CHƯƠNG 24: CỔ GIA BẢO
Võ thừa tướng Võ Tu Bách không thuộc thế lực của hoàng đế Triệu Vũ trong lần tranh đoạt quyền lực đời trước. Nữ nhi của Võ thừa tướng là Huệ phi của tiên hoàng Triệu Quảng Thuỵ, Võ Tu Bách cố gắng giật dây cháu ngoại của hắn là tam hoàng tử Triệu Kì tham dự tranh đoạt huynh đệ tương tàn, định dùng thế lực của hắn giúp Triệu Kì lên ngôi hoàng đế. Nhưng Triệu Kì là người hững hờ, thích thi từ ca phú, không hề quan tâm tới ngôi hoàng đế.
Lúc đó tranh đấu rất kịch liệt, nhất là giữa Đại hoàng tử Triệu Liệt và Nhị hoàng tử Triệu Vũ – cũng chính là đương kim thánh thượng. Lúc đầu Triệu Kì mang thái độ trung lập, không muốn dính vào, nhưng vì hoàn cảnh bắt buộc mà không có cơ hội thoát thân. Với mệnh lệnh của ngoại công và tranh đấu giữa huynh đệ, Triệu Kỳ không thể không đưa ra quyết định.
Hắn không muốn làm Hoàng đế, như vậy phải chọn lựa một bên đáng tin, giúp bên đó tranh đoạt giang sơn, sau đó hắn sẽ sống những tháng ngày mình mong muốn. Đại hoàng tử Triệu Liệt tính tình đa nghi, nếu hắn lên ngôi nhất định sẽ không bỏ qua cho Triệu Kì, mà Nhị hoàng tử Triệu Vũ tuy cũng nham hiểm nhưng là người giữ chữ tín. Vì vậy sau khi suy nghĩ một phen, Triệu Kì cuối cùng đứng về phe Triệu Vũ, giúp Triệu Vũ lên ngôi Hoàng đế.
Điều này khiến Võ Tu Bách tức giận đến mức dựng cả ria mép, nhưng cũng nhờ lựa chọn của Triệu Kì mà Võ Tu Bách mới tiếp tục ngồi vững ngôi Thừa tướng. Sau khi Triệu Vũ lên ngôi, dựa theo giao ước, Triệu Vũ phong Triệu Kì làm An vương, cho hắn một ít quyền lợi rồi để hắn sống như hắn mong muốn. Triệu Vũ biết tính tình Triệu Kì, không hề lo ngại hắn sẽ cắn ngược lại mình, còn Võ Tu Bách thì chỉ cần đề phòng là được. Triệu Kì không tham dự, Võ Tu Bách cũng không thể gây ra sóng gió gì.
Nhưng Triệu Vũ không ngờ rằng Triệu Kì rất đoản mệnh, Triệu Cảnh Hàn vừa mới hai tuổi thì Triệu Kì đã chết. Triệu Cảnh Hàn là con trai Triệu Kì, Triệu Vũ đã từng đáp ứng để hắn bình an lớn lên, huống hồ Triệu Vũ cũng không phải kẻ tàn nhẫn, hắn chỉ vì tình thế bắt buộc mới huynh đệ tương tàn mà thôi. Triệu Cảnh Hàn chỉ là một đứa trẻ, lại là cháu của hắn, hắn đương nhiên sẽ không làm gì Triệu Cảnh Hàn.
Triệu Cảnh Hàn từ nhỏ đã thừa kế danh hiệu An vương, Võ Tu Bách phiền muộn nhiều năm, rốt cuộc lại thắp lên hi vọng lần nữa. Tuy rất thương ngoại tôn, nhưng hắn cũng không bỏ qua cho ngôi vị hoàng đế, đem hết tất cả tinh lực đặt lên người ngoại tôn, thề phải bồi dưỡng Triệu Cảnh Hàn thành một kẻ mang hùng tâm tráng chí, gửi gắm giấc mộng hoàng đế lên người hắn. Mà Triệu Cảnh Hàn cũng không phụ kì vọng của Võ Tu Bách, rất có dã tâm, cực kì phù hợp với tâm tư của Võ Tu Bách. Bọn họ che giấu 17 năm, âm thầm bồi dưỡng thế lực, cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Cổ gia bảo từ trước đến nay là thế lực trực thuộc hoàng thất trên giang hồ, nhưng Bảo chủ các đời chỉ nghe lệnh quốc quân của Nạp La quốc, nếu ngươi thoái vị thì không thể ra lệnh cho bọn họ. Gia chủ của Cổ gia bảo đều là kẻ lạnh lùng cao ngạo, cho dù là Hoàng thượng, bọn họ cũng có quyền lựa chọn tuân lệnh hay không. Chỉ cần bọn họ muốn, Hoàng đế cũng không làm gì được.
