Pall thò móng vuốt ra, nói: "Hình như ngươi quên mất một chuyện, ngươi nên để cho hắn ta dọn dẹp phòng bệnh này trước khi khiêng xác chết kia.”
"Ta không quên." Karen lắc đầu, giải thích, "Chỉ là khi nhìn thấy hắn, ta vẫn còn có chút căng thẳng, hắn nhầm lẫn ta thành một sự tồn tại vĩ đại. Nếu như không phải bởi vì Dis không ở nhà, mà ta lại sợ cỗ thi thể kia đột nhiên lại bạo tẩu, ta cũng sẽ không gọi điện thoại cho hắn.”
"Kỳ thật, ngươi hoàn toàn không cần lo lắng, ta biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì."
"Ý ngươi là sao?"
“Đã quên mất ban ngày ta cùng ngươi nói sao, hắn hoặc là coi ngươi như Chân Thần giáng lâm hoặc là coi ngươi như Tà Thần được triệu hoán trở về. Kỳ thật, ngoại trừ chính ngươi phủ nhận ra, ngươi đã sớm thỏa mãn hết thảy yếu tố Tà Thần giáng lâm.
Vô luận hắn có tra như thế nào, nhìn thế nào đi nữa, cũng không có biện pháp nhìn ra sơ hở trên người của ngươi, bởi vì ngươi vốn không có sơ hở, Karen.”
"Nhưng ta hiện tại, rất yếu, không phải sao?"
“Vô luận là Tà Thần hay là Chân Thần, sau khi giáng lâm đều cần một đoạn thời gian rất dài để khôi phục, bọn họ ngay từ đầu, đều sẽ rất nhỏ yếu, đây là chuyện mọi người đều biết.
Nếu không, ông Hoffen sẽ không vẫn luôn yêu cầu Dis giết ngươi, bao gồm cả ta.”
"Ngươi?"
"Đúng vậy, ta vẫn hy vọng Dis đem ngươi giết chết, bởi vì ta biết ngươi giáng lâm như thế nào, cùng với cái giá phải trả và cấm kỵ mạo phạm để cho ngươi 'thức tỉnh'.
Như ta đã nói trước đây, không chỉ Alfred và bà Molly, mà còn cho tất cả chúng ta, tất cả chúng ta đều cảm thấy rằng ngươi là một vị thần tà ác.”
"Tại sao phải nói với t chuyện này? Ngươi nói với ta chuyện này, không phải càng tăng sự tự tin cho ta sao?”
"Ta cũng không biết, có lẽ, là nể mặt cá khô cùng bánh pudding ban ngày đi."
. . . . . .
Cổng bộ phận nội trú;
Vào ban đêm, dưới ánh đèn mờ nhạt, Alfred, mang theo xác chết, nhìn thấy Dis đang đứng trước mặt anh ta.
Kỳ thật, sau khi Karen gọi điện thoại xong không bao lâu, Dis liền từ bệnh viện của Hoffen tiên sinh trở về, sau khi nhận được Mary chuyển lời, Dis dùng tốc độ nhanh nhất đi tới bệnh viện này.
Ánh mắt của Dis rơi vào cái xác trên vai Alfred;
"Thẩm phán quan đại nhân, ta muốn nhắc nhở ngài, với tư cách là thần sứ, ngài thật sự có chút thất trách."
Nói xong, Alfred vòng qua Dis và đi xuống bậc thang.
Dis do dự một chút, không có ngăn cản, mà tiến vào tòa nhà bệnh viện.
. . . . . .
"Meo meo. . ."
Sau khi nhìn thấy Dis đi vào phòng bệnh, Pall phát ra tiếng kêu suy yếu và bi thương, phảng phất như một cô gái đáng thương yểu mệnh đang yếu ớt nằm trên giường bệnh.
Nhưng Dis không để ý đến Pall, đi tới trước mặt Karen, ngồi xổm xuống, đưa tay cởi bỏ quần áo dính máu của Karen, thay hắn kiểm tra vết thương.
