Sô Cô La Chạy Trốn

Chương 35

Chiếc thiếp mời ngạo nghễ nhìn tôi.

Tôi nhìn lại nó.

Tôi ngồi đây trên ghế sofa, nhìn chằm chằm vào nó, lật đi lật lại trong tay khi từ khi nó được gửi tới.

“Gì đây thế?” tôi hỏi người đưa thư đã mang nó đến cửa nhà tôi hai giờ trước.

“Thiếp mời đám cưới,” anh trả lời khi tôi ký tắt vào tờ giấy. “Tôi chỉ biết thế vì nó đã ở văn phòng vài tuần rồi nhưng chúng tôi được chỉ dẫn chi tiết là đến tận tối nay mới được giao, người đẹp ạ.”

Tôi mỉm cười với anh ta, cầm lấy phong bì và đi thẳng xuống bếp. Tôi lục tung cả lên để tìm sô-cô-la.

Từ khi... từ khi mọi chuyện xảy ra mấy tháng trước, tôi không ăn sô-cô-la nữa. Không ngửi sô-cô-la nữa. Không mua sô-cô-la nữa. Sô-cô-la làm tôi nhớ lại rằng tôi không hiểu mọi người, bất kỳ ai. Ngay cả bản thân mình. Thứ gần giống sô-cô-la nhất mà tôi vớ được trong bếp là bột ca cao sau tủ chén. Tôi vồ lấy nó trên giá và đút nguyên một thìa đấy ứ vào miệng. Ngay lập tức, nó ngấm đến từng mi-li-lít nước bọt trong miệng tôi và vón lại như xi-măng, nhưng tôi không thể ngừng lại nổi. Tôi tiếp tục nhét hết thìa này đến thìa khác vào miệng mình cho đến khi chiếc thìa chạm tới đáy hộp. Cho tới khi tôi bình tĩnh trở lại để có thể ra ghế ngồi và nhìn chằm chằm chiếc thiếp mời đó.

Rất nhiều chuyện đã thay đổi kể từ khi... từ khi. Trong đầu tôi chuyện đó biến thành như thế đấy. từ khi ... từ khi. Rất nhiều chuyện đã thay đổi trong ba tháng qua. Renée sinh con gái và đặt tên Johanne Jayne. Chúng tôi chưa làm lễ đặt tên nhưng chị đang lên kế hoạch rồi. Rất nhiều bộ phim được trình chiếu và mọi người đòi một tạp chí nổi tiếng phải quán xuyến nó. May mắn thay, tôi đã tước được điện thoại khỏi tay Renée trước khi chị ấy kịp trả lời. (Dù đấy cũng là điện thoại nhà riêng của chị - mọi thứ chưa thay đổi chóng mặt được đến thế.)

Martha đã chọn được váy cưới, tôi và Renée thì chọn được váy phù dâu - Martha hoàn toàn nghiêm túc trong chuyện phù dâu này. Tuần trước, con bé bảo tôi biết là nó định sẽ có bầu vào tuần trăng mật (Chúa giúp cho nguyên liệu của Tony).

