Hù chết cô!
Mari một tay ôm ngực, như thể ôm trái tim còn đang hoảng sợ suýt văng ra xó nào đó. Hôm nay hộ tống cô chủ về, cô đã sẵn sàng tinh thần bị ông chủ ném vào chảo dầu rồi. Mà may là, ông chủ chỉ nhìn nhìn cô một chút, ý tứ rõ ràng: chuyện này không có lần sau…
Phải nói, trong ánh mắt ấy có chút thuốc súng… Baba lo lắng cho con gái đó mà…
Nghĩ lại, vẻ ngoài của cô chủ có chút nhu nhược, yếu mềm, điều này cũng làm cho Mari đứng ngồi không thôi. Thứ nhất, là vì như thế rất dễ bị mấy tên côn đồ, hào hoa công tử trêu ghẹo. Thứ hai, cô cũng muốn trêu ghẹo chút chút… có lẽ điều thứ hai không đáng để nói cho lắm.
Mari suy tư một chút, rồi long nhong chạy đến phòng Tịch Tuyết Nhi, quên mất cái luật rừng “gõ cửa trước khi vào”. Về cái luật này, Mari đã ba lần bốn lượt phớt lờ đi, Tịch Tuyết Nhi cũng có lần nhắc nhở, nhưng chỉ nhận lại một câu hỏi ngu ngơ của Mari: “Cô chủ giấu em làm việc ‘gì đó’ sao?” Tất nhiên, Tịch Tuyết Nhi chả nhận ra cái chữ “gì đó”được tác giả trịnh trọng đặt trong dấu ngoặc kép, hoặc được Mari cố ý trêu chọc nhấn mạnh.
Thế nên, Tịch Tuyết Nhi chỉ đơn thuần lắc lắc đầu thở dài.
Mari có chút chán nản.
Vì vận số của cô chả tốt tí nào a! Vốn cô “làm việc trước, gõ cửa sau” cũng có lí do của nó, theo một ngàn lẻ một tình huống bất hủ trong Shoujo Manga, tiểu thuyết ngôn tình: Nam chính sơ ý vào phòng nữ chính mà chả gõ cửa, 75% sẽ thấy “cảnh xuân” đáng xấu hổ.
Nhưng tác giả dĩ nhiên không đơn giản như thế, nam chính còn chưa lên bàn mổ mà.
Mari có chút ác cảm với ai đó.
Lần này Mari công khai xông vào phòng, đập vào mắt chính là tiểu tinh linh của Mặt trăng, trên người chỉ duy độc một chiếc váy trắng, Mari dụi dụi mắt… nhìn kĩ lại, đây chính là cô chủ nhỏ của cô, nếu cô chủ mà có thêm một đôi cánh trên lưng thì chắc Mari đã tin trên đời còn có thần thánh đó chứ.
Tịch Tuyết Nhi đang vẽ tranh, nghe thấy tiếng mở cửa, không cần suy nghĩ gì nhiều cũng biết đó là Mari. Cô hướng mặt đến Mari, mân môi tỏ vẻ bất mãn, trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ lớn khó dạy…
“Ách… Cô chủ nè, lúc trước cô thường làm việc ở quán đó sao?” Mari cố gắng điều chỉnh tâm tình xúc động muốn véo má Tịch Tuyết Nhi.
Tịch Tuyết Nhi thành thật gật đầu, mặc dù chả thường xuyên lắm. Từ nhỏ cô chỉ học tại nhà, đến khi lớn hơn một chút cô mới được rời khỏi nhà, tình cờ gặp được Jack. Cô “ăn chùa” mấy cái bánh của cậu ấy, cảm thấy hợp với khẩu vị nên mới xin làm ở quán của Jack, thế nên mỗi buổi chiều cô đều kiếm cớ đi làm, chỉ là chưa bao giờ đến tận sáu giờ. Bây giờ cô mười lăm tuổi, Tịch Dương Kiến Hùng lại bất ngờ cho cô đến trường, thường giờ ra về lại đến năm giờ, nghĩ lại cô cũng không đến quán một tuần rồi, nên dắt theo Mari để Tịch Dương Kiến Hùng cùng Thiếu Lăng không lo lắng.
Chỉ là, Mari phải thiệt thòi chịu trận một chút…
“Cô chủ a, cô chủ hãy thương tình cho Mari với a. Lúc nãy cậu chủ ‘giận cá chém thớt’ Mari a, còn có… còn có ánh mắt ông chủ nhìn ghê lắm a. Cô chủ thương thương Mari, cô chủ đừng đến quán đó nữa được không?” Cả người ác ý áp sát vào Tịch Tuyết Nhi, lại còn học bộ dáng làm nũng của Bích Nghi tiến công.
Lần này có vẻ không thành công… Mari ngu ngơ ngồi bên ngoài, nhìn cánh cửa lạnh lùng đóng lại.
Thanh Cầm mắt mông lung nhìn mặt trăng ngại ngùng nấp phía sau tấm màn mỏng bên cửa sổ. Trên chiếc giường lớn, hai bên đầu giường, hai con người đưa lưng vào nhau. Bà biết ngay tại chính chiếc giường này, có một bức tường vô hình giữa bà và Tịch Dương Kiến Hùng.
Có lẽ, đã được mười tám năm… Hiện giờ, bà cũng chả mong mình được ông để ý đến, chỉ cần ông mãi mãi ở bên cạnh.
Bà nhớ lại, khoảnh khắc mà bà nhận được những tấm hình từ một người giấu mặt, đã làm bà phải tự cười trừ mà từ bỏ hi vọng của mình. Hi vọng bên cạnh ông.
