Sổ Ghi Chép Siêu Sao (Cự Tinh Thủ Ký)

Chương 61

Edit: Giaychuidis

21/12/2017

【Sau cuộc tuyển chọn □□! Chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn!】

Bởi vì chuyện này xảy ra quá mức đột ngột, hơn nữa hồi lâu cũng chưa tìm được ra cách giải quyết, nên ban tổ chức quyết định mở cuộc họp khẩn, quyết định đem trận chung kết hoãn lại vài ngày. Tin tức vừa công bố liền gây ra một hồi sóng to gió lớn bên phía khán giả và cư dân mạng. Mặc dù đầu năm nay các cuộc casting tuyển chọn như thế này so với cà chép ngoài sông còn nhiều hơn, vì để quảng cáo cho các sao cũng không ít, nhưng cũng chưa có lần nào giống như Bình Lạc sự kiện, đến cuối cùng còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn___càng đừng nhắc đến đạo diễn lại là người được nhiều lời khen ngợi như Nhạc Sanh.

“Nhạc Nhạc”, Thẩm Hàm vừa xem xong tin tức cũng gọi đến hỏi, “Cậu bên đó thế nào?”.

“Không rõ nữa”, Phương Nhạc Cảnh ôm gối ngả người vào salon, “Lý Tĩnh bảo tớ tiếp tục giữ im lặng, điện thoại của Nhạc đạo diễn thì ai gọi cũng không bắt máy, phía ban tổ chức tập thể ngậm miệng, muốn hỏi gì cũng không được”.

“Muốn tớ đến tán gẫu cùng không?”_Thẩm Hàm rớt hảo tâm.

Nghiêm Khải bưng hai cốc nước trái cây từ bếp ra.

“Không cần đâu”, Phương Nhạc Cảnh hơi chột dạ, “Sáng sớm mai phải tới công ti”, GIẤU ZAI TRONG NHÀ THIỆT NÀ KHỔ SỞ~~~~

“Cũng tốt, vậy ngủ sớm nha”, May mắn Thẩm Hàm hôm nay không quá cố chấp, phi thường hiểu lòng người.

Cúp máy, Nghiêm Khải đưa cốc nước tới cho cậu, “Mai muốn tới công ti?".

Phương Nhạc Cảnh lắc đầu, “Vừa rồi chỉ nói cho có lệ thôi, tại Hàm Hàm còn muốn qua đây an ủi”.

“Bởi vì cuộc thi sao”, Nghiêm Khải ngồi xuống cạnh cậu.

Phương Nhạc Cảnh nốc một lúc mấy hớp nước, sau đó biểu tình cứng đờ hỏi “Đây là nước gì?”.

“Sinh tố khổ qua”, Khiêm Khải nói, “Có thể thanh nhiệt”.

Phương Nhạc Cảnh:…….

“Uống không ngon?”, Khiêm Khải nghiêm túc thử một ngụm, sau đó lập tức phun ra.

Phương Nhạc Cảnh thực đồng tình chìa khăn tay sang.

Nghiêm Khải rối rắm “Sao không giống vị lúc em làm cho anh? Anh còn cố ý bỏ thêm đường”.

“Về sau vẫn để em đi”, Phương Nhạc Cảnh từ bỏ ý định đưa sách nấu ăn cho anh.

Nghiêm Khải: …….

“Không cần lo lắng, em không sao”. Phương Nhạc Cảnh cầm tay anh. “Không nhất định phải dùng khổ qua để thanh hỏa”.

“Xác định?”, Nghiêm Khải bất đắc dĩ, “Cơm chiều cùng nhau ăn”.

“Lần sau đừng làm thế nữa”, Phương Nhạc Cảnh bưng cốc vào bếp, “Em vào bếp xem lại một chút”.

Nghiêm Khải gật đầu, theo thói quen muốn đi cùng thì di động lại kêu.

“Chuyện gì?”, Nghiêm Khải nhận điện thoại.

“Chuyện lần trước anh muốn tôi điều tra, đã có manh mối”. Bạch Dực nói. “Người chặn Lí Khiết ở bãi đỗ xe tên Tôn Khôi, làm việc cho Lôi Đình, cùng vài đàn em của hắn”.

“Lại là bọn họ?”. Nghiêm Khải nghe vậy nhíu mày. Đầu tiên là chia rẽ Nhạc Nhạc với Thẩm Hàm, rồi tới chuyện xe lắc của Hạ Tình với nhà đầu tư, gần đây lại có mấy tin đồn về giới giải trí, sẽ chẳng có kẻ nào ngốc mà dây vào.

