Sô Cô La Chạy Trốn

Chương 24

Căng

Đã khoảng nửa tháng trôi qua kể từ khi gia đình tôi ghé thăm, và tình hình giữa tôi với Greg khá căng. Khá căng.

Greg đã gặp gia đình tôi. Giờ trong đầu tôi thì hai tên gần như đã đính hôn rồi. Đó chẳng phải là việc gì hay ho khi mà bạn chẳng tin cái quái gì gọi là hôn nhân bao giờ. Mỗi khi nói chuyện với ai đó trong nhà là tôi lại nghe hỏi về Greg, hỏi về người đàn ông của tôi. Hắn đã trở thành NQT (Người Quan Trọng) của tôi, mà tôi thậm chí còn không chắc mình chịu được hắn thêm bao lâu nữa.

Tôi không chắc có phải Greg đang đáp lại thái độ của tôi, rằng tôi đang lui binh từ từ hay không; vì giờ hắn đã thoát khỏi hình bóng của Kristy và đang trở nên gần gũi hơn với tôi, nhưng hắn cũng khác lắm. Có vẻ bực bội. Mà thế có nghĩa là hắn sạt rạt với tôi. Thật choáng váng khi phát hiện ra rằng ai đó từng là một tên khốn tính toán, lạnh lùng lại có thể biến thành một người vây lấy mình từng giây từng phút bằng sự ngọt ngào kinh khủng. Mỗi ngày hắn đều gửi cho tôi những email dài vô cùng tận chẳng về chuyện gì, dù sau đó chỉ vài tiếng thôi là bọn tôi đã gặp nhau rồi. Hắn cần biết tôi đang ở đâu vào mọi lúc, ngay cả khi tôi đang ngồi bên cạnh hắn và phải đứng dậy để đi vệ sinh. (Tôi suýt nữa đã hỏi rằng liệu có phải hắn đang nghĩ tôi sẽ trèo qua cửa sổ phòng vệ sinh mà trốn mất hay sao đó không). Hắn thậm chí còn hỏi tôi thích Tom Cruise tóc dài hơn hay Tom Cruise tóc ngắn hơn - mà tôi đồ là hắn đang hỏi tôi có muốn hắn cắt tóc đi không - và tôi trả lời, “Em thích lúc hắn bị bà vợ cũ đá cho mấy phát vào đầu nhất.”

“Amber, điều đó không bao giờ xảy ra,” Greg cam đoan một lần nữa.

“Ồ,” tôi đáp, “thì con gái cũng được quyền mơ mộng chứ.” (Ừ, thì đó là cơ hội cho tôi giải quyết cái mớ tóc tai kỳ cục của hắn, nhưng có cần phải hỏi tôi về cái tên nổi tiếng mà tôi cực ghét ấy không chứ?)

Căng thẳng. Bồn chồng. Gượng gạo. Áp lực đó cứ tăng dần cho tới mãi ngày hôm nay. Hôm nay, Greg đã kéo căng sợi thần kinh cuối cùng của tôi như dây đàn rồi leo lên đó mà nhảy nhót.

Bọn tôi dậy khỏi giường lúc tám giờ - vào SÁNG THỨ BẢY - để đi tìm nhà. Trong vòng hai tiếng bọn tôi đã xem... bao nhiêu biết không? Sáu tỷ tỷ căn nhà. Mà không căn nào ưng ý cả. Ví dụ, căn mà bọn tôi vừa xem xong là căn hộ một phòng ngủ, trong một tòa nhà hiện đại, ở tầng hai, tiện nghi, một lẻ năm bảng một tuần chưa tính các loại hóa đơn. Chỗ đó nhỏ hơn chỗ của tôi nhưng Greg thì đang sống trong một phòng ngủ nên một căn vừa có phòng khách, phòng bếp, phòng ngủ và phòng tắm, cộng thêm một cái khoảng kê tủ nữa là quá ổn rồi. Nhưng Greg thì cứ lải nhải cái điệp khúc, “Không thể tưởng tượng được sống ở đây thế nào,” mà hắn đã lải nhải cả sáng nay, rồi quay mông đi một mạch.

