Sở Gia Huynh Đệ

Chương 29

Vương Gia Vĩ cảm giác được chính mình thật sự là xui xẻo tám kiếp.

Phụng mệnh tổng tài đưa khách hàng của công ty lên xe.

Nam nhân uống đến say như chết dọc đường đi chẳng những điên ngôn loạn ngữ, còn đối với hắn động tay đông chân, làm cho tính nhẫn nại của hắn quả thực tới cực hạn rồi!

Thật vất vả dưới sự trợ giúp của nhân viên đưa Mặc Ưng lên giường, Vương Gia Vĩ đã mệt đến tình trạng kiệt sức.

“Phù phù… Mệt chết ta…” Vương Gia Vĩ lau đầu đầy mồ hôi, “Ta đã đưa ngươi đến nhà rồi, ta mặc kệ, hẹn gặp lại!”

Đáng thương thiên tài thư ký của chúng ta còn không kịp cất bước bỏ chạy, đã bị nam nhân ôm cổ, vứt lên trên giường —

“Mẹ… Đừng đi, kể chuyện xưa cho ta nghe…” Mặc Ưng đem mặt chôn trước ngực hắn, làm nũng mà nói.

Vương Gia Vĩ trên mặt nhất thời xuất hiện ba lằn hắc tuyến —

“Ta không phải mẹ ngươi!”

“Ngươi rõ ràng chính là mẹ a! Ngươi xem, ngươi còn có nãi nãi (vú => để “nãi nãi” cho dễ thương)!” Nam nhân đột nhiên xé khai quần áo của hắn, dùng hai ngón tay bóp trụ đầu nhũ của hắn–

“A a — ngươi làm gì?” Vương Gia Vĩ thân thể đột nhiên một trận run run mẫn cảm–

“Ta đói bụng, ta muốn bú sữa!”

Nam nhân nói hết cũng không để ý sự giãy dụa của hắn, đã cúi đầu đem đầu nhũ màu đỏ đáng yêu mà mút một cái vào trong miệng —

“Y a a a –” Vương Gia Vĩ phát ra tiếng kêu bén nhọn, như bị điện giật nhảy dựng lên —

“Hừ uh… Tại sao mút không được…”

Nam nhân như trẻ con đói quá càng mút càng dùng sức, làm cho Vương Gia Vĩ chưa trải việc đời kêu đến sắp đoạn khí —

“Ô a a — đừng — đừng mút nữa — ”

đầu v* nho nhỏ bị mút đến sưng đỏ không chịu nổi, từ một điểm đó hướng toàn thân khuếch tán chính là khoái cảm vô cùng khủng bố. Vương Gia Vĩ sợ hãi mà không ngừng quyền đấm cước đá, rất sợ chính mình sẽ khó giữ được trinh tiết!

Trong cơn bối rối, hắn may mắn mò lấy tiểu đao mà nam nhân mang theo tùy thân —

Đao bị rút ra vỏ đao, để ở bên cạnh cổ nam nhân —

“Mau... Mau buông ta ra… Nếu không… Nếu không ta liền một… Một đao... Làm thịt ngươi!” Lần đầu tiên Vương Gia Vĩ uy hiếp người giọng nói có chút run rẩy, nói đến thất linh bát lạc.

Đáng tiếc nam nhân uống đến say khướt không chút nào đưa uy hiếp của hắn để ở trong lòng.”Ôi…hì hì, ta biết rồi, ngươi không phải mẹ ta. Mẹ ta vốn không cho ta chơi đao. Ngươi là tiểu bảo bối, có đúng không?”

“Ai là tiểu bảo bối của ngươi! Không cho nói lung tung!”

“Đến đây, tiểu bảo bối, mau sờ sờ đại bảo bối của ta, nó cứng đến sắp nổ tung rồi!”

“Nổ tung rồi tốt nhất, để khỏi bị ta lấy đao đến chặt!”

“Mặc kệ, ngươi không sờ, ta liền trực tiếp cắm vào động động nhỏ của ngươi oh!”

“Cắm vào chính ngươi đi! Đừng mượn rượu giả bộ điên với ta!”

