Một tuần sau ngày đăng ký kết hôn, Kỷ Sơ Hạ quay lại đoàn phim
Khê Hoa Ngạn. Vì tiết kiệm thời gian, cậu vẫn ở khách sạn gần đoàn làm phim như trước. Mỗi ngày gần tối, sau khi tan tầm Tần Ý đều đến khách sạn với cậu.
Mỗi ngày hai người đều không khoe khoang mà gặp nhau, Tần Ý cũng rất ít khi xuất hiện ở trường quay, Kỷ Sơ Hạ một lòng tập trung đóng phim. Từ sau khi đăng thông báo kết hôn, cậu không nói về chuyện này nữa, còn từ chối hết tất cả lời đề nghị phỏng vấn của phóng viên truyền thông, chỉ muốn bình tĩnh tâm trạng mà yên tâm đóng phim.
Ngày bộ phim chính thức hơ khô thẻ tre, Tần Ý vốn đã nói sẽ cùng cậu tham gia lễ đóng máy bỗng gọi điện tới, nói buổi tối hắn có việc không thể tham dự, sẽ đến đón cậu sau, còn dặn dò Kỷ Sơ Hạ uống rượu ít thôi.
“Tối nay anh có chuyện gì vậy?”
Kỷ Sơ Hạ chỉ thuận miệng hỏi, Tần Ý ở đầu dây bên kia lại im lặng trong chốc lát rồi mới trả lời cậu: “Dao Dao đã trở lại, anh đến sân bay đón nó.”
Kỷ Sơ Hạ: “…”
Thật ra nếu Tần Ý không đề cập đến, cậu gần như quên mất sự tồn tại của cô em gái này. Lúc trước Tần Dao đã gọi điện giải thích rõ đầu đuôi mọi chuyện, còn xin lỗi cậu, nhưng muốn nói Kỷ Sơ Hạ không có khúc mắc gì trong lòng thì không có khả năng. Nhưng cậu và Tần Ý đã kết hôn, cũng không cần phải tiếp tục rối rắm việc này trong lòng, cậu cũng không muốn vì bất cứ kẻ nào mà làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa cậu và Tần Ý.
“Anh cứ đi đi, xong công việc em sẽ gọi điện cho anh.”
“Ừ.”
Tần Ý âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, Kỷ Sơ Hạ nể mặt hắn, không mang thù là đủ lắm rồi. Hắn biết chuyện này là cái gai trong lòng cậu, nhưng người làm sai lại là em gái hắn, hắn có thể bắt cô xin lỗi, tự kiểm điểm rồi lại phải lấp liếm điều sai trái, cố tình người Tần Dao làm tổn thương lại là người mà hắn yêu nhất, đây mới là chuyện làm hắn mâu thuẫn và khó xử.
Trong bữa tiệc hơ khô thẻ tre, Kỷ Sơ Hạ vẫn uống hơi nhiều, cậu là nhân vật chính trong phim, bị người khác trái một ly phải một ly, không nhận ra là uống quá nhiều. Cuối cùng là trợ lý của cậu gọi điện thoại cho Tần Ý đến dẫn con ma men này về.
Trên đường về nhà, Kỷ Sơ Hạ đã ngủ mất. Sau khi về đến nhà, Tần Ý ôm cậu vào cửa. Tần Dao đang ngồi trên sô pha trong phòng khách trò chuyện với Tần Tranh và Kỷ Thu Vũ, thấy vậy cô đứng lên, không được tự nhiên cắn môi nhìn hai người.
Kỷ Thu Vũ nhìn thấy anh trai nhắm mắt dựa vào ngực Tần Ý, hơi lo lắng hỏi: “Anh của em bị sao vậy? Uống quá nhiều ạ?”
“Tham gia tiệc đóng máy nên anh của em uống hơi nhiều, không sao đâu, anh sẽ chăm sóc cậu ấy, em đừng lo lắng.”
