Sau khi Kỷ Thu Vũ xuất viện nửa tháng, Kỷ Sơ Hạ nhận được điện thoại của Đặng Thiên Nghiệp, nói hắn định quay một bộ phim chiếu mạng, hỏi Kỷ Sơ Hạ có hứng thú hay không, còn muốn hẹn cậu ra nói chuyện.
Tuy Kỷ Sơ Hạ cảm thấy không quá tin tưởng, nhưng vẫn ôm tâm lý ít còn hơn không mà đi gặp hắn.
Bọn họ hẹn gặp ở một quán cà phê nhỏ ven đường, Đặng Thiên Nghiệp mặt mày hưng phấn, đầu tiên đặt kịch bản xuống trước mặt cậu rồi nói: “Cậu xem đi, đây là kịch bản một quyển tiểu thuyết mạng rất hot, thể loại trinh thám thần quái, tác giả là một đại thần cấp bậc nhà văn, vài nhân vật trong truyện rất nổi tiếng trên internet. Không có tuyến tình cảm, nhưng nam chính và nam phụ lại đầy mùi gay, có thể thu được một làn sóng hủ.”
Kỷ Sơ Hạ tùy tiện lật lật: “Phim thể loại này có người xem không? Anh chắc chắn bán được chứ?”
“Cậu thì biết cái gì, fan nguyên tác của tiểu thuyết này rất đông, sách cũng bán hết veo, còn được tái bản nhiều lần, cp cũng rất hot. Mặc kệ quay thế nào, đến lúc đó fan nguyên tác thích cũng được, chửi cũng được, đều hot cả. Hơn nữa tác giả tiểu thuyết còn là fan của cậu, tự tay cô ấy viết kịch bản này luôn, người ta chỉ muốn cậu diễn.”
“Đã kéo được đầu tư chưa?” Nhưng chuyện trải qua nửa năm trước làm Kỷ Sơ Hạ vẫn còn sợ hãi trong lòng: “Cô ấy có biết tình huống của em không… Em sợ việc này làm liên lụy đến cô ấy.”
“Cậu yên tâm đi, anh phụ trách đạo diễn, tác giả định tự mình đầu tư bộ phim này, trăm, ngàn vạn người ta cũng có được, kiếm tý tiền lời là được. Cô ấy đã thương lượng với Ưu Kỳ xong, độc quyền phát hành bán cho bọn họ. Còn chuyện của cậu à, đã qua lâu như vậy, đồn đãi gì cũng đã bay theo gió, chỉ là một bộ phim chiếu mạng mà thôi, không có vấn đề gì lớn, chỉ là thù lao có lẽ không nhiều.”
“Không sao, bao nhiêu cũng được.” Nghe Đặng Thiên Nghiệp nói vậy, Kỷ Sơ Hạ cũng yên lòng, dù thế nào đi nữa, có công việc vẫn là chuyện tốt, cho dù là phim chiếu mạng đầu tư ít.
Đặng Thiên Nghiệp còn có việc, bàn chuyện xong liền vội vã rời đi. Kỷ Sơ Hạ hiếm khi có tâm trạng tốt, lại thảnh thơi rảnh rỗi, vì thế cậu ngồi lại trong chốc lát.
Cậu nhìn ra ngoài qua cửa sổ thủy tinh, bên đường có mấy cây bạch quả, đã là cuối thu, lá vàng xào xạc rơi rụng, lại bị gió cuốn lên, bay đầy trời trong cơn mưa phùn.
Kỷ Sơ Hạ thích mùa thu, bởi vì Kỷ Thu Vũ sinh ra vào mùa thu. Cậu cũng thích mùa hè, vì cậu sinh vào đầu hạ. Tên của hai anh em đều là mẹ bọn họ đặt cho, đơn giả mà lại mang đầy tình yêu thương của người mẹ.
Sau khi mẹ qua đời, mười mấy năm nay, cậu và Kỷ Thu Vũ sống nương tựa lẫn nhau, tuy cuộc sống rất vất vả nhưng cũng thật hạnh phúc. May mắn chính là, hiện tại bệnh của em cậu đã được chữa khỏi hoàn toàn.
Đối diện là tòa nhà cao chọc trời, tổng công ty Tần thị, sắp đến giờ tan tầm, thỉnh thoảng có thành phần trí thức tinh anh mặc vest mang giày da bước ra, Kỷ Sơ Hạ chống cằm nhìn một lúc, hơi cảm khái.
Thời niên thiếu đi khắp nơi làm công, mong muốn lớn nhất của cậu chính là có một công việc như vậy, chín giờ đi năm giờ về, không cần bôn ba vì cơm áo gạo tiền, không cần bị tiền thuốc men như cái động không đáy tra tấn. Sau đó cậu vào giới giải trí, kiếm tiền còn nhanh gấp mấy lần nhân viên văn phòng tri thức, nhưng nơi đó không sạch sẽ, rất nhiều người âm thầm làm chuyện xấu, cậu vẫn luôn kiên trì không sa lầy cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Cũng may trời không tuyệt đường sống của con người, cuối cùng cậu cũng gắng gượng vượt qua được. Thế nên dù đã trải qua rất nhiều khó khăn, Kỷ Sơ Hạ vẫn thấy cậu rất may mắn, cậu không hề oán trời trách đất.
Trong quán cà phê đột nhiên vang lên một tiếng hét, Kỷ Sơ Hạ quay đầu lại, bàn phía sau có một thanh niên đang quỳ gối một chân, tay cầm bó hoa hồng và nhẫn cầu hôn cô gái đối diện. Cô gái vừa khóc vừa dùng sức gật đầu, thanh niên sung sướng đứng dậy ôm lấy cô.
