Sở Ái

Chương 22

Cằm của Chu Tân Hạc rất nhẵn, không có râu, nhưng tóc mai hai bên đầu của anh cắt khá ngắn, đuôi tóc hơi cứng, Quan Ánh bị anh cọ vào cổ ngứa, mỉm cười đẩy đầu người đàn ông ra, cúi đầu ngửi: “Đến trung tâm nghiên cứu phát triển à?”

Trên người anh trộn lẫn nhiều loại mùi hương khác nhau, chắc đã chạm vào nguyên liệu của nước hoa. 

Chu Tân Hạc ừ một tiếng: “Cái này cũng có thể ngửi được sao?”

Quan Ánh hất cằm lên, đắc ý vênh váo nói: “Vậy nên anh phải tránh xa những người phụ nữ khác, nếu không em chỉ cần ngửi một cái là đã biết ngay.”

Chu Tân Hạc thuận theo cô: “Ừm.”

“Cũng đừng nghĩ đến việc dùng mùi hương khác để che giấu, mũi em thính lắm đấy.”

Áo sơ mi của anh trơn nhẵn, cô bám vào người anh lúc đi lên cầu thang nhưng bị tụt xuống, Chu Tân Hạc lại xốc lên. Quan Ánh nặng chưa đến năm mươi cân, Chu Tân Hạc dùng một tay ôm cô cũng không tốn chút sức nào. 

Lên tầng, anh ôm hông cô, nâng người lên cao, hơi ngẩng đầu nhìn cô. 

Bởi vì chênh lệch chiều cao, Quan Ánh rất hiếm khi nhìn Chu Tân Hạc từ góc độ này, không thể không nói khuôn mặt này của anh đúng là 360 độ không góc chết.

Khuôn mặt đẹp trai ấm áp, giọng nói cũng dịu dàng: “Thính cỡ nào?”

Hai chân Quan Ánh quấn lấy vòng eo thon của anh, hai cánh tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh, hơi nghiêng người, cúi đầu xuống, đến lúc cách môi anh chừng năm centimet mới dừng lại.

Chu Tân Hạc cụp mi mắt để mặc cô tuỳ ý, là cam chịu, cũng là dung túng cô muốn làm gì anh thì làm. 

Cô rất giống một chú mèo nhỏ, khẽ ngửi khoé miệng anh: “Nước cạo râu xạ hương trắng. Hút ít nhất hai điếu thuốc. Sau đó dùng nước súc miệng bạc hà.”

Đuôi lông mày Chu Tân Hạc khẽ nhướng lên: “Vẫn còn.”

Quan Ánh kề sát vào cằm anh ngửi kỹ, “Hết rồi mà?”

Chu Tân Hạc nghiêng đầu đến gần gương mặt cô: “Chóp mũi.”

Quan Ánh cúi đầu ngửi chóp mũi anh: “Mùi của em sao?”

Khứu giác của Chu Tân Hạc cũng không hề kém cạnh Quan Ánh: “Hương lê nhàn nhạt, mùi linh lan hơi nổi bật, đã lưu hương được tầm mười phút. Muộn thế này còn dùng nước hoa, muốn cho anh ngửi à?”

“…”

Khoe mẽ tài năng của mình trước ông chủ nhãn hiệu cao cấp hàng đầu thế giới, cô đúng là múa rìu qua mắt thợ mà. 

“Không hề.” Vẻ mặt Quan Ánh vô tội: “Cô nhỏ muốn thử, nên cháu mới dùng để cô nhỏ ngửi.”

Chu Niệm Niệm đã trở thành người đổ vỏ chuyên nghiệp của cô. 

Cô gái nhỏ ưa sĩ diện, khoé môi Chu Tân Hạc cong lên một nụ cười nhạt, cũng không vạch trần chút tâm tư kiêu ngạo của cô.

“À, ra là vậy.”

Cửa phòng ngủ chính đang mở, Chu Tân Hạc dừng ở cửa.

“Có thể vào được không? Cô bé?”

Quan Ánh vẫn còn bám trên người anh, cười lanh lợi: “Cháu rút lại câu “ông già”, được không? Anh.”