Người bình thường không ai biết Cổ gia bảo làm việc cho Hoàng gia, sau khi Võ Tu Bách biết được việc này thì ý thức được rằng Cổ gia bảo chính là then chốt để kéo Triệu Vũ xuống đài, vì vậy hắn đặt phần lớn lực chú ý lên Cổ gia bảo, có điều nhiều lần hành động vẫn không thành công.
Có lẽ việc Triệu Cảnh Hàn và Dạ Hồn lâu vây giết Triệu Cảnh Trần là hành động tự phát, không báo cho Võ Tu Bách biết. Lần này Võ Tu Bách nhất định nổi giận, không cho Triệu Cảnh Hàn tự tiện hành động, Cổ Thiên Thương cũng yên tĩnh nghĩ đến bước tiếp theo phải làm.
Dọc đường, đám người Cổ Thiên Thương cũng không gặp phải chướng ngại gì, thuận lời về đến Cổ gia bảo. Cổ gia bảo nằm ở ngoại ô kinh thành, phong cảnh u nhã, yên tĩnh an tường, là một nơi thích hợp để nghỉ ngơi, tuyệt đối không dính mùi máu tươi trên giang hồ.
“Biểu ca”
Vừa xuống xe Liễu Y Y đã đến thẳng xe ngựa của Cổ Thiên Thương, hô lên khi thấy hắn bước xuống. Cổ Thiên Thương không hề nhìn tới nàng, khom người vén màn ôm người trên xe xuống, trực tiếp kéo tay hắn vào bảo. Liễu Y Y ở phía sau thở phì phò nhìn chằm chằm theo bóng lưng Bạch Sơ Ảnh.
Bảo chủ đã về, đám đông trong sân vừa nhìn thấy Bảo chủ nhà mình thì lập tức khom lưng vấn an. Bọn họ rất tò mò về những nam tử bên cạnh Bảo chủ, càng tò mò hơn khi thấy Bảo chủ nắm tay một người, mà người đó lại là một nam nhân. Trong lòng mọi người nhộn nhạo nhưng đều tỏ ra phục tùng mà rũ mắt xuống, len lén theo khoé mắt mà nhìn nam tử áo trắng xuất trần kia, không dám nhìn thẳng.
“Chậc chậc, thật hoành tráng”. Giang Ngọc Nhan chậc lưỡi nhìn đám đông đứng chỉnh tề, bộ dạng phục tùng hai bên đường, thở dài nói.
“Đối với Cổ gia bảo mà nói thì đây chưa tính là gì”. Triệu Cảnh Trần ở một bên đáp lời.
“Ta nghĩ ngay cả Hoàng tử như ngươi cũng không phô trương như vậy”. Giang Ngọc Nhan cười như có như không nhìn Triệu Cảnh Trần, không hề kiêng dè thân phận hoàng tử của hắn.
Triệu Cảnh Trần bi thương nói. “Hoàng tử như ta sao có thể sánh với Bảo chủ Cổ gia bảo”. Hắn nói lời này nửa thật nửa giả.
Dương Lăng Tiêu liếc Triệu Cảnh Trần một cái, không nói gì.
“Hoàng tử thật khiêm tốn”. Giang Ngọc Nhan ngoài cười nhưng trong không cười.
Triệu Cảnh Trần rùng mình, khoát khoát tay. “Giang đại Thánh y. ngươi đừng lộ ra nụ cười thế này, thật phá hỏng kiệt tác trời ban”
“Hoàng tử Cảnh Trần dạy phải, Ngọc Nhan tội đáng muôn chết”. Lần này Giang Ngọc Nhan cười cả trong lẫn ngoài, hơn nữa cười rất yêu nghiệt, còn liếc mắt đưa tình với Triệu Cảnh Trần.
“Giang đại mỹ nam, ngươi tha cho bổn cung đi, bổn cung không tốt số như vậy, không có phúc hưởng thụ”. Triệu Cảnh Trần ngửa mặt lên trời thở dài, rất thê lương.
Giang Ngọc Nhan nhìn Dương Lăng Tiêu từ đầu đến cuối vẫn vô cảm bên cạnh, mỉm cười không nói gì.
Triệu Cảnh Trần hoàn hồn, liếc mắt đưa tình nhìn Dương Lăng Tiêu. Dương Lăng Tiêu không hổ là hộ vệ đệ nhất của Cổ gia bảo, vẫn trấn định tự nhiên, không chút cau mày.
“Bảo chủ”
Quản gia đương nhiệm của Cổ gia bảo – Mạc Thiên Vệ đang chờ Cổ Thiên Thương trong viện. Hắn là một nam nhân hơn bốn mươi tuổi, thân thể thon gầy không quá tuấn tú, mặc áo đen, bộ dạng tháo vát giỏi giang.