Tiếng vỗ tay lác đác vang lên, dần dần càng nhiều, trở nên rộn ràng vui vẻ, là lời chúc phúc đầy thiện ý cho cặp đôi kia. Kỷ Sơ Hạ cũng nhịn không được mỉm cười, cậu nghĩ, hôm nay đúng là một ngày lành.
Nhìn đôi tình nhân đang ôm nhau, trong lòng Kỷ Sơ Hạ sinh ra một tia hâm mộ. Mấy năm nay cậu luôn mệt mỏi bôn ba kiếm tiền, ngược lại có đóng phim tình cảm vài lần, nhưng trong hiện thực, ngay cả tay con gái còn chưa nắm lần nào. Hôm qua Kỷ Thu Vũ hỏi cậu khi nào tìm chị dâu cho cô bé, Kỷ Sơ Hạ không có gì để nói. Tuy cậu chưa từng thích ai, nhưng nếu có cơ hội, cậu thật sự muốn nếm thử tư vị tình yêu một lần.
Nhưng hiện tại cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi.
Ra khỏi quán cà phê, cơn mưa phùn dần dần thành mưa lớn, Kỷ Sơ Hạ không muốn chờ thêm nữa, mấy phút trước Kỷ Thu Vũ nhắn Wechat bảo chờ cậu cùng về ăn cơm, xe bus cũng vừa đến.
Đuổi theo dòng người qua đường vài giây trước khi đèn xanh chuyển sang đỏ, cậu bất chấp trời mưa chạy về phía trạm xe bus đối diện bên kia đường. Một chiếc xe vội vã lên đường, thắng két lại ngay trước mặt cậu, tài xế vẻ mặt hung dữ vươn đầu ra khỏi cửa xe mắng: “Muốn chết sao? Vội đi đầu thai hả?!”
Kỷ Sơ Hạ đang có tâm trạng tốt không so đo với hắn, cậu mỉm cười chắp hai tay trước ngực, hơi cong eo, sau đó tiếp tục chạy về phía trước, lưu lại sau lưng tiếng còi xe vang liên tục.
Chuyện này làm cậu chậm một chút, xe bus đã đi mất, Kỷ Sơ Hạ dừng lại dùng sức lắc đầu, bọt nước văng ra khỏi tóc.
Cả người đã ướt đẫm, Kỷ Sơ Hạ dứt khoác không vào trạm xe bus trú mưa chờ chuyến xe tiếp theo, đạp mấy vũng nước ven đường vui đùa, nhắm mắt lại cười thật vui vẻ.
Dù bên chân bị thương lại ân ẩn đau cậu cũng không thèm để ý.
Một chiếc Maybach màu xám bạc bị kẹt xe dừng ở giao lộ đã mười mấy phút, từ lúc Kỷ Sơ Hạ băng qua đường lớn, Tần Ý đã nhìn thấy cậu, nhưng hắn cũng không phát hiện, ánh mắt hắn luôn dừng trên người cậu chưa từng dời đi.
Kỷ Sơ Hạ đắm chìm trong thế giới riêng giống như đứa bé chưa mất đi tính trẻ con, một mình đạp nước chơi thật vui vẻ. Mưa bay đầy trời như tách Kỷ Sơ Hạ khỏi dòng người vội vã qua đường và hàng xe cộ nối dài, ánh đèn dần sáng trong màn mưa chiếu ra những hình ảnh loang lổ nhiều màu sắc, quanh thân cậu như được bao phủ một vầng sáng.
Đây là lần đầu tiên Tần Ý cảm thấy hắn không nhìn thấu một người, vẻ đơn thuần không tranh sự đời không nên xuất hiện trên người Kỷ Sơ Hạ mới đúng, nhưng một màn trước mắt lại thần kỳ không mang cảm giác không đúng.
Trợ lý ngồi ghế phó lái quay đầu lại, theo tầm mắt Tần Ý nhìn ra ngoài cửa sổ, lời đến bên miệng lại nuốt vào, theo bản năng không quấy rầy Tần Ý.
Lưu Bằng đã bị Tần Ý tiện tay chuyển đến một công ty con không quan trọng trong một ngành cũng không trọng yếu, làm một phó quản lý không có thực quyền. Hiện tại nam trợ lý sinh hoạt là một người trung niên khôn khéo giỏi quan sát, tuy ông không biết thanh niên trẻ chơi đạp nước trong cơn mưa tầm tã còn cười hi hi ha ha như điên ngoài cửa sổ là ai, có quan hệ thế nào với ông chủ, nhưng rất sáng suốt không hỏi nhiều.
Tối đó Kỷ Sơ Hạ lại nhận được điện thoại của người đã giới thiệu cậu đi đua xe, đối phương hỏi cậu có hứng thú đua một trận nữa không, nói thù lao lần này lên đến năm mươi vạn, Kỷ Sơ Hạ dứt khoát từ chối: “Xin lỗi, quá nguy hiểm, tôi không đua nữa.”
Đối phương cho là mình nghe lầm: “Cậu mà cũng thấy nguy hiểm?”
Kỷ Sơ Hạ cười cười: “Tôi chưa từng nói tôi không sợ chết.”
Nguy hiểm là một mặt, một lý do khác là cậu không muốn có bất cứ liên hệ gì với thiếu gia nhà họ Tần. Bạn bè với kẻ có tiền, người như cậu không có tư cách, cậu đã sớm hiểu rõ điểm này.