhìn lại, hảo yêu, e là so với một sợi tóc của Ôn Thiển còn không bằng.
Nói nói, hai con người phiền muộn đem ánh mắt tập trung lên người Câu thiếu hiệp, Câu tam vốn còn đang cảm khái lão Bạch thiệt là biết bảo mật quá đi, kết quả bị bốn đạo ánh mắt đâm cho da đầu tê dại, Câu thiếu hiệp vội vàng đem mình trích ra ngoài: “Lúc ta biết thì đã vầy rồi, tiền căn hậu quả đừng hỏi ta.”
Hai người nhìn Câu tam nửa ngày, cuối cùng cũng chịu tin tưởng. Kỳ thực tin hay không thì sao đây, việc đã đến nước này, tìm tòi nguyên do còn có ý nghĩa gì nữa. Trong phòng không truyền ra một thanh âm nào cả, càng là an tĩnh, càng khiến người ta thêm lo lắng.
Ngôn Thị Phi mang theo một tia hi vọng cuối cùng nhìn về phía Y Bối Kỳ, khàn giọng hỏi: “Thật hết thuốc chữa rồi sao?”
Y Bối Kỳ cũng không dễ chịu hơn hắn là bao, lại chỉ có thể chậm rãi lắc đầu: “Ta cả giải dược là gì cũng không rõ, không biết phải bắt tay vào từ chỗ nào.”
Ngôn Thị Phi nặng nề thở dài, tựa như hồi ức lại: “Năm đó hắn bị Chu Tiểu Thôn đâm cho một đao, chạy tới chỗ ta dưỡng thương, ta từng lén thấy hắn thổ huyết, lại chưa từng thấy hắn rơi một giọt lệ.” Nói đến đây, nam nhân hơi ngửa đầu, cưỡng chế nhiệt khí trong đáy mắt, mới tiếp tục nói, “Nhưng ngươi xem, hắn lần này là hướng tử mà khóc a.”
Y Bối Kỳ gắt gao cắn môi, ngũ vị tạp trần. Đó là vết thương nàng và Chu Tiểu Thôn cùng gây cho lão Bạch, chẳng biết đã tốt hơn chưa, giờ lại thêm chuyện Ôn Thiển. Thương mới thương cũ, khổ của lão Bạch chưa bao giờ ngừng cả.
“Hai ngươi đừng ở đó khóc tang nữa, người còn chưa chết nha.” Câu Tiểu Câu khó chịu mà đạp đạp băng đá, “Chúng ta nghĩ kỹ lại đi, trên giang hồ có thứ gì giải được cửu nguyệt hoàng tuyền không, quản nó ở chân trời góc biển cũng phải đào cho ra!”
Y Bối Kỳ nhíu mày, nỗ lực tìm kiếm trong ký ức, nhưng cuối cùng chỉ phí công: “Trung Nguyên có đủ thần y thánh thủ, nhưng độc của Miêu Cương rất hiếm thấy, phần lớn mọi người đều chỉ biết sơ một chút từ sách cổ, giải nó, ta thực nghĩ không ra.”
“Sách cổ? Vậy thì tìm trong sách cổ a.” Câu Tiểu Câu nói chắc như bắp, “Ngươi nếu có thể tìm ra độc dược từ đó, sao lại không thể từ đó tìm ra giải dược?”
Y Bối Kỳ cười khổ: “Đây chẳng qua chỉ là một cuốn tạp ký, không phải là sách chuyên ghi chép về Miêu dược. Từ xưa đến nay, Miêu Cương đều là nơi thần bí, gần trăm năm qua chỉ có một cuốn《 Miêu cổ 》miễn cưỡng xem như là… Khoan!” Mắt Y Bối Kỳ đột nhiên sáng lên, “Đúng! 《 Miêu cổ 》! Trong đó có lẽ có ghi chép!”
“《 Miêu cổ 》?” Ngôn Thị Phi nghe cũng chưa từng nghe qua, “Đó là thứ gì?”
“Một quyển sách lấy việc ghi chép cổ độc Miêu Cương làm chính, do một lang trung người Hán mấy trăm năm trước lẻn vào Miêu Cương viết ra, tuy nói viết về cổ độc là chính, kỳ thực còn ghi lại mấy thứ Miêu độc bàng môn tả đạo khác,” Y Bối Kỳ trầm ngâm nói, “Có thể, trong đó có phương pháp để giải cửu nguyệt hoàng tuyền không chừng.”