Và tôi cũng đã hoàn toàn kịch bản của mình. Tôi có rất nhiều thời gian. Những buổi tối kéo dài vô nghĩa. Đôi khi, tôi cũng về nhà, nằm ườn ra ghế sofa, nhìn những vết ố trên trần nhà và đơn giản là suy nghĩ. Hàng giờ đồng hồ trôi qua nhanh như chỉ mới vài phút. Hàng phút trôi qua lâu như đã vài giờ. Mọi thứ đều tương đối. Thế là tôi bắt đầu tận dụng khoảng thời gian đó, những giờ đồng hồ quý giá đó và chúng kéo dài ra như vô tận. Khi đã hoàn thành, tôi đưa cho Anh chàng Ngửi Sô-cô-la duyệt. (Giữa Anh chàng Ngửi Sô-cô-la và tôi có một mối giao cảm đặc biệt. Càng gặp nhau nhiều, điều đó càng rõ ràng. Và ờ... ờ, tôi cũng đã khác.) Anh ta và tôi dành cả đống thời gian để làm việc với kịch bản này. Chúng tôi đã dành cả đống thời gian để tranh luận về nó. Anh ta thẳng thắn một cách tàn nhẫn còn tôi thì cũng đã khác. Tôi phản đối lại. Cũng chẳng mất gì nhiều nhặn nếu tôi bất đồng với anh ta một cách thân thiết. Tôi có cảm nhận hết sức sâu sắc về kịch bản của mình. Nó là đứa con của tôi và không ai có thể xâm phạm đến nó. Không ai có thể bảo tôi là đoạn này nghe có vẻ không ổn lắm hay có nên sửa thành thế này thế kia chăng. Và việc đó cũng thấm sang cả những lĩnh vực khác trong cuộc sống của tôi. Tôi đã khác. Nếu vẫn tiếp tục ăn sô-cô-la, vẫn nghĩ về sô-cô-la, thì tôi cũng sẽ thành một loại sô-cô-la không ai đem bán vì bây giờ tôi đã là một hỗn hợp tự do.

Mọi chuyện được giữ kín ở tận đáy sâu tâm hồn tôi, còn lạc, nho khô, mật ong thì được nổi lên bề mặt. Những gì khó khăn nhất tôi cũng đã vượt qua và nói về nó mà không hối tiếc hay không cáu kỉnh nữa. Giờ đây, làm sếp nghĩa là tôi phải đối mặt với nhiều vấn đề khó khăn mà không được lo lắng. Tôi có những miếng vị ngọt ngào, nho khô làm tôi cười khúc khích. Tôi có những miếng vị ngọt khé cổ, mật ong làm tôi khóc vào đoạn cuối những bộ phim truyền hình kì cục (tất cả những mọi người cần làm đều chỉ là nói câu, “Anh yêu em” và tôi hiểu là họ sẽ lại đá nhau). Tôi có miếng vị caramel làm cho mọi người cần đến tôi - tôi nhận ra là mọi người ở gần tôi đều tôn trọng tôi như đã từng đối với Renée. Đúng vậy, tôi đã khác.

Greg đã trung thành với lời nói của mình và không gọi điện. Không e-mail. Không nhắn tin. Không gặp gỡ. Không viết thư. Công nghệ có tác dụng tốt thế đấy, nó nhắc cho bạn rằng ai đó đã biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của bạn đến mức nào.

Jen thì gọi điện, e-mail, viết thư. Nhưng tôi không nhận điện thoại. Nếu tôi trả lời điện thoại của nó ở chỗ làm thì tôi bảo là sẽ gọi lại sau và chẳng bao giờ làm thế. Tôi và Jen không thể quay lại với nhau.

Matt. Tôi chẳng biết gì về Matt. Tôi không quan tâm, vậy thôi.

*

Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc thiếp mời. Phong bì màu kem, loại giấy dày. Đắt tiền.

Có lẽ tôi nên xé đôi và quẳng đi. Tôi không thể đến dự đám cưới của Matt và Jen nếu không nhận được thiếp mời. Hoặc, có thể đó là của Greg. Tôi đã đọc được tin từ Thời báo Chủ nhật tháng trước là anh đã đến Dublin. Dublin, nơi người yêu cũ xấu xa Kristy của anh sống. Chắc chắn anh sẽ tìm lại tất cả những bạn bè cũ ở đó. Liệu anh có thực sự định làm vậy hay không tôi cũng không chắc lắm. Làm sao tôi giải quyết được chuyện này? Làm sao tôi có thể vượt qua được chuyện Greg chuẩn bị cưới? Nó không còn đau đớn như trước nữa. Nó cũng không còn là điều đầu tiên xuất hiện trong tâm trí tôi mỗi sáng và là điều cuối cùng tôi nghĩ tới mỗi đêm. Giờ tôi chỉ thỉnh thoảng mới nghĩ tới nó. Chỉ bốn hay năm lần một ngày.

