“Cậu có đánh giá qua giá trị thương mại của cậu chưa?”
Nhìn vẻ mờ mịt trong mắt Kỷ Sơ Hạ, lần đầu tiên khóe miệng Tần Ý cong lên một nụ cười nhẹ: “Rất nhiều thương nhân truyền thông và một vài công ty có vai vế đều phân tích giá trị kinh tế của minh tinh, giống như xí nghiệp bình thường phân tích giá trị sản phẩm vậy. Cậu làm nghề này cũng biết, thương gia chọn người phát ngôn đơn giản là người này có thể thu hút sức mua cho sản phẩm hay không, có thể kéo lợi nhuận tiêu thụ sản phẩm lên hay không, đó chính là giá trị thương mại của người đó. Mà giá trị thương mại là dựa vào lực ảnh hưởng của fan và các tác phẩm tích lũy được. Vài ngày trước, tôi lấy được một báo cáo quyền lực nhất toàn quốc, phân tích giá trị kinh tế của những minh tinh đang hot tron độ tuổi hai mươi tuổi và dưới ba mươi. Trong độ tuổi này, hai nam minh tinh có giá trị kinh tế cao nhất chắc cậu cũng biết, đó là Hứa Ánh Dương và Phương Đường. Cậu đoán được đại khái bản thân mình đang ở vị trí nào hay không?”
“Quả thật tôi không bằng hai người kia, nhưng cũng còn tạm được. Tôi biến mất gần một năm, mất không ít fan.” Kỷ Sơ Hạ biết rất rõ vị trí của cậu trong giới giải trí. Idol trẻ tuổi cạnh tranh kịch liệt, ngoại trừ hai người đang hot nhất, những người khác không chênh lệch nhiều với nhau, ai mà không cố hết sức, sơ suất một chút là tụt lại phía sau.
“Cùng cấp bậc với cậu có tổng cộng sáu người, tôi chỉ tổng hợp sức mua của fan, số lần xuất hiện trên truyền thông, hình tượng cá nhân, thành tích tác phẩm, các giải thưởng đạt được, số lượng các đại ngôn chất lượng, phân tích cho ra kết quả. Ưu điểm của cậu là sự trung thành của fan, sức mua cũng rất khá. Hình tượng cá nhân đứng đầu, nhưng xuất hiện trên tuyền thông lại quá thấp, chất lượng tác phẩm và thành tích không đồng đều, không có bất kỳ giải thưởng nào. Các sản phẩm làm đại ngôn lại không có độ phổ biến nhưng có thể thắng ở số lượng. Tóm lại, công ty quản lý trước kia có lẽ không xem trọng cậu, chỉ theo đuổi hiệu quả và lợi ích ngắn hạn mà không có kế hoạch lâu dài, theo đuổi số lượng mà không để ý chất lượng, cơ bản không làm quan hệ xã hội và phương diện tuyên truyền, vì thế độ truyền thông của cậu kém xa những người khác, cậu có thể nổi tiếng thật ra toàn dựa vào chính mình.”
Kỷ Sơ Hạ cười khổ: “Đúng là như vậy.”
“Nhưng cá nhân tôi cho rằng, so với sáu người kia, cậu càng có giá trị hơn, thậm chí tương lai phát triển chưa chắc kém hai người Hứa – Phương.”
Kỷ Sơ Hạ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hai mắt Tần Ý ánh lên một tia tự tin thường thấy khi lập kế hoạch, nhưng hiện tại sự tự tin này lại vì cậu mà có.
“Tuy ngoại hình của cậu không nổi bật như Hứa – Phương, làm người khác gặp một lần là khó quên, nhưng nhìn chung cũng không kém hơn bọn họ. Khi cậu rũ mắt xuống nhìn rất đặc biệt, hai mắt lại rất đẹp, làm người khác có cảm giác sạch sẽ đáng yêu nhưng lại không buồn khổ, lúc cười rộ lên hai mắt sẽ thành hình bán nguyệt rất hấp dẫn người khác. Đôi môi đầy đặn như châu ngọc dễ làm người khác chú ý là điểm đẹp nhất trong ngũ quan của cậu.”
Khóe miệng Tần Ý hơi nhếch lên, tầm mắt theo từng câu nói di chuyển trên mặt Kỷ Sơ Hạ, hai mắt thoạt nhìn như bình tĩnh của hắn lộ ra ý cười: “Tổng thể mà nói, ngoại hình của cậu rất tinh xảo, lên màn ảnh sẽ rất đẹp, hơn nữa dáng người thon thả cao ráo, làn da lại hiếm có trắng hơn những nam diễn viên khác. Sau này dù thay đổi hình tượng, chỉ cần phơi nắng đen một chút là được. Chiều cao một mét tám vậy là được rồi, rất lý tưởng khi diễn cùng các bạn diễn nữ. Gương mặt này của cậu đúng là ông trời ban bát cơm, có thể diễn đáng yêu, cũng có thể giả vờ đẹp trai cool ngầu gì đó, phương hướng phát triển của cậu rất rộng so với những người khác. Tuy bây giờ fan của cậu đa số là phụ nữ trung niên và các cô gái lớn tuổi hơn cậu, nhưng đó là vì cậu luôn đi theo phong cách đơn thuần ngây thơ trước ống kính, cậu đừng ngại biểu hiện tính cách chân thật trước ống kính, hoặc là thử diễn nhân vật đẹp trai mạnh mẽ gánh vác trách nhiệm như tính cách của cậu, tin chắc sẽ có rất nhiều nữ sinh, thậm chí là nam sinh yêu thích.”