Lúc này thì đến sống thôi tôi còn đừ lắm rồi, nói gì đến tìm nhà với chả cửa. Mà tôi cũng cần nhà quái đâu. Tôi có nhà rồi, và tôi đang sống ở đó rất vui vẻ. Hồi mới trông tôi cũng không thể tưởng tượng nổi mình sẽ sống thế nào ở đó, nhưng nó gần ga Horsforth, gần cái quán thỉnh thoảng tôi vẫn tới lui hồi còn sinh viên và tôi cũng chẳng lạ lẫm gì nữa vì có bạn cũ sống ở đó. Bất kể có thấy mình sống nổi hay không thì tôi vẫn đã dọn đến. Rồi tôi nhận ra có thể thấy mình sống ở đó, vì tôi quả đã sống ở đó.

Ngày hôm nay hai đứa chắc cũng phải sục sạo hết cả Headlingley này rồi mà vẫn chưa gần thêm được tí nào cái nơi mà Greg có thể thấy mình sống ở đó. Chân tôi giết tôi đến nơi rồi đây, mà ý là tôi đi giày bệt đấy nhé.

Greg cầm tờ báo trên tay cho hai đứa cùng xem. “Vẫn còn vài nơi cho mình đến xem,” hắn nói đầy hy vọng.

Tôi leo lên cái bức tường thấp sơn trắng ngoài câu lạc bộ Skyrack trên đường Otley. Hắn cũng ngồi cạnh tôi. “Sẽ dễ hơn nếu anh tìm cùng ai đó. Rồi anh có thể mua một căn, đó sẽ là một nỗ lực chung của hai người.”

“Anh? Mua nhà? Chắc sâu đấy thì kết hôn quá,” tôi đùa.

Greg tỏ ra như bị một cú choáng váng tan tành trước lời bình luận của tôi. “Tất nhiên anh muốn kết hôn.

Em không thế sao?” hắn nói.

“Không phải mình đã nói chuyện này rồi à?” tôi thăm dò. Tôi không thích tìm nhà, cũng như tôi không thích chuyển đi đâu hết. Tôi không muốn việc này cũng nhiều như tôi không muốn cái việc giúp Matt dọn nhà vậy.

Greg chẳng nói gì mất vài giây. “Có lẽ anh nên mua một căn nhà.”

Hắn đang nghĩ bằng mồm. Điên thật! Hắn đang do dự gì thế chứ? Cái người này, cái người đang ngồi bên cạnh tôi đây, đang tìm nhà trên tờ báo Chủ nhật lớn nhất Yorkshire và băn khoăn về chuyện nên sống ở đâu, trong khi hắn đã có cái ở đâu đấy để sống rồi

Chuyên gia tấm lý trong tôi biết rằng chuyện này không đơn giản có vậy. Dưới cái lớp tìm nhà nhưng chả ưng ý được căn nào này, dưới mỗi lớp do dự và giờ là cân nhắc lựa chọn này, là một anh chàng đang sợ hãi. Có thể là sợ trách nhiệm. Nếu rời khỏi căn nhà đã ở từ hồi sinh viên cũng đồng nghĩa với rời bỏ lối sống sinh viên, một cách triệt để. Dù thật ra thì hắn đã rời bỏ rồi, có điều không nhận ra mà thôi. Còn người phụ nữ không muốn đi tìm nhà trong tôi thì chỉ mong bảo được hắn chọn béng nơi nào đó đi.

“Sao anh lại chuyển nữa?” tôi hỏi.

