CHƯƠNG 11: BỎ TRỐN VÀO ĐÊM
“Ảnh, Ảnh”.
Cổ Thiên Thương vừa hôn vừa lẩm bẩm. Bạch Sơ Ảnh mềm nhũn nằm đó, còn chưa khôi phục lại sau khi bắn tinh, mặc cho Cổ Thiên Thương hôn môi.
Cổ Thiên Thương hổn hển xoay người kéo Bạch Sơ Ảnh vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, cằm kề lên đỉnh đầu hắn, nỗ lực dìm xuống khô nóng trong cơ thể. Thế này là đủ rồi, nếu làm tiếp Ảnh nhất định không chịu nổi. Không thể vì xúc động nhất thời của mình mà khiến bệnh tình của Ảnh nặng thêm.
“Thương?”. Bạch Sơ Ảnh ngẩng đầu nhìn thấy biểu cảm ẩn nhẫn của Cổ Thiên Thương, nghi hoặc tại sao hắn không tiếp tục.
“Ảnh mệt sao? Ngủ đi”. Cổ Thiên Thương hôn lên cái trán hơi ẩm ướt của Bạch Sơ Ảnh, kéo hắn vào lòng, đắp kín chăn.
“Nhưng…”. Bạch Sơ Ảnh bỗng dưng vươn tay đặt lên bộ phận cứng rắn của Cổ Thiên Thương. “Khó chịu, ta giúp ngươi”
“Ảnh”. Cổ Thiên Thương kêu lên một tiếng đau đớn, hô hấp bắt đầu dồn dập.
Bạch Sơ Ảnh hồi tưởng động tác vuốt ve lúc nãy của Thương, học dáng vẻ của hắn mà cách một lớp y phục cọ xát. Bạch Sơ Ảnh kéo quần Cổ Thiên Thương xuống, trực tiếp vươn tay nắm lấy chỗ kia vuốt ve. Tuy nỗ lực bắt chước nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên, cách thức trúc trắc, lực đạo không tốt, có lúc dùng sức quá mức khiến Cổ Thiên Thương thấy đau. Nhưng Cổ Thiên Thương không lên tiếng, trái lại vô cùng kích động dưới động tác vụng về của Bạch Sơ Ảnh, nặng nề thở dốc. Cằm Cổ Thiên Thương không ngừng cọ xát đỉnh đầu Bạch Sơ Ảnh, một tay luồn vào trong áo vuốt ve tấm lưng trơn mịn mềm dẻo của hắn.
“Ảnh, Ảnh của ta”
“Thích?”. Nghe được Cổ Thiên Thương dồn dập thở dốc, trong lòng Bạch Sơ Ảnh dâng lên cảm giác thoả mãn.
“Thích”
Tay Bạch Sơ Ảnh hơi bủn rủn nhưng vẫn cố gắng cử động, vật cứng rắn trong tay càng lúc càng lớn, dính dính trơn tuột khiến Bạch Sơ Ảnh không thể cầm chắc.
Sao lại lớn như vậy chứ, cầm cũng không được. Bạch Sơ Ảnh nghi hoặc, cúi đầu nhìn thứ nóng rực trong tay. Thông qua ánh đèn lay động, thứ kia cứng rắn dựng thẳng, chất lỏng trắng đục rỉ ra từ trên đỉnh, càng thêm trơn trượt. Bạch Sơ Ảnh há to miệng, có chút kinh ngạc. Hoá ra là hình dạng này! Động tác trên tay hắn dừng một chút, ngón tay hơi siết lại mới miễn cưỡng cầm hết. Thật lớn…
“Ảnh, đừng ngừng lại…”
Cổ Thiên Thương mặt đỏ lên, khó nhịn rên rỉ. Sao Ảnh lại dừng ngay lúc quan trọng để nghiên cứu thân dưới của hắn cơ chứ, thật nguy hiểm! Cổ Thiên Thương dồn dập vuốt ve lưng Bạch Sơ Ảnh.
“A…a…”
Bạch Sơ Ảnh xê dịch xuống dưới, bỏ thêm một tay vào, vùi đầu vào ngực Cổ Thiên Thương nghe tiếng tim đập thình thịch của hắn.
“Ảnh, nhanh… ưm, Ảnh…”
Cổ Thiên Thương đặt tay mình lên tay Bạch Sơ Ảnh, cùng cử động. Bạch Sơ Ảnh cảm thấy vật nóng rực đó càng phình lớn, hô hấp của Cổ Thiên Thương cũng càng thêm gấp gáp. Tay Cổ Thiên Thương cử động nhanh hơn, vật thể trong tay run rẩy phóng ra chất lỏng đậm đặc. Cổ Thiên Thương kêu lên một tiếng, dừng lại động tác, kéo Bạch Sơ Ảnh lên kịch liệt hôn môi.
