Chuyển ngữ: Mai Thúy.
Beta (1): Miên Miên.Sau khi Phương Nhạc Cảnh chung sống cùng Nghiêm Khải, đã ngầm ám chỉ với gia đình vài lần. Hơn nữa từ nhỏ tới lớn chưa từng say nắng với cô bé nào, cũng chưa yêu đương bao giờ, nên cha mẹ Phương cũng sớm chuẩn bị sẵn tâm lý với tính hướng của con trai mình, mà lần này con nói sẽ dẫn người về nhà, đương nhiên không cần nghĩ cũng biết là có ý gì.
“Cha mẹ, con trở về rồi.” Phương Nhạc Cảnh đẩy cửa nhà ra.
Cha Phương và mẹ Phương mau chóng đứng dậy khỏi ghế salon, cùng nhìn về phía cửa.
Em trai cũng góp vui nằm sấp trên ghế sa lon, nắm chặt bàn tay nhỏ, thoạt nhìn rất hưng phấn!
Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà hình như có vẻ nghiêm trọng.
“Hiện tại chỉ có mình con thôi.” Phương Nhạc Cảnh đóng cửa lại.
Mẹ Phương rất khó hiểu, “Không phải con nói còn có bạn à?”
“Anh ấy chút nữa mới đến.” Phương Nhạc Cảnh ngồi trên ghế, “Có vài chuyện, con muốn nói rõ trước.”
Quả nhiên như vậy… Cha mẹ Phương nhìn nhau, đều cảm thấy hơi đau đầu.
Vì sao lại không bằng lòng tìm một cô gái.
Tuy có hơi tiếc nuối, nhưng dù sao cũng là con trai của mình, hơn nữa do ảnh hưởng của lối sống nước ngoài, nên cha mẹ Phương mau chóng chấp nhận sự thật này, không còn quá lưu tâm đến giới tính của “con dâu tương lai”.
“Lẽ nào thực sự là Thẩm Hàm?” Mẹ Phương thốt ra lời giật gân. Kể từ sau khi Phương Nhạc Cảnh xuất đạo, bà thường lên mạng xem tin tức giải trí, hơn nữa còn theo dõi rất nhiều tài khoản giải trí với fan, nên thường xuyên lướt tới CP Nhạc Hàm. Nhớ tới chàng trai cười tủm tỉm đến nhà dạo trước, mẹ Phương cảm thấy hình như rất ok nha… Ít nhất biết nghe lời, lại ngoan ngoãn, rất được người lớn yêu quý.
“Hắt xì!” Thẩm Hàm hắt xì trong giấc mộng, nằm cũng trúng đạn quả thực rất đáng thương.
Dương Hy giúp cậu đắp chăn, cúi đầu khẽ hôn mái tóc đen mềm mại.
“Đương nhiên không phải ạ.” Phương Nhạc Cảnh như bị sấm đánh đến sau lưng run lên.
“Vậy là ai?” Mẹ Phương hỏi, “Là người trong vòng giải trí hả?”
Phương Nhạc Cảnh nghĩ một chút, “Cũng coi là như vậy.”
“Cũng chưa thấy tin tức khác.” Mẹ Phương nghi hoặc, “Rốt cuộc là ai?”
Phương Nhạc Cảnh lấy dũng khí, sau đó nói, “Nghiêm Khải, là ông chủ của con.”
“Ông chủ?” Cha Phương luôn im lặng rốt cuộc cũng mở miệng.
Mẹ Phương nhanh chóng suy diễn ra một ông chú hói đầu đáng khinh, trên lưng đeo chiếc thắt lưng Hermes màu vàng sáng chói, ngay lập tức hoa đầu chóng mặt ngồi bệt ở trên ghế sô pha.
Đây chắc chắn không phải là sự thật.
“Ông chủ của con… Vớ vẩn!” Râu của cha Phương nhảy dựng hẳn lên, quả thực có thể nói là giận tím mặt. Vốn dĩ ông không ủng hộ con trai làm nghệ sĩ, cảm thấy giới giải trí quá phức tạp, nhưng mà sau đó thấy con trai thật sự thích diễn xuất, hơn nữa bộ phim này thực sự rất hay, nên cũng tỏ thái độ ngầm chấp nhận, chỉ là đã dặn đi dặn lại là phải giữ mình trong sạch, không làm chuyện phạm pháp không dính vào thuốc phiện, nhưng mà người tính không bằng trời tính, cư nhiên cuối cùng cũng gặp phải quy tắc ngầm, hơn nữa còn công khai dẫn người về nhà!
