Kỷ Sơ Hạ không ngủ cả đêm, lên internet tìm tòi tư liệu về Chương Hướng Minh. Tập đoàn ẩm thực Nhất Phẩm Vinh Thịnh là tập đoàn ẩm thực rất nổi tiếng trong cả nước, được thành lập đã hai mươi mấy năm, dưới trướng có vài nhà hàng và khách sạn xa hoa nổi tiếng. Người sáng lập là cha của Chương Hướng Minh. Sau khi tốt nghiệp đại học, ngoài ba mươi tuổi Chương Hướng Minh mới vào công ty của cha làm việc.
Tài sản gia tộc họ Chương có khoảng ba, bốn chục triệu, không thể so với những nhà hào môn khác, nhưng đối với người bình thường thì chỉ có thể ngước mắt nhìn lên. Năm năm trước Chương Hướng Minh trở thành rể của nhà họ Từ, nương theo mạng lưới quan hệ của nhà vợ mà mở rộng công ty, bắt đầu kinh doanh đầu tư bất động sản, tài sản cá nhân ngày càng nhiều, càng ngày càng thăng quan tiến chức.
Tần, Hoắc, Dương, Từ là bốn nhà thế gia giàu có nhất Bắc Kinh, kết hợp chính trị và kinh tế, gần như độc quyền các ngành nghề. Chương Hướng Minh giỏi luồn cúi, cho dù gã chỉ cưới con gái chi thứ của nhà họ Từ, gã vẫn đáp lên được con thuyền Từ gia. Bên ngoài không ai dám khinh thường gã, sự nghiệp phát triển thuận buồm xuôi gió, không biết bao nhiêu người đố kỵ đỏ mắt.
Kỷ Sơ Hạ nhìn những tài liệu giới thiệu vắn tắt tìm được, cắn chặt môi muốn chảy máu. Mẹ cậu chết không nhắm mắt, mười mấy năm qua, cậu gần như gặp ác mộng mỗi đêm, vậy mà hung thủ lại sống sung sướng thong dong, tại sao?!
Một đêm không ngủ làm hai mắt Kỷ Sơ Hạ khô khốc đỏ bừng, hừng đông cậu gọi điện thoại cho đạo diễn xin nghỉ rồi ra ngoài.
Kỷ Sơ Hạ đến quán cà phê đối diện với công ty của Chương Hướng Minh ngồi cả ngày, không chớp mắt nhìn chằm chằm tòa nhà cao tầng kia, các ý nghĩ xoay chuyển trong đầu. Cậu đang nghĩ cách báo thù cho mẹ, cuối cùng lại bi ai phát hiện, năng lực của cậu thật sự quá nhỏ, hơn nữa đã nhiều năm trôi qua, cậu không hề có bằng chứng gì, gần như không có nửa phần hy vọng lật lại bản án.
Lúc trời gần tối, Kỷ Sơ Hạ cầm di động bấm dãy số điện thoại trên danh thiếp gọi cho Chương Hướng Minh, vừa reo hai tiếng, đầu dây bên kia đã bắt máy: “Ai đó?”
Hai bàn tay đang siết chặt của Kỷ Sơ Hạ run lên nhè nhẹ, cậu cố gắng hết sức kiềm chế bản thân, bình tĩnh lên tiếng: “Chương tiên sinh, là tôi, hôm qua chúng ta đã gặp nhau ở KTV, ngài còn đưa danh thiếp cho tôi.”
“Ồ, là cậu à.” Giọng nói của gã trở nên dễ chịu hơn rất nhiều, còn mang theo ý cười: “Có việc gì thế?”
“Hôm qua Chương tiên sinh nói có rảnh thì liên lạc…”
“Cậu rất có mắt nhìn đó, được rồi, vừa lúc hôm nay tôi cũng không có việc gì làm, coi như cậu may mắn. Lát nữa tôi sẽ gửi số phòng khách sạn, cậu trực tiếp đến quầy tiếp tân lấy thẻ, tôi sẽ nói chuyện với bọn họ trước. Vào đến phòng ngoan ngoãn chờ tôi, một giờ sau tôi sẽ đến.”