“Sách từ trăm năm trước, ai biết giờ nó ở chỗ nào!” Câu Tiểu Câu còn chưa kịp vui vẻ, đã ủ rũ trở lại.
Nào biết Y Bối Kỳ chỉ nheo mắt: “Ta từng thấy, nhất định là ta đã thấy ở đâu đó rồi… Để ta nghĩ lại.”
Qua tròn một nén nhang, thẳng đến khi lão Bạch kịp nghĩ tới sao mọi người không ai vào hết mới mở cửa ra xem thử, Y Bối Kỳ rốt cuộc cũng nhặt lại được hồi ức: “Vi Lợi Đồ, ở chỗ hắn!”
“Ngươi xác định?” Tâm Ngôn Thị Phi cũng theo đó treo lên.
Y Bối Kỳ không để ý tới hắn, thẳng tắp nắm lấy tay lão Bạch, hưng phấn vẫy tới vẫy lui: “Lão Bạch! Ngươi còn nhớ lúc chúng ta tham gia hỉ yến của Ngôn Thị Phi, Vi Lợi Đồ giống như bán bánh bao xuất ra một dánh sách sách cổ cho ta chọn hay không?”
Lão Bạch không hiểu, nhưng vẫn gật đầu: “Ân, không phải vì thế, ngươi mới phát hiện bí truyền nhà ngươi ở trong đó sao.”
“Đúng, chính là tờ danh sách đó, ta đã nhìn thấy《 Miêu cổ 》ở trong đó.” Y Bối Kỳ cố gắng để thanh âm mình nghe thật bình tĩnh, nàng muốn đem tin này nói trước cho lão Bạch, lại sợ khiến lão Bạch hi vọng quá nhiều, hai thứ tâm tình mâu thuẫn này quấn cho nàng phát bực, “Có thể, trong đó có phương pháp phá giải cửu nguyệt hoàng tuyền.”
Lão Bạch muốn nói gì đó, nhưng giọng run run không phát ra được thanh âm nào. Y chỉ có thể gắt gao kéo tay Ngôn Thị Phi, dùng hết khí lực toàn thân mà kéo. Ngôn Thị Phi chớp mắt liền hiểu rõ, vội vã nói: “Yên tâm, coi như đào ba thước đất, ta cũng nhất định đem Vi Lợi Đồ cùng với quyển bí kíp đó đào lên.”
Mấy ngày sau đó, lão Bạch trôi qua rất vô vị. Cuộc sống tựa hồ không còn ánh mặt trời mọc đằng đông lặn đằng tây, không còn ánh trăng bạc trải đầy mặt đất, không phân sớm tối, không có ngày đêm, tất cả đều xam xám mịt mù. Bao lấy Ôn Thiển, bao lấy sân, bao lấy cả thế giới này.
Y Bối Kỳ vẫn mỗi ngày hai lượt tới bức độc cho Ôn Thiển, tận lực ngăn độc tính lan tràn, sau khi rời đi thì cùng Nhược Nghênh Hạ nói chuyện. Câu Tiểu Câu một tấc không rời âm thầm khán hộ lão Bạch, hắn sợ lão Bạch gặp chuyện không may, nhưng lại không thể phụng bồi ngay cạnh, bởi nếu đây thật là những ngày cuối cùng của Ôn Thiển, hắn hi vọng có thể lưu lại toàn bộ cho lão Bạch.
Mười ngày sau, Ngôn Thị Phi mang theo Vi Lợi Đồ phong trần mệt mỏi trở về. Nhưng hắn không tìm lão Bạch ngay, mà len lén gọi Y Bối Kỳ qua, bởi hắn sợ lần này là vui mừng vô ích.
Y Bối Kỳ cũng rất nghiêm túc, thấy Vi Lợi Đồ là đưa tay đòi bí kíp liền. Ngôn Thị Phi thấy mà mục trừng khẩu ngốc, bởi hắn nghĩ giờ phải cung Vi Lợi Đồ như phật gia mới đúng, dù sao bọn hắn cũng là bên cần nhờ vả.
