Giờ giới nghiêm, hành lang hoàn toàn yên tĩnh.
Ngoại trừ......
“Cẩn thận một chút, cậu đạp phải mình!” “Mình không phải cố ý!” “Ôi chao, nhích qua chút! Chật sắp chết.” “Các cậu câm miệng cho mình! Yên lặng!”
Harry hiện tại muốn hộc máu, một cái áo khoát tàng hình, phải trùm cho bốn người, thật là quá miễn cưỡng!
Giăng quanh mình mấy chú Tĩnh âm, Harry mới miễn cưỡng yên tâm.
“A! Nhìn! Là Filch!” Bôn người ngừng thở, lặng lẽ nhích về phía sau, tựa vách tường nhìn Filch cầm đèn đi lung tung xung quanh, còn có con mèo của gã, bọn nhóc sợ đến quên bọn chúng có chú Tĩnh Âm.
Filch dần dần biến mất trong tầm mắt, bọn chúng nỗ lực bình phục nhịp đập trong lòng, tiếp tục đi tới hành lang lầu ba.
Mở cánh cửa kia, Harry trước tự động vung đũa phép bỏ thêm bùa kéo dài thời gian, sau đó cùng với Draco đồng thời mở cảnh cửa lớn ra, Harry dặn dò, “Lúc rơi xuống nhất định phải thả lỏng!” Sau đó, tự mình nhảy xuống trước.
Được rồi, cậu chán ghét cảm giác dính nhớp này!
Hermione biết N thứ đương nhiên lập tức hiểu ra cái này là lưới quỷ, nghe theo lời Harry nói, Pansy và Draco trong lúc tiếp nhận giáo dục của người thừa kế cũng biết một ít ma pháp gỡ bỏ mấy thực vật này, đám nhỏ nhịn cảm giác khó chịu, sau đó bị lưới quỷ thả ra “bay một vòng” mà y như là quăng xuống ấy.
“Ác! Cái này thật là ghê tởm!” Pansy ghét bỏ nhìn quần áo của mình, liên tục làm mấy cái “Scourgify*”
(*) Scourgify: Tẩy rửaTrạm kế tiếp, Harry dự định tốc chiến tốc thắng, một bùa đóng băng cường hiệu, lại thêm một cái “Accio* Chìa khóa”, Harry thoải mái mà đi qua cửa tiếp theo.
(*) Accio: Bùa bay tớiCờ Phù Thủy, được rồi, cái trò bạo lực này, xét thấy không muốn có người nào bị đánh ngất.....
“Sương tuyết thành đao! Bủa vây toàn bộ!” Harry dùng hai chú ngữ cậu vừa nghiên cứu ra, kết hợp với dùng cổ ma văn phát ra chú ngữ, hiệu lực đương nhiên cường đại, chỉ là Harry thật ra cũng chưa có thử nghiệm hiệu quả qua, không biết cần phát ra bao nhiêu ma lực, vì vậy sơ ý một chút.....
Quân cờ Phù Thủy này tính luôn cánh cửa lớn, trực tiếp vỡ thành mảnh vụn......
“Hay...... Thật là lợi hại!”
Draco, Hermione, Pansy trợn to hai mắt, trời ạ, những chú ngữ này đến nghe bọn họ còn chưa nghe qua, Harry đã có thể đem chúng nó phát ra uy lực lớn như vậy rồi!
Harry cũng vừa lấy lại hồn của mình, ách, dùng quá sức rồi.....
“Cái này, là trong thời gian mình bị cấm túc giáo sư Snape dạy mình.” Harry quyết định, toàn bộ đều đẩy lên người Severus-vạn năng-Snape thôi.
Rống, vì sao cậu là con đỡ đầu cũng chưa từng được đãi ngộ này! Draco oán niệm.
Giáo sư Snape/Viện trưởng thật là lợi hại! Thật dũng mãnh! Hermione/Pansy mắt vô số sao nhỏ, nhất định phải đem ngài ấy và Harry hợp thành đôi!