Greg, cuộn tờ báo lại. “Thì...” hắn hắng giọng. “Anh không muốn ở với Rocky nữa. Anh là người đàn ông trưởng thành rồi. Anh nên có một căn nhà của mình. Giống như là, giờ anh đã có bạn gái đàng hoàng, anh nhìn lại những phần khác của đời mình, anh đang sống hệt như một thằng sinh viên già khú. Và,” hắn ngước mắt nhìn tôi, dưới hàng mi dài ấy, “và giờ anh đã có bạn gái, anh muốn ở bên cô ấy bất cứ lúc nào anh muốn mà không lo ai đó trong thấy.”

Chắc rồi, cứ đổ tại tôi. “Nếu cảm thấy bị áp lực với việc chuyển nhà thì anh đừng làm nữa. Đặc biệt nếu anh đã có một chỗ thuê ổn rồi và không hoàn toàn cần thiết phải chuyển đi.”

“Anh cần chuyển đi. Chỉ là sẽ dễ hơn nếu có ai đó chuyển cùng anh. Em biết đấy, cùng chia sẻ trách nhiệm tìm một chỗ ở, dựng nhà, trang trí, đại để vậy.”

“Có lẽ, nhưng em đã làm một mình đấy thôi. Có sao đâu. Thật ra mà nói, làm một mình dễ hơn nhiều, anh sẽ chẳng phải cãi nhau xem chọn màu sơn gì, đập bỏ tường ở đâu, sàn siếc thế nào...” tôi trả lời.

“Vậy nên em không định chia sẻ chỗ ở của mình với ai,” Greg nói.

Tôi hua tay lên xuống thất vọng, chuyên gia tâm lý trong tôi đã cố gắng hết sức, nhưng giờ người phụ nữ không muốn tìm nhà đã thắng thế. “Em không biết, em chưa nghĩ đến. Nhưng sao lại nói về em? Chúng ta đang cố tìm cho anh một chỗ kia mà.”

“Và em không nghĩ đến chuyện chuyển đến cùng anh?” Greg nói.

Tôi cười, liếc nhìn hắn, và nuốt vội cái cười ấy trước khi nó phát ra thành tiếng. Mặt hắn đang xếp thành vẻ người lớn hơn nhiều so với cái hồi hắn hôn tôi lần đầu tiên nhiều năm trước. Không, không phải nhiều năm. Là ba tháng trước. Thế có nghĩa là hắn muốn tôi dọn đến với hắn sau ba tháng. Gì. Tất nhiên là không. Hắn không thật có ý như thế. Mắt tôi chạm phải đôi mắt nâu sẫm của hắn. Phải vậy không? Rồi tôi nhớ ra, Greg là một tên khốn đích thực có một trái tim. Đúng là hắn nghiêm túc mà. Sự nghiêm túc như khi hắn hôn tôi lần đầu tiên. Hắn lại làm thế khi hỏi tôi có chắc tôi muốn nghỉ với hắn không. Hắn lại làm thế khi muốn hẹn hò. Và giờ, hắn lại làm thế khi...

“Anh làm em sợ phải không?” hắn nói.

“Hơn thế, ngạc nhiên,” tôi nói. Nếu ngạc nhiên có nghĩa là mất vía.

“Anh đã úp mở điều đó cả mấy ngày nay. Mấy tuần nay thì đúng hơn. Và tất nhiên, cả ngày hôm nay nữa.”

“Thế hả?” tôi hỏi. Ngạc nhiên chính là thế này đây.

“Anh quên mất em mẫn cảm thế nào. Đã bao lần anh nói, ‘Anh lúc nào cũng muốn ở bên em?’ Hay, ‘Những tuần qua, đêm nào anh cũng đi ngủ và ước rằng về nhà có nghĩa là về nhà với em?’ Hay thế này, ‘Thật là điên, anh cứ phải trả tiền thuê nhà Rocky trong khi có ở đấy mấy đâu chứ?’ Và, có thể em sẽ nhớ vì anh mới nói cách đây năm phút, ‘Chỉ là sẽ dễ hơn nếu có ai đó chuyển cùng anh. Em biết đấy, cùng chia trách nhiệm tìm một chỗ ở, dựng nhà, trang trí, đại để vậy.’ Em nghe có quen không?”