Tần Ý ôm Kỷ Sơ Hạ lên lầu, Tần Dao theo bản năng đi theo sau. Lên đến tầng lầu, hắn dừng lại nói với cô: “Em cứ nói chuyện với A Tranh đi, cũng hơn một năm rồi hai đứa không gặp nhau. Sơ Hạ đang ngủ, có chuyện gì ngày mai lại nói.”
Tần Dao gật đầu, không dám hỏi nhiều lời.
Đặt Kỷ Sơ Hạ xuống giường, Tần Ý cầm khăn nóng vội đi đến lau mặt cho cậu. Kỷ Sơ Hạ mơ mơ màng màng lên tiếng, sau đó cầm tay hắn mở mắt ra.
“Sao lại uống nhiều như vậy?”
Cậu kề sát gương mặt vào tay hắn cọ cọ, hàm hồ nói: “Đau đầu.”
“Uống nhiều như vậy, không đau đầu mới kỳ quái. Không phải anh đã nói em uống ít rồi sao? Người khác mời rượu là em không từ chối hả?”
Hắn nhịn không quở trách, Kỷ Sơ Hạ nheo mắt lại cười nói: “Rốt cuộc bộ phim cũng hơ khô thẻ tre, em vui vẻ mà.”
“Vui cũng không được uống nhiều như vậy.”
“Được rồi, em biết rồi, sao anh nói nhiều quá vậy? Giống hệt như ông già, em cũng không phải là em trai hay em gái của anh, sao cái gì anh cũng quản vậy?!”
Tần Ý nghe Kỷ Sơ Hạ oán giận, trong lòng hơi khó chịu, quả nhiên Tần Dao đột nhiên trở về làm cậu không thoải mái trong lòng.
Hắn giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc Kỷ Sơ Hạ, ôn hòa nhắc nhở: “Đi rửa mặt rồi ngủ tiếp, ngủ một giấc, sáng mai dậy sẽ hết đau đầu.”
Tần Ý nói xong chống người dậy muốn kéo người lên, bỗng nhiên cậu duỗi tay ôm lấy eo hắn.
Tần Ý bật cười: “Còn làm nũng hả?”
Kỷ Sơ Hạ nhìn hắn, đôi mắt đã thanh tỉnh không ít, nghiêm túc nói: “Em không khó chịu.”
Hắn hơi sửng sốt, cậu nhỏ giọng thì thầm bên tai hắn, giọng nói hơi buồn bực: “Tần Dao là em của anh, đây là nhà của cô ấy, sao em có thể không cho cô ấy về nhà, em chỉ là… Thấy Tần Dao thì không biết nên nói gì mới tốt.”
Nếu Tần Dao là người không có quan hệ gì với cậu thì cậu cũng không cần phải để ý đến, nhưng cố tình cô lại là em gái của Tần Ý. Vậy nên vừa rồi cậu mới giả vờ ngủ, chịu mất thể diện để Tần Ý ôm vào nhà, cũng vì tránh gặp mặt lại khó xử với Tần Dao.
“Không sao đâu, Sơ Hạ, anh hiểu mà. Là anh không tốt, Dao Dao cũng không ở lại đây lâu. Sau khi hôn lễ của chúng ta kết thúc, nó sẽ quay về bên kia tiếp tục đi học. Em không cần phải khó xử.”
“Em là sợ anh khó xử đó.” Dường như men say của Kỷ Sơ Hạ đã giảm bớt đi rất nhiều, cậu dựa vào ngực Tần Ý nói chuyện, thật thích tư thế như vậy.
“Chuyện trước kia anh cũng có sai, em không cần phải suy nghĩ cho anh.”
Cậu khẽ nở nụ cười: “Anh đã xin lỗi em rất nhiều lần, em lại không trách anh. Thôi, em là đàn ông con trai, phải rộng lượng, không so đo với em gái anh.”
