“Đừng có nhìn trộm cậu ta như vậy, nhìn ngớ ngẩn lắm! Tại sao em lướt qua tôi mà không hề nhận thấy sự có mặt của tôi? Tại sao chỉ cần cậu ta lướt qua em cũng nhận thấy cho dù đang nhìn xuống san trường? Tôi sẽ cho rằng đó là một thói quen chứ không phải là yêu nhé!?” nó giật mình nhìn lên, là Nhật. Anh biết nó đang ngẩn ngơ nhìn Dương trong khi chính nó cũng không nhận thấy điều ấy. Cắn chặt môi và cúi đầu xuống, nó không nói gì.
“Em không cần nói gì mà chỉ cần nghe tôi nói thôi. Từ giây phút này tôi sẽ theo đuổi em, điều đó cũng đồng nghĩa với việc từ nay trở đi tôi sẽ luôn bám theo làm phiền em... Bây giờ thì em về đi và nhớ là đừng quay đầu lại.”
Nó lơ ngơ không hiểu gì nhưng vẫn làm theo lời của anh. Vả lại, cho dù anh không nói thì nó cũng chẳng dám quay đầu lại.
Thực ra thì anh có ý định nói với nó là sẽ luôn dõi theo và bảo vệ nó nhưng chẳng hiểu sao khi chạm mặt nó anh lại run đến nỗi nói nhầm thành "bám theo làm phiền" và thật tiếc là không thể sửa lại được câu nói ấy.
Một cơn gió khẽ làm dịch chuyển những chiếc là khô trên sấn trường, vô tình lại tạo thành một bản nhạc buồn da diết, cô quạnh.
Một câu chuyện không đầu, không cuối.
***
Hôm nay tự nhiên trời lại mưa, trời mưa thì cũng bình thường thôi nhưng mà một cơn mưa vào mùa thu thì thật lạ lùng. Giống như chuyện nó với Nhật vậy. Thật lạ lùng khi anh yêu nó...
Mà đã hai ngày rồi anh không về nhà cũng không có liên lạc gì, nó thấy nhớ anh và hơn hết là nó lo cho anh, nó sợ anh sẽ xảy ra chuyện. Những hình ảnh của vụ tai nạn vài năm trước lại hiện lên trong tâm trí nó, nó sợ hãi cố nhắm mặt thật chặt để đuổi những hình ảnh đó đi, đưa tay lên ôm chặt lấy đầu nó ngồi thu mình vào một goác của căn phòng tối đèn.
Đến khi không thể chịu nổi nữa nó hét lớn lên rồi chạy ra ngoài, phải tìm anh về, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì nó vẫn phải tìm anh về. Dù là ngoài trời đang mưa to và có cả sấm chớp nữa thì nó vẫn cứ chạy xuyên qua màn mưa lạnh buốt đó để mà tìm anh.
Trời đen kịt và mưa ngày một lớn, hình như là do ảnh hưởng của bão. Nó, chân không giày, không ô, không mũ nó áo mưa gì mà cứ thế chạy ra ngoài tìm anh. Vừa tìm vừa khóc, vừa khóc vừa gọi lớn tên anh:
“Anh Yun! Anh ơi! Anh?” toàn thân nó ướt sũng nước mưa, lạnh buốt. Trên đoạn đường đi tìm anh nó đã vấp ngã không ít lần, những vết cứa ở tay lại tiếp tục rỉ máu rồi thì còn thêm cả những vết thương mới nữa. Do gặp nước nên máu không thể đông lại, không thể ngưng chảy.
“Em phải làm gì để tìm được anh về với em bây giờ?” nó bất lực ngã quỵ xuống vệ đường... nước mắt vẫn không ngừng hòa vào màn mưa trắng xóa ngày thu lạ.