Hai người một trận lôi kéo xoay đánh, không biết như thế nào, con đao hung hăng trên tay Vương Gia Vĩ không đả thương đến người chính mình, ngược lại vẽ tới bắp chân của mình–

“A — đau quá –” Vương Gia Vĩ phát ra một tiếng hô đau đớn —

Làn da non mịn bị con dao sắc bén cắt trúng một đường nho nhỏ —

Mặc Ưng chứng kiến máu tươi màu đỏ chảy ra, sợ đến say rượu cũng tỉnh dậy —

“Trời ạ! Ngươi có sao không?”

“Ngươi nói thử đi?!” Tên ngu ngốc này hỏi cái gì cũng nhảm!

“Tiểu bảo bối, đừng sợ, ta lập tức giúp ngươi xử lý!”

Chứng kiến nam nhân đột nhiên cúi đầu liếm vết thương của hắn, Vương Gia Vĩ có chút ngây dại.

“Ngươi… Ngươi đang làm gì?” Vương Gia Vĩ cảm giác được mặt mình sắp thiêu lên.

“Trừ độc a.” Mặc Ưng tiếp tục vươn đầu lưỡi nghiêm túc liếm.

Làn da bị rách tựa như trúng độc rắn nảy lên cảm giác tê dại, Vương Gia Vĩ cắn răng, không cho chính mình lên tiếng rên rỉ.

Mặc Ưng sợ hắn đau đớn, xuất ra rượu mạnh được đặc chế mang từ Cổ Quốc đến, đặt ở đầu giường, uống một ngụm ngậm trong miệng, dùng phương thức miệng đối miệng buộc trút vào —

“Đừng — uh — ”

Cứ như vậy bị trút vài ngụm, Vương Gia Vĩ luôn luôn tự nhận tửu lượng không tệ lại bắt đầu cảm thấy đầu váng mắt hoa, toàn thân phát ngứa…

“A a… Ngứa chết ta rồi…” Lung tung xé quần áo của mình, làm cho Vương Gia Vĩ đối với loại rượu cồn kỳ lạ này sinh ra phản ứng dị ứng, tại trên giường trở mình đến lăn lộn, phát ra rên rỉ thống khổ.

“Ngươi làm sao vậy? Ngứa chỗ nào?” Nhìn hắn hình như rất khó chịu, Mặc Ưng lập tức đau lòng hỏi.

Cơn ngứa chưa từng chịu qua trong mạch máu chạy tán loạn, xâm lấn mỗi một tế bào, làm cho Vương Gia Vĩ suy nghĩ trầm lắng đột nhiên cởi hết quần áo của mình, như hài tử khóc lên!

“Ô oa oa… Ngứa quá, toàn thân cũng thật ngứa… Ngươi mau giúp ta gãi đi…”

Bàn tay to ngăm đen của Mặc Ưng bị mạnh mẽ chụp lấy, đặt ở trên da thịt trắng nõn bóng loáng kia —

Sự tương phản một đen một trắng, đối với thị giác sản sinh ra loại kích thích *** loạn mười phần!

Mặc Ưng liếm liếm miệng, tâm lý xuất ra ý niệm vô cùng hạ lưu trong đầu…

Nếu như đại côn th*t màu đen của bổn tù trưởng cắm vào cái mông nhỏ trắng nõn nà này, không biết sẽ có sảng khoái nhiều cỡ nào!

Mặc Ưng không hổ là cao thủ săn cái đẹp luôn có số đào hoa, vừa mới động *** niệm, có một tiểu bạch si ngây thơ thiện lương, tự động đưa đến tận cửa.

“Ô… Thật thoải mái… Tiếp tục dùng lực gãi gãi…” Bị nam nhân gãi sảng khoái đến vặn vẹo, Vương Gia Vĩ đột nhiên trở mình, đầu để tại trên giường, vểnh cái mông cao cao, hai tay không chút nào e thẹn mà dùng sức bài khai cái mông tròn mềm, lộ ra cúc động nho nhỏ hồng diễm.”Còn có nơi này, bên trong thật ngứa, ô… Mau giúp ta gãi…”

Dù cho Mặc Ưng tù trưởng đã chơi đùa với bao nhiêu thiên hạ tuấn nam mỹ nữ, thấy vậy máu mũi cũng điên cuồng phun!