Kỷ Sơ Hạ cúp điện thoại, bên kia nhanh chóng gửi tin nhắn đến, địa chỉ là một khách sạn năm sao rất đẳng cấp, cậu cười lạnh một tiếng, bấm tắt điện thoại.
Còn mười phút đến giờ hẹn, Kỷ Sơ Hạ ngồi trong phòng ăn kiểu tây ở lầu một khách sạn bấm số điện thoại của Chương Hướng Minh lần nữa: “Chương tiên sinh không ngại mời tôi bữa tối trước chứ? Tôi đang ở phòng khách trong khách sạn chờ ngài.”
Không lâu sau Chương Hướng Minh xuất hiện, gã ngồi xuống sô pha đơn đối diện Kỷ Sơ Hạ, ánh mắt càn rỡ đánh giá cậu từ trên xuống dưới. Tối qua trong KTV gã uống rất say, chỉ mơ hồ nhớ đó là một người đẹp, hôm nay nhìn kỹ lại, quả thật ngoại hình này rất hợp khẩu vị của gã. Chương Hướng Minh ăn cả nam lẫn nữ, có chút nhan sắc đều có thể bò lên giường gã, loại cực phẩm tự đưa đến cửa như vậy không ăn thì thật lãng phí.
“Cậu tên gì? Làm nghề gì?”
“Kỷ Sơ Hạ, tôi là diễn viên.” Kỷ Sơ Hạ gọi hai bình rượu nồng độ rất cao, rót cho hai người rồi nâng ly, nhếch môi cười: “Kính Chương tiên sinh một ly trước.”
Sau khi nghe Kỷ Sơ Hạ nói nghề nghiệp của cậu, tia nghi ngờ cuối cùng trong lòng Chương Hướng Minh cũng tiêu tan. Tiểu minh tinh tiểu người mẫu là dễ dụ dỗ nhất, tùy tiện cho chút lợi ích là cái gì cũng bán, chơi những người này không cần lo lắng sẽ gặp phiền phức, dưới con mắt của gã, con hát và kỹ nữ không khác gì nhau.
Chương Hướng Minh rất nể mặt mà uống hết ly rượu, có mỹ nhân như vậy nịnh nọt làm gã vô cùng đắc ý. Dù sao ở rể nhà cao cửa rộng, ở nhà thường bị bà vợ khinh bỉ, gã sẽ ra ngoài bù đắp, vì thế gã cực kỳ hưởng thụ những giây phút như thế này.
“Không ngờ Chương tiên sinh là quản lý trưởng một công ty lớn như vậy, quả nhiên làm người khác ngưỡng mộ.”
“Nào có, kinh doanh nhỏ mà thôi.”
Kỷ Sơ Hạ tiếp tục rót rượu cho Chương Hướng Minh, gã uống cạn hai ly đã hơi choáng váng, không chú ý Kỷ Sơ Hạ chỉ uống không đến nửa ly rượu. Sau khi Chương Hướng Minh nói gã chỉ kinh doanh nhỏ, dưới sự dẫn đường của Kỷ Sơ Hạ, gã không ngừng thổi phồng gia thế và tài sản nhà gã, thấy ánh mắt cậu toát lên vẻ hâm mộ không thèm che dấu, cả người gã đều lâng lâng.
Ánh mắt Chương Hướng Minh nhìn Kỷ Sơ Hạ ngày càng trắng trợn, bàn tay cũng bắt đầu giở trò, muốn sờ bên chân để cạnh bàn của cậu. Kỷ Sơ Hạ không dấu vết tránh đi, nháy mắt với gã một cái, nhỏ giọng nhắc nhở: “Chương tiên sinh, đây là nơi công cộng, ngài đừng nóng vội.”