“Cám ơn em.” Tần Ý ôm cậu, hôn lên hai mắt, chóp mũi, cuối cùng dừng lại trên đôi môi, xâm nhập vào mà dây dưa.
Lúc ngừng lại thở dốc, Kỷ Sơ Hạ nhẹ giọng nói tiếp: “Sau này không cần xin lỗi nữa, cũng không được nói cám ơn, em càng muốn nghe anh nói yêu em.”
“Anh yêu em.”
“Ừm, em cũng yêu anh.”
Sáng hôm sau, Kỷ Sơ Hạ thức dậy hơi trễ. Cậu rửa mặt thay quần áo rồi xuống lầu, những người khác đã ngồi vào bàn, chỉ chờ một mình cậu.
Cậu đi đến ngồi cạnh Tần Ý, Tần Dao nhìn cậu muốn nói lại thôi. Lúc tầm mắt cậu chuyển qua, cô lại có vẻ chột dạ mà rũ mắt. Kỷ Sơ Hạ lười nghĩ nhiều, nhận bánh mì nướng Tần Ý đưa rồi yên tĩnh ăn.
Tần Tranh là người đầu tiên buông bát, nói ra ngoài chơi với bạn. Kỷ Sơ Hạ định về phòng ngủ bù một giấc, khoảng thời gian này cậu đi sớm về khuya đóng phim, thật sự rất thiếu ngủ.
Nhưng trước khi ngủ phải cho Cục Bông ăn trước đã, thời tiết rất đẹp, Cục Bông lười biếng nằm phơi nắng ngoài cửa sổ sát đất. Kỷ Sơ Hạ lấy thức ăn cho nó rồi ngồi xổm xuống vuốt ve nhóc con.
“Chị dâu, em có thể nói vài câu không?”
Kỷ Sơ Hạ đứng lên, nhìn gương mặt dường như đã thành thục không ít của Tần Dao, khẽ thở dài một tiếng, đề nghị cô: “Cậu vẫn gọi tên tôi đi, gọi chị dâu nghe thật kỳ quái.”
“Ừm… Chuyện trước kia, tôi muốn trịnh trọng xin lỗi cậu một lần nữa, thật xin lỗi cậu.”
“Thôi, đều đã qua.”
Trò chuyện được vài câu, có lẽ Tần Dao cũng cảm thấy không được tự nhiên nên tìm cớ rời đi. Tần Ý đi đến hỏi Kỷ Sơ Hạ: “Hai người nói chuyện gì vậy?”
“Anh yên tâm, tối qua em đã đáp ứng anh thì sẽ không đổi ý, em thật sự không để ý nữa.”
“Không cần miễn cưỡng bản thân.”
“Không đâu.”
Tần Ý gật đầu nói: “Hôm nay em muốn đi đâu?”
Hiếm khi cuối tuần mà hắn không bận công việc, cậu cũng đã quay phim xong, Kỷ Sơ Hạ nghĩ nghĩ rồi trả lời: “Ngủ một lúc trước đã, tối nay em đi câu cá với anh nha?”
Sau khi ở bên nhau, cậu phát hiện sở thích của Tần Ý rất giống mấy ông già, tuy rõ ràng hắn chỉ mới hơn ba mươi. Có lẽ cậu bị hắn làm ảnh hưởng, dù ngồi một chỗ câu cá không cử động suốt mấy tiếng đồng hồ, chỉ cần ở bên cạnh Tần Ý là cậu không biết buồn chán là gì.
Hắn nhắc nhở Kỷ Sơ Hạ: “Em không cần chiều theo ý anh, anh càng muốn em có thể vui vẻ.”
“Em chỉ là muốn ở bên anh.”
Kỷ Sơ Hạ nói như vậy, Tần Ý hoàn toàn không còn cách nào khác, khóe miệng hắn nhếch lên: “Được rồi, tối nay anh và em sẽ đi xem phim.”