CHƯƠNG 40: NAM NỮ THỤ THỤ BẤT THÂN
Triệu Vũ siết chặt tay Bạch Sơ Ảnh đến đau nhức, giọng nói băng lãnh. “Nương của ngươi là ai?”
“Không biết, chết”. Bạch Sơ Ảnh trước giờ chưa từng hỏi tên nương, cha cũng không nói cho hắn biết.
Không biết? Triệu Vũ mờ mịt, trong lòng hơi an tâm, ít nhất nữ nhân kia đã chết.
Giang Ngọc Nhan cuối cùng cũng biết vì sao Hoàng đế lại tới nơi này, hóa ra Hoàng đế quen biết cha Bạch Sơ Ảnh, hơn nữa nhìn bộ dạng này thì dường như trước đây hai người rất thân thiết. Hoàng đế thích cha Bạch Sơ Ảnh, nhưng cha Bạch Sơ Ảnh lại bỏ đi.
Giang Ngọc Nhan nhìn Triệu Cảnh Trần, Triệu Cảnh Trần nháy mắt với hắn, thấp giọng nói. “Có lẽ Ngọc Nhan huynh đoán đúng, hắn quả thật là đệ đệ của ta, ha ha”. Nói xong Triệu Cảnh Trần cười đắc ý.
Giang Ngọc Nhan cũng cười, chẳng qua mình thấy đôi mắt bọn họ giống nhau mà thôi, ai ngờ đoán cho vui mà cũng trở thành sự thật. Nhưng chuyện quan trọng nhất hiện tại là giải quyết chuyện giữa hai người kia, nếu không Hoàng đế nổi giận giam tiểu Ảnh lại thì không ổn.
Chết… ha ha, Triệu Vũ thất thố nở nụ cười âm hiểm, đắc ý và có chút ngu ngốc. Giang Ngọc Nhan và Triệu Cảnh Trần há hốc miệng nhìn hắn, trong lòng thầm than bất cứ ai khi gặp được hai chữ “tình yêu” cũng sẽ biến thành ngu ngốc, kể cả đấng cửu ngũ chí tôn cũng không may mắn thoát khỏi.
Bạch Sơ Ảnh càng nghi hoặc nhìn Triệu Vũ, người này quen với cha thật ư? Thoạt nhìn có chút không bình thường.
“Phụ hoàng?”. Triệu Cảnh Trần nhẹ giọng thức tỉnh con người còn đang chìm đắm trong hưng phấn kia.
Triệu Vũ cứng đờ, chậm rãi thu hồi nụ cười trên khóe môi, khẽ ho một tiếng che giấu xấu hổ, trên gương mặt lạnh lùng nổi lên một tầng ửng đỏ. Triệu Cảnh Trần kinh ngạc, đây chính là chuyện lạ trong thiên hạ nha. Từ nhỏ đến lớn phụ hoàng của hắn đều nghiêm nghị, cho dù ở triều đình hay đã hạ triều.
Triệu Vũ trừng con trai một cái, chuyển sang Bạch Sơ Ảnh, thanh âm không chút nhiệt độ. Cho dù hắn là con của Sơ Dật, nhưng chỉ cần nghĩ tới hắn do Sơ Dật cùng người khác sinh ra, Triệu Vũ liền không thể buông xuống khúc mắc mà trưng ra vẻ mặt ôn hòa. “Sơ Dật hiện tại đang ở đâu?”
Bạch Sơ Ảnh nhìn Triệu Vũ, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, thản nhiên nói. “Không thể nói”. Tuy có lẽ cha quen với người này, nhưng nếu cha không muốn người khác tìm ra mình thì Bạch Sơ Ảnh sẽ không nói.
“Không thể nói?”. Triệu Vũ nguy hiểm nheo mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười tàn nhẫn. “Không nói thì đừng trách ta không khách khí”
Bạch Sơ Ảnh dời tầm mắt, không thèm nhìn Triệu Vũ. Trong mắt Triệu Vũ bốc lên lửa giận, dám không để ý tới trẫm ư? Hắn giơ tay muốn đánh Bạch Sơ Ảnh.
“Phụ hoàng, không thể”. Triệu Cảnh Trần kinh ngạc, vội nắm lấy tay Triệu Vũ.
“Buông ra”. Triệu Vũ tức giận trừng hắn.