Tôi luồn ngón tay dưới mép phong bì, mở nó ra. Tôi kéo chiếc thiệp màu kem ra. OK, thở sâu nào.

Đọc.

Tim tôi ngừng đập. Ngừng thực sự.Khoảnh khắc đó, tôi phải cố vật lộn để thở, để tim tôi lại đập trở lại, cảm thấy sự sống đang dần rời xa cơ thể mình. Tôi thực sự đã bị đau tim. Tôi đấm thình thịch vào ngực mình, cố gắng nhét không khí vào buồng phổi.

Thiếp ghi:

Trân trọng kính mời đến dự đám cưới của:

Eden Salp



Leonard Hampton

Tôi lật ra sau.

Ngày mai.

Mẹ và Bố2 của tôi sẽ cưới nhau vào ngày mai. Lúc ba giờ. Tại phòng đăng ký địa phương ở Lewisham. Ngày mai. NGÀY MAI.

Tôi tua lại tất cả những cuộc nói chuyện với hai người trong vài tuần qua. Chẳng có gì cả. Chẳng có gì đả động đến lễ cưới cả. Không chút nào dính đến chuyện “hợp pháp hóa mối quan hệ”. Không nhắc gì đến chuyện cưới một người đã ngủ cùng mình. Chính Mẹ đã nói điều này là không thể cơ mà. Chẳng phải chúng tôi đã cãi nhau rất nhiều lần vì chuyện này hay sao?

Mẹ không nói, “Mẹ đã bảo rồi mà,” khi Eric kể với mẹ là tôi đã chia tay với Greg - tôi không biết làm sao để báo chuyện đó với hai người - nhưng cũng chẳng nói, “Mẹ đã tưởng mối quan hệ này sẽ tồn tại lâu dài.” Thực ra, mẹ là như vậy, có phần dửng dưng. Chính Bố2 là người đã luôn cố gắng ép tôi thử quay lại với Greg lần nữa. “Sao con không gọi cho Greg, con yêu?” ông nói trong một cuộc điện thoại đêm. “Thử lần nữa xem. Hai đứa đã rất hợp nhau.”

Tôi dám cá là Eric biết chuyện. Họ đã đồng lõa giữ kín mọi chuyện với tôi vì tôi vẫn còn đang để tang cho mối tình được dựng nên từ những lời nói dối và lừa gạt của mình. Được thôi, tôi sẽ cho Eric biết...

RENG! Người tôi giật nảy lên. Điện thoại réo vang.

“SAO KHÔNG KỂ CHO ANH HẢ?” Eric hét váng lên trong điện thoại.

“SAO EM KHÔNG KỂ CHO ANH CÁI GÌ? SAO ANH KHÔNG KỂ CHO EM?” tôi cũng hét lại.

Ngừng. Thở nặng nhọc. “Nghĩa là họ cũng không nói với em?” Eric hỏi.

“Eric, họ chẳng bao giờ kể cái quái gì cho em cả. Nhất là chuyện này.”

“Thậm chí để làm em vui lên vì vừa chia tay với Greg?”

“Không luôn.”

“Họ gửi cho anh và Arri hai vé máy bay. Họ điên rồi. Sao lại là bây giờ chứ? Mà sao lại phải giữ bí mật?”

“Có lẽ... em không biết. Ôi, em thật sự không hiểu nữa.”

“Gọi cho họ xem. Em gọi Mẹ, còn anh sẽ gọi di động cho Bố.”

“OK, nói chuyện tiếp sau.”

Tôi giữ điện thoại trong tay, ấn vào nút tắt và lại RENG.

