Lúc này, ở lối ra vào bên đường, đã tụ tập rất nhiều người, không ít người trên thân mang theo máu, đầu chảy máu, cũng có người bị dọa đến mức khóc lóc kêu lên, tóm lại rất là ồn ào.
Đám người Karen vừa xuống xe, bên cạnh bỗng nhiên dừng lại một chiếc xe cảnh sát, trên ghế lái phụ có một cảnh sát trưởng mặc áo gió màu kaki ngậm tẩu thuốc, hắn rất kinh ngạc nhìn chiếc xe tang của gia đình Inmerais trước mặt,
Kinh ngạc hô:
"Chết tiệt, Mason, làm thế nào mà các ngươi còn đến nhanh hơn cả cảnh sát và xe cứu thương !!!"
Rõ ràng, cảnh sát trưởng và chú Mason biết nhau.
Không có gì đáng ngạc nhiên,
Một số nguồn khách hàng ổn định từ xã hội, ngoại trừ viện dưỡng lão, bệnh viện, nhà thờ ra, tiếp theo, chính là cục cảnh sát.
Đến phòng xác của đồn cảnh sát kéo thi thể, là chuyện bình thường.
Chú Mason giải thích: "Cảnh sát trưởng Duke, thật trùng hợp, chúng ta vừa lúc ở phố phía trước.”
"A." Cảnh sát trưởng Duke rõ ràng không tin điều đó.
Bất quá lúc này bởi vì giao thông ùn tắc, hơn nữa sân vận động thành phố Luo Jia hôm nay đang tổ chức một trận giao hữu bóng đá của đội tuyển quốc gia, cho nên rất nhiều lực lượng cảnh sát đều được điều động phụ trách an ninh, lực lượng cảnh sát tiếp theo trong chốc lát còn chưa tốt hơn.
"Các ngươi đi theo ta, giúp ta duy trì trật tự một chút."
“Vâng!”
Chú Mason lập tức đứng nghiêm, Ron và Paul bên cạnh cũng lập tức đứng nghiêm, Karen chậm nửa nhịp, nhưng cũng ưỡn ngực theo.
Cảnh tượng này có chút buồn cười, cảnh sát trưởng Duke nhịn không được nở nụ cười một chút, nhưng lập tức ý thức được trường hợp này không thể thất nghi, lập tức quay đầu phân phó cảnh sát lái xe:
"Mick, ngươi bấm còi báo động lên, đi phía trước khơi thông giao thông một chút, đón xe cứu thương đi vào."
"Vâng, cảnh sát trưởng."
Ron cùng Paul ở phía trước đẩy đám người ra, cảnh sát trưởng Duke trước tiên nhìn lướt qua đám người bị thương ven đường, hẳn là sau khi sân khấu sụp đổ từ trong vũ trường chạy ra, tuy rằng trên thân không ít người mang thương tích, nhưng có thể tự mình chạy ra, vấn đề hẳn là sẽ không quá lớn, bọn họ cũng đang băng bó đơn giản cùng cầm máu cho nhau.
“Bên trong còn có người sao?” Cảnh sát trưởng Duke hỏi.
“Bên trong còn có người sao?” Chú Mason kéo một người đàn ông mặc đồng phục làm việc trong phòng khiêu vũ.
"Có. . . Có, có.”
"Đi, chúng ta đi vào."
Cảnh sát trưởng Duke đi vào trước một bước, lúc lên cầu thang, nhìn thấy mấy người bị thương có chút nặng hoặc bị nâng ra, hoặc là trên đùi trên bụng có mảnh thủy tinh đâm vào, không cách nào dựa vào năng lực của mình để đi lại.
Chú Mason trực tiếp từ bỏ người đàn ông bị đâm mảnh thủy tinh trên đùi, ngược lại chạy tới chỗ một thanh niên mặc trang phục hip hop đang giữ chặc phần bụng bị đam mảnh thủy tinh:
"Ngươi không sao, có thể kiên trì được không?"
Nam thanh niên còn tưởng là bác sĩ đến, lập tức gật đầu nói: "Ta cảm thấy vấn đề không lớn, còn có thể chịu đựng được."
Sự nhiệt tình của chú Mason trong nháy mắt tiêu tan và cũng bỏ tay ra.
"Bác sĩ?" Nam thanh niên vẫn hướng về chú Mason la lên.
“Xin lỗi, ta muốn đi vào bên trong tìm người bị thương nặng hơn, bọn họ hiện tại càng cần ta!”
Nam thanh niên gật đầu và nói, "Ta hiểu, ta hiểu rồi."
Cảnh sát trưởng Duke mang theo mọi người trong nhà Inmerais tiếp tục đi vào bên trong.
Trên đường đi, cảnh sát trưởng Duke mỉa mai Mason: "Cứ như vậy gấp gáp không thể kiên nhẫn hy vọng xuất hiện người chết?”
Chú Mason trả lời: "Dạo này đang trong mùa ế hàng.”
"A, mùa ế hàng."
"Mùa ế hàng các của các ngươi, còn có thể đi bắt bọn buôn cần sa hoặc kỹ viện trái phép, mùa ế hàng của chúng ta cũng không thể đi giết người nha."
"Ta có thể cảnh cáo ngươi, đợi lát nữa bên trong phát hiện người trọng thương, trước tiên phải đưa đến bệnh viện, nếu xe cứu thương còn chưa tới, liền dùng xe của ngươi đưa đi, cũng đừng. . .Người còn chưa chết đã trực tiếp kéo đến nhà của ngươi.”
"Làm sao có thể."
Trong lúc nói chuyện, mọi người rốt cục tiến vào bên trong vũ trường, trong nội trường không có nhiều người, đại bộ phận người đều đã đi ra, nhưng trước mắt còn có hơn mười người ở bên trong.
Trên mặt đất, đầy mảnh thủy tinh, những mảnh lớn và nhỏ.
Vừa đi vào trong vài bước, liền thấy một người tựa vào ghế dài.
Đến gần hơn, phát hiện một nửa đầu bị gọt đi;
Đằng sau chỗ ngồi của nó, có một mảnh thủy tinh lớn có diện tích khoảng ba mét vuông.
Một khối thủy tinh lớn như vậy, trực tiếp đập tới, gọt đi nửa cái đầu người giống như quả dưa hấu bị bổ ra.
Cảnh tượng ở mặt sau ghế ngồi lại càng không chịu nổi, đủ loại màu sắc đều có, giống như là mở một cửa hàng nước sốt.
Chú Mason vội vàng tiến lên, lại quay đầu nhìn về phía cảnh sát trưởng Duke, lo lắng hỏi:
"Cảnh sát trưởng, ngươi mau đến xem, vị này chết thấu chưa?"
Cảnh sát trưởng Duke đi lên và cho Mason một cước,
Nhưng vẫn chú ý đến bốn phía mặt đất đều là kính vỡ, một cước này giữa chừng vẫn thu về, không thật sự đạp lên.
Từ đây có thể thấy, quan hệ giữa chú Mason và cảnh sát trưởng Duke, thật sự không tồi.
Ba năm trước, mẹ của cảnh sát trưởng Duke qua đời, đám tang được tổ chức tại nhà Inmerais, cuối cùng, gia đình chỉ thu 1 lucoin mai táng.
Chuyện này, "Karen" không biết, dù sao khi đó "Karen" vẫn là một thiếu niên tự kỷ, đối với chuyện làm ăn trong nhà cơ bản không có hiểu biết gì, cũng sẽ không hỏi qua.