"Miệng vết thương lại nứt ra." Dis nói.
"Giữ được mệnh là tốt rồi." Karen nhìn ra được, Dis thật sự lo lắng.
Dis nhìn quanh bốn phía, tựa hồ mới lưu ý tới Pall đồng dạng bị thương rất nặng, hỏi:
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Meo~"
"Nói chuyện."
"Ngươi có thể hỏi Karen." Pall nói.
"Hắn bị thương, hiện tại không tiện nói nhiều, cần nghỉ ngơi."
". . ." Pall.
Sau khi nghe Pall kể lại, Dis gật gật đầu:
"Ta đi xuống tầng hầm một kiểm tra một chút."
Nói xong, hắn đi ra khỏi phòng bệnh, trực tiếp đi xuống cầu thang hầm một.
Trong nhà xác, có không ít thi thể, có một số thi thể có tranh chấp, có người thì tạm thời bị cất giữ ở chỗ này tạm thời không có người nhận.
Giống như luôn có người không tuân thủ luật giao thông vượt đèn đỏ, không phải thi thể nào cũng có thể nhanh chóng có được nơi về quê an toàn.
Có một thi thể của bà già gầy gò, ngồi trên giường cáng, miệng mở ra.
Nhưng bà ta, chỉ còn lại một thân thể, trong cơ thể không có chút linh tính nào.
Sau khi rời khỏi tầng hầm một, Dis đến quầy y tá và đánh thức y tá đang hôn mê.
"Ta. . . Đang ngủ sao?" Tiểu y tá che gáy mình lẩm bẩm nói.
"Vết thương của bệnh nhân ở phòng bệnh số 3 bị vỡ, chảy ra rất nhiều máu."
"Ah! Vâng, ta đã biết, ta sẽ liên lạc với bác sĩ ngay lập tức.”
Khi trời vừa tờ mờ sáng, bác sĩ dẫn y tá đến phòng bệnh, tuy rằng bọn họ kinh ngạc vì trên giường và trên mặt đất khắp nơi đều có vết máu, nhưng chỉ coi như vết thương nứt ra văng lên, lập tức đẩy Karen vào phòng phẫu thuật, tiến hành khâu lại vết thương nứt.
Karen đã không tỉnh dậy cho đến buổi chiều vì gây mê.
Lúc tỉnh lại, phát hiện mình đã bị thay đổi phòng bệnh, mà Mina, đang ngồi ở bên giường mình, thấy hắn tỉnh lại, Mina có chút đau lòng hỏi:
"Khá hơn rồi sao? Karen.”
"Tốt hơn nhiều rồi."
Vốn bị đâm một đao là chuyện rất đáng sợ, nhưng đã trải qua tối hôm qua, so sánh vết thương trên ngực này, cũng không cảm thấy có cái gì.
"Đều là bởi vì y tá trực đêm tối hôm qua ngủ gật, nhưng cũng tại Nath vốn nên thay cô ấy đến trực đêm lại không tới, sáng nay chủ nhiệm phái người đến nhà cô ấy, kết quả người nhà cô ấy nói hôm qua cô ấy không trở về, hiện tại đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không."
Karen có một dự cảm, Nath có lẽ chính là y tá tội nghiệp đã chết tối qua.
Ban ngày mình nghe được âm thanh bị sát hại ở tầng một hẳn là cô ấy, sở dĩ lúc đó nhân viên thanh tra bệnh viện phát hiện tất cả mọi người đều đang làm nhiệm vụ, có thể là bởi vì thời điểm đó cô đã tan tầm.
Cô đã chết, và theo lời Pall, sau khi được mình "đánh thức", ngay cả tia tinh thần cuối cùng được lưu trữ trên cơ thể cũng đã tiêu tan, vậy nên cô đã được Alfred đưa trở lại, coi như hiến tặng cho bà Molly.
Karen từ đáy lòng nghĩ như vậy, chỉ có như vậy, mới có thể giảm bớt một ít cảm giác tội lỗi trong lòng mình.