Suýt nữa thì điện thoại rớt khỏi tay tôi. Lóng ngóng một lúc rồi tôi cũng đưa được lên tai.

“Con nhận được chưa?” Mẹ hỏi.

“Gì ạ? Nhận được gì ạ?” tôi hỏi, cảm thấy thật ngu si và ngờ nghệch.

“Thiếp mời,” mẹ trả lời vẻ sốt ruột.

“À, thiếp mời đám cưới của mẹ mà mẹ chẳng kể gì hết cho con ấy hả?”

“Chúng ta muốn làm con ngạc nhiên.”

“Vâng, con đã ngạc nhiên kinh khủng đấy.”

Mẹ ngừng lại. Chắc là chờ đợi điều gì đó. “Mẹ chờ con nói đây,” Mẹ bảo.

“Nói gì cơ chứ? À, con xin lỗi, chúc mừng mẹ. Trừ cơn sốc ra thì chúc mừng mẹ. Con thực sự mừng cho mẹ.”

“Không phải thế, Amber. Con đã rất giận, mẹ có thể cảm thấy thế.”

“Giận vì lẽ gì cơ chứ?” tôi hỏi.

“Mẹ lại cưới Leonard sau tất cả những gì đã nói về con và Gregory.”

“Mẹ à, con thực sự mừng vì mẹ đã cưới Bố2. Con tôn thờ ông ấy. Chỉ là một cơn sốc thôi. Con không giận gì cả. Sao con lại phải giận chứ?”

“Mẹ sẽ không đánh đổi những năm cuối đời cùng Leonard với bất kỳ thứ gì. Mẹ hạnh phúc với những gì có được, và điều đó làm mẹ nhớ đến con và Greogry. Con cũng đãao với Gregory. Leonard kể lại cho mẹ những gì Gregory đã nói về con. Cậu ấy tôn trọng con thế nào. Mẹ đã không biết, mẹ đã tưởng một cách đơn giản là cậu ấy lợi dụng con.

“Mẹ đã tự trách mình khi con chia tay với cậu ấy vì có thể lí do là vì những gì mẹ đã nói. Mẹ chỉ là là cậu ấy đến với con quá nhanh. Mẹ sợ con sẽ đau đớn.

“Mẹ lo cho con, Amber à. Mẹ lo là con không nhận ra chúng ta tự hào về con đến nhường nào. Chúng ta luôn tự hào về con, về những gì con làm. Nhưng chúng ta lo là con sẽ không bao giờ kết hôn và có một gia đình đầy đủ. Con đã sống cô độc quá lâu và mẹ lo thế. Chúng ta không muốn đám cưới này sẽ làm con không muốn ổn định cuộc sống.”