Tiếng “anh” này cũng không trong sáng, âm cuối kéo dài mãi, giọng điệu nhẹ nhàng lại quyến rũ, ý vị dụ dỗ rõ ràng.

Đôi mắt Chu Tân Hạc tối lại, dày đặc như màn đêm: “Gọi anh là gì?” Giọng nói của anh hơi trầm xuống.

“Anh trai nhỏ, sao anh lại đẹp trai thế?”

Cánh tay đang ôm eo cô rõ ràng siết chặt hơn rất nhiều, khuôn mặt Chu Tân Hạc căng chặt, khẽ quay mặt đi: “Đừng làm loạn.” Giọng anh rất khẽ, mang theo chút cảnh cáo, tựa như đang nói “Đừng quyến rũ anh”.

Giọng anh hơi khàn, như đang kiềm chế, nhưng lại mang theo chút gợi cảm khó tả, hormone nam tính quanh quẩn trong không khí.

Khoảnh khắc này Quan Ánh cảm thấy adrenaline trong cơ thể đang trào dâng. 

Người đàn ông này quá kiềm chế.

Quan Ánh đã nếm được cảm giác vui vẻ khi trêu chọc anh, khoé miệng lén cong lên, có loại cảm giác xấu xa giống như đang dụ dỗ chú thỏ con rơi vào bẫy. 

Trong mắt Quan Ánh, Chu Tân Hạc chính là một chú thỏ con trắng xinh đẹp mặc người vuốt v3.

Thế giới tình cảm của anh trống rỗng, trừ điều chế nước hoa ra thì chính là thiết kế, anh kiêu ngạo lạnh lùng, làm bạn với nghệ thuật, được giới truyền thông nhận xét là nhà thiết kế cá tính nhất, nhưng thật ra là ám chỉ tính cách của anh quá lạnh nhạt, không hợp với mọi người. 

Trong mắt Chu Tân Hạc, đàn ông và phụ nữ đều như nhau, chỉ cần cốt cách riêng biệt, vẻ ngoài không quan trọng. Những siêu mẫu sắc đẹp hàng đầu anh từng gặp nhiều vô kể, nhưng mấy người đó chỉ là giá treo để trưng bày thiết kế của anh, trong quá trình hợp tác anh sẽ không mang theo bất kỳ tình cảm riêng tư nào khác.

Quan Ánh cảm thấy trong chuyện tình cảm nam nữ, cô đã thuộc hàng “Đàn chị” hiểu rõ mấy chuyện này từ lâu, cô có thể hoàn toàn đè bẹp Chu Tân Hạc, chiếm thế thượng phong.

Phòng ngủ thông với phòng để quần áo, Chu Tân Hạc đặt Quan Ánh trên giường, cởi áo khoác ra, để túi xuống, đứng dậy vừa đi vừa tháo cà vạt, cằm hơi nâng lên, nới lỏng hai chiếc cúc áo, nghĩ đến Quan Ánh còn ở đây, anh không cởi thêm nữa. 

Cô hồ ly nhỏ đang nắm quyền chủ động nằm trên giường, gác hai chân lên, rũ mắt nhìn bé thỏ trắng của cô, thèm muốn đến trong lòng cũng khô nóng. 

“Ánh Ánh, chờ anh một lát.” Chu Tân Hạc tháo cà vạt ra để qua một bên, bởi vì đến trung tâm nghiên cứu và phát triển nên anh cần đi tắm trước: “Mười phút.” 

“Được rồi.” Quan Ánh ngoài miệng trả lời. 

Chân đột nhiên lại duỗi ra, móc vào bắp chân đang bước về phía trước của Chu Tân Hạc. 

Chu Tân Hạc không đề phòng cô, bị vấp nghiêng người về phía trước, khoảnh khắc ngã xuống, anh vô thức chống tay vào mép giường, vừa mới ổn định lại đã bị ai đó đá văng, trọng tâm ngay lập tức lệch khỏi quỹ đạo, cả người anh ngã vào giường. 

“…”

Tóc của anh hơi rối, giọng điệu có phần bất đắc dĩ: “Ánh Ánh.”