Cửa ải cuối cùng, đề suy luận của Snape, Harry-đã từng đi qua-Potter đương nhiên biết lọ nào nên uống, giành trước uống cạn lọ dược lạnh, xong cười vô sỉ với ba người còn lại, nói: “Không khéo, độc dược này chỉ có phần cho một người, các cậu nhanh chút về trước đi!”
Bỏ lại ba người tức giận, Harry đi qua ngọn lửa hừng hực, đến cửa ải cuối cùng.
Ách trong kính Ảo Ảnh như dự đoán cầm viên đá pháp thuật bỏ vào túi áo Harry, sau đó, mùi tỏi từ phía sau ập tới, Harry cau mày, nhanh chóng né ra.
“Ha ha, Harry, mi không ngờ lại tìm tới chỗ này.” Quirrell chậm rãi cởi khăn chùm đầu ra, cười đến âm u lạnh lẽo, nào có nửa điểm giống bộ dạng khẩn trương ngượng ngùng trên lớp!
Harry xiết chặt đũa phép trong tay, chuẩn bị cho Quirrell một cái kết bất cứ lúc nào.
Sau ót Quirrell, lộ ra cái mặt rắn ghê tởm, Harry ghét bỏ phun ra một ngụm nước miếng.
“Mau, cậu bé ngoan của ta, đem viên đá pháp thuật trong tay mi cho ta!” Giọng Voldemort khàn khàn mang theo hàm xúc nguy hiểm, gã điều khiển tay của Quirrell, “Mau, nếu không sẽ cho mi một cái Crucio!”
Lúc này, sắc mặt Quirrell đột nhiên thay đổi, “Không..... không, ngài không thể..... thể gây thương tổn cho học trò của tôi!”
Vẻ mặt Harry kỳ quái nhìn Quirrell trước mặt, gã không phải với Voldemort là đồng bọn sao?
Quirrell giống như đang độc diễn....
“Bây giờ không phải là lúc của mi! Mi lăn trở vào cho ta!”
“Không, ngài.... Ngài không thể là như vậy!”
“Mi nhanh chút để ta giải quyết nó!” Giọng Voldemort bắt đầu nóng nảy.
Quirrell thống khổ vỗ đầu, gào thét lên làm người ta sợ hãi.
Một lát sau, Quirrell hình như đã bình tĩnh lại, nhưng Quirrell bò dậy làm một động tác khiến người khác không thể tưởng tượng nổi.
Gã bẻ gãy đũa phép của mình!
Harry há mồm trừng mắt.
“Harry, mau, mau dùng Lửa Quỷ, ta biết trò nhất định đã chuẩn bị tốt!” Quirrell không để ý đến Voldemort đang phẫn nộ, dùng ánh mắt van xin nhìn Harry.
“Giáo sư Quirrell.....” Harry nhất thời không biết phải nên làm gì bây giờ.
“Harry, trò đừng có giống như ta, ta là..... là một kẻ mềm yếu, ở trong rừng Albania.... Đối mặt với những thứ đáng sợ như vậy, ta.... ta..... Muggle gọi đây là chứng nhân cách phân liệt, ta không còn cách nào khác, ta...... ta phải dựa vào cách này mới có thể sống sót..... A! Harry nhanh lên..... Ta không giành lại hắn..... Nhanh! Nhanh lên!” Vẻ mặt Quirrell vốn đã vặn vẹo bây giờ càng trở nên đáng sợ hơn, Harry run rẩy giơ tay phải lên, giơ đũa phép lên, “Incendio!”
“A _____” Quirrell thống khổ lăn lộn, Voldemort chửi rủa không dứt, hai âm thanh đan xen vào nhua, lại phát ra từ cơ thể một người.
Quirrell trong lửa quỷ, biểu tình quặn vẹo, cuối cùng khóe miệng co rút, lại không phát ra âm thanh nào.
Harry có thể nhìn ra, là hắn đang nói, cám ơn.