“Cha muốn làm gì vậy ạ?” Phương Nhạc Cảnh giật mình.
Cha Phương lấy súng săn trong nhà kho ra.
Cả người Phương Nhạc Cảnh đều không ổn.
Đây là tình huống gì thế…
Em trai cũng cảm thấy bản thân bị kinh sợ, thế là lết từ từ nhảy xuống ghế, nhanh chóng trốn vào phòng nhỏ của mình, cuộn tròn chăn thành một cục.
“Cha.” Phương Nhạc Cảnh lấy lại khẩu súng trong tay ông, “Cũng không cần phóng đại… như thế này chứ ạ?”
“Từ giờ trở đi ở trong nhà, không cho phép đi đâu!” Cha Phương tức giận đến khó thở, “Đưa số điện thoại của ông chủ con cho cha, bảo ông ta mau chóng cút về!”
“Vì sao ạ?” Phương Nhạc Cảnh hiếm khi muốn khóc, “Chúng con đều thật sự nghiêm túc mà.”
“Nghiêm túc? Người đó cũng lớn tuổi rồi, còn nghiêm túc với con chắc? Có thể vì con mà ly hôn bỏ lại con cái không?” Cha Phương vỗ mạnh bàn, “Nói lùi lại một chút, cho dù ông ta thực sự ly hôn rồi, lương tâm của con có thể thanh thản không?” Vừa cao giọng tốc độ nói chuyện lại nhanh, hoàn toàn không để cho đối phương cơ hội đáp trả, em trai lấy ngón tay mũm mĩm bịt chặt lại lỗ tai. Cha thật đáng sợ.
“Dạ?” Phương Nhạc Cảnh qua một lúc lâu mới phản ứng lại, “Ai nói anh ấy đã kết hôn có con cái rồi, còn nữa, cái gì lớn tuổi? Anh ấy cũng chỉ lớn hơn con có tám tuổi thôi!” Thực sự không nhịn được muốn ngất luôn.
…
…
…
“Ông chủ của con… trẻ thế à?” Mẹ Phương là người đầu tiên phá vỡ sự trầm mặc.
“Dạ.” Phương Nhạc Cảnh dở khóc dở cười, chọn một bức ảnh trong điện thoại đưa qua, “Đây là anh ấy.”
Mẹ Phương nhìn thoáng qua. “Thực sự đây là ông chủ của con?”
“Anh ấy đang ở khách sạn.” Phương Nhạc Cảnh nói.
Cha Phương dùng sức ho khan một chút.
Phương Nhạc Cảnh nhanh chóng đưa điện thoại qua.
Cha Phương nheo mắt lại, nhìn lướt qua màn hình điện thoại.
“Anh ấy chưa kết hôn, cũng chưa có con.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Chúng con ở bên nhau sắp được một năm rồi, hơn nữa… con cũng gặp mặt cha mẹ anh ấy rồi.”
“Vì sao con đi gặp mặt cha mẹ của nó trước?” Đột nhiên cha Phương không vui.
“Đúng dịp thôi ạ.” Phương Nhạc Cảnh đáp lại, “Lúc đó bác trai và bác gái đang ở trong nước, thế là cùng nhau ra ngoài ăn cơm.”
Hóa ra là trùng hợp à… Cha Phương vuốt chòm râu, lần này có lẽ là hai người “cố ý” đến nước Anh, so ra hình như cái sau long trọng hơn so với cái trước.
“Những người khác thế nào?” Mẹ Phương hỏi.
“Rất tốt ạ, cũng rất quan tâm con.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Nếu không thì con cũng sẽ không dẫn người về nhà.”
“Con thông minh từ nhỏ, thế nhưng chuyện này vẫn nên suy nghĩ kĩ hơn.” Mẹ phương vỗ nhẹ tay cậu, “Loại người này đã trải qua sóng to gió lớn, con không thể chịu thiệt được.”