Quan Ánh ngồi quỳ ở bên cạnh anh, nghiêng đầu nhìn anh: “Chú nhỏ, sao chú lại ở trên giường của cháu thế này?”

Ánh mắt ngây thơ vô tội, tựa một cô bé đang làm nũng, cũng như một yêu tinh quyến rũ. 

Thấy cô đắc ý, Chu Tân Hạc cũng không vội đứng dậy, nhướng mắt khẽ nhìn về phía cô: “Bị ngã.”

“À.” Cô hồ ly nhỏ ngước đôi mắt đào hoa, kinh ngạc nói: “Sao lại ngã, bất cẩn thế.”

Chu Tân Hạc không trả lời, cũng không đứng dậy, vẫn duy trì tư thế bị đẩy ngã nằm trên giường, yên lặng xem cô làm loạn thế nào. 

Quan Ánh cũng không dè dặt nhìn anh. 

Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, vạt áo nhét gọn gàng vào quần tây, lộ ra vòng eo thon rắn chắc, hai chiếc cúc áo sơ mi được nới ra, có thể nhìn thấy xương quai xanh xinh đẹp, đường cong cánh tay săn chắc, khuỷu tay chống trên ga giường, khẽ nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt thật là muốn lấy mạng người mà.

Rõ ràng là định trêu chọc anh ấy! Đây rõ ràng là…

Hở? Hình như có thứ gì đó chảy ra ngoài. 

Trong xoang mũi bỗng dâng lên cảm giác ấm nóng, đầu óc Quan Ánh ngây ngốc, đột nhiên ngẩng đầu lên.

Cô! Chảy! Máu! Mũi!Rồi!!!!

———

Lúc Chu Tân Hạc đi ra từ phòng tắm, Quan Ánh vẫn còn đang giặt ga giường. 

Thường ngày mỗi khi Quan Ánh vẽ rất ghét bị làm phiền. Dì giúp việc ở nhà ngày nào cũng ra về đúng giờ, trao đổi với cô cũng qua những tờ ghi chú nhỏ. Dì ấy không ở đây, Quan Ánh cũng không biết nước giặt để ở ngăn nào, đành phải thay bằng sữa tắm, căn bản không thể giặt sạch máu mũi được. 

Chu Tân Hạc thay một chiếc áo sơ mi sạch sẽ đứng ở cửa, không biết có phải trùng hợp không mà cũng là màu trắng. Quan Ánh nhớ bình thường anh thích mặc màu đen hơn. Nhưng cô lại thích anh mặc đồ màu trắng, bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy anh chính là một anh chàng tuấn tú mặc áo sơ mi trắng. 

Tóc anh vẫn còn ướt, nước vẫn còn đọng lại, vài giọt thấm vào cổ áo, chất vải mỏng, ngược hướng ánh sáng, vòng eo rắn chắc tuyệt mỹ thoắt ẩn thoắt hiện. 

Mỹ nam đi tắm cũng đẹp!

Quan Ánh nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt. 

Nhìn tiếp sợ lại mất máu nhiều hơn. 

“Đừng cố giặt nữa, đi ăn cơm trước đi.” Chu Tân Hạc nhìn qua chóp mũi của Quan Ánh.

Chiếc mũi nhỏ hơi vểnh lên, chóp mũi phiếm hồng, đã ngừng chảy máu. 

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Quan Ánh đeo chiếc tạp dề nhỏ, ngồi bên cạnh máy giặt, phú bà nhỏ mười ngón tay không động đến việc nặng, hiền thục tựa như một cô dâu nhỏ quản việc nhà, bỗng nhiên tự gò bó mình đến không chịu được: “Em muốn giặt sạch ga trải giường, thay nệm xong rồi mới ăn cơm.”

Chu Tân Hạc kéo cô đứng dậy, mở vòi nước, rửa sạch bọt xà phòng trên ngón tay cô: “Đêm nay ngủ ở chỗ anh.”

Hả? Ngủ ở đâu???

Trong lòng Quan Ánh mừng như điên, nhưng lập tức rụt rè nói: “Vậy sao được.”