Mẹ ngừng lại lấy hơi và tôi nhảy vào. Những gì mẹ vừa nói thật là chuyện trọng đại, và nó là khúc dạo đầu cho một cuộc nói chuyện vô tiền khoáng hậu giữa hai mẹ con tôi. Một số người cần những lời tâm sự cởi mở như thế, nhưng không phải tôi. Không phải với mẹ tôi. Mẹ và tôi như thế này là rất ổn rồi. Chúng tôi không cần những nỗ lực chia sẻ cảm xúc để gắn bó với nhau. Nếu tôi học được điều gì đó trong ba tháng vừa qua thì đó là bạn phải chịu trách nhiệm với vai trò của mình trong một mối quan hệ. Bạn, và chỉ bạn mà thôi. Rằng cách bạn đối xử với người khác quan trọng hơn nhiều cách người ta đối xử với bạn. Nếu bạn không thích cách ai đó cư xử với mình thì hãy thay đổi nó. Còn nếu không thì cũng giống như bạn bảo người ta cứ đối xử với bạn như vậy cũng được. Giống như cuộc đời tôi. Mẹ, Bố và Bố 2 luôn kì vọng ở tôi nhiều nhất vì tôi luôn cho đi. Tôi là một đứa con gái ngoan nên họ kì vọng một đứa con gái ngoan. Eric không mất đi tình yêu của họ vì anh xấu hay vì anh làm những gì anh muốn. Nếu tôi lấy một trang nào trong quyển sách cuộc đời của Eric, làm những gì tôi muốn thay vì tự làm mình hao mòn trong việc nghĩ xem ai sẽ ghét tôi vì cách cư xử đó thì tôi đã hạnh phúc hơn. Tôi đã phần nào làm những gì mình muốn; và tôi cũng tìm được những người yêu thương tôi thực sự, những người gắn bó với tôi thực sự. Đó là lý do vì sao mà tôi yêu quý Eric đến thế: anh luôn muốn tôi sống thành thực với bản thân mình. Vì sao tôi yêu Jen; tôi đã tưởng nó không cần gì ở con người tôi hơn là để tôi là chính mình. Và vì sao tôi lại yêu Greg hơn tất cả. Bởi vì, hơn hết thảy mọi người, anh luôn khiến tôi là chính mình - đôi khi là không chủ định bằng cách cư xử mãnh liệt của anh làm tôi nổi điên. Như tất cả mọi người trên trái đất này có thể thấy được rằng - và nói được rằng - tôi được thư giãn khi ở cùng Greg. Thư giãn để là chính mình. Tôi có được những khoảnh khắc yên tĩnh. Tôi có thể nhìn thấy mình đang ở đâu trong thế giới này. Và điều đó cũng dừng lại khi anh bỏ đi. Tất cả những nhận thức này đến khi tôi suy nghĩ về mọi chuyện. Rất nhiều tiến triển. Rất nhiều

Nên tôi không cần những cuộc nói chuyện thế này với Mẹ nữa. Tôi không muốn mẹ phải lột trần bản thân với tôi vì cảm giác tội lỗi. Không cần mẹ phải giải thích vì sao lại lạnh lùng và không ở đó khi tôi cần mẹ vì tôi đã hiểu tất cả. Mẹ và tôi không bao giờ là những người bạn thân, tôi cũng không muốn mẹ là bạn thân. Tôi muốn mẹ là mẹ của tôi. Để yêu tôi và quan tâm đến tôi vì chúng tôi liên quan đến cuộc sống của nhau. Không cần những cuộc nói chuyện sâu sắc và tình cảm để có được điều đó.

“Giá mà mẹ nói với con về đám cưới sớm hơn,” tôi ngắt lời. Chuyển chủ đề. “Con không có gì để mặc cả.”

“Mẹ đã nhắc con phải mua một chiếc váy cho những dịp đặc biệt,” Mẹ nói, nhẹ nhàng theo chủ đề mới. Tôi có thể nghe thấy sự nhẹ nhõm trong giọng nói của mẹ. Mẹ cũng không muốn phải nói chuyện một cách sâu sắc và tình cảm. Mẹ đỏ con đào, mẹ nào con nấy.

Thiên đường đã mở rộng và đám đồng ca các thiên thần cất vang tiếng hát khi mọi chuyện đã trở nên rất rõ ràng. Đó là lý do vì sao, ở tuổi 30, Mẹ đã mặc cho tôi chiếc váy đó và cho Eric bộ com-lê đó. Đó là lý do vì sao cả hai người rưng rưng khóc khi tôi bước ra từ phòng thay đồ. Đã ngần ấy tuổi, nhìn hai người thất ngớ ngẩn - họ đang xúc động vì lần tiếp theo nhìn thấy tôi mặc bộ váy này sẽ là ngày cưới của họ.

Cha mẹ tôi sắp cưới nhau. Thật là một chuyện ngớ ngẩn điên khùng và tuyệt diệu.

“Con sẽ đón chuyến tàu đầu tiên sáng mai. Hi vọng là con sẽ xuống kịp.”