“Dạ.” Phương Nhạc Cảnh mỉm cười, “Con biết ạ.”
“Cha mẹ nó đối với con như thế nào?” Cha Phương lại hỏi.
“Đối với con rất tốt, bác gái chính là ngôi sao điện ảnh nổi tiếng Moli lúc trước, đã dạy con đối phó với những chuyện xấu trong vòng giải trí, còn dẫn con gặp rất nhiều bậc thầy nghệ thuật.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Bác trai cũng giúp đỡ con rất nhiều.”
“Moli?” Mẹ Phương mở to hai mắt, “Người diễn vai nữ đặc vụ kia?”
“Khụ khụ.” Cha Phương ho khan một tiếng.
“Đúng ạ.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu, “Bố mẹ biết ạ?”
“Không biết!” Cha Phương nhanh chóng lắc đầu.
“Ông xem bộ dáng bị đoán đúng tim đen của ông này.” Mẹ Phương nhìn ông đầy khinh bỉ, “Đã nhiều năm như vậy, ông vẫn còn lưu luyến ở trong lòng.”
Cha Phương rất đau đầu, “Cái gì gọi là lưu luyến trong lòng chứ?”
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ạ?” Phương Nhạc Cảnh không hiểu gì cả.
“Bà ấy chính là người tình trong mộng của bố con năm đó.” Mẹ Phương chua chát nói.
Cha Phương khóc không ra nước mắt, “Tôi cũng chỉ là mua quyển vở ghi có hình bìa của cô ấy.”
“Đúng vậy, quyển vở cố ý tìm người mua về từ tỉnh thành, nó thơm ngào ngạt nha.” Mẹ Phương nhẹ nhàng nói “Tốn mất nửa tháng tiền lương, tôi còn tưởng là món gì quý giá.”
Phương Nhạc Cảnh nhịn cười.
“Lúc đó chỉ là chàng trai trẻ măng hai mươi tuổi, không thể để tôi theo đuổi minh tinh sao?” Cha Phương cảm thấy oan ức, “Cũng chỉ mua có một quyển vở đó.” Cư nhiên bị nhắc tới hơn hai mươi năm!
Người phụ nữ một khi đã ghen tuông quả là đáng sợ.
“Bây giờ tốt rồi, con trai của ông dắt con trai của người ta về nhà rồi kìa.” Mẹ Phương buồn bã nói, “Xem như là có cơ hội gặp mặt.”
“Kể từ lúc bà ném quyển vở kia đi, tôi thực sự không còn quan tâm đến Moli nữa, nếu không cũng sẽ không biết con trai của cô ấy là ai.” Cha Phương quả thực muốn đâm vào tường, hơn nữa còn tỏ ra vô cùng quyết tâm, “Nếu không tôi khuyên Nhạc Nhạc chia tay với nó.”
“Đừng mà cha.” Phương Nhạc Cảnh từ chối, vì sao con nằm không cũng trúng đạn chứ!
“Liên quan gì đến chuyện của con trai.” Mẹ Phương cũng nói, “Là con trai bảo ông đi mua quyển vở đó?”
Cha Phương lao lực quá độ, loại cảm giác ầm ĩ thế nào cũng không thắng này.
“Sau này lúc ăn cơm với thông gia, ông làm tôi bớt mất mặt một chút!” Mẹ Phương trợn mày nói.
“Tôi đảm bảo chỉ nhìn ông thông gia.” Cha Phương giơ tay lên thề.
Mẹ Phương kiêu sa liếc nhìn ông một cái, sau đó xoay người, mặt mũi hiền lành, vỗ nhẹ bàn tay con trai, “Ngoan, gọi nó về nhà đi.”
“Dạ.” Phương Nhạc Cảnh đứng dậy, “Vậy bố mẹ đừng cãi nhau nữa nha.”
“Mẹ giống người nhỏ mọn vậy sao?” Mẹ Phương bất mãn.
“Đương nhiên không giống ạ!” Phương Nhạc Cảnh và cha Phương cùng lắc đầu.
Được đấy. Mẹ Phương thực vừa lòng, đứng dậy đi vào nhà bếp xem nồi canh.