“Anh ngủ ở sô pha.”

“…” Cũng không cần phải đứng đắn như vậy mà.

Chu Tân Hạc vỗ nhẹ đầu Quan Ánh: “Trang điểm đi, anh xuống tầng chờ em.”

Quan Ánh vô cùng thản nhiên: “Em không cần trang điểm, chỉ bôi chút son môi là được.”

Tuy Chu Tân Hạc chỉ điều chế nước hoa, nhưng đối với mấy bước trang điểm của con gái anh vẫn rất hiểu biết: “Ừm, nửa tiếng có được không?”

“Cũng… cũng không mất nhiều vậy đâu.”

Quan Ánh cởi chiếc tạp dề ném cho anh, chạy về phòng, làm vài chai lọ ra, vặn nắp, nhanh chóng thoa mỹ phẩm dưỡng da lên trên mặt. 

Chu Tân Hạc dùng di động xử lý một ít công việc, đã được 35 phút. Anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn trên tầng, lại nhận mấy cuộc điện thoại.

Nghe thấy tiếng giày cao gót lanh lảnh vang lên trên cầu thang, anh để di động xuống.

Quan Ánh thay một chiếc sườn xám tay lỡ màu vàng nhạt, cúc áo bằng trân châu trắng sáng bóng trơn nhẵn, trên tay áo đính ít vụn kim cương, cổ tay cô vừa mịn vừa trắng, sau tai kẹp một chiếc kẹp bướm trắng tao nhã, mái tóc dài được vén sang một bên, lộ ra nửa khuôn mặt thanh tú. Trang điểm nhẹ nhàng, mày rậm mi cong, vòng eo thon nhỏ.

Chu Tân Hạc ngẩng đầu nhìn.

Biết anh đang nhìn cô, Quan Ánh hơi hóp bụng vểnh mông lên. 

Được vài giây. 

Chu Tân Hạc hỏi cô xác nhận lần nữa: “Chúng ta đi ăn cơm đúng không?”

Trong đầu Quan Ánh đầy một đống dấu chấm hỏi: “Không phải anh nói muốn đưa em đi ăn cơm sao?” Ga giường cô còn chưa giặt xong kia kìa! 

Chu Tân Hạc nghiêm túc nhận xét: “Ăn mặc thế này thích hợp đi hẹn hò hơn.”

Quan Ánh:?

Ăn cơm không phải hẹn hò sao?! Cô gái nào hẹn hò mà không trang điểm hả?! 

Cô trang điểm kĩ càng hơn nửa tiếng đồng hồ, ánh mắt nghi ngờ này của anh lại chẳng khác nào đang sỉ nhục thành quả lao động của cô! Không sai, là sỉ nhục! 

Rốt cuộc thì anh có biết theo đuổi người khác không vậy! 

Thấy cô tức đến nghiến răng nghiến lợi, Chu Tân Hạc lập tức khen ngợi: “Rất xinh đẹp.”

Quan Ánh hừ một tiếng, dẫm lên đôi giày cao gót, tựa gió thổi cành dương liễu mang theo tiên khí bước xuống tầng, xoay lưng đối diện với anh.

Vậy nên anh hoàn toàn không định đưa cô đi hẹn hò! Nói ăn cơm đơn thuần chỉ là ăn cơm, coi cô như thùng cơm! 

Cổ tay bị nắm lấy, Chu Tân Hạc kéo nhẹ, Quan Ánh lập tức ngã vào ngực anh.

“Sao lại không vui?”

Khuôn mặt Quan Ánh vô cảm: “Em là thùng cơm sao?”

Chu Tân Hạc: “Anh chưa từng thấy thùng cơm nào đang yêu như vậy.”

Quan Ánh nghe lời dỗ dành lập tức dịu xuống, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu buông tha: “Thế sao anh lại nhận xét cách ăn mặc của em, em trang điểm xinh đẹp một chút, lúc anh theo đuổi không phải rất có mặt mũi sao.”

Chu Tân Hạc dỗ dành cô: “Đúng vậy.”

“Sau này không được nghi ngờ việc em trang điểm nữa.”

“Được.”