Quả nhiên, Vi Lợi Đồ không cam lòng bị đãi ngộ như thế, vỗ bàn nói: “Ngươi tưởng đây là dưa lê đào mận sao hả, bảo cho ngươi là cho ngươi.”
“Không phải dưa lê đào mận, nhưng với ta thì cũng chả khác gì.” Y Bối Kỳ thiêu mi, “Dược thảo Miêu Cương mấy năm nay đã tuyệt tích khỏi Trung Nguyên, bí kíp này của ngươi coi như kẹt cứng trong tay rồi.”
Vi Lợi Đồ nuốt một ngụm nước bọt, tiếp đó lùi lại, cuối cùng trực tiếp xoay người tìm Ngôn Thị Phi: “Là ngươi bảo cho ta ba ngàn lượng ta mới tới, khó không phải giờ ngươi muốn đổi ý?” Vi đại hiệp còn một câu nữa đang âm ỷ trong lòng, đó là sớm biết bà nương họ Y đó đang ở đây, đừng nói ba ngàn, ba vạn lượng cũng không thèm tới!
Ngôn Thị Phi không rõ tình huống, theo bản năng nói: “Yên tâm, ta nếu đáp ứng ngươi, thì tuyệt…”
“Ba ngàn lượng? Không bằng ngươi đi ăn cướp cho rồi!” Y Bối Kỳ không đợi Ngôn Thị Phi nói xong đã lên tiếng cắt đứt.
Ngôn Thị Phi nghi hoặc nhìn qua, chỉ thấy trong mắt nữ nhân viết bảy chữ to “Đối phó tên này ta rành lắm”. Chậc, vui vẻ tọa sơn quan hổ đấu, Ngôn Thị Phi triệt để im tiếng.
“Còn bảo ta ăn cướp?” Vi Lợi Đồ giận không chỗ phát, “Lần trước cái cuốn tộc truyền của ngươi, ta tốn hơn một ngàn lượng mới thu được, hảo yêu, cứ thế bị ngươi chém về còn một ngàn lượng rồi còn dám bảo ta là ăn cướp! Có tên cướp nào giống ta sao, tự mình dâng tiền ra ngoài! Còn cuốn Địa kiếm kia nữa, ngươi đổi lại lấy bí kíp của mình thì thôi, còn gỡ luôn một ngàn lượng của ta, ta đây là buôn bán hay là làm bồ tát a!”
“Yêu, có bồ tát giống ngươi sao!” Y Bối Kỳ nhếch lan hoa chỉ lên, một bên thổi khí móng tay, một bên nhàn nhã nói, “Không phải ta nói ngươi chứ, bí kíp này, ngươi cầm rồi bán không được không nói, ngược lại còn rước họa vào thân. Giờ là gặp được chúng ta mấy người biết phân biệt phải trái, còn có thể cùng ngươi tay giao bạc tay giao hàng, nhưng mà đụng tới mấy kẻ không nói lý thì sao đây. Nếu cao thủ đứng đầu giang hồ tới, hỏi ngươi cần bí kíp hay cần mạng, ngươi chọn kiểu gì? Hơn nữa vốn là thứ chết cứng trong tay rồi, ta cũng có oan uổng gì ngươi đâu, thừa dịp còn được chút ít, nên ra tay thì phải ra tay, bằng không a...”
(*) đi chợ mà có công phu chém giá thế này thì hết biết =3=Gân xanh trên trán Vi Lợi Đồ sắp muốn nổ, gần như là nghiến răng mà hỏi: “Ngươi nói đi, có thể ra bao nhiêu bạc.”
Y Bối Kỳ vươn tay, ba đầu ngón tay sáng loáng xứng với nụ cười ôn nhu mà ngọt ngào: “Ba trăm lượng.”
Vi Lợi Đồ muốn khóc: “Hai ta rốt cuộc ai giống cướp hơn ai a!”
“Bớt sàm ngôn đi, cứ định như vậy.” Y Bối Kỳ hướng Ngôn Thị Phi nhướng mi nói, “Đi, lấy bạc.”
Ngôn Thị Phi ngầm hiểu, lập tức về phòng lấy ngân phiếu. Cùng lúc đó, Y Bối Kỳ đã ở trên người Vi Lợi Đồ sờ mó tìm kiếm.