Cha Phương cầm súng săn, sức cùng lực kiệt đặt về nhà kho.
Phương Nhạc Cảnh ôm em trai từ trong chăn ra, sau đó lái xe tới khách sạn, Nghiêm Khải đang ngồi trước cửa sổ xem văn kiện, sau khi thấy cậu vào nhà hơi ngoài ý muốn, đứng dậy ra đón, “Còn tưởng là em sẽ gọi cho anh.”
“Dù sao cũng cách nhau không xa.” Phương Nhạc Cảnh vùi mặt vào trong lòng anh, “Để em bình tĩnh một lát.”
“Sao thế?” Nghiêm Khải xoa phía sau cổ cậu, “Bác trai bác gái không đồng ý?”
“Không phải thế, chúng ta có thể về nhà cùng nhau.” Phương Nhạc Cảnh nói.
“Vậy vì sao cả người lại đổ mồ hôi?” Nghiêm Khải đưa tay mò vào áo khoác, cách lớp áo sơ mi sờ lưng cậu.
“Chuyện này hơi phức tạp.” Phương Nhạc Cảnh nói.
“Ít nhất hãy nói qua cho anh.” Nghiêm Khải nói, “Cũng chuẩn bị tâm lý tốt.”
Phương Nhạc Cảnh nghĩ một chút, “Lúc em vừa nói xong muốn chung sống cùng anh, bố em lấy ngay súng săn ra.”
Nghiêm Khải:…
Lúc trước cũng không phải không nghĩ tới chuyện bị phản đối, nhưng mà súng săn liệu có nghiêm trọng quá không. Lại nghĩ tới chuyện cha vợ có nuôi hai mươi con chó săn hung ác, ngay lập tức BOSS có cảm giác dường như mình tìm được một người vợ không thể trêu chọc.
“Họ tưởng rằng anh đã lớn tuổi, có vợ có con cái có gia đình, còn nói em không nên làm loại chuyện này, có lẽ là xem phim quá nhiều.” Phương Nhạc Cảnh thấy hơi 囧, “Nhưng giải thích rõ ràng là không sao rồi.”
Hóa ra là như vậy. BOSS nghe thế thở phào một hơi, “Sau đó em tới tìm anh?”
“Không phải.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Sau đó họ cãi nhau vì bác gái.”
Nghiêm Khải lần nữa rơi vào mờ mịt, “Mẹ anh?”
“Đúng vậy.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu, “Lúc còn trẻ, bố em là fan của bác gái, sau đó mẹ em ghen rồi.”
Vẻ mặt của Nghiêm Khải thật phức tạp.
“Bây giờ họ vẫn giận dỗi vì chuyện đó.” Phương Nhạc Cảnh xoa cằm anh, “Anh nhớ đấy chắc chắn không được nói, tốt nhất là tạm thời đừng nhắc tới bác gái.”
Nghiêm Khải rất muốn cười, “Được.”
“Vậy chúng ta về nhà thôi?” Hai tay Phương Nhạc Cảnh véo mặt anh đến biến dạng.
Nghiêm Khải khẽ gật đầu, cúi đầu trao nụ hôn triền miên với cậu.
Cho dù có là BOSS trải qua phong ba bão táp, lúc gặp cha mẹ vợ cũng sẽ căng thẳng nha…
Hai mươi phút sau, cha mẹ Phương cuối cùng cũng gặp được Nghiêm Khải.
“Con chào bác trai bác gái.” Nghiêm Khải nho nhã lễ độ, đặt quà trong tay lên bàn.
“Cháu ngồi đi.” Mẹ Phương giúp anh rót chén nước, nhìn qua thực hiền lành, thứ nhất vì anh là người con trai rượu của gia đình dẫn về, thứ hai cũng là vì muốn thể hiện tình người vĩ đại “Mặc dù mẹ cháu là người tình trong mộng thời trẻ của chồng bác, nhưng mà bác hoàn toàn không để ý, bởi vì bác chính là người phụ nữ hiền thục, đoan trang, khoan dung, xinh đẹp, lương thiện, độ lượng”.
“Con cảm ơn bác gái.” Nghiêm Khải ngồi trên ghế sa lon.