Đưa ra mệnh lệnh xong, Quan Ánh lại lo dọa sợ khiến anh bỏ chạy: “Anh… có giận không? Theo đuổi em có nhiều yêu cầu như vậy.”

Chu Tân Hạc: “Không đâu.”

Quan Ánh dang hai tay ra: “Vậy anh ôm em một cái.”

Chu Tân Hạc khom lưng, nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Ngoan.”

Cô hồ ly nhỏ xinh đẹp kiêu ngạo được dỗ vô cùng ngoan ngoãn. 

Chu Tân Hạc cúi đầu gửi tin nhắn cho quản lí nhà hàng, kêu ông ấy chuẩn bị hai phần nguyên liệu nấu ăn.

Đêm nay coi như đưa cô ra ngoài một lúc. 

———

Dùng bữa xong, trên đường về từ nhà hàng, dạ dày Quan Ánh bây giờ đều đang kêu gào. 

Món mì trộn gạch cua cô chỉ ăn một miếng! Vì sao vừa rồi chỉ ăn có một miếng! Còn món tôm chiên, tươi mới thơm ngon, cô chỉ ăn được hai miếng thôi mà cảm thấy sườn xám cũng chật luôn rồi, lúc sau cô cũng không dám động đũa nữa!

Hối hận! 

Vô cùng hối hận!

Ban đêm, Quan Ánh làm thế nào cũng không ngủ được, nằm trên giường lăn qua lăn lại. 

Cô ngủ trên giường của Chu Tân Hạc, trên chăn, trên gối, ga trải giường tất cả đều mang hương vị mát lạnh của người đàn ông. 

Vốn đang đói, ngọn lửa trong lòng cũng bùng lên luôn. 

Quan Ánh trừng mắt, nhìn lên trần nhà đếm hơn một trăm con cừu, đành phải thỏa hiệp với chiếc bụng đói của mình, dậy uống một ly nước sôi để lót dạ. 

11 giờ rưỡi, có người ấn chuông cửa. 

Chu Tân Hạc vẫn chưa ngủ, từ phòng làm việc ra mở cửa.

Đi ngang qua máy lọc nước, anh nghiêng đầu nhìn sang, Quan Ánh giả vờ như không nhìn thấy anh, uống nước xong định lên tầng đi ngủ tiếp. 

Chu Tân Hạc đi ra ngoài một lát, xách theo mấy túi thức ăn mang vào.

Quan Ánh bị mùi hương hấp dẫn đến tỉnh ngủ.

Nhìn trên bàn đầy hộp đồ ăn, Quan Ánh không thể tin được, thế mà Chu Tân Hạc lại lén cô ăn vụng! 

Những món ăn mà Chu Tân Hạc nhờ trợ lý mang đến đều là những món buổi tối cô đã động đũa nhưng lại ăn không nhiều. 

Quan Ánh sao có thể chịu nổi loại cám dỗ này! Nhưng nghĩ đến lời lẽ hùng hồn của cô lúc trước, lại ngại ăn chực nên đành phải cầm chiếc ly không “đi ngang qua” làm như không có chuyện gì xảy ra.

Hy vọng Chu Tân Hạc có thể “phát hiện” ra cô. 

Lần thứ ba “đi ngang qua”, Chu Tân Hạc phát hiện ra cô: “Không ngủ được sao?”

Trên người Quan Ánh mặc áo ngủ, đầu tóc rối bù đứng bên cạnh ấm đun nước, giọng mệt mỏi: “Ừm, buổi tối ăn khá no nên hơi khát.”

Cô rót đầy một ly nước, cúi đầu uống một ngụm, tranh thủ lúc anh chưa dùng ánh mắt dò xét nhìn mình nhanh chóng nhìn vào mắt Chu Tân Hạc, giả vờ thuận miệng hỏi: “Buổi tối ăn nhiều vậy, không sợ béo sao?”

Chu Tân Hạc tách đôi đũa ra: “Anh béo à?”

“Anh, rất gầy.” Cơ bắp trên người cũng rất đều, tuy không thấy hết nhưng có thể cảm nhận được.