Bối: đoạn này t chóem

“Đại khái chắc tại dạo này Bình Lạc sự kiện quá "nóng" cho nên bọn họ cũng muốn ăn theo một phen”. Bạch Dực nói. “Tôi cũng tìm hiểu theo nhiều cách, nhưng xem ra chuyện bên đó tìm Lí Khiết cũng không bới móc được chuyện gì lớn”.

“Lí Khiết gần đây làm những gì?”. Nghiêm Khải hỏi.

“Đi học một lớp năng khiếu nghệ thuật, chuẩn bị thi vào học viện điện ảnh”. Bạch Dực nói. “Sau sự kiện lần trước cũng có không ít công ti muốn kí hợp đồng với cô ta, đài truyền hình cũng có ý mời cô ta làm trợ lí cho mục xã hội, nhưng đều bị từ chối”.

“Bên Lôi Đình cùng chuyện Thành Tiểu Khuynh rút lui lần này …. có quan hệ gì không?”, Nghiêm Khải đứng ngoài ban công.

“Tạm thời chưa có manh mối”. Bạch Dực nói. ” Bên tổ kịch bản cùng phía sản xuất đều đang tra, đều chưa phát hiện điều gì nên chưa thể kết luận chắc chắn”.

“Để ý bên đó một chút”, Nghiêm Khải nói. “Lần ồn ào này có chút vượt tầm kiểm soát, sớm giải quyết được ngày nào thì yên tâm thêm ngày ấy”.

“Được”, Bạch Dực gật đầu.” Tôi sẽ sắp xếp”.

“Điện thoại của ai vậy?”, Phương Nhạc Cảnh vừa vặn làm lại xong nước trái cây.

“Bạch Dực, đang nói về đợt tuyển chọn lần này”. Nghiêm Khải ngồi lên ghế salon, “Em thấy Lí Khiết là người thế nào?”.

“Cô ấy?”, Phương Nhạc Cảnh hơi sửng sốt.

“Đừng khẩn trương”, Nghiêm Khải đem cậu ôm vào ngực, “Nói cái nhìn của em về cô ấy là được”.

“Em sao phải khẩn trương”, Phương Nhạc Cảnh dở khóc dở cười, có gì nói nấy.

Nghiêm Khải cúi xuống hôn nhẹ cậu.

“Sao tự nhiên lại nhắc đến cô ấy, chẳng lẽ có liên quan đến chuyện ầm ĩ lần này?”, Phương Nhạc Cảnh đem nước trái cây đưa cho anh.

Nghiêm Khải gật đầu, “Vẫn chưa chắc, nhưng không hẳn là không liên quan”.

Thấy hắn nói như vậy, Phương Nhạc CẢnh trầm mặc một chút, sau đó nói “Em muốn thẳng thắn với anh một chuyện”.

Nghiêm Khải cảnh giác “Ừ?”.

Thẳng thắn?!

“Sau lúc bị loại ở vòng bán kết, Lí Khiết đã nhờ Phùng Chử đưa cho em một phần quà”. Phương Cảnh Nhạc nói.

Nghiêm Khải nháy mắt trở thành hình tượng tổng tài nãnh khốc “Quà- gì?”

Phương Cảnh Nhạc: “Làm từ báo cắt ra, còn dán thêm vài mảnh giấy nhỏ”.

“Bây giờ để đâu?”, Nghiêm tổng dấm chua bốc đầy người.

“Ở công ti, trong tủ đựng đồ của em”, Phương Cảnh Nhạc thành thật khai báo. Dù sao đây cũng không giống những món quà bình thường, Lí Khiết cũng xem như là ngôi sao mới, chuyện này truyền ra ngoài đối với sự nghiệp của cô ấy ảnh hưởng không tốt, vẫn nên tận lực giữ bí mật.

“Còn có chuyện gì chưa nói nữa?”, Nghiêm Khải sắc mặt đã đen thui.

“Không có, nhận xong em cũng chưa có xem lại, hơn nữa… sẽ không có lần sau”. Phương Nhạc Cảnh nhỏ giọng nói “Em chính là sợ anh sẽ giận”. Biết vậy nói ngay từ đầu cho xong, giờ hay rồi, trở thành người đuối lí (இ﹏இ"。)

“Lần sau không được viện lí do nữa”, Nghiêm khải xoa xoa đầu cậu.

