"Nơi này cũng có thứ gì đó." Dis đẩy một chiếc xe hai bánh tới, vốn thứ này để đựng tro cốt cùng các vật dụng linh tinh khác, nhưng lúc này bên trong lại là búa sắt, đinh, dây bóng, dây thừng cùng với mấy chai lọ.
"Trong cái bình này là. . ." Karen có chút tò mò dùng kìm kéo, có điều trên bình cũng không dán nhãn gì.
"Là keo nước cường lực." Dis nói.
"Nhựa cao su sao. . ."
Karen lùi lại vài bước, lặng lẽ lui về bên cạnh điện thoại.
Dis đi tới, đứng bên cạnh Karen, hỏi: "Trên giá lò đốt là nửa mặt thân thể, hộp tro cốt nơi này cũng vậy, cho nên, hung thủ rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Karen mím môi, nói với Dis:
"Lão Darcy đang hỏa táng lão Darcy."
“Ý nghĩa có nó là?”
"Hung thủ thích dùng thủ pháp châm biếm để biểu hiện cảm xúc nghệ thuật của hắn, một nửa lão Darcy nằm trên giá mặt hướng xuống dưới, nửa lão Darcy còn lại cầm búa nhỏ đeo găng tay đứng ở bên cạnh chuẩn bị đem hắn đẩy vào lò đốt rác.
Hoặc là, nửa lão Darcy kia bị đốt cháy hết, sau đó nửa lão Darcy còn lại chuẩn bị đập nát xương cốt của mình đựng trong hộp tro cốt.
Chọn một góc độ, lúc nhìn qua, một chia thành hai, có thể được coi là hai người hoàn chỉnh.”
"Giống như tượng sáp vậy." Dis nói.
Tượng sáp trong bảo tàng sáp sẽ được thiết kế ra tư thế như đang làm cái gì đó, chẳng hạn như nông dân đang cày đất, quân nhân đang công kích.
"Đúng vậy, ông nội, ẩn dụ này của ông rất chính xác, cháu tin rằng đây chính là loại cảm giác mà hung thủ muốn thể hiện ra."
"Nhưng, nếu như nói loại cảm giác đó chính là thứ mà hung thủ muốn bày ra, vì sao hiện tại lại biến thành bộ dáng này, là bởi vì cuộc điện thoại kia của ngươi, dẫn đến hắn không kịp chuẩn bị sao?"
"Cháu càng cảm thấy đúng, hắn ta phát hiện ra trình độ của mình, không có cách nào hoàn thành công việc tinh tế như vậy, tách xác chết ra, sau đó khâu lại cố định, không chỉ có khối lượng công việc lớn, mà còn cần trình độ 'thợ may' rất cao.
Cho nên, chỉ có thể lui lại mà cầu việc khác, biến thành bộ dáng hiện tại.”
Trách không được khi mình nói chuyện với hung thủ, cảm xúc của hung thủ chỉ cần trêu chọc vài câu liền "nổ tung", bởi vì lúc đó hung thủ đang ở trong trạng thái suy sụp không theo kịp trình độ tư duy.
"Nhưng mà, ông nội, có một chuyện ta rất nghi hoặc, trong vũ trường Crown, hung thủ dùng "Linh Hồn Chi Ca" để trào phúng giáo hội Berry, theo lý thuyết, lần này hẳn cũng sẽ làm ra tác phẩm liên quan tới tôn giáo.
Phê phán uy quyền, chế giễu tôn giáo, mọi người đều say mỗi ta tỉnh, là nhân tố phổ biến mà những nghệ thuật gia hay dùng để tô điểm cho tinh thần của họ.”
"Trường hợp trước mắt này kỳ thật chính là thế." Dis nói, "Trong giáo lý của giáo hội Thâm Uyên Chi Thần, có ghi chép về Thâm Uyên Chi Thần, tương truyền, hắn đem bản thân chia làm hai nửa.
Một nửa, vĩnh viễn sa ngã bên trong địa ngục;
Nửa còn lại, hóa thành bột trong suốt, lên thiên đường.
Sau đó,
Hắn trong địa ngục cùng hắn ở trên thiên đường, thông qua bản thân làm trung gian, mạnh mẽ đả thông một đạo không gian, nó thuộc về thiên đường và địa ngục, nhưng cũng sự tồn tại độc lập, được xưng là. . . Vực sâu.
Các tín đồ của hắn, cũng thích gọi hắn là chủ nhân của Thâm Uyên.”
“Thâm Uyên Chi Chủ sao?” Karen nhìn Dis, "Tại sao cháu chưa từng nghe nói về cái này?”