Trong lúc Quan Ánh phân tâm chuẩn bị bước vào trạng thái nhìn sắc đẹp thay cơm, Chu Tân Hạc lại đưa một hộp tôm hùm nướng thơm phức qua: “Muốn không?”

Quan Ánh nuốt nước miếng: “Em em em đang giảm cân, đi ngủ trước đây.”

Anh cũng không giữ lại: “Ừm.”

Quan Ánh xoay người, sờ chiếc bụng đang sôi ùng ục của mình. Hu hu hu Chu Tân Hạc anh dám không thèm gọi em một tiếng!

“Ánh Ánh.” Chu Tân Hạc gọi cô.

Quan Ánh gần như quay đầu lại ngay lập tức: “Anh không ăn hết sao?”

Chu Tân Hạc: “Hửm?”

Quan Ánh vén tóc ra sau tai: “… Ý của em là, hải sản để qua đêm không thể ăn được nữa, đừng lãng phí.”

Lúc ăn cơm Chu Tân Hạc rất yên tĩnh tao nhã, mang theo khí chất cao quý bẩm sinh, ai nhìn cũng muốn ăn cả anh và đồ ăn luôn. 

Quan Ánh nhìn chằm chằm môi anh, có xúc động muốn nhào qua cướp lấy thức ăn trong miệng anh. 

“Cuối tuần tới có một buổi vũ hội, đi không?”

“Không đi.” Quan Ánh không nghĩ nhiều lập tức từ chối.

“Bên Katina tìm anh thiết kế trang phục thi đấu.”

Quan Ánh có hơi hứng thú, bước qua ngồi đặt ly nước xuống, lén trộm một miếng thịt tôm bỏ vào miệng làm hai má phồng lên: “Không phải cô ấy định tìm một xưởng nhỏ hợp tác vì không đủ chi phí sao? Sao lại tìm đến các anh?”

Nói xong cô lại ăn trộm thêm một miếng thịt.

Chu Tân Hạc giả vờ như không nhìn thấy: “Là miễn phí. Cô Triệu đề cử cô ấy trở thành đại sứ nước ngoài, tương đương với quan hệ hợp tác.”

“Triệu Điềm Bội sao?” Quan Ánh l!ếm khóe miệng, thịt nướng thơm quá đi.

“Ừm, anh đang suy nghĩ.” Chu Tân Hạc mở mấy hộp đồ ăn còn lại ra.

“Tuy Katina bị tư bản đất nước mình chèn ép nhưng năng lực của cô ấy đứng đầu thế giới, chúng ta cũng không thể vùi dập nhân tài, đúng không?”

Chu Tân Hạc: “Chúng ta?”

Cô vẫn chưa đồng ý sự theo đuổi của anh, theo lý thuyết mà nói thì hai người bọn họ vẫn không thể gọi là “chúng ta” được: “… Ý của em là…” Vì sự nghiệp của nữ thần, Quan Ánh nhượng bộ nói: “Nếu anh chấp nhận cho Katina cơ hội làm đại sứ lần này, em sẽ cho phép anh sử dụng quyền của bạn trai trước….. Có thể hôn em. Hai cái, thấy thế nào?”

Chu Tân Hạc cười như không cười nói: “Dám hy sinh lớn như vậy sao?”

“Thì hôm đó… hôm đó là nụ hôn đầu của em. Trước kia em cũng chưa từng để cho người khác hôn đâu.” Quan Ánh bắt đầu dùng lá bài cảm tình để kiếm lời về cho nữ thần.

“Ánh Ánh của chúng ta là nụ hôn đầu tiên.” Chu Tân Hạc bóc vỏ tôm rồi đưa đến trước mặt cô: “Nhưng anh cũng chưa từng hôn người khác.”

Cũng vậy sao. 

Khuôn mặt Quan Ánh hơi nóng lên: “Nhưng là… là anh hôn em trước.”

Chu Tân Hạc: “Không phải em đã cắn trả rồi sao?”

Quan Ánh không từ bất cứ giá nào, tăng giá lên: “Anh có thể ngủ trước với em một đêm.”

Chu Tân Hạc:? 
Bình Luận (0)
Comment