“Không giận nữa?”, Phương Nhạc Cảnh hỏi.

Nghiêm Khải bềnh tễnh: “Giận”.

Phương Nhạc Cảnh: …….

Nghiêm Khải mặt lạnh đi vào thư phòng, mở máy tính, sau đó…. làm việc.

Cho nên mới nói tổng tài không hổ là tổng tài, ngay cả giận dỗi cũng thực là…. ợ….. đặc biệt.

Đồng hồ treo tường điểm mười giờ đêm, loại thời điểm này mà còn muốn tăng ca, Phương Nhạc Cảnh đi theo vào trong, “Muốn uống sữa không?”.

Nghiêm tổng tỏ vẻ lãnh diễm, “Uống xong dị ứng”.

Phương Nhạc Cảnh từ đằng sau ôm lấy anh, “Vậy anh đừng nóng giận nữa”.

Hơi thở ấm áp phả lên cổ, Nghiêm Khải lập tức thấy dễ chịu một ít, kì thật anh cũng không giận lắm.

Loại ác cảm thú vị này, mọi người nên thử một chút.

Phương Cảnh Nhạc hôn lên vành tai anh.

Nghiêm Khải biểu tình cứng lên một chút.

Đầu lưỡi mềm mại khẽ lướt qua vùng cổ, nhẹ tựa lông chim.

Nghiêm Khải cầm tay cậu, dùng sức đem người kéo đến lồng ngực, cúi đầu hôn thật mạnh. Tư vị ngọt ngào như tưởng tượng, nhịn không được muốn có thêm nhiều hơn.

Văn kiên trêи bàn bị đẩy sang một bên, Phương Nhạc Cảnh tóm lấy áo của mình, nhẹ giọng nói “Vào phòng ngủ”.

“Không được”.

Nghiêm Khải hơi dùng sức, đem cậu đặt lên bàn, “Ngay tại đây”.

Di động ngoài phòng khách lặng lẽ rung, qua hồi lâu mới dừng lại. Ở đầu bên kia, Thẩm mập mạp cong cong bụng, một chút cũng không thoải mái.

Lại không nghe điện thoại của mình.

Nhất định là vì hồ li tinh ngực bự nào đó rồi.

Thực sự nên cùng hội tám chuyện lên án một phen

Bối: Nguyên văn là 六姑婆共同 nhưng mà dịch thì ra "sáu bà cô tuyệt vời"

ORZ, thế nên t nghĩ nó giống "tam cô lục bà", ai biết dịch sao hông?

Bởi vì buổi casting chậm lại, Phương Nhạc Cảnh đích đương nhiên liền rảnh rối cắm chốt ở nhà, lại đúng mấy hôm Nghiêm Khải bận, vì thế Thẩm Hàm rốt cục được đặc biệt cho phép đến, hưng trí bừng bừng ôm đồ ăn vặt cùng trò chơi đến tìm nơi nương tựa.

“Cậu cùng Lâm Na ở chung thế nào?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.

“Cũng không tệ lắm.” Thẩm Hàm chuyên tâm ăn gà rán.

“Vậy là tốt rồi.” Phương Nhạc Cảnh ngồi ở bên cạnh hắn, “Còn tưởng rằng sau khi Dương Hi đi, cậu phải sa sút tinh thần một phen chứ.” Không nghĩ tới cư nhiên nhanh như vậy có thể thích ứng.

Thẩm Hàm hưng trí bừng bừng nghĩ, bởi vì chúng tôi cùng nhau lăn giường!

Bối: Ây da, bé nầy chẳng biết xí hổ gì cả! (ღ˘⌣˘ღ)

“Cậu gần đây không cần giảm béo sao?” Phương Nhạc Cảnh sờ soạng thắt lưng cậu một phen.

“Có, nhưng là Dương Hi cùng Lina (Lâm Na) nói, tớ mỗi tháng có thể ăn nhiều một ngày.” Thẩm Hàm chưa hết thèm thuồng ɭϊếʍ ɭϊếʍ ngón tay, “Ngày mốt còn phải chụp một cái quảng cáo khoai tây chiên.”

Phương Nhạc Cảnh nói, “Bảo sao trông cậu thật cao hứng.”

“Đúng vậy!” Thẩm Mập Mạp hai mắt rạng rỡ, “Lần này là đại miễn phí đó.” Thù lao chính là cả đời cung cấp miễn phí khoai tây chiên cùng bỏng.