“Này, này! Nam nữ có khác, ngươi đừng xằng bậy!” Vi Lợi Đồ sợ đến tim đều muốn nhảy ra ngoài.
Y Bối Kỳ lườm hắn một cái, tay vẫn liên tục: “Ta còn không biết ngươi sao, lại đem bí kíp mang theo người chứ gì, cô nãi nãi đang gấp, dù sao cũng lấy ngân phiếu rồi, ngươi nhanh nhẹn đưa bí kíp cho ta đi.”
Một người là nữ trung hào kiệt, một kẻ lại sợ đầu sợ đuôi. Chỉ chốc lát, thắng thua phân định. Y Bối Kỳ cầm bí kíp lập tức lật xem, để Vi Lợi Đồ ngồi đó đón gió rơi lệ.
Ngôn Thị Phi đi lấy ngân phiếu cũng không lâu, nhưng trở về lại có chút sững sờ. Chỉ thấy Vi Lợi Đồ vẫn ngồi xa xa, mặt toàn bộ đen xuống, Y Bối Kỳ ngồi một bên khác, không có biểu tình gì, cũng không có nổi giận.
“Đây là, làm sao vậy?” Ngôn Thị Phi mơ hồ có dự cảm bất hảo.
“Hỏi nàng đi!” Vi Lợi Đồ nói ra đều mang mùi thuốc súng, “Đã nói xong rồi giờ lại bảo không mua!”
Ngôn Thị Phi không rảnh xử lý hắn, trực tiếp tới bên Y Bối Kỳ, nữ nhân chậm chạp ngẩng đầu, trong mắt một mảnh phức tạp: “Tra được cửu nguyệt hoàng tuyền rồi, giải dược giống độc dược.”
“Có ý gì? Cho hắn thêm một viên độc nữa?” Ngôn Thị Phi không hiểu.
Y Bối Kỳ lại lắc đầu: “Là đều cần Cửu bộ thảo.”
Ngôn Thị Phi sa sút tinh thần ngồi phịch xuống ghế, lẩm bẩm: “Miêu Cương đều sắp tuyệt tích, giờ biết chạy đâu tìm?”
“Nhạc Quỳnh Nhi... Có khi có.” Y Bối Kỳ thảng thốt nói.
Ngôn Thị Phi cười nhạt: “Coi như nàng có, sao có thể giao ra.”
Đột nhiên, Y Bối Kỳ đứng dậy, dường như lẩm bẩm: “Không được, ta phải đi tìm lão Bạch, hắn chờ lâu như vậy, dù sao cũng phải cho hắn cái tin tức.”
“Ta đi cùng ngươi.” Ngôn Thị Phi nói xong cũng đứng lên.
Vi Lợi Đồ bị người bỏ quên giờ mới nhận ra mình không chỉ bị bỏ quên, còn rất có khả năng sẽ bị vất bỏ, lập tức đứng dậy cản lối hai người, kết quả chưa kịp nói đã bị Bối Kỳ đoạt trước.
“Chúng ta có người bị trọng thương, cần cô nãi nãi đi cứu gấp, thức thời thì ngươi tránh qua một bên cho ta!” Dứt lời, Y Bối Kỳ lay mạnh một phát, đem Vi đại hiệp đẩy qua một bên, không còn trở ngại nữa, nàng cùng Ngôn Thị Phi thuận lợi rời trận.
Còn lại một mình Vi Lợi Đồ, ngốc ngốc đứng kia trông đặc biệt vô tội: “Ta cũng bị thương cơ mà! Ta rất thụ thương!”
Lão Bạch không nghĩ tới có bí kíp rồi, kết quả lại như thế. Tuy liên tục nói với bản thân không nên ôm quá nhiều hi vọng, tuy biết hi vọng càng nhiều thất vọng lại càng lớn, nhưng y không khắc chế được, mỗi ngày nhìn Ôn Thiển, hi vọng trong lòng như hồ nước bị gió thổi qua, rung động từng chút một tản ra.
“Lão Bạch, ngươi đi đâu!” Thấy lão Bạch đứng dậy ra ngoài, Ngôn Thị Phi cùng với Y Bối Kỳ hốt hoảng.