“Mẹ kiếp, hôm nay không thao chết tiểu tao hóa ngươi, đại hắc ưng ta liền sửa thành tiểu chim sẻ!” Tù trưởng gian ác trước tiên vươn một ngón tay thử dò xét mà xuyên vào —

Tràng thịt vừa nóng vừa mềm lập tức gắt gao quấn lại, đầu ngón tay thô to của nam nhân trường mạnh vừa kéo động liền mang ra một lượng *** dịch lớn…

“A a a — rất sảng khoái… Gãi ta rất sảng khoái… Người tốt, ngươi là người tốt…”

Phốc! Còn người tốt nữa chứ! Chờ ngươi tỉnh rượu dậy, chỉ sợ sẽ nguyền rủa ta xuống tới mười tám tầng địa ngục. Mặc Ưng tinh nghịch mà bật cười.

“Hừ uh… Người tốt… Đi vào chút nữa… Ô… Không đủ… Còn muốn đi vào nữa… Bên trong rất ngứa a…” Cảm giác sâu bên trong đường ruột có một chỗ ngứa đến làm cho người ta phát điên, Vương Gia Vĩ thần trí đã không rõ, khóc quay đầu cầu khẩn nam nhân đưa ngón tay vào sâu hơn nữa…

“Ai nha, đầu ngón tay của ta không đủ dài, gãi không tới chỗ ngứa của ngươi, bổn tù trưởng coi như làm người tốt, tặng ngươi một cây bổng bổng lớn, miễn phí giúp ngươi gãi ngứa có được không?”

“Hảo hảo… Thật tốt quá… Nhanh cho ta đại bổng bổng…”

“Ngươi đã quên nói một câu nói oh.”

“Oh, xin lỗi, ta đã quên. Cám ơn, cám ơn người tốt dùng đại bổng bổng giúp ta gãi ngứa.” Vương Gia Vĩ dùng ánh mắt thuần khiết của tiểu hài tử cảm kích mà nhìn nam nhân.

Ta thật sự là tội nghiệt sâu nặng a…

Tù trưởng ngủ với bao nhiêu thiên hạ mỹ nhân các nơi, lần đầu tiên chảy xuống mồ hôi lạnh tràn ngập cảm giác tội ác. Mặc Ưng cảm giác được chính mình đại khái thật sự sẽ rơi xuống mười tám tầng địa ngục rồi.

Nhưng nộn thịt mỹ vị tuyệt luân đặt trước mắt lại không thể không ăn, chính hắn trước tiên sẽ t*ng trùng sung não, buồn bực mà chết.

“Đến, tiểu mỹ nhân, bổn tù trường chính là đại bổng bổng phải vào bắt ngứa ngứa rồi!”

Đem đại côn th*t thô đen kích thước vượt quá người thường để ở tiểu cúc huyệt đã *** dịch chảy ròng, mãnh trụ của Mặc Ưng nương theo trơn dịch tự nhiên rốt cuộc xuyên vào–

“Oa a a a!!”

Cửa hậu môn chưa bao giờ bị bất cứ đồ vật gì cắm vào đột nhiên bị cây đại thiết bổng nóng hầm hập hung hăng xuyên vào, Vương Gia Vĩ đau đến cả người co quắp, nước mắt một chút liền chảy ra!

“A a a — kẹp thật chặt! Sảng khoái muốn chết!” Mặc Ưng phát ra tiếng gầm nhẹ thống khoái, đem cự bổng rút ra đến sắp thoát ly huyệt khẩu, hung hăng một cái, lại một lần nữa đâm chặt vào!

“Y a a a — chính là nơi đó!” Một điểm ngứa chết người kia ở chỗ sâu trong cơ thể đột nhiên bị cự bổng một kích tiến vào, Vương Gia Vĩ đã quên đau đớn mới vừa bị phá thân, hắn lần đầu tiên cảm nhận được loại khoái cảm tiêu hồn này, sảng khoái đến cả người phát run, cổ họng bắt đầu buông ra tiếng gầm lớn–

“A a… Sảng khoái quá… Đâm vào ta nữa… Đại bổng bổng của người tốt xuyên vào ta rất sảng khoái a…”

Mặc Ưng chứng kiến nam nhân lần đầu tiên giang giao đã kêu gào phóng túng đến như vậy, quả thực như lấy được chí bảo, càng thêm không kiêng nể gì mà tại tiểu cúc huyệt vừa chặt vừa nóng điên cuồng xuyên mạnh vào.