Phương Nhạc Cảnh không nói gì ngồi trêи thảm.

“Muốn đến xem tớ chụp không?” Thẩm Hàm hỏi, “Sẽ có rất nhiều khoai tây chiên ở phòng chụp ảnh.”

“Không được, công ty bảo tớ phải ít lộ diện, miễn cho lại bị chó săn chụp đến.” Phương Nhạc Cảnh nghe mà rớt nước miếng.

“Vậy chẳng phải rất nhàm chán sao?” Thẩm Hàm đồng tình vỗ vỗ cậu, “Nghiêm tổng thật là đồ tư bản đáng giận.”

Phương Nhạc Cảnh yên lặng một chút.

“Đúng rồi, cậu gần đây có xem tin tức về Vệ Dật không?” Thẩm Hàm lầm bầm.

“Không đặc biệt lưu ý, bất quá cũng sẽ có người đưa tin thôi.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Phía Thiên Nhai hẳn sẽ có đầu tiên.”

“Một thời gian nữa tân điếm của Wendy tỷ khai trương, chúng ta có lẽ sẽ chạm mặt với hắn trước cánh truyền thông.” Thẩm Hàm ngửa mặt lên trời nằm thành một đống, mặt nhăn nhăn mất hứng.

“Hắn lần này cũng không dám trêu chọc cậu đâu.” Phương Nhạc Cảnh xoa bóp bụng thằng bạn, “Nói không chừng chuyện của Tô Nặc lần trước để lại bóng ma, cho nên hắn hẳn sẽ yên tĩnh một chút.”

“Vậy cũng không được, lòng người không thể không phòng (*), lần trước không phòng bị, cho nên mới bị hãm hại.” Thẩm Hàm căm giận nắm tay nói, “Không đảm bảo hắn lại không dở trò sau lưng.”

(*)Nguyên văn là phòng nhân chi tâm bất khả vô

Cái này kêu là giang sơn dễ đổi, đê tiện cũng khó dời đi!

Điều hòa để nhiệt độ hơi thấp, Vệ Dật hắt hơi một cái, ra phòng khách rót chén nước ấm.

“Dật ca.” Tôn Khôi gọi điện thoại tới.

“Làm sao vậy?” Vệ Dật ngồi ở trêи ghế sa lon.

“Không có chuyện gì,em không an tâm lắm nên muốn gọi lại cho anh xác nhận một chút.” Tôn Khôi trong thanh âm có chút không yên, “Việc này hiện tại nháo lớn như vậy, ca, ngươi có thể khẳng định không có việc gì?”

“Sợ?” Vệ Dật dương dương tự đắc.

“Không sợ cũng không được a, ngay cả trận chung kết đều lùi lại, lúc trước cũng không nghĩ lại biến thành như vậy.” Tôn Khôi hoang mang lo sợ, “Vạn nhất Thành Tiểu Khuynh nhịn không được nói cái gì ra ngoài, em chính là phải ngồi tù đó, luật sư nói, đây là tội đe dọa.”

“Thành Tiểu Khuynh không có khả năng đó.” Vệ Dật thản nhiên nói, “Yên tâm đi, coi như chuyện gì cũng chưa phát sinh.”

“Thật, thật sự?” Tôn Khôi vừa tưởng tượng tới việc này đã muốn đi toilet.(ý là sợ đến ….)

“Lừa cậu làm cái gì?” Vệ Dật nói, “Cô ta cùng đài truyền hình chưa kí hợp đồng, cắn chặt răng không nói, nhiều nhất chính là bị mọi người mắng một chút, không tổn thất gì quan trọng. Huống hồ hiện tại cũng không phải tất cả đều là chỉ trích, xem ra người của cô ta cũng không ít.” Vệ Dật nói, “Nhưng nếu cậu đem chuyện đen tối của cô ta ra phơi bày,như vậy thì tình hình sẽ không chỉ là mắng mỏ như vây, nếu đổi thành cậu là giám khảo thì cậu có tuyển không?”

“Nói cũng đúng.” Tôn Khôi nói, “Để em quan sát vài ngày, cám ơn Dật ca.”

“Không cần khách khí.” Vệ Dật cúp điện thoại, nhướng mày lắc lắc di động uống nước.