Một lát sau, tiếng hôn môi ngừng lại, chỉ còn hương vị tình dục vẫn mãi chưa tiêu tan. Cổ Thiên Thương dịu dàng tỉ mỉ lau chất lỏng trên tay và cơ thể Bạch Sơ Ảnh, đồng thời cũng lau khô chính mình. Cổ Thiên Thương giúp Bạch Sơ Ảnh mặc lại quần áo, đắp chăn, ôm vào lòng rồi hôn lên trán hắn, giọng vẫn còn khàn khàn nhưng rất dịu dàng. “Ngoan, mệt rồi, ngủ đi”
“Ừ”
Bạch Sơ Ảnh thoả mãn lẩm bẩm một tiếng, tìm vị trí thoải mái trong lòng Cổ Thiên Thương, có lẽ vì mệt thật nên rất nhanh đã truyền ra tiếng hô hấp đều đặn.
Cổ Thiên Thương nhìn người trong lòng một lúc lâu mới lưu luyến nhích ra, kéo chăn đứng dậy xuống giường. Cổ Thiên Thương đứng ở trước giường chỉnh lại chăn, yêu thương nhìn một hồi mới vén màn ra khỏi phòng.
…
“Tiểu Ảnh, ngươi làm gì vậy? Đắc tội Cổ Thiên Thương nên bỏ trốn ư?”
Cuối cùng cũng có thể dừng lại, Giang Ngọc Nhan che ngực thở dốc, gương mặt đỏ bừng, diễm quang bắn ra bốn phía.
“Không phải”
Bạch Sơ Ảnh nhìn về hướng Mặc Ngữ lâu, ánh mắt xa xăm. Màn đêm dần dần bị vén lên, ánh trăng biến mất sau núi, tia sáng bắt đầu lộ ra. Những ngôi sao đêm đã ngưng ca xướng, buổi sáng đầu tháng tám với sương sớm bám vào giày, xung quanh yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng sương trượt xuống lá cây, nho nhỏ, thản nhiên, từng chút từng chút truyền vào tai.
Giang Ngọc Nhan nương theo ánh sáng bình minh mông lung mà nhìn kĩ vẻ mặt Bạch Sơ Ảnh, lưu luyến ư? Đột nhiên nhìn thoáng qua cổ hắn, nói đùa, vết hồng khả nghi kia chẳng phải là…
Giang Ngọc Nhan cong lên khoé môi hoàn mỹ, Bảo chủ đệ nhất thiên hạ, bình tĩnh trầm ổn, hành động nghiêm cẩn, tính cách băng lãnh đạm nhạt mà cũng không nhịn được mấy ngày, đã ra tay với thiếu niên đơn thuần mới quen này. Chỉ cần nắm chặt lấy Bạch Sơ Ảnh thì sẽ nắm được chỗ dựa lớn là Cổ Thiên Thương, hắc hắc, sau này làm chuyện gì cũng không cần phải lo nữa. Giang Ngọc Nhan ở trong lòng tính toán, rất đắc ý.
“Vì hắn làm chuyện ngươi không thích nên mới vội vã chạy trốn ư?”. Giang Ngọc Nhan nghĩ lần này chắc chắn không sai.
“Không phải”. Bạch Sơ Ảnh vẫn nhìn về nơi xa.
Không phải? Vậy rốt cuộc là gì? “Có phải ngươi không cẩn thận khiến hắn biết ngươi mang thai?”. Vậy thì tiêu, cũng may trốn được nhanh chóng! Giang Ngọc Nhan vỗ vỗ ngực.
“Ta muốn đi”. Lần này Bạch Sơ Ảnh không muốn để Giang Ngọc Nhan đoán bậy, nhìn về phía hắn nói thẳng ra đáp án.
Giang Ngọc Nhan trừng Bạch Sơ Ảnh một cái. “Ta đương nhiên biết ngươi muốn đi, chẳng lẽ hắn còn đuổi ngươi ư?”. Cho dù ngươi làm chuyện không thể tha thứ, người kia cũng không buông ngươi ra!
“Ta phải về núi một chuyến thăm cha, sau đó sẽ xuống núi tìm hắn”. Bạch Sơ Ảnh đã lên kế hoạch tốt.
“Vậy cũng không cần chạy suốt đêm chứ, cứ như bỏ trốn trối chết vậy”
Giang Ngọc Nhan bất mãn, rõ ràng đêm nay có thể ngủ ngon, ai ngờ vừa nghe tiếng động đứng dậy thì đúng lúc nhìn thấy Bạch Sơ Ảnh làm Mộc Huyền hôn mê, lại nhanh chóng điểm huyệt hai ám vệ không biết từ nơi nào nhảy ra. Sau đó Bạch Sơ Ảnh kéo tay Giang Ngọc Nhan thi triển khinh công chạy ra ngoại ô.
Bạch Sơ Ảnh kì quái nhìn Giang Ngọc Nhan một cái, lạnh nhạt nói. “Thương muốn ta về nhà với hắn, nhưng ta muốn về núi, có việc nói với cha. Thương dường như không muốn ta rời đi, cho dù chỉ là một đoạn thời gian”
“Vậy nên ngươi gạt hắn bỏ trốn?”. Giang Ngọc Nhan cảm thấy Bạch Sơ Ảnh cũng không đơn giản, ít nhất hắn biết rõ suy nghĩ của Cổ Thiên Thương. “Ngươi không sợ hắn phát cuồng tìm ngươi khắp nơi ư?”