Cha Phương tỏ khó chịu, bởi vì ông vừa muốn nói chuyện với con dâu, vừa sợ vợ ghen tuông, cho nên vô cùng rối rắm.
“Mẹ, chúng ta đi phòng bếp trông canh đi.” Thời khắc mấu chốt, Phương Nhạc Cảnh nhanh chóng đẩy mẹ vào trong nhà bếp, hơn nữa nhỏ giọng nói, “Mẹ thấy anh ấy như thế nào?”
“Rất tốt.” Mẹ Phương thái hành. Nói một cách công bằng, sau lần từng suy diễn một ông chú hói đầu đáng khinh, chợt nhìn thấy Nghiêm Khải trẻ trung đẹp trai, đã xem như niềm an ủi lớn lao.
Mà ở trong phòng khách, cha Phương đang trò chuyện ăn ý với Nghiêm Khải, thậm chí còn chủ động mời anh đi vườn sau xem chó.
“Dạ.” Nghiêm Khải tươi cười nhã nhặn, nhìn qua vô cùng bình tĩnh.
“Đi thôi.” Cha Phương vui cười hớn hở, dẫn anh đi tới vườn hoa.
Nghiêm Khải vừa đi vừa nghĩ, cũng không phải đều là chó có thể hình lớn đi, thực ra cũng rất tốt.
Sau đó vừa mới mở cửa, đối diện với một con vật vô cùng to lớn.
“Gâu!!!”
Nghiêm Khải hơi kinh ngạc, theo bản năng lùi về phía sau.
“Puppy!” Giọng trẻ con non nớt vang lên từ phía sau, sau đó nhìn thấy một cậu nhóc mặc quần yếm … lao về phía trước, ôm chú chó đầy nhiệt tình.
Nghiêm Khải:…
Cha Phương nhìn thấy Nghiêm Khải, khiếp sợ nói, “Cậu sợ chó?”
“Đương nhiên không phải.” Nghiêm Khải vô cùng bình tĩnh, “Chỉ hơi kinh ngạc thôi ạ.”
“Tôi nói nè, cậu là đàn ông sợ chó làm gì.” Cha Phương xoa đầu con trai bé bỏng, “Cậu có từng nuôi chó không?”
Nhìn thấy thằng bé đã lấy cái lược bắt đầu chải lông cho chó, Nghiêm Khải mỉm cười, “Đương nhiên ạ.”
“Vậy may quá, bác phải tắm rửa cho bọn nó.” Cha Phương nói, “Còn một lúc nữa mới ăn cơm, có muốn cùng làm việc với chúng ta không?”
“Không vấn đề ạ.” Nghiêm Khải xắn tay áo lên.
Cha Phương quả thực rất vừa lòng, còn tìm cho anh một chiếc ủng.
Một con chó chăn cừu Đức vô cùng to lớn cọ lên người anh, nhấc lên chân trước bắt tay thân thiện với anh, sau đó nằm rạp trên mặt đất.
Nghiêm Khải cầm lấy cái lược, trong lòng thấp thoáng nỗi bi thương.
Nửa giờ sau, Phương Nhạc Cảnh không tìm thấy người trong phòng khách, nên hơi buồn bực.
Sân sau truyền đến tiếng chó sủa dữ dội, còn có tiếng kêu hưng phấn của em trai, dường như hơi… không nghĩ tới nha…
Sau lưng Phương Nhạc Cảnh run lên, đột nhiên chạy về phía sân sau.
Nghiêm Khải đứng trong đàn chó, trên mặt và đầu đều là nước, em trai hăng hái hét chói tai đuổi theo con Pomeranian, vòi nước văng tứ tung, cha Phương đang bận rộn tách hai chú chó Bully với Sa Bì đang đánh nhau ra.
…
“Rốt cuộc mọi người đang làm gì thế!” Phương Nhạc Cảnh chạy lại tắt vòi nước.
Cha Phương bình tĩnh trả lời, “Tắm cho chó.”
Nhìn thấy ba người đều ướt như chuột lột, Phương Nhạc Cảnh quả thực muốn quỳ xuống vái, tắm cho chó lại thành như thế vậy hả?