“Rồi, được rồi, em hiểu rồi. Nhưng em không quen người khác, ừm, anh, ẩn quá. Em hy vọng anh nói ra những gì anh nghĩ.”

“Thì anh vừa nói đấy thôi.”

“Mình mới chỉ hẹn hò nhau có ba tháng.”

“Ba tháng, ba tuần và một ngày, nhưng ai mà đếm chứ?”

Greg đếm thời gian chúng tôi ở bên nhau. Hắn muốn điều mà Jen phải mất ba năm để lấy được từ Matt. Và, được thôi, chúng tôi lớn cả rồi, nhưng mà, ba tháng. Không ai biết chuyện này; bọn tôi còn chưa xong gia đình “anh yêu em” nữa cơ mà.”

“Em không thích anh nhiều như anh thích em, phải không?” Greg quan sát tôi.

Sao hắn lại nói thế? Hắn đã ở đâu tháng qua? Không phải tôi đã dựa vào hắn mà ngủ sau khi hắn kể chuyện cho tôi nghe sao? Không phải chính hắn đã kể cho cho tôi nghe? Đó có phải là điều mà mẹ vẫn cố nói với tôi? Ngay cả khi tôi có ngủ với Greg thì hắn cũng không tin tôi? Rằng hắn cần những tín hiệu khác lớn hơn nữa để chứng minh hắn là người đặc biệt? “Sao anh lại nói thế?” tôi hỏi.

“Ờ, anh không biết, em có vẻ không mấy hào hứng. Em thậm chí không có vẻ thích ý tưởng ấy, phải không? Hầu hết phụ nữ mà anh từng hẹn hò đều sẽ sướng điên lên nếu được nghe câu ấy. Còn em thì trông như thể anh vừa yêu cầu em khỏa thân chạy xuống Briggate vậy.”

“Greg, chuyện này thật điên rồ...” Khuôn mặt Greg xụ xuống, hắn nhìn chăm chăm buồn nản xuống vỉa hè. “Không phải chúng ta, em thích chúng ta,” tôi nói vội, “chúng ta thật tuyệt. Nhưng em vẫn chưa quen với ý nghĩ mình có bạn trai.”

“Bạn trai em là bạn. Em đã biết anh bao nhiêu năm nay rồi. Anh đã dành thời gian ở chỗ em còn nhiều hơn thời gian bất cứ cặp đôi nào dành cho nhau, mình đã làm gần như mọi thứ với nhau, mình gần như đã sống chung với nhau nhưng... Mình chưa bao giờ nói về tương lai.”

“Tương lai?” tôi lặp lại.

“Tương lai. Tương lai dài lâu. Đã ba tháng rồi, nhưng mình vẫn chưa nói chuyện về phương pháp tránh thai lâu dài, ví dụ như uống thuốc ngừa.”

“Em không uống thuốc được, nó làm em khó thở.”

“Em thấy chưa? Anh không biết điều đó.” Greg nói nhanh, lo lắng. “Làm sao anh biết được chứ? Em chưa bao giờ kể cho anh những chuyện như thế. Em biết không, anh nghĩ mình mới chỉ đang hẹn hò, xem tình hình thế nào chứ chưa cùng nhau xây dựng một mối quan hệ, chưa xây dựng gì với nhau cả. Như em chưa bao giờ muốn gặp gia đình anh.”

“Em phải hỏi sao?” tôi đáp. “Anh cũng có yêu cầu gặp nhà em đâu.”

“Anh muốn hỏi. Nhưng anh biết em sẽ phát hoảng lên như em vẫn thường thế khi nhắc đến tương lai.”