“Phụ hoàng, ngài nghe nhi thần nói trước đã”. Triệu Cảnh Trần kiên trì nắm lấy tay Triệu Vũ, sợ rằng vừa buông ra thì cái tát sẽ rơi xuống người Bạch Sơ Ảnh. “Sơ Ảnh có thể là con của ngài, đệ đệ của ta”
Triệu Vũ buông tay xuống, nghe vậy quay đầu nhìn về phía Bạch Sơ Ảnh, rồi lại nhìn Triệu Cảnh Trần mà mắng. “Ngươi nói bậy gì vậy?”. Triệu Vũ dù sinh ra ở Hoàng gia, hậu cung cũng có không ít phi tần nhưng trong lòng hắn từ đầu đến cuối chỉ có một người, rất ít khi chạm vào các phi tần, nữ tử ở bên ngoài lại càng không cần phải nói, sao lại vô duyên vô cớ nhảy ra một đứa con?
“Nhi thần không phải từng nói qua chuyện nam nam sinh tử với phụ hoàng trong thư phòng ư? Nếu Sơ Ảnh có thể mang thai thì cha hắn… Không chừng Sơ Ảnh chính là do cha hắn sinh ra”
Triệu Vũ chậm rãi nhìn về phía Bạch Sơ Ảnh, đối diện với một đôi mắt phượng giống hệt với mình.
“Sơ Ảnh tuy không giống phụ hoàng nhưng đôi mắt lại vô cùng giống. Hơn nữa cha hắn chưa từng đề cập qua chuyện nương hắn, như vậy chứng tỏ người này cơ bản không tồn tại, Sơ Ảnh là do cha hắn sinh ra”. Triệu Cảnh Trần tiếp tục nói.
Ánh mắt Triệu Vũ sáng rực nhìn Bạch Sơ Ảnh, lẽ nào hắn chính là con trai mình, là đứa con do Sơ Dật sinh cho mình? Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Triệu Vũ liền dậy sóng, đồng thời cũng cảm thấy đau lòng. Sơ Dật thế mà dẫn theo con trai rời đi, cũng không nói cho mình biết.
“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”. Triệu Vũ có chút bối rối hỏi, dù sao lúc nãy mình còn hung hăng muốn đánh hắn, nếu như hắn thật sự là con trai mình, Sơ Dật biết được nhất định sẽ không tha thứ cho mình.
Bạch Sơ Ảnh mờ mịt nhìn Triệu Cảnh Trần, lại nhìn về phía Triệu Vũ đã biến thành hiền hòa. Hắn là phụ thân của mình ư? Cha chưa từng nói cho mình biết. “Mười bảy”
Mười bảy? Thời gian thật trùng hợp, Sơ Dật mười bảy năm trước cũng rời xa mình, nếu không có vị mẫu thân quá cố kia thì hắn quả thật là con trai mình. Triệu Vũ kích động nắm lấy tay Bạch Sơ Ảnh, ánh mắt kịch liệt mà dịu dàng nhìn hắn, môi nhúc nhích nhưng không thể phát ra âm thanh.
“Ngươi là phụ thân của ta?”. Bạch Sơ Ảnh nghi hoặc nhìn Triệu Vũ, mặc cho hắn kéo tay mình.
“Khả năng rất lớn”. Triệu Cảnh Trần thấy phụ hoàng không đáp lời mà chỉ lo nhìn Bạch Sơ Ảnh, vì vậy thay hắn trả lời.
“Nhưng cha chưa nói với ta, phải để cha nói mới xem là sự thật”. Bạch Sơ Ảnh cũng không muốn nhận phụ thân bừa bãi.
“Đúng đúng, nhất định phải hỏi rõ”. Triệu Vũ chợt hoàn hồn, biểu cảm kích động, lực đạo trên tay tăng thêm một chút. “Cha ngươi hiện tại ở đâu? Nói cho ta biết, ta sẽ tìm hắn hỏi rõ”
Bạch Sơ Ảnh nhìn Triệu Vũ, không trả lời ngay lập tức mà suy nghĩ có nên nói cho hắn biết hay không. Thấy Bạch Sơ Ảnh không nói lời nào, Triệu Vũ sốt ruột, lại nói. “Ngươi nói đi, ta chỉ tìm hắn về, sẽ không làm hại hắn, ngươi hãy tin ta, ta…”. Triệu Vũ hít một hơi thật sâu. “Ta và cha ngươi trước kia yêu nhau, là ta không tốt nên mới khiến hắn đau lòng rời đi. Ngươi nói cho ta biết, ta sẽ đối xử tốt với hắn”
Bạch Sơ Ảnh nhìn Triệu Vũ, nghiêng đầu suy tư. Thấy hắn giọng điệu thành khẩn, hơn nữa có vẻ rất thích cha, một lúc lâu sau Bạch Sơ Ảnh mới chậm rãi gật đầu.