“Đi tắm rửa!” Mẹ Phương cũng nghe thấy nhanh chóng bước qua, đứng trước cửa nổi giận.
Cha phương ôm con trai bé bỏng, ỉu xìu lên lầu, Phương Nhạc Cảnh cũng kéo Nghiêm Khải tới phòng ngủ của mình tắm rửa.
“Đây là quần áo của bố em, mua về vẫn chưa mặc.” Phương Nhạc Cảnh đưa cho anh, “Kích cỡ có lẽ vừa với anh, trước cứ mặc tạm đi.”
“Cám ơn.” Nghiêm Khải cảm thấy rất đau đầu.
“Lúc trước chỉ có một con Samoned, anh tắm cho nó mà ướt cả phòng, ai cho anh dũng khí đi giúp bố em.” Phương Nhạc Cảnh dở khóc dở cười, giúp anh lau khô tóc.
“Không phải vì anh muốn lấy lòng cha vợ sao.” Nghiêm Khải kéo cậu vào trong lòng, “Sau đó gặp phải rắc rối.”
Phương Nhạc Cảnh cười ra tiếng, giơ tay dùng sức vò đầu anh.
Lần đầu gặp mặt, mặc dù không quá vui vẻ hòa thuận, nhưng mà cũng miễn cưỡng qua cửa. Người một nhà sau khi ăn cơm xong, mẹ Phương cố ý dặn dò Nghiêm Khải lấy hành lý về đây, không cần ở khách sạn nữa.
Màn đêm kéo đến, Nghiêm Khải cùng Phương Nhạc Cảnh ngủ trên cùng một chiếc giường, ôm nhau thật ấm áp.
Tuy mùa đông đã qua, nhưng ngoài cửa sổ tuyết vẫn rơi lác đác, chiếc đèn đầu giường lờ mờ, Phương Nhạc Cảnh đưa tay cởi cúc áo của anh, “Anh có thích bố mẹ em không?”
“Đương nhiên.” Nghiêm Khải xoa mặt cậu, “Còn bác trai và bác gái thì sao? Em cảm thấy họ có thích anh không?”
“Nếu không thích, sẽ không để anh ở lại chỗ này.” Phương Nhạc Cảnh ôm eo anh, “Em trai em cũng rất quý anh.”
“Cho nên chúng ta có thể yên tâm chuẩn bị hôn lễ?” Nghiêm Khải hỏi.
“Có lẽ còn có một cửa nữa.” Phương Nhạc Cảnh nói.
“Công chúng?” Nghiêm Khải nhếch mày.
Phương Nhạc Cảnh lắc đầu, “Không phải.”
“Vậy là gì.” Trán hai người chạm vào nhau.
“Buổi gặp mặt cha mẹ hai bên.” Phương Nhạc Cảnh nhịn cười, “Bây giờ bố em chắc chắn rất đau đầu.” Sự ghen tuông, quyển vở ghi…
Nghiêm Khải cũng cười ra tiếng, thật sự vô cùng không cảm thông cho cha vợ.
Sáng sớm hôm sau, cha Phương lái xe dẫn cả nhà đi hồ băng câu cá, gần trưa Thẩm Hàm gọi điện đến, hỏi thăm tiến triển việc BOSS đi gặp cha mẹ.
“Cũng tốt.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Chúng mình đang câu cá.”
“Hòa thuận như thế?” Thẩm béo có hơi thất vọng, “Cư nhiên không có một chút máu chó của nhà giàu nào.”
Phương Nhạc Cảnh:..
Vì sao nghe giống như rất đáng tiếc vậy.
Rốt cuộc cậu lại nghĩ gì thế.
“Vậy khi nào cậu trở về?” Thẩm Hàm tiếp tục hỏi.
“Có lẽ một tuần sau, tớ còn chưa có phân công công việc.” Phương Nhạc Cảnh nói.
“Vừa nãy Dương Hy nhận được tin tức, nói rằng tạp chí “MOVIE” muốn mời chúng mình phỏng vấn.” Thẩm Hàm mặt mày hớn hở, “Được lên trang bìa đó.”
“Thật hả?” Phương Nhạc Cảnh hơi kinh ngạc.