“Em không nhận ra là mình đã nói về tương lai đấy.” Anh vừa bảo thế còn gì. Nhớ lại đi. “Không thì em đã hoảng vía lên rồi.”

“OK, anh sẽ cho em một ví dụ nhé: em biết vì sao anh luôn hỏi mình sẽ làm gì vào cuối tuần trong khi mới thứ Tư không?”

Tôi lắc đầu.

“Một lần, hồi mình còn là bạn, anh đã hỏi em có muốn đi xem triển lãm ở London với anh trước đó vài tuần, và em tỏ ra rất kỳ quặc. Em hoàn toàn lờ anh đi cả tuần, rồi sau đó không đến. Vài lần sau đó cũng vậy cho đến khi anh nghiệm ra được rằng tối thứ Tư là hạn sớm nhất để anh hỏi về cuối tuần mà không làm em hoảng lên.” Greg rõ ràng đã quên rằng sau đó hắn bảo với tôi rằng hắn rủ tôi cùng đến triển lãm ở London để quyến rũ tôi, rồi biến tôi thành nô lệ tình dục của hắn để tôi thỏa mãn mọi khoái cảm bệnh hoạn của hắn. Rồi, cái phần nô lệ tình dục đó hắn không nói ra, nhưng nó lồ lộ trong cái cách mà hắn nói. Có lẽ tôi không nên trốn tránh sau những lời đùa cợt vào lúc này, tôi nên tập trung xem bạn trai mình đang muốn nói gì.

Hắn vuốt mái tóc đen dày, sự thất vọng thấp thoáng trong hành động. “Anh muốn hứa hẹn.”

Có lẽ tôi không nên tập trung vào điều mà bạn trai tôi đang muốn nói với tôi. Không! Nếu hắn đang nói với tôi những điều đó. Không là không. Sao chuyện này lại xảy ra cơ chứ? Nhẽ ra chúng tôi phải dành cả ngày nay mà đi khắp Headlingley, qua các ngôi nhà và căn hộ trong danh sách. Rồi bọn tôi sẽ đi mua thức ăn, về nhà, và làm tình. Sau đó có thể đi xem phim nữa.

Thay vào đó, bọn tôi lại đang “Nói Chuyện”. Thế là không công bằng. Với những người đàn ông khác, ba tháng... Bạn may mắn lắm thì mới được nghe câu “em đòi hỏi ở anh nhiều quá,” và sau đó nhiều khả năng sẽ là thôi nhận được các cuộc gọi, email hay tin nhắn. Vậy sao tôi lại không hành động như một người đàn ông trong tình huống này, và bảo Greg rằng hắn đang đòi hỏi tôi hơi nhiều rồi đấy? Sao tôi không bảo với hắn rằng tôi không thể cho hắn cái hắn muốn bởi vì tôi cũng có đâu mà cho cơ chứ? Rằng hắn đã lấy của tôi nhiều hơn bất cứ ai khác trên quả đất này đã lấy, và thế là hết sạch rồi đấy. Sao tôi lại không nói thế nhỉ. Bởi vì... bởi vì...

Greg đang nhìn tôi chằm chằm. Tôi nhìn Greg chằm chằm. Tích tắc tích tắc.

“Mình đi xem cái căn hộ dưới School View này đi, đọc miêu tả thấy có vẻ hay,” cuối cùng hắn nói vậy đấy, và hạ ánh mắt xuống tờ báo. “Nhưng mà, miêu tả lúc nào mà chẳng hay chứ.”

Greg đứng dậy và nhắm hướng ga Bruley Park. Tôi nhìn theo ôi giày của hắn, ống quần jeans của hắn, cái lưng áo khoác da của hắn và đám tóc dài xõa buông thả trên cổ áo khi hắn bước đi.

Chẳng có cánh cửa nào cả, nhưng hắn đã làm rồi đấy. Hắn đã bước đi khỏi tôi rồi.
Bình Luận (0)
Comment