Số 31 Đường Giấc Mơ

Chương 28

Ngôi nhà của Giacomo Caruso là ngôi nhà đẹp nhất mà Leah từng nhìn thấy. Đó là một tòa nhà theo phong cách Nghệ thuật Thủ công, nằm trên con phố tuyệt nhất của Muswell Hill, với tiền sảnh rộng ngang với phòng khách nhà Leah. Tất cả các phòng đều được ốp gỗ và cửa sổ được lắp kính ghép màu. Khu vườn được xén tỉa chăm chút bao bọc bốn phía tòa nhà, có một bể bơi ngoài trời và một quầy bar bên bể bơi.

Jack rót cho cô một cốc nước đá lạnh lấy thẳng từ bên ngoài cửa chiếc tủ lạnh kiểu Mỹ và để cô đi loanh quanh trong khi mấy cậu nhân viên giao hàng của Chim Ruồi Hồng dỡ đồ xuống khỏi chiếc xe tải. Ở tầng dưới có hai phòng khách: một phòng với trần nhà dốc và treo đèn chùm; phòng thứ hai có một lò sưởi vĩ đại ốp gỗ sồi có chạm trổ tinh vi. Có một phòng chơi billards, một phòng làm việc, một phòng ăn và một gian bếp trang bị đắt tiền thông ra nhà kính phía sau. Mỗi phòng đều được trang trí với đồ cổ và lắp hệ thống âm thanh, nghe nhìn hiện đại bậc nhất, có cả một phòng chiếu phim gia đình được bố trí trong phòng tháp nhỏ ngay gần tiền sảnh.

Trên gác có bốn phòng ngủ và năm phòng tắm. Leah không muốn hỏi xem phòng tắm thứ năm để làm gì. Leah khen ngợi Jack vì gu thẩm mỹ hoàn hảo của ông ta. Jack lảng tránh những lời khen và nói với cô rằng ông ta mua ngôi nhà đã được trang bị đầy đủ rồi.

“Vậy, ông làm công việc gì?” cô ngồi ghé lên chiếc ghế bằng chất dẻo Perspex, hỏi ông ta.

“Dệt,” ông ta đáp. “Tôi sản xuất vải vóc.”

“Loại vải gì vậy?”

“Vải rất, rất đẹp,” ông ta mỉm cười. “Sang trọng. Lụa, organza, tulle, chiffon.”

“Tuyệt quá.”

“Phải. Rất tuyệt. Nhưng giờ thì tôi nghỉ rồi. Tôi vẫn còn sở hữu các nhà máy, nhưng tôi không còn phải quản lý chúng nữa.”

“Chúng nằm ở Ý phải không, các nhà máy của ông?”

“Đúng vậy, gần vùng hồ. Tôi vẫn còn một ngôi nhà ở đó, nhưng tôi chỉ sử dụng chúng vào các kỳ nghỉ.” Ông ta thở dài. “Tôi yêu nước Anh. Tôi thực sự yêu đất nước này. Nhưng lẽ ra tôi không chọn sống ở đây. Tôi sống ở đây vì mấy đứa con gái tôi. Vì Lottie và Lude. Và tôi sống ở đây bởi vì tôi không thể cưỡng lại những người phụ nữ Anh!”

Leah cười vang.

“Tôi tới London khi tôi mới hai mươi mốt tuổi. Tôi gặp một cô gái tên là Jenny, và phải lòng cô ấy. Và thế đấy. Người vợ đầu của tôi là người Anh - Elaine. Một cô gái đẹp. Hồng hào, và trắng như kem. Cuộc hôn nhân ấy chỉ kéo dài một năm, nhưng tới lúc đó thì tôi đã bị nghiện mất rồi. Sau đó thì có Paula, người vợ thứ hai, mẹ của hai đứa con gái tôi. Tóc vàng, mắt xanh, mông nở. Tôi yêu những cặp mông Anh quốc. Tôi yêu những chiếc lúm đồng tiền. Và cả giọng Anh nữa chứ - ôi chao! Vậy nên, số phận tôi là phải sống ở đây mãi mãi. Vì tình yêu đối với bọn trẻ nhà tôi và vì tình yêu với những cặp mông Anh quốc!”

Leah lại cười to, bỗng dưng nhận thức rõ về mái tóc vàng đôi mắt xanh và chiếc quần jeans cỡ mười bốn của mình. “Ông li dị đã lâu chưa?”

“Một năm nay. Tôi thuê một căn hộ ở Hampstead để ở, ngày nào cũng tìm kiếm và tìm kiếm một lâu đài hoàn hảo cho mình! Tôi muốn một ngôi nhà nào thuần Anh, và nó...” - ông ta khoát tay chỉ căn nhà - “nó đây. Bây giờ đây,” ông ta thở dài, “tôi chỉ cần phải tìm thấy nữ hoàng của mình nữa thôi.”