“Đừng lo, ta sẽ không sao.” Lão Bạch biết, trải qua nhiều chuyện như vậy, chuyện của y trong lòng mọi người đã là hiểu mà không nói, cho nên y biết lo lắng của bọn hắn, “Ta muốn gặp Nhạc Quỳnh Nhi.”
“Chỉ sợ phí công.” Ngôn Thị Phi nhíu mày.
“Vậy cũng phải thử một chút,” lão Bạch khổ sáp giật giật môi, “Nếu không ta không chết tâm được.”
Nhìn bóng lão Bạch rời đi, Y Bối Kỳ cùng với Ngôn Thị Phi nhìn nhau không nói, chỉ có thể thở dài.
Ngày thứ hai sau khi bị bắt, Nhạc Quỳnh Nhi đã từ phòng củi chuyển đến sương phòng, tháo đi trói buộc, mỗi ngày ba bữa, chỉ là cửa bị khóa, lại có người trông giữ, xem như là biến tướng giam lỏng. Nói thật, về vấn đề phải xử lý Nhạc Quỳnh Nhi thế nào, tất cả mọi người đều khó xử, kể cả lão Bạch. Thật lòng mà nói, bọn hắn không có quyền xử lý nữ hài này. Báo thù cho cha, đi tới đâu cũng đều là thiên kinh địa nghĩa. Dù cho Ôn Thiển có tỉnh lại, muốn báo thù e là kiếm ra khỏi vỏ cũng phải suy nghĩ một phen.
Bảo người hầu mở khóa, lão Bạch đẩy cửa mà vào. Nhiều ngày không gặp, Nhạc Quỳnh Nhi ngoại trừ có chút tiều tụy ra không thay đổi là bao. Bất quá mũ phượng khăn quàng đã sớm bị nàng xé nát, giờ tiểu cô nương đang mặc y phục cũ của mình.
“Sao hả, đã nghĩ xong phải xử lý ta thế nào rồi sao?” Nhạc Quỳnh Nhi thấy lão Bạch vào, trái lại lộ ra nụ cười nhạt, “Muốn giết muốn chém thì thống khoái đi, không ai cần các ngươi làm người tốt.”
Tiểu cô nương ngồi trên giường, lão Bạch ngồi xuống cái ghế cách nàng gần nhất, một lát sau, lão Bạch mới thấp giọng nói: “Ôn Thiển, chỉ còn hai mươi ngày.”
“Đáng đời hắn.” Nhạc Quỳnh Nhi cười, “Ta còn ngại hắn sống dai quá chứ.”
Lão Bạch cũng không giận, chỉ bình tĩnh nhìn tiểu cô nương: “Lúc biết cha đã mất, ngươi nhất định rất đau khổ.”
Nhạc Quỳnh Nhi thu lại ý cười, lạnh lùng nheo mắt lại: “Ngươi vĩnh viễn không biết được cảm giác đó.”
“Không, ta sẽ biết.” Lão Bạch lộ ra nụ cười nhàn nhạt, tràn đầy khổ sáp, “Ôn Thiển chết, ta sẽ biết.”
“Hắn là gì của ngươi?” Nhạc Quỳnh Nhi thiêu mi, “Một tên họ Ôn, một người họ Bạch, ta thật không nghĩ ra có thứ giao tình gì, có thể khiến ngươi xông tới không màng đến đao của ta, ngươi có biết, nếu không phải ta thu tay, một đao kia kỳ thực đã đâm vào người ngươi rồi không.”
“Hắn là người quan trọng nhất của ta.” Lão Bạch nghe thấy mình nói vậy. Không cần bất cứ thế gì để chuyển ngoặc, y chưa bao giờ chắc chắn như lúc này.
“A, thật đúng là loại người gì cũng có người đi thích.” Nhạc Quỳnh Nhi nhún nhún vai, “Đáng tiếc, để ngươi thương tâm rồi.”
“Giải cửu nguyệt hoàng tuyền cần Cửu bộ thảo,” lão Bạch đột nhiên nói, “Ngươi nếu có, có thể cho ta không?”
Nhạc Quỳnh Nhi hoang mang nghiêng đầu, một lát mới hỏi: “Ngươi có bệnh không đó. Ngươi cảm thấy ta sẽ cho ngươi sao?”