"Nguồn gốc của giáo hội này rất xa xôi, cộng với sự hy sinh và giáo lý của giáo hội này quá cực đoan, đã bị nhiều chính phủ tuyên bố phong sát và cấm truyền giáo ở nước họ.
Không chỉ là ở thành phó Luo Jia này, cho dù toàn bộ Ruilan quốc, cũng không có tổ chức Thâm Uyên Thần Giáo, ít nhất, bên ngoài là không có.”
. . . . . .
Cảnh sát đến.
Dẫn đội tới, lại là cảnh sát trưởng Duke.
Bởi vì khi nhận được báo án, giác quan thứ sáu của một người làm cảnh sát lâu năm mách bảo cho hắn, đây tựa hồ là tác phẩm mới của hung thủ kia.
Cả buổi chiều,
"Tác phẩm nghệ thuật mới" gần như không ngừng quẩn quanh đầu cảnh sát trưởng Duke,
Ngoài ra còn có biểu cảm bình tĩnh của người thanh niên họ Inmerais khi nói lời này.
Nếu như không phải trước mắt có rất nhiều chuyện, nếu như không phải là nhà Inmerais, đặc biệt là vị lão gia tử kia có quan hệ ở thành phố Luo Jia, cảnh sát trưởng Duke thật sự muốn tìm một lý do để giam giữ người thanh niên kia lại, sau đó lại “quan tâm thật kỹ”.
Sau đó,
Khi cảnh sát trưởng Duke mang theo người tiến vào phòng hỏa táng Hughes, nhìn thấy Karen đã đứng ở nơi đó, lúc này hai tay hắn nắm chặt không dám tin hô lên:
“Đáng chết, các ngươi cùng tử thần ký hiệp ước hợp tác sao, mỗi lần đều có thể đến nhanh như vậy!”
"Cin chào, cảnh sát trưởng Duke." Dis mở miệng nói.
"Ừm, hả?" Cảnh sát trưởng Duke chủ động bắt tay Dis, "Xin chào, cha Dis.”
Cảnh sát bắt đầu làm việc,
Mà Karen, bởi vì đã trực tiếp có cuộc trò chuyện với kẻ giết người, nên đãđược yêu cầu làm một bản tường trình chi tiết.
Cảnh sát trưởng Duke đã có mặt trong suốt quá trình;
“. . . . . . Thứ ta biết, có nhiêu đây.”
“Cho nên lần này, lại từ giáo hội Berry đổi thành Thâm Uyên Thần Giáo sao?” Cảnh sát trưởng Duke ngậm tẩu thuốc, vỗ vỗ trán mình, "Điều mà ta lo lắng bây giờ là liệu tiếp theo hắn ta có thể tiếp tục giết người hay không.”
Karen trả lời một cách bình tĩnh: "Đó là điều không thể tránh khỏi và sẽ xảy ra sớm."
"Rất nhanh sao?"
"Bởi vì tác phẩm này của hắn đã thất bại.
Hung thủ là người tự cao tự đại, nhưng kì thực trình độ của hắn lại rất bình thường, loại người này, sẽ không dừng lại để kiểm điểm mình, mà sẽ lần lượt không thể kiên nhẫn muốn chứng minh bản thân.”
Trong lời khai trước đó, Karen đã bỏ đi nội dung "chế giễu" kẻ giết người qua điện thoại.
"Đúng rồi, cảnh sát trưởng, thân phận nạn nhân đầu tiên đã tra ra chưa?"
Cảnh sát trưởng Duke đầu, nói:
"Có một chút manh mối, nhưng đang chờ cục cảnh sát thành phố bên cạnh hỗ trợ xác nhận, nạn nhân hẳn không phải là người thành phố chúng ta.
Ngoài ra, còn có một chuyện, ngươi từng nói, hung thủ cùng nạn nhân hẳn là có quan hệ rất thân thiết, như vậy mới có cảm giác nhập vai.”
"Đúng vậy, cho nên ta đề nghị ngài có thể điều tra từ mối quan hệ xã hội của Darcy trước."
Cảnh sát trưởng Duke híp mắt lại, thân thể hơi nghiêng về phía trước, nhìn Karen, hỏi:
"Như vậy mà nói, chờ thân phận người chết đầu tiên tra ra, đem mối quan hệ xã hội của hai người cùng đối xứng, tìm điểm trùng hợp là có thể khoanh vùng phạm vi hung thủ?"
"Trên lý thuyết mà nói, hẳn là vậy."
"Hung thủ sẽ ngu xuẩn như vậy sao?" Cảnh sát trưởng Duke có chút không dám tin.
Karen nhún vai,
Nói:
"Hắn thật sự ngu xuẩn."
. . . . . .