“Ta đã để lại thư cho hắn, nói rõ ngọn nguồn, sẽ không để hắn lo lắng”. Bạch Sơ Ảnh nói rất tự tin.
Được rồi, chỉ mong vốn từ ngữ của Bạch Sơ Ảnh có thể khuyên được Cổ Thiên Thương không huy động lượng lớn nhân mã tìm bọn họ, nếu không lúc bị bắt trở về thì… Bạch Sơ Ảnh nhất định không có việc gì, nhưng còn mình…
“Ngươi kéo ta đi chung là vì muốn mang ta lên núi ư?”
Như vậy sẽ được nhìn thấy cha hắn! Nếu cha hắn thật sự lợi hại như lời hắn nói, không chừng có thể giải thích chuyện nam nhân mang thai. Nghĩ đến đây Giang Ngọc Nhan liền không kiềm chế được hưng phấn.
Bạch Sơ Ảnh lại kì quái nhìn Giang Ngọc Nhan một cái, không biết vì sao hắn lại hưng phấn. “Ngươi không thể tới”
“Tại sao?”. Giang Ngọc Nhan không vui nhìn Bạch Sơ Ảnh.
Bạch Sơ Ảnh rụt vai, dường như hơi lạnh. Lúc vội vã rời đi chỉ tuỳ tiện mặc một bộ y phục, buổi sáng lại có vẻ lạnh. Bạn đang �
Giang Ngọc Nhan thầm mắng trong lòng, đoạt lấy bao quần áo trên lưng Bạch Sơ Ảnh mở ra xem một lần. Ừ, chuẩn bị rất đầy đủ, quần áo, dược vật, lương khô, ách… một túi ô mai.
Giang Ngọc Nhan lấy một bộ y phục màu trắng khoác lên người Bạch Sơ Ảnh, tức giận. “Mặc vào, lạnh cũng không biết tự mặc thêm y phục, không biết ngươi ngốc thật hay ngốc giả nữa”
Bạch Sơ Ảnh thật sự thấy lạnh, không hề dị nghị mà mặc thêm áo, cũng không phản bác lời của Giang Ngọc Nhan.
“Mệt”. Bạch Sơ Ảnh nhìn Giang Ngọc Nhan một cái, tìm một chỗ sạch sẽ tựa vào gốc cây ngồi xuống.
Nghĩ đến việc Bạch Sơ Ảnh là một nam nhân mang thai dễ mệt mỏi, cơn tức của Giang Ngọc Nhan cũng tiêu tan, qua đó ngồi xuống.
“Cha ngươi không cho ngươi mang người ngoài lên núi ư?”
Điều này có thể đoán được. Nếu Bạch Sơ Ảnh cho tới 17 tuổi cũng chỉ gặp qua 3 người thì bọn họ nhất định ẩn cư trên núi, không muốn người khác quấy rối hoặc đang tránh né ai đó, không muốn bị người kia tìm được.
Ôi chao, cao nhân ẩn cư trong núi sâu, thật sự là càng ngày càng hấp dẫn.
“Ừ”. Bạch Sơ Ảnh nhìn Giang Ngọc Nhan. “Nếu ngươi thật sự muốn lên núi, ngươi có thể ở thôn trang gần đó chờ ta hỏi cha, nếu hắn đồng ý ngươi mới có thể lên”
Xem ra không phải hoàn toàn không có hi vọng, ta cứ đến gần đó với hắn, khi biết là ngọn núi nào rồi thì tự mình đi lên cũng được, hắc hắc…
Bạch Sơ Ảnh dường như nhìn ra suy nghĩ của Giang Ngọc Nhan, liếc nhìn hắn mà nhàn nhạt nói. “Nếu chỉ có một mình ngươi thì không thể tìm được nơi chúng ta ở, cho dù ngươi biết phương hướng cũng vào không được. Xung quanh nơi ở của chúng ta gắn đầy cơ quan tinh vi, bố trí ngũ hành bát quái, cho dù người hiểu biết ngũ hành cũng rất khó thuận lợi vào trong”
Ôi chao, ai nói Bạch Sơ Ảnh ngốc đâu, xem đi, hắn không phải đoán được ý đồ của mình ư? Giang Ngọc Nhan bị đoán ra tâm tư, hơi mất mặt, nhưng lại không thể làm gì ngoài chu môi nói. “Được rồi, ta ở dưới chân núi chờ tin tức của ngươi”
Thật ra Bạch Sơ Ảnh kéo Giang Ngọc Nhan đi chung là vì lỡ không cẩn thận động thai thì còn có một Thánh y đến bảo đảm. Nếu Giang Ngọc Nhan biết ý định của hắn, nhất định sẽ tức giận đến bĩu môi trừng mắt.
Vầng sáng màu cam dần dần lộ ra sau núi, sương trắng mông lung thay đổi bằng một tầng sắc thái ấm áp. Hai người dường như cũng mệt mỏi, tựa vào cây nhắm mắt nghỉ ngơi.
Gió ban mai hơi lạnh thổi qua, đánh thức dãy núi xa xa, chỉ còn lại yên lặng thản nhiên.