Lão Bạch thở sâu, hầu như mang theo khẩn cầu: “Ta biết ta nói vậy ngươi sẽ cảm thấy rất cũ rích rất vô nghĩa, nhưng mà oan oan tương báo bao giờ hết, hắn chết rồi, cha ngươi có thể sống lại sao?”
Nhạc Quỳnh Nhi ngoảnh mặt đi, không chịu nhìn lão Bạch, run giọng nói: “Giờ không phải ta muốn hắn chết, là trời không cho hắn sống. Cửu bộ thảo cha ta chỉ để lại một cây, đã dùng để luyện cửu nguyệt hoàng tuyền rồi. Ngươi chết tâm đi.”
Lão Bạch cảm thấy khí lực trong người như rút sạch, cả người như muốn đổ sập xuống. Y không biết mình còn có thể làm gì nữa, tất cả hi vọng đều tan biến, tâm hoàn toàn biến thành tro bụi.
“Cái loại người đó, tay dính bao nhiêu máu người, đáng để ngươi như vậy sao.” Nhạc Quỳnh Nhi nhẹ giọng cười nhạo, ánh mắt nhìn lão Bạch đầy phức tạp
Lão Bạch gian nan mấp máy môi, muốn nở một nụ cười khổ mà giờ cũng làm không được. Khe khẽ hít sâu, dùng khí lực toàn thân ngăn chặn đau đớn trong lòng, lão Bạch đứng dậy nói gì đó với người ngoài cửa, sau đó quay đầu nhìn Nhạc Quỳnh Nhi, nhẹ giọng nói: “Ngươi có thể đi được rồi.”
“Thả ta?” Nhạc Quỳnh Nhi hoài nghi đánh giá lão Bạch, tựa hồ không tin tưởng, “Ta tổn thương ngươi quan trọng nhất của ngươi, ngươi lại muốn thả ta đi?”
“Giết ngươi, cũng không có được thuốc giải.” Lão Bạch nói, đột nhiên cảm thấy bình thản rồi, tựa hồ lòng không trông mong gì nữa, cảm quan con người cũng sẽ trì độn đi, dần dần, chết lặng tới mức không cảm giác được gì nữa.
“Lại là mấy lời thánh nhân cũ rích oan oan tương báo bao giờ dứt đó sao.” Nhạc Quỳnh Nhi cười lạnh xuống giường, thẳng tắp đi ra cửa, trong chớp mắt lúc bước chân qua cửa, nữ hài nhi quay đầu nhìn lão Bạch, “Thả ta, ngươi đừng có hối hận.”
Lão Bạch nhìn nàng, không biết sao lại đột nhiên nhẹ dạ. Oan oan tương báo bao giờ dứt, nói thì dễ, nhưng sao có thể không oán đây! Mạng Ôn Thiển như chỉ mành treo chuông, dày vò y phải chịu đựng nha đầu trước mắt sao hiểu được? Cho nên vốn y không định nói, vốn y muốn giấu luôn cả đời. Nhưng mà... Có thể Ngôn Thị Phi nói đúng, ha, trời sinh tâm không cứng rắn nổi.
“Cha ngươi táng ở cạnh tùng lâm trên đỉnh Bạch gia sơn, rảnh rỗi hãy tới đó tế bái.”
Nhạc Quỳnh Nhi nghe vậy liền mở to hai bắt, thanh âm run rẩy bất khả tin tưởng: “Sao ngươi biết?!”
“Ta ở đó, mộ là ta đắp.” Lão Bạch nhìn nữ hài nhi, chậm rãi nói, “Ôn Thiển giết người ta cũng ở đó, xin lỗi, không thể ngăn cản.”
“Bạch gia sơn, chậc, ổng lại đi trộm dược nữa sao.” Nhạc Quỳnh Nhi cười cười, đột nhiên chảy nước mắt, “Cha ta là một tên bại hoại rất xấu rất xấu, đúng không.”
Lão Bạch ngẩn người, không biết phải trả lời thế nào. Hơn nửa ngày, y mới nhịn không được sờ đầu nữ hài: “Hắn là một người cha rất tốt rất tốt, đúng không.”
Nhạc Quỳnh Nhi không nói gì nữa, bỏ qua tay lão Bạch, cứ thế khóc chạy đi.