Đại côn th*t của Mặc Ưng mỗi lần đụng vào chỗ nhô ra *** loạn kia, nam nhân dưới thân sẽ kêu đến giống như muốn tắt thở, cái mông xoay đến thiếu chút nữa đem Mặc Ưng từ trên người quật xuống.

Biết này là tử huyệt của nam nhân, Mặc Ưng càng lại hạ hạ nhắm vào điểm tử mệnh này thao mạnh —

“A a a — lại xuyên vào tới rồi — đại bổng bổng của người tốt xuyên vào chết ta rồi! Ô… Sảng khoái — Sảng khoái quá — Sảng khoái đến chịu không được rồi –” Bị khoái cảm thật lớn làm cho không đường để đi, Vương Gia Vĩ nước mắt nước mũi chảy ròng, hai tay một trận loạn nắm, tiện tay túm gối liến cắn vào trong miệng, không ngừng kêu gào–

“A a — thao chết tiểu tao hóa ngươi! Lần đầu tiên bị nam nhân vào cái mông lại có thể sảng khoái thành như vậy, hôm nay không đem ngươi thao ngất xỉu đi, như thế nào có thể cho ngươi lãnh giáo sự lợi hại của Mặc Ưng tù trưởng ta!”

Mặc Ưng tà tà cười, một cái hô hấp thật sâu, gia tăng đủ lực, lại bắt đầu một vòng thao mới —

côn th*t siêu dài bị tao thủy trong cúc huyệt bôi lên càng thô càng đen, tại giữa hai phiến mông trắng nõn không ngừng cuồng loạn mà xuyên vào, thịt mềm hồng hồng ở cửa hậu môn bị xuyên đến xoắn lại, khi thì nhô ra, phốc phốc mà phun *** dịch —

“A a a a –nước lại chảy rồi — không được — sảng khoái chết ta rồi — bắn — ta muốn bắn — ”

Vương Gia Vĩ sảng khoái đến thần chí không rõ vẫy mái tóc ẩm ướt mồ hôi, thét chói tai bị nam nhân thao bắn!

Một luồng tinh đặc màu trắng bắn lên mền bông màu xanh đến khắp nơi đều là…

Mặc Ưng đắc ý nở nụ cười, “Không nghĩ tới tiểu đông tay răng nanh lợi miệng (chắc giống như “còn chưa hiểu chuyện”) của chúng ta *** đãng như vậy, bị ta tùy tiện thao vài cái liền bắn một giường. Bất quá bổn tù trưởng yêu loại “cây ớt nhỏ” khẩu thị tâm phi như ngươi, thao mới đã ghiền. Bắt đầu từ ngày mai, ngươi đi theo bên người bổn tù trưởng, chờ sau khi ta về nước, liền phá lệ nhận ngươi vào hậu cung của ta.”

Hoàn toàn không nghĩ đến đối phương có thể cự tuyệt, Mặc Ưng tù trưởng đã đem nam nhân dưới thân trở thành vật sở hữu của mình, đĩnh côn th*t còn chưa bắn tinh, tiếp tục tại nơi cúc huyệt không ngừng co quắp quất xuyên vào.

Mãi đến khi dùng hết các loại thể vị đem nam nhân thao đến khóc gọi không ngớt, bắn một lần lại một lần, cuối cùng sảng khoái đến hôn mê bất tỉnh, Mặc Ưng mới thống khoái mà bắn luồng tinh đặc của hắn tràn đầy cả cái mông.

Thiên tài thư ký đáng thương của chúng ta cứ như vậy không biết gì cả mà trở thành cấm luyến (độc chiếm) của nam nhân, nhưng lại trở thành đệ nhất vị “phi tử” được thu vào tù trưởng hậu cung viện có quyền thế nhất “Mã Thái Cổ Quốc”…
Bình Luận (0)
Comment