Ông đã trở lại với người ông yêu, Tuệ Tâm, lúc này chắc hẳn bà sẽ làm ầm lên, nhưng bà bất lực… Tuệ Tâm không phải là tiểu tam, bà mới chính là tiểu tam.
Bà lừa dối Kiến Hùng, vì sự ích kỉ của mình mà phá hủy đi hạnh phúc của ông.
Nghĩ đến đây, nước mắt không biết tự lúc nào mà vô tình rơi xuống, thẫm đẫm cả một mảng.
Tại một công ty nằm sừng sững ở trung tâm thành phố, hoa hoa lệ lệ chính là từ để miêu tả công ty Lux này. Người thanh niên với thân hình hổ báo dùng ngón tay ấn vào nút số 92, lập tức đôi cửa sắt lành lạnh đóng khít lại. Người đàn ông bên cạnh một tay cầm chiếc va li bạc, một tay ôm mỹ nữ bên cạnh, chốc chốc lại không an phận mà sờ soạn.
“Ai nha, ngài hư quá đi à” Mỹ nữ yêu kiều lên tiếng, chân thon dài bẽn lẽn cong lên gợi tình.
Ngay lúc con số chuyển sang số 56, thang máy thoáng dừng lại, bước vào là một cô gái dung mạo sắc xảo, trên người mặc váy đỏ thẫm, một tay cầm hai cái ly thủy tinh, một tay cầm chiếc muỗn trắng tinh khôi. Cánh cửa lại khép kín…
Mỹ nữ có chút ghen tị với nhan sắc của cô gái, cố ý càn rỡ mà hôn người đàn ông tuyên bố chủ quyền. Cô cố gắng để lấy lòng ông cũng chỉ vì tiền và danh lợi, lỡ mà cục mỡ này vứt bỏ thì cô còn gì để tồn tại trong thế giới khắc nghiệt này chứ?
Người thanh niên kia từ lúc cô gái bước vào đều cảnh giác đưa mắt nhìn, tay âm thầm sờ đến cây súng nằm trong túi. Nhưng ngay lúc rút súng ra, cũng là lúc đầu lăn lóc rơi xuống.
Mỹ nữ thét toán cả lên, mặt lem luốc màu máu, hai mắt mở to nhìn sợi tơ đỏ ở phía trên cái xác của cậu thanh niên.
Người đàn ông một thoáng giật mình, tay run run rút súng ra bắn tá lả. Cô gái híp mắt tà mị cười, ông chỉ bắn được mấy phát súng, ngón tay cũng đã bị bẻ một tiếng rắc thanh thúy, cây súng vì thế mà rớt xuống vũng máu dưới sàn.
Cô gái dùng ngón trỏ vuốt vuốt cái muỗng, rồi ung dung đưa đến trước mắt người đàn ông, vặn từ trái qua phải. Chiếc muỗn trắng lúc này lại lấm tấm màu đỏ, cô dùng muỗn đưa viên “trân châu” vào ly thủy tinh.
Hai mắt hoảng sợ trừng lớn, cùng với người đàn ông mà thét khàn cả giọng, chứng kiến một màn kia làm cho mỹ nữ không đứng nổi nữa. Tương tự như người đàn ông, cô gái mặc váy đỏ lại dùng muỗn vặn từ phải qua trái, một viên “trân châu” của mỹ nữ lọt vào ly thủy tinh khác.
“Thank you!” Số 92 sáng lên, cánh cửa lạnh băng kia mở ra, cô gái trên người không một chút vết bẩn nào bước đi, ngón tay khẽ động. Lập tức trong thang máy, đầu của người đàn ông cùng mỹ nữ rơi xuống, cánh cửa kia đóng sầm lại, chặn đi những giọt máu văn tung tóe.
Cô gái suy ngẫm, đánh giá cách bày trí trong phòng, thảm long cừu sắc đỏ, bên trên là những “miếng rác” làm mất thẩm mĩ. Cô bĩu bĩu môi, mắt phượng dời đến bóng lưng cao ráo đứng ngắm nhìn ánh trăng khuya. “Em trai khoai… à nhầm cao to, xử lý đống rác này sao mà bừa bãi đến thế?” Chân mang giày cao gót chọc chọc “miếng rác” xấu số.
Thấy người đó chả đếm xỉa gì đến mình, cô gái khó chịu phồng má, đá “miếng rác” xấu số kia sang một bên để trút giận. “Dù gì chị là chị của em đó, cái thằng này! Lâu ngày không gặp, không chút nể tình nào mà lết đến đây chào chị sao?” Chân không ngừng đá mấy “miếng rác” bên cạnh, tay cầm lấy chai rượu trên bàn rót vào hai chiếc ly, rồi không biết từ đâu ra mà lấy đươc hai cây tăm cắm vào hai viên “trân châu”.
Người đó lười biếng xoay người lại, hờ hững nói: “Không hổ là một đại sát thủ biến thái, Vivi.”
Vivi lắc lắc hai chiếc ly, hai viên “trân châu” theo đó mà đung đưa, nước rượu dần dần đổi thành sắc đỏ sóng sánh. “Cuồng nè, muốn uống cocktail không?”
Vừa định từ chối, điện thoại với nhạc chuông “ân ân, a a” đáng xấu hổ nổi lên, Cuồng nhanh chóng móc ra trả lời, nếu để ý kĩ thì lại thấy da gà mọc khắp tay cậu.
Lẫn lộn với tiếng của Mama trong điện thoại là tiếng mài dao…