Chập tối, mọi người mới biết lão Bạch đã đem Nhạc Quỳnh Nhi thả đi, không ai nói gì. Nhạc Quỳnh Nhi như một khối tâm bệnh, đi rồi, có khi lại tốt. Trên bàn cơm chỉ có Vi Lợi Đồ một mình lẩm bẩm, cái gì mà xem xong bí kíp không trả tiền, cái gì mà chỉ biết khi dễ người thành thật như hắn các loại, nói nói khả năng nam nhân cũng nhận ra không khí không được bình thường, vậy nên im miệng.
Một bữa cơm, ăn nhạt như nước ốc.
Đêm khuya ba ngày sau.
“Lão Bạch! Lão Bạch! Lão Bạch!” Câu Tiểu Câu dùng thanh âm có thể đánh thức cả sân hét một đường tới tận hậu viện, thành công đem tất cả mọi người đều dựng dậy.
“Hơn nửa đêm ngươi quỷ kêu cái gì!” Vi Lợi Đồ khoác y phục lầm bầm.
Ngôn Thị Phi cùng Y Bối Kỳ lại cảm giác được bất thường. Lại càng miễn bàn tới lão Bạch, y hầu như xông tới trước mặt Câu tam, giọng không nén được run rẩy: “Làm sao rồi? Có phải Ôn Thiển hắn...”
“Ôn Thiển hắn được cứu rồi!” Câu Tiểu Câu hưng phấn la hét, lại đung đưa vật trong ray, “Xem thử đây là thứ gì!”
Nếu là bình thường, có lẽ không ai đáp được. Bất quá là một cây cỏ tả tơi mang rễ mang lá mang cả đất, sát mép lá xanh có răng cưa nho nhỏ, không nhìn kỹ rất khó phát hiện, nhét vào bên đường, khả năng không ai thèm liếc lấy một cái. Nhưng hiện tại, tất cả mọi người đều không kiềm chế được kích động trong lòng, đáp án rõ ràng, lại không cách gì kêu lên được.
“Cửu bộ thảo a! Nha đầu Nhạc Quỳnh Nhi kia đưa tới!” Câu Tiểu Câu trực tiếp nói, “Nửa đêm ta tới trù phòng kiếm đồ, ngang qua đại đường chợt nghe có âm thành lạ, kết quả thấy nha đầu kia muốn len lén để thảo dược lại, bị ta vừa vặn đụng trúng. Người ta không giữ, bất quá thảo dược nha, hắc hắc.”
“Sao lại như vậy...” Ngôn Thị Phi đầu đầu sương mù, vẻ mặt không tin.
“Nga phải, nàng còn nhờ ta nói một câu.” Câu Tiểu Câu giống như chợt nhớ tới thứ gì, chăm chú hồi ức, “Nói dược này là cho lão Bạch... Không phải cho Ôn Thiển. Ân, vậy đó.” Nói xong, Câu Tiểu Câu đem dược thảo đưa qua.
Lão Bạch sững sờ ở đó, chậm chạp không đón nhận. Lát sau mới hỏi: “Làm gì?”
“Cầm a.” Câu Tiểu Câu nói rất đương nhiên, “Người ta đã bảo là đưa cho người, không đưa cho Ôn Thiển.”
Lão Bạch há miệng, nửa ngày, rốt cuộc rống lên: “Ta cầm nó làm tiên đan chắc?! Còn không mau đi sắc thuốc — “
“Y tỷ tỷ, hắn la ta...” Câu Tiểu Câu ủy khuất mếu máo, muốn tìm ấp áp nơi Y Bối Kỳ.
Ai biết Y Bối Kỳ đoạt lấy dược thảo, tức giận gõ đầu hắn một cái: “La ngươi đã là nhẹ, đáng đời!”
Y Bối Kỳ vội đi sắc thuốc, những người còn lại ở trong viện mắt to trừng mắt nhỏ, tựa hồ đã quên mất buồn ngủ.
Gió đêm khẽ ngang qua, thổi mở đôi mày nhăn chặt của mọi người. Lúm đồng tiền đồng tiên là nhàn nhạt, sau đó từ từ khuếch tán, cuối cùng nhiễm lên mỗi một khuôn mặt, kể cả Câu tam đang vuốt đầu kêu đau.