Ngón tay Kỷ Sơ Hạ ấn nhẹ hai cái lên mu bàn tay của Chương Hướng Minh, không nặng không nhẹ làm trong lòng gã ngứa ngáy khó chịu, cũng không để ý việc cậu tránh né, tiếp tục uống rượu mà Kỷ Sơ Hạ liên tục rót đưa qua.
Sau khi uống gần say mèm, Kỷ Sơ Hạ thấy Chương Hướng Minh đại khái sắp mơ hồ, rốt cuộc đồng ý ám chỉ của gã đi lên phòng.
Chương Hướng Minh muốn choàng tay qua vai cậu, Kỷ Sơ Hạ vẫn không thuận theo, giơ tay chỉ chỉ về phía trước, ý bảo đi lên lại nói. Chương Hướng Minh cười ái muội, cho rằng thằng nhóc này chơi trò lạt mềm buột chặt, cũng không cưỡng ép. Hai người lôi lôi kéo kéo một đường đi qua hành lang khách sạn, hướng về phía thang máy.
Tần Ý bước ra khỏi phòng tiệc ở lầu hai, dọc theo cầu thang xoắn ốc đi xuống dưới, liếc mắt liền thấy Kỷ Sơ Hạ và một gã đàn ông say khướt trong đại sảnh dưới lầu, dù cậu có đội mũ và đeo khẩu trang nhưng hắn tuyệt đối không nhìn lầm.
Khách sạn này cũng thuộc Tần thị, hôm nay tổng công ty mở tiệc khen thưởng nhân viên, thân là chủ tịch, Tần Ý lên sân khấu nói vài câu rồi rời đi. Không ngờ xuống dưới lầu lại chứng kiến cảnh Kỷ Sơ Hạ và một người nữa lôi kéo nhau chuẩn bị lên phòng.
Nhìn hai người thân mật cười nói vào thang máy, bấm nút lên tầng trên, đồng tử Tần Ý co rụt lại, ánh mắt trầm xuống.
“Đi tra xem hai người vừa đi qua vào phòng nào.” Sau khi thang máy khép lại, Tần Ý lạnh lùng ra lệnh cho trợ lý bên cạnh.
Chương Hướng Minh đặt một căn phòng cao cấp, vừa vào cửa liền khẩn cấp muốn ôm Kỷ Sơ Hạ về phía giường. Cậu đẩy gã ra, lấy một chai rượu nhập khẩu trên kệ xuống, cười nói: “Chương tiên sinh, lại uống với tôi hai ly nha?”
“Cậu còn chưa uống đủ hả?”
“Uống chút rượu trợ hứng mà.”
Kỷ Sơ Hạ mở nắp chai, lấy hai cái ly trong ngăn tủ ra. Trong lúc rót rượu, cậu lén pha thuốc ngủ vào một ly, nhẹ nhàng quơ quơ, thuốc bột nhanh chóng tan vào chất lỏng màu nâu không còn tung tích. Chương Hướng Minh đã say mơ mơ màng màng, căn bản không thấy rõ động tác của Kỷ Sơ Hạ, cậu đưa ly rượu qua gã liền trực tiếp uống cạn.
Kỷ Sơ Hạ cố ý kéo dài, trò chuyện câu được câu không với gã, rất nhanh thuốc ngủ có tác dụng, Chương Hướng Minh ngã xuống giường ngủ mê mang.
Kỷ Sơ Hạ đặt ly rượu xuống, gương mặt không hề có ý cười. Cậu dùng sức kéo tay áo của Chương Hướng Minh, lúc nhìn thấy hình xăm con rết màu đỏ chói mắt, cơn phẫn nộ xông lên gần như cắt đứt lý trí của cậu.