Mấy cậu trai đã dỡ hàng xong và Leah đi lên gác, dành hai giờ đồng hồ để sắp xếp, những chiếc gối, chăn phủ, khung ảnh, cắm những dây đèn nhấp nháy, treo những chiếc gương và bỏ vào ngăn kéo các loại giấy ướp hương thơm và những chiếc lọ đựng bút bi chứa gel phản quang. Cô trải mấy chiếc giường bằng bộ ga, gối chấm bi màu tùng lam, và treo lên cửa sổ những dải vải tơ sống màu tím hoa cà. Trời bắt đầu sẩm tối khi Jack lên gác để xem cô đã làm tới đâu và mấy gian phòng trông thật đẹp, đèn nhấp nháy trong ánh chiều tà.

“Hoàn hảo,” ông ta tươi rói, “thực sự hoàn hảo.” Và sau đó ông ta bắt đầu khóc.

Leah nhìn ông ta lo lắng.

“Xin lỗi,” ông ta nói. “Tôi vẫn còn rất xúc động. Còn mới quá.” Ông ta đấm nắm tay vào chỗ trái tim. “Tôi không muốn như thế này. Tôi không muốn phải sống xa vợ và con tôi. Tôi không muốn chỉ được làm một người cha vào mỗi cuối tuần.” Ông ta sụt sịt, rất to. “Tôi không đáng bị cô đơn. Con người tôi sinh ra không phải để chịu đựng điều đó. Nhưng những thứ này” - ông ta chỉ tay vào phòng ngủ của Lottie - “đẹp quá. Chúng nó sẽ thích lắm đấy. Cả hai đứa chúng nó sẽ thích lắm. Cám ơn cô!” Rồi ông ta quàng tay qua vai cô và ôm lấy cô. Nước mắt ông ta làm ướt má cô và cô cố gắng chùi nó đi một cách kín đáo nhất. “Này,” ông ta nói, “sao cô không ở lại đây một lát? Ở lại đi. Tôi sẽ nấu bữa tối cho cô. Cô thích ăn gì nào? Cá nhé? Tôi có mấy miếng cá ngừ tươi rói trong tủ lạnh. Cá ngừ với nụ bạch hoa nhé? Hay là món sa lát niçoise[23]?”

[23] Món sa lát kiểu Pháp có rau diếp, quả ô liu đen, cá ngừ và trứng luộc trộn với nụ bạch hoa và cá trổng ướp dầu, rưới dầu dấm.

“Ồ, Chúa tôi, cám ơn ông, nhưng tôi không thể.”

“Hay có lẽ một thứ gì khác nhé. Một chút mỳ Ý chẳng hạn? Một chút gì đó đơn giản thôi. Mỳ Ý trộn sốt tỏi và dầu ô liu vậy? Nhé.” Ông ta đặt cả hai tay lên ngực. “Để tôi nấu cho cô nhé. Điều đó sẽ làm tôi rất hạnh phúc.”

“Ồ, Chúa ơi, tôi cũng muốn lắm, thực sự muốn,” cô nói dối, “nhưng tôi phải quay lại cửa hàng, cộng tiền, khóa cửa.”

“À, phải rồi. Có lẽ một lần khác vậy. Nhưng giờ thì” - ông ta rút trong túi sau ra một phong bì và trao nó cho cô - “của cô đây.”

Cô mỉm cười và cầm lấy chiếc phong bì. Nó dày dặn một cách thỏa đáng. “Cám ơn ông,” cô nói.

“Và bất cứ khi nào” - ông ta tiễn cô ra cửa - “cô hãy ghé qua, bất cứ khi nào, cô có card của tôi rồi, cứ gọi cho tôi. Nếu tôi ở nhà, hãy đến chơi. Tôi sẽ nấu ăn đãi cô.”

“Tôi sẽ làm vậy,” cô đáp. “Cám ơn ông nhiều, Và ông hãy ghé thăm cửa hàng bất kỳ lúc nào...”

“Ồ, tất nhiên,” ông ta mỉm cười, “chắc chắn tôi sẽ ghé chào cô.” Ông ta nâng bàn tay cô lên và hôn lên mu bàn tay. Leah cảm thấy hơi đỏ mặt. Chưa từng có ai hôn tay cô bao giờ. Cô nhìn ông ta lần cuối, để chắc chắn mình không thấy ông ta hấp dẫn. Chắc chắn không. Cô không thấy thế.

Cô thở dài và bước vào màn đêm mát mẻ. Mặt trăng to vàng rực, và dường như có nhiều sao trên bầu trời hơn. Cô quay lại nhìn ngôi nhà của Jack một lần nữa trước khi bước trên lối đi rải sỏi lạo xạo để trở về cửa hàng.
Bình Luận (0)
Comment