Thẳng thắn mà nói, lúc trước Vệ Dật để Tôn Khôi trà trộn vào Bình Lạc sự kiện, nguyên bản cũng không ôm nhiều hi vọng thật có thể đào ra tin tức gì hay ho,thẳng đến khi Tôn Khôi hẹn Lí Khiết ra quán cà phê nói chuyện, về Phương Nhạc Cảnh thì không tìm được gì, nhưng ngược lại lại vô tình ngửi thấy một tia bát quái về Thành Tiểu Khuynh.

Tôn Khôi không biết mục tiêu cuối cùng của Vệ Dật, tự nhiên cũng sẽ không dây dưa nhiều tới Phương Nhạc Cảnh, trong lòng thầm nghĩ, tam đến nhị đi hắn mới tìm được một thông tin —— thân phận của Thành Tiểu Khuynh ở trận đấu hoàn toàn là giả. Trêи thực tế cô ta không phải xuất thân là nhân viên văn phòng mà làm việc ở một câu lạc bộ đêm ở vùng duyên hải, thậm chí có cả ảnh cô ta trang điểm đậm và bị bao dưỡng.

Thời điểm xác nhận thông tin này, Tôn Khôi cơ hồ mừng rỡ như điên, lập tức liền chuẩn viết một tiêu đề lớn, lại bị Vệ Dật ngăn lại, “Làm xong tin tức này, cậu có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”

“Hẳn là không nhiều, dù sao cô ta cũng chẳng phải siêu sao lớn gì cho cam.” Tôn Khôi nói, “Ngươi có biết loại tin tức này chỉ tung ra mấy ngày là chìm, về phía đài truyền hình cũng sẽ chỉ cho cậu ít tiền để bịt miệng.”

“Bằng vào loại xuất thân này mà có thể đi xa như vậy, sau lưng hẳn là có kim chủ nâng đỡ.” Vệ Dật nói, “Bằng không cậu tới tìm cô ta, nói không chừng cô ta sẽ dùng nhiều tiền mua tin.”

“Dật ca ý của ngươi là...... Bán cho nàng liền xong rồi?” Tôn Khôi chần chờ, “Ta đây chẳng phải là không có cách nào khác sao.”

“Có được phải có mất, đây không phải cơ hội có thể kiếm tiền sao?” Vệ Dật cười cười, “Bằng không cậu trước tìm Thành Tiểu Khuynh, nói cho cô ta biết hoặc là mua tin, hoặc là rút lui, đều đã đi đến bước này, không ai ngốc mà buông tha.”

Tôn Khôi còn hơi do dự.

“Cậu cũng không thể lấy tin từ tôi mãi được.” Vệ Dật bắt chéo chân, thanh âm không cảm xúc.

“Được được, Dật Ca, em nghe anh hết.” Nghe hắn nói như vậy, Tôn Khôi nhanh chóng thoái nhượng. Sau khi cúp điện thoại lại lo lắng một trận, cảm thấy lấy được tiền cũng tốt, bất quá vừa nghĩ tới tin giật gân như vậy lại không thể đăng, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy có chút khó chịu, lại nhận thấy nếu sau lưng Thành Tiểu Khuynh có kim chủ, hẳn là sẽ vì chuyện này dùng nhiều tiền, vì thế lại trở nên vui mừng.

Chính là hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, Thành Tiểu Khuynh có kim chủ không phải giả, bất quá cô ta có thể một đường đi đến trận chung kết thật đúng là không phải dựa vào người khác, hoàn toàn là bởi vì ngoại hình phù hợp với yêu cầu trong kịch bản. Trong giây khi biết tin này, Thành Tiểu Khuynh hiểu rõ rằng người kia sẽ không vì cô ta mà chịu bỏ tiền, liền sảng kɧօáϊ đáp ứng rút lui.Điều này khiến Tôn Khôi trở tay không kịp.

Làm việc ở nơi hỗn loạn như hộp đêm, không có ai còn ngây thơ như Tiểu bạch hoa, Thành Tiểu Khuynh liền đem chuyện hai người nói chuyện toàn bộ ghi âm lại, hơn nữa nói với Tôn Khôi đang đe dọa hi vọng chuyện này dừng ở đây, nếu không mọi người cũng chỉ cá chết lưới rách. Rồi sau đó gần nhất, chính là Tiêu Mạt nằm viện, fan hâm mộ chửi nhau, trận chung kết bị hoãn lại.

Mà thẳng đến khi nháo thành cục diện này, Tôn Khôi mới cảm thấy được, chính mình tựa hồ đã gây ra họa lớn.      
Bình Luận (0)
Comment