Harry nhìn Quirrell nhỏ bé hèn nhát.... rồi lại dũng cảm như vậy, khóe mắt có một chút ẩm ướt, sức lực toàn thân dường như bị rút đi, hai chân Harry mềm nhũn, quỵ ngồi xuống đất, Quirrell đã chết, Voldemort thoát khỏi ràng buộc xác thịt với Quirrell, gào thét, lướt qua Harry, biến mất trong đám lửa.
Lại một người ra đi.
Trong lòng Harry trở nên hoảng loạn, Quirrell là một người xấu, gã sớm phải bị như vậy, không phải sao? Đời này, có thật nhiều việc thay đổi! Cậu, cậu đã làm hại cái giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám hiền lành kia, Quirrell chết, chết trên tay của cậu, đúng vậy, cái Quirrell trên lớp chăm chú có trách nhiệm kia, cái Quirrell nhiệt tình yêu thương trong cương vị giáo sư kia, nhất định hắn vốn có nhân cách.
Có thể, bất kể là ai, truy cầu sức mạnh, cho Voldemort chiếm thân thể, đều là Quirrell, chỉ là, chỉ là Harry vẫn tự trách, có lẽ nếu cậu có thể nhờ giáo sư, hiệu trưởng giúp đỡ, để Quirrell van xin Voldemort đang khống chế, lại nhận được trị liệu..... Như vậy, biết đâu kết quả sẽ không giống vậy! Nhưng mà cậu không có! Cậu quả nhiên là một Gryffindor ngu xuẩn lỗ mãng! Lần trước rõ ràng cậu có nghi ngờ! Nhưng không thèm cẩn thận tra xét!
Một lần, một lần, lại một lần nữa!
Harry cảm thấy mình vô cùng ỷ lại vào kinh nghiệm đời trước, rõ ràng lúc này đây, Quirrell không có giết Bạch Kỳ Mã, tất cả vốn còn kịp thay đổi, nhưng mà, cậu không có đi thay đổi!
Như vậy, cậu sống lại, cậu đến.... đến tột cùng có ý nghĩa gì!
Harry như một cái cung đã lên dây, kiềm nén tiếng gầm thét, như là một con thú con bị thương tổn, gào thét, nức nở, kêu khóc, cậu cần được một lần thỏa thích phát tiết.
Harry làm ra một loạt nhiều động tác như vậy, đương nhiên khuấy động thiết trí cảnh giới ma pháp của giáo sư, Dumbledore mang theo Mcgonagall, Snape vội vã xuất hiện, đã nhìn thấy Harry ngã nằm dưới đất, khóc cuồng loạn.
Snape nhíu nhíu mày, theo khả năng của tên nhóc quỷ khổng lồ con này, cũng không có vấn đề mà!
Snape bước tới, bước tới trước mặt Harry, đứng yên.
“Đứng lên! Potter!” Là một Slytherin sao có thể khóc lóc như thế! Còn ra cái bộ dáng gì nữa!
“Không đúng.... Giáo sư Quirrell.... Không phải hắn.... Là.... Là một hắn khác.... nhân cách thứ hai.... hắn, hắn nhát gan,.... Vol.... Voldemort..... Viên đá pháp thuật.... Em.... hại chết..... Là lỗi của em.....’ Harry nghẹn ngào, cũng không biết đang nói gì, Snape nhíu nhíu mày, làm một bùa mê mang, để Harry ngất đi.
“Albus, chuyện cụ thể, ngày mai tôi sẽ dẫn Potter đến chỗ cụ nói rõ.”
“Ô, không sao, con của ta, Harry, nó thoạt nhìn không tốt. Chăm sóc nó cho tốt, có cần ta gọi Poppy đến xem không?” Dumbledore chút ngoài ý muốn, làm sao vậy, Harry làm sao lại khóc thành cái dạng này?
“Không cần.” Snape cúi người ôm lấy Harry, trên khuôn mặt chật vật của Harry còn dính bụi cùng nước mắt, nước mắt với bụi trộn lẫn vào nhau đến là bầy nhầy.
Snape nhịn xuống ý muốn ném cho tên quỷ khổng lồ con này một tá Scourgify.