“Nên như thế, con gái, con là phù dâu duy nhất đấy.”

“Chắc chắn là con sẽ đến mà. Cho con nói chuyện với Bố2, con chắc là bố đang nói chuyện với Eric.”

*

Tôi lướt qua đám đông ở ga King’s Cross, chợt nhận ra Giáng sinh đã gần kề. Những đồ trang trí, những bài hát thánh ca, những vòng hoa Giáng sinh lủng lẳng ngoài cửa sổ các cửa hàng. Tôi đã quên mất Giáng sinh. Tuần sau thôi. Bầu không khí ấy đã bao quanh tôi nhưng tôi như bị cách ly với chúng. Chúng mang một ý nghĩa khác với tôi. Với một gia đình thì Giáng sinh luôn luôn là một khoảng thời gian tuyệt vời ấm cúng. Tôi và Jen đã đón Giáng sinh cùng nhau hai lần, say bí tỉ và ăn đồ đông lạnh, được bảo toàn với nỗi sợ về những gì liên quan đến gia đình trong Giáng sinh. Năm nay, tôi chẳng nhận ra là Giáng sinh đang đến, tôi thậm chí còn chẳng nghĩ đến chuyện sẽ đón Giáng sinh ở đâu. Có lẽ tôi sẽ ở một mình vì Mẹ và Bố2 còn đi nghỉ tuần trăng mật, Bố1 thì đang ở Ghana, Eric và Arrianne có lẽ cũng cần có không gian riêng. Giáng sinh một mình không còn là một viễn cảnh đáng sợ như trước nữa.

Hôm qua tôi đã nói chuyện điện thoại liền tù tì hai giờ với Mẹ và Bố2. Thật tuyệt. Tôi duyệt lại lần nữa các chuẩn bị, các nhiệm vụ của tôi, danh sách những người họ hàng mà tôi sẽ đón tiếp.

“Con không nên tăng thêm cân nào nữa,” Mẹ nói trước khi gác máy, “chiếc váy đó vừa khít với con rồi.”

Nếu có thay đổi gì thì chắc chắn là tôi đã giảm cân. Từ khi... từ khi, tôi dành thời gian làm việc bên máy tính nhiều hơn ăn uống. Chiếc váy sẽ rộng thùng thình.

Có ai đó vừa lướt qua, dáng đi quen thuộc bước qua đám đông ở sân ga hút lấy ánh mắt tôi, ngắt quãng dòng suy nghĩ của tôi. Cao lớn, nhưng mái tóc - mái tóc xanh đen cắt ngắn. Gần như cạo trọc. Tôi chỉ nhìn được phía sau của người đó, như là một ánh đèn lướt qua tâm trí. Greg.

GREG.

Tôi suýt gọi tên anh, rồi chợt nhớ ra Greg đã không còn là gì trong cuộc sống của tôi nữa. Vậy thì ngay cả khi con người với mái tóc bất bình thường đó là Greg đi chăng nữa, tôi định nói gì đây? “Xin chào” ư?

Người đó biến mất trong đám đông, một điều gì đó thân thuộc sượt qua giữa đám đông xa lạ.

Có lẽ tôi sẽ viết e-mail cho Greg khi quay về. Tôi chắc là anh muốn biết bố mẹ tôi đã kết hôn. Chỉ báo với anh vậy thôi. Không hơn không kém.

Tôi hướng về phía tàu. Tôi sẽ phải dừng lại trên đường về nhà để mua một đôi giày phù hợp - Mẹ sẽ ngất mất nếu tôi đi trên tấm thảm đỏ bằng giày thể thao.

*

Eric và Arri đã ở phòng đăng ký để đón khách; tôi chờ Mẹ chuẩn bị xong xuôi mọi thứ. Tôi không được phép nhìn thấy Mẹ cho đến khi đã xong. Ngôi nhà đầy chật những người họ hàng bên ngoại của tôi, đầy những người năm thì mười họa tôi mới gặp và chắc là sẽ còn tiếp tục gặp như thế. Không khí ấm áp và vui vẻ; những cuộc tán gẫu rổn rảng và đầy hào hứng.