Kỷ Sơ Hạ hơi không được tự nhiên, cậu chưa bao giờ nghĩ ông chủ Tần lạnh như băng sẽ nói nhiều như vậy. Nghe hắn bình tĩnh thản nhiên đánh giá ngoại hình của cậu như vậy thật kỳ quái.
“Diễn xuất của cậu không tính là tốt nhất trong số những người này, nhưng chắc chắn không phải là kém nhất. Cậu diễn rất có hồn, dù là người thường cũng nhận ra được, chỉ thiếu một người thầy dạy bảo mà thôi.”
“Tôi đang học…”
“Cậu có một ưu thế lớn nhất chính là cậu mới hai mươi hai tuổi, so với mấy người kia thì trẻ hơn, nhưng đã có sáu năm kinh nghiệm, cho dù mấy tác phẩm trước đó không tốt đi nữa, nhưng tôi đã xem qua, bộ phim mới nhất của cậu tiến bộ rất nhiều.”
“Tổng hợp lại, tố chất của cậu cao hơn sáu người kia, chỉ cần có một công ty tốt và một người đại diện giỏi là có thể giúp cậu bổ sung tác phẩm, đại ngôn, hoặc là chỉ số truyền thông. Trước kia cậu muốn vào Đông Hoàng, vậy chứng tỏ công ty có thể giúp cậu những phương diện này chỉ có Đông Hoàng. Đứng ở góc độ của công ty, cậu có tiềm lực đáng giá để công ty bỏ tiền tài và sức lực nâng đỡ, tương lai có thể mang lại lợi nhuận không thể đếm nổi cho công ty. Trong những nghệ nhân mà Đông Hoàng ký vẫn chưa có hình mẫu như cậu, không ký với cậu cũng sẽ ký với người khác. Nếu thật có thể đạt được hiệu quả mong muốn, cậu và công ty đều có lợi, vậy nên tôi mới nói, cậu đáng giá.”
Kỷ Sơ Hạ khẽ cắn môi, trước đó cậu quả thật không muốn tiếp tục dây dưa với Tần Ý, cũng không muốn nhận ý tốt của hắn. Nhưng bây giờ, không thể không nói, Tần Ý thao thao bất tuyệt thuyết phục cậu, hắn đường đường là chủ tịch tập đoàn mà có thể phân tích về cậu và hiểu rõ các quy tắc trong giới giải trí rõ ràng mạch lạc như vậy, hẳn là đã bỏ công sức nghiên cứu. Hơn nữa Tần Ý nói rất đúng, nếu cậu thật sự có giá trị như vậy đối với Đông Hoàng thì việc ký hợp đồng này hai bên đều có lợi.
“Thế nhưng chủ tịch Tần, trước giờ anh không quản chuyện của Đông Hoàng phải không? Chỉ là ký một nghệ nhân mới mà thôi, cũng cần anh phải tự mình nói chuyện sao?”
“Trước kia gây tổn thất cho cậu, tôi quả thật muốn bồi thường. Nhưng cậu có tiềm lực, tôi trải con đường bằng phẳng cho cậu thì tôi cũng sẽ không thiệt thòi gì. Tôi biết cậu lo lắng, không biết một ngày nào đó tôi có đột nhiên trở mặt hay không, tôi sẽ không làm vậy, cậu có quyền quyết định đi hay ở bất cứ lúc nào, tôi sẽ không làm khó dễ cậu, cũng sẽ không để bất cứ kẻ nào làm vậy.”
Ánh mắt Tần Ý quá mức chân thành, Kỷ Sơ Hạ khó có thể nhẫn tâm nói lời cự tuyệt. Cậu cũng có dã tâm, muốn sự nghiệp thành công, quả thật Đông Hoàng là lựa chọn tốt nhất. Nếu Tần Ý đơn phương bồi thường và ban ơn thì sẽ làm tâm lý cậu sẽ có gánh nặng, nhưng nếu Đông Hoàng cũng có lợi từ cậu, có lẽ Kỷ Sơ Hạ sẽ thoải mái và yên tâm hơn.
“Để tôi suy nghĩ thêm, mấy ngày nữa sẽ có câu trả lời thuyết phục.”
“Được, lúc nào Đông Hoàng cũng hoan nghênh cậu gia nhập.”