“Ảnh nhi”. Triệu Vũ kích động siết chặt tay Bạch Sơ Ảnh, vô cùng thân thiết kêu lên, chỉ thiếu nhào tới ôm lấy hắn.
Triệu Cảnh Trần đầy mặt hắc tuyến, gương mặt xinh đẹp của Giang Ngọc Nhan cũng có chút vặn vẹo, khóe miệng co rúm.
“Đau”. Bạch Sơ Ảnh cau mày, người này siết tay hắn đau quá.
“A”. Triệu Vũ cuống quýt buông ra. “Xin lỗi”. Hoàn toàn không có vẻ uy nghiêm của Hoàng đế.
Triệu Cảnh Trần thầm ghen tị, phụ hoàng thật bất công, còn chưa xác định trăm phần trăm người ta là con hắn thì đã thương yêu như vậy. Còn đối với đứa con trai này, từ nhỏ đến lớn chưa từng thương yêu như thế, đúng là đãi ngộ khác biệt.
Triệu Vũ nhận được đáp án, cũng mặc kệ hiện tại là hoàng hôn, hai ba canh giờ nữa sẽ tối mà vội vã ném ra một câu ‘Quản lý triều đình cho tốt’ cho Triệu Cảnh Trần, sau đó mang theo vài Lân vệ và Ám vệ giục ngựa chạy như điên.
Triệu Cảnh Trần vẻ mặt đau khổ, một bụng ủy khuất không nói nên lời. Hắn vốn định nói chuyện này cho phụ hoàng để đổi lấy mấy ngày nghỉ, ai ngờ trái lại bồi vào chính mình. Vậy là sao chứ? Sao phụ hoàng không sinh thêm vài đứa con trai chứ? Muốn tìm kẻ chết thay cũng không có…
Bạch Sơ Ảnh lại bắt đầu nôn mửa, ăn uống không ngon. Hoàng đế trước khi đi dặn Giang Ngọc Nhan chăm sóc Bạch Sơ Ảnh thật tốt, tuy chưa đe dọa gì nhưng Giang Ngọc Nhan biết, nếu Bạch Sơ Ảnh xảy ra chuyện thì đầu hắn khó mà giữ được. Ôi, đúng là thói đời. Hắn rốt cuộc đắc tội người nào mà mấy tháng nay đều phải xoay vòng quanh Bạch Sơ Ảnh, hơn nữa hiện tại còn nguy hiểm tới tính mạng? Ông trời thật bất công, cùng là người, hắn vừa có tài vừa có sắc, tại sao người ta lại tốt số như thế mà hắn lại phải lao lực, không ai thương xót thế này?
Giang Ngọc Nhan vừa đi vừa cất mấy viên thuốc mới chế xong, vừa hỏi trời xanh, không nhìn thấy phía trước có người vội vã bước tới. “!”. Bình thuốc trong ngực rơi xuống đất, đúng lúc rơi cạnh một hòn đá nhỏ. Tiếng động thanh thúy vang lên, bình thuốc đổ ra đất. Giang Ngọc Nhan bị đụng phải, lảo đảo về phía sau, cuống quít lùi chân, đúng lúc dẫm nát những viên thuốc kia.
Chết rồi, lần này nhất định phải té chổng vó. Hình tượng mỹ nam của hắn từ nay về sau sẽ bị hủy mất! Giang Ngọc Nhan cam chịu nhắm mắt lại, nhưng đau đớn không tới mà eo lại được siết chặt, dường như có một đôi tay mạnh mẽ vòng qua eo hắn. Lồng ngực ấm áp, khí tức mạnh mẽ, Giang Ngọc Nhan trong lòng thầm cảm thán, cảm giác này thật tốt. Hắn từ từ nhắm mắt, gương mặt kề sát hơi ấm kia cọ cọ một cách thoải mái.
Quân Như Lam cúi đầu nhìn dung nhan tuyệt mỹ đang nhắm mắt cọ cọ trong ngực mình, “ba” một tiếng mặt đỏ như cô nương xuất giá, tim đập thình thịch, nuốt một ngụm nước bọt. Giọng hắn khàn khàn, lắp bắp nói. “Cô, cô nương… Nam, nam nữ thụ thụ bất thân”. Ngoài miệng nói vậy nhưng bàn tay đặt trên eo người ta cũng không có ý buông ra, ngược lại ôm càng chặt.