Chuông cửa vang lên. Ai đó đã kịp ra trước khi tôi trả lời.

“Amber à?” một giọng nói thân thuộc cất lên hai giây sau đó.

Tôi tê cứng đến từng đầu ngón tay. Không thể được. Không thể nào như thế được. Tôi từ từ ngước mắt lên. Như thế. Thật sự là thế.

“Bố?” tôi nói.

Bố tôi, người bố thực sự của tôi, người đã sinh ra tôi đang đứng ở ngưỡng cửa. Ông không cao hơn tôi nhiều lắm, mái tóc muối tiêu, mặc một bộ com-lê màu xanh với chiếc sơ-mi màu kem và cà-vạt xanh biển; rất giống với bộ mà bố mẹ tôi đã mua cho Eric.

Trước khi tôi kịp hỏi sao ông lại có mặt ở đây, một sự im lặng đột ngột bao trùm lấy căn nhà. Mẹ vừa xuất hiện trên đầu cầu thang.

Cổ họng tôi nghẹn lại, nước mắt trào ra. Mẹ mặc một chiếc váy màu kem cổ cao thêu chỉ vàng. Mẹ choàng một tấm voan màu vàng kem trên tóc.

“Em đẹp quá,” bố tôi nói. Bố đã nói đúng lời tôi định nói và tôi suýt ngất. Bố tôi chưa bao giờ nói những lời như thế. Chưa bao giờ.

“Amber, mẹ quên không nói với con, bố đến để dẫn mẹ ra trong buổi lễ,” mẹ nói. Như thể việc chồng cũ của mình - người mà con gái mình đã gần như quên mất, người mà chính mình cũng đã chẳng nói chuyện trong suốt mười mấy năm qua - sẽ dẫn mình ra trong buổi lễ là điều bình thường nhất trên thế giới này.

*

Bản nhạc đám cưới vang lên khi tôi dẫn bố mẹ mình đi xuống tấm thảm đỏ của phòng đăng ký.

Có lẽ tôi sẽ không kể cho Greg nghe chuyện này. Đây là điều kỳ cục hạng nhất. Bố mẹ tôi, những người ghét nhau đến thế, những người đã biến thời thơ ấu của tôi thành địa ngục đều đang ở đây. Tay trong tay, đi đến trước bục lễ nơi người bố thứ hai của tôi đang chờ để kết hôn với mẹ.

Ánh nhìn của Eric cũng không sáng sủa hơn tôi là

Tôi nhìn qua gần sáu mươi khuôn mặt ở phòng đăng ký, thử xem họ nghĩ gì. Tim tôi thót lại. Rồi đập điên loạn trong ngực. Lại là cái người ở ga King’s Cross đó, người nhìn từ phía sau giống hệt Greg. Người đang hướng về phía cô dâu đi sau lưng tôi, khuôn mặt hiện rõ ràng vì mái tóc đã gần như cạo trọc. Ánh mắt của người đó rời khỏi cô dâu và dán chặt vào tôi. Những viên sô-cô-la Minstrels lớn sáng bóng nhất bắt gặp mắt tôi.

Tôi bước hụt một bước nhưng rồi thăng bằng được ngay trước khi ngã dập mông. Đôi mắt đó, cũng như khuôn mặt đó, hoàn toàn vô cảm. Chúng không nhìn tôi nữa mà quay lại với bố mẹ tôi. Tôi cũng không nhìn anh nữa và cũng dừng chân lại vì đã đến nơi, đến bục kết hôn.

Rời khỏi vị trí phù dâu, tôi vẫn có thể cảm thấy đôi mắt của Greg dõi theo sau lưng mình.
Bình Luận (0)
Comment