MOVIE là tờ báo điện ảnh thế giới, đương nhiên sức ảnh hưởng vượt xa so với báo hàng tuần trong nước, cho dù diễn viên châu Á được phỏng vấn không ít, nhưng mà có thể lên trang bìa lại càng ít, cho dù là hai người cùng lên trang bìa cũng xem như khó gặp được.
“Đúng vậy.” Thẩm Hàm ôm đệm nằm úp sấp trên thảm, “Gần như đã xác định rồi, đúng lúc họ làm chuyên mục châu Á, có lẽ Lý Tĩnh sẽ thông báo cho cậu nhanh thôi.” Thực sự không thể nhịn được muốn lăn lộn.
“Đang vui vẻ gì thế?” Nghiêm Khải vứt cá vào trong thùng đỏ, đi qua xoa mũi cậu.
Phương Nhạc Cảnh giật nảy cả mình, “Lạnh quá.”
Nghiêm Khải buồn cười, “Sao lại ngẩn người vậy.”
“Anh có nhận được cuộc gọi của Lý Tĩnh không?” Phương Nhạc Cảnh nói, “Hàm Hàm vừa nói, MOVIE định để hai chúng em chụp ảnh bìa.”
“Tin tức quả là rất nhạy nha.” Nghiêm Khải cười ra tiếng, “Anh cũng vừa mới biết, có lẽ trong một tuần sẽ có tin tức chính xác, còn định đợi đến sau khi có tin chính thức sẽ nói với em.”
“Thật may mắn.” Phương Nhạc Cảnh cảm khái.
“Cái này cũng không chỉ dựa vào vận may.” Nghiêm Khải nói, “Bây giờ thị trường châu Á càng ngày càng quan trọng, đúng lúc em quay bộ phim “THE SUNSET”, biểu hiện rõ ràng như thế, có thể lên trang bìa cũng không có gì đáng ngạc nhiên, có vui không?”
“Ừm.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu.
“Chắc chắn bác trai và bác gái cũng sẽ rất vui.” Nghiêm Khải kéo tay cậu bước vào, “Đợi sau khi xác nhận rồi nói cho họ.”
“Vâng.” Phương Nhạc Cảnh khẽ gật đầu, ngón tay hai người đan chặt vào nhau.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên mặt băng, mọi thứ đều ấm áp mà yên bình.
Vào lúc ban đêm, mẹ Phương nấu một nồi canh cá tươi ngon, còn làm chiếc bánh kem thơm ngào ngạt.
Nếu như để Thẩm béo nhìn thấy, chắc chắn sẽ vô cùng tiếc.
“Rạng sáng một giờ rồi, ngủ đi.” Dương Hy gõ cửa phòng sách.
“Không buồn ngủ, không buồn ngủ mà.” Thẩm Hàm tiếp tục lướt diễn đàn.
“Không buồn ngủ cũng phải ngủ.” Dương Hy bước nhanh về phía trước, chuẩn bị cưỡng ép tắt máy tính.
Thẩm Hàm nhìn anh với ánh mắt đen láy.
Dương Hy nhíu mày, “Đi ngủ!”
“Ngày mai không phải đi làm, có thể ngủ nướng.” Thẩm Hàm lầm bầm, “Thỉnh thoảng thức khuya cũng không được sao?”
“Rốt cuộc đang xem cái gì, xem nghiêm túc như thế.” Dương Hy đau đầu.
“Tin đồn.” Thẩm Hàm nói.
“Bản thân em là nghệ sĩ, có bao nhiêu tin đồn là thật lẽ nào em không rõ.” Dương Hy xoa đầu cậu, “Có gì hay đâu.”
“Không muốn ngủ.” Thẩm Hàm nói, “Đang xem phòng làm việc Lôi Đình.”
“Vì sao muốn xem cái này?” Dương Hy ngồi bên cạnh cậu.
“Những tin xấu gây chấn động những năm gần đây trong giới giải trí, hầu như đều là do họ tuôn ra.” Thẩm Hàm nói, “Cho nên trên mạng có không ít dân cư mạng đang tám chuyện.”
Vẫn rất có tầm nhìn nha!
- Hết chương 104-