“Mạc thúc”
Mạc Thiên Vệ là quản gia từ thời phụ thân của Cổ Thiên Thương là Cổ Lãnh Phàm, xem như là bằng hữu của Cổ Lãnh Phàm, vì vậy Cổ Thiên Thương kính trọng xưng hắn là Mạc thúc.
“Bảo chủ, ngươi ăn cơm trước hay tắm rửa trước? Có cần sắp xếp phòng cho vị công tử này không?”
Vừa thấy Bảo chủ nắm tay một nam tử, lại dùng vẻ mặt nhu hoà chưa từng thấy nhìn người nọ, nói không kinh ngạc là giả, nhưng làm quản gia mấy chục năm, chuyện gì mà Mạc Thiên Vệ chưa thấy qua? Vì vậy hắn nhanh chóng tiếp nhận. Không chừng đây là chuyện tốt, khuôn mặt băng lãnh quanh năm của Bảo chủ tăng thêm nhiệt độ, thêm vài phần nhân khí. Nếu Lãnh Phàm và đại tẩu biết nhất định sẽ vui đến chết, có điều… Mạc Thiên Vệ hơi ưu phiền, đáng tiếc đối phương là một nam tử. Cổ gia mấy đời đều là con một, vị trí Bảo chủ dù sao cũng cần người kế thừa. Lãnh Phàm và đại tẩu sẽ không xen vào quyết định của Bảo chủ, mà với tính tình của Bảo chủ, nếu đã nhận định thì sẽ không thay đổi, e rằng Cổ gia phải tuyệt hậu, Mạc Thiên Vệ thở dài.
“Tắm rửa. Mạc thúc, vị này là Bạch Sơ Ảnh, ái nhân của ta, ở chung phòng với ta là được”. Ánh mắt Cổ Thiên Thương nhìn Bạch Sơ Ảnh rất ôn nhu, ai nhìn thấy cũng đoán được quan hệ giữa bọn họ.
“Ảnh công tử”. Mạc Thiên Vệ sớm dự liệu được, nhưng nghe chính miệng Cổ Thiên Thương nói ra vẫn hơi sửng sốt. Trong nháy mắt, hắn lại cười hiền hoà chào Bạch Sơ Ảnh.
“Mạc thúc thúc”. Bạch Sơ Ảnh lễ phép chào, vẻ mặt tự nhiên, giọng điệu bình thản nhưng chân thành, không chút khinh thường và thẹn thùng. Hắn không ghét người này, mà hắn luôn hỏi gì đáp nấy với người hắn không ghét, hơn nữa còn rất lễ phép.
Ôi chao, là một đứa trẻ ngoan, không những đẹp mà còn có giáo dưỡng, xuất thân nhất định không kém. “Ừ, hoan nghênh Ảnh công tử đến Cổ gia bảo” Nguồn :
“Sơ Ảnh”. Bạch Sơ Ảnh rất thích vị trưởng bối này, không muốn hắn gọi mình là Ảnh công tử.
“Tốt, tốt, Sơ Ảnh, Mạc thúc thúc chuẩn bị nước nóng cho các ngươi, tắm xong là có thể ăn cơm”. Mạc Thiên Vệ vui vẻ cười ha ha.
“Mệt không?”. Tuy xe ngựa chạy rất vững, Bạch Sơ Ảnh cũng dành hơn phân nửa thời gian để ngủ, nhưng Cổ Thiên Thương vẫn lo rằng hắn mệt.
“Không mệt”. Bạch Sơ Ảnh vừa mới ngủ dậy, tinh thần rất tốt, chỉ là tối hôm qua ở ngoài trời, không được tắm rửa nên trên người hơi khó chịu.
Mạc Thiên Vệ nhanh chóng sai người mang nước nóng vào, chuẩn bị thoả đáng rồi mới lui ra ngoài. Cổ Thiên Thương không dám tắm chung với Bạch Sơ Ảnh, sợ chính mình nhịn không được, cũng sợ nhìn thấy bụng Bạch Sơ Ảnh thì lại đau lòng. Hai mươi năm qua hắn chưa từng yếu đuối như vậy.
Trong lòng Bạch Sơ Ảnh nghi ngờ, cho rằng Cổ Thiên Thương không thích tắm chung với mình nên cũng không nói gì, lẳng lặng tới sau bình phong cởi quần áo, bước vào thùng tắm thật to, hưởng thụ cảm giác thoải mái được nước nóng bao bọc. Ngoại trừ lần trước hắn bị bệnh vô lực thì trên đường Thương không giúp hắn lau người nữa. Hắn rất thích Thương lau người cho hắn, nhưng nếu Thương không muốn hắn cũng không miễn cưỡng.