Nếu như trước đó còn không xác định chắc chắn, sợ nhận sai người, thì hiện tại cậu không còn chút nghi ngờ nào nữa. Tai nạn xe cộ năm đó xảy ra vào ban đêm, hung thủ mặc áo ngắn tay, ngoại trừ gương mặt dữ tợn, ký ức mà Kỷ Sơ Hạ khắc sâu nhất chính là trên cánh tay trái của gã có hình xăm con rết.
Cảnh tượng mẹ cậu ngã vào vũng máu bị chiếc xe cán qua một lần nữa không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu cậu. Cả người Kỷ Sơ Hạ phát run, cậu cắn chặt răng, đảo mắt nhìn khắp căn phòng, cuối cùng dùng sức dùng sức cầm cái đèn bàn bên tường đến. Không biết đèn bàn được làm bằng chất liệu gì mà rất nặng, cậu đứng bên cạnh Chương Hướng Minh, hai tay giơ cao, có một giọng nói điên cuồng kêu gào trong đầu cậu:
“Đập xuống đi, nện mạnh xuống đầu gã! Đập xuống mày liền báo được thù!”Kỷ Sơ Hạ không ngừng run rẩy, hai tay cầm đèn bàn giơ cao, bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, là tiếng chuông của Kỷ Thu Vũ, cậu đã cài đặt tiếng chuông đặc biệt dành riêng cho cô bé. Trong nháy mắt đó, cả người Kỷ Sơ Hạ như bị mất hết sức lực, cậu buông lỏng hai tay, đèn bàn rơi xuống thảm, cậu trượt ngồi xuống đất, bấm máy nghe điện thoại.
“Anh, hôm nay anh quay xong chưa?”
“Nhanh thôi, còn một lúc nữa, em nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai anh gọi điện thoại cho em.”
Sau khi trò chuyện vài câu, Kỷ Sơ Hạ cúp máy, cậu dùng sức lau mặt một phen. Giọng nói của Kỷ Thu Vũ đã kéo lý trí không thể khống chế của cậu lại. Nếu cậu chỉ có một mình, dù mất cái mạng cậu cũng không tiếc, nhưng em gái cậu vẫn chưa thành niên, sức khỏe lại không tốt cần phải có người chăm sóc, cậu không thể vì một gã khốn nạn mà lấy bản thân và em gái bồi thường.
Trước khi rời đi, Kỷ Sơ Hạ vẫn nhặt đèn bàn lên hung hăng đập vài phát lên vai Chương Hướng Minh. Đối phương say như chết, lại uống thêm thuốc ngủ nên gã chỉ lầu bầu hai tiếng rồi ngủ tiếp. Đặt đèn lại chỗ cũ, Kỷ Sơ Hạ đứng dậy nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa đã đụng ngay Tần Ý đang lạnh mặt ở hành lang, Kỷ Sơ Hạ bị hắn dùng sức nắm cổ tay lại, trông thấy vẻ mặt hoảng hốt của cậu, giọng nói của Tần Ý gần như lạnh muốn đông thành băng: “Cậu tới đây làm gì?”
“Không làm gì hết, buông ra.” Kỷ Sơ Hạ vừa hoảng sợ vừa rối loạn trong lòng, không đập chết Chương Hướng Minh làm cậu không cam lòng, căn bản không có tâm trạng dây dưa với Tần Ý.
“Vừa rồi cậu vào phòng với ai?! Cậu muốn làm gì?!” Tần Ý hơi cao giọng, siết tay cậu càng chặt hơn.
“Anh bị thần kinh hả? Tôi tới đây với ai, làm cái quái gì thì liên quan gì đến anh!” Kỷ Sơ Hạ đá lung tung về phía đùi hắn, thừa dịp Tần Ý hơi buông lỏng, cậu dùng sức gạt hắn ra rồi bỏ chạy.
Lúc Tần Ý đuổi đến nơi thì cửa thang máy đã khép lại, hắn tức giận mà không có chỗ xả ra, bèn hung hăng đá lên cánh cửa kim loại trước mặt một cái.