“Ác, Severus, Harry vẫn là một đứa nhỏ!” Mcgonagall lo lắng nhìn Harry.
Ngụ ý là mong Snape đừng trách mắng quá nặng với Harry.
Snape gật đầu, mặt âm u, ôm Harry đi.
Bộ dạng Harry thế này, phòng ngủ là không thể về rồi, con đỡ đầu nhà anh nhất định sẽ kinh ngạc các loại rồi lại đưa đủ các loại câu hỏi.
Giúp Harry sửa sang sạch sẽ, sau khi giúp nhóc thay áo ngủ thu nhỏ của mình, Snape sau một hồi tính toán, cuối cùng quyết định cho Harry ngủ trong phòng mình.
Đem Harry đặt lên giường, Snape cúi người đắp kín mềm cho Harry, sau đó biến sô pha kế bên thành giường, để mình nằm.
Rõ ràng đã khuya lắm rồi, Snape lại không muốn ngủ chút nào, trước mắt vẫn hiện ra dáng vẻ vừa khóc vừa thở không nổi của Harry, còn có những lời đó.
Snape không biết những.... cái đó có ý gì, phiền não trở mình, vẫn không ngủ được.
Được rồi, chết tiệt, mình quen giường!
Dựa vào cái gì mình phải ngủ sô pha! Chỗ này là phòng của mình!
Snape chuẩn bị đem Harry ném qua sô pha bên cạnh giường, dù sao Kẻ Được Chọn đại nhân mặc kệ là ở đâu đều ngủ đặc biệt say!
Chỉ là, nhìn gương mặt ngủ ngủ say ngây thơ của Harry, Snape lại không đành lòng làm tỉnh Harry, được rồi, dù sao cái giường này cũng đủ lớn?
Snape nghĩ, dù sao mình ngủ cũng tương đối tốt, tuyệt đối sẽ không nhào sang Kẻ Được Chọn bên cạnh.
Chỉ là, Snape bỏ quên người nào đó ngủ cùng, cũng không có tốt như vậy giống mình.
Nghĩ như vậy, Snape đơn giản thu hồi ghế sa lông, nhẹ nhàng bò lên giường bên kia.
Ừ, như vậy tốt,mỗ người một bên, chẳng dính dáng gì nhau.
Đây là, Snape nghĩ, bản thân mệt nhọc, có thể ngủ.
Sáng sớm. Phòng ngủ giáo sư độc dược.
Harry cảm thấy mình rong ruổi trong một đại dương ấm áp, có một loại cảm giác an toàn chưa bao giờ có.
Giường thật mềm! So với khi bình thường cậu ngủ thật thoải mái!
Chờ một chút! Cậu ở đâu?
Harry giậc mình tỉnh dậy, mở mắt, tốt, không phải là phòng ngủ của cậu, nhưng mà, nhìn rất quen mắt!
Như là..... Nơi cậu thường đến của người kia?
Chờ chút nữa, cậu ôm cái gì? Cậu chưa từng ôm gối ôm mà!
Harry mơ mơ màng màng nhìn trái nhìn phải, Merlin búp bê Barbie! Cậu ôm Snape ngủ một đêm!
Ai tới nói cho cậu biết, đây không phải là sự thật!
Harry khẽ nhúc nhích, Snape cũng tỉnh dậy.
Một đôi mắt to xanh biếc như hồ nước, một đôi mắt đen như viên đá màu đen huyền, bốn mắt giao nhau.
Harry vội vã đứng dậy, lúng túng nhảy xuống giường, cái gì cũng không nói, chạy về phòng ngủ cách vách.
Snape ảo não che trán, quả nhiên, anh đánh giá cao một Potter khi ngủ!
Chỉ là, vật ấm trong lòng đột nhiên rời đi, Snape có chút không quen, rùng mình một cái, ách, lò sưởi hẳn là phải tăng thêm một ít.
Đúng vậy, lại tăng thêm một ít, mùa xuân ấm áp sắp đến, hạt đậu tình yêu đã trồng, lặng lẽ nẩy mầm.