Sơ Hạ Trong Tôi

Chương 7

Sáng sớm hôm sau, Kỷ Sơ Hạ nhận được điện thoại của bệnh viện, nói đã tìm được trái tim thích hợp cho Kỷ Thu Vũ, bảo bọn họ nhanh chóng đến bệnh viện.

Hai mắt Kỷ Sơ Hạ lập tức đỏ lên, Kỷ Thu Vũ đang chuẩn bị bữa sáng lo lắng nhìn cậu: “Anh… Anh sao vậy?”

Kỷ Sơ Hạ cám ơn xong cúp điện thoại, cười cười vỗ đầu cô em: “Chuyện tốt, bác sĩ nói đã tìm được trái tim thích hợp với em, hai ngày nữa là có thể làm phẫu thuật, bảo chúng ta nhanh chóng đến bệnh viện.”

Kỷ Thu Vũ không thể tin che miệng, vừa khóc vừa cười, trên gương mặt tái nhợt hiếm khi thấy một tia đỏ hồng.

Sau khi ăn sáng, Kỷ Sơ Hạ dẫn em gái kích động chạy đến bệnh viện, gặp được bác sĩ điều trị của Kỷ Thu Vũ, đối phương cũng rất kích động. Dù sao ông cũng đã trị bệnh cho Kỷ Thu Vũ nhiều năm như vậy, xem như nhìn cô bé lớn lên, nay cô bé có được cơ hội tiếp tục sống, quả thật khiến mọi người vui mừng.

“Người hiến tặng là một thiếu niên xấp xỉ Tiểu Vũ, thật đáng tiếc, cậu ta bị tai nạn xe cộ nên bị chết não, người nhà đã ký giấy đồng ý hiến tặng, chiều mai làm phẫu thuật, chúng ta phải nhanh chóng chuẩn bị.”

Vì kích động mà gương mặt của Kỷ Sơ Hạ đỏ lên, nghe bác sĩ nói ngày mai có thể phẫu thuật, cậu hưng phấn siết chặt nắm tay, sau đó hơi suy nghĩ rồi nói: “Vậy, chi phí phẫu thuật là bao nhiêu ạ?”

“Ít nhất năm mươi vạn, dù chú đã giúp bọn cháu xin quỹ cứu trợ giảm bớt một phần, nhưng cũng phải chuẩn bị ba, bốn chục vạn, cộng thêm chi phí điều trị sau khi phẫu thuật, phỏng chừng cũng phải một trăm vạn.”

Nhìn gương mặt khó xử của Kỷ Sơ Hạ, bác sĩ vỗ vỗ vai cậu an ủi: “Chú sẽ giúp cháu xin nộp tiền trễ vài ngày, nhưng cháu phải chuẩn bị trước.

“Cháu biết, cám ơn bác sĩ, cháu sẽ nghĩ cách.”

Vui sướng trong lòng Kỷ Sơ Hạ phai nhạt đi một ít, nếu là một năm trước, cậu không đến mức không có số tiền này, nhưng hiện tại tất cả tiền tiết kiệm đều trả nợ cho lão cha cờ bạc, mấy tháng nay không có công việc, miệng ăn núi lở, quả thật cậu không còn dư bao nhiêu tiền. Chi phí phẫu thuật một trăm vạn tựa như một ngọn núi lớn đè trên người cậu, làm cậu muốn không thở nổi.

Kỷ Thu Vũ đã được sắp xếp nằm viện, lúc Kỷ Sơ Hạ quay lại phòng bệnh, cô bé đang an tĩnh dựa vào đầu giường đọc sách, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên gương mặt nghiêng của cô, tăng thêm vài phần sức sống.

Kỷ Sơ Hạ đi đến, ngồi xuống bên giường cầm tay cô, Kỷ Thu Vũ nghi hoặc nhìn cậu: “Có chuyện gì sao anh?”

Cậu cười trả lời: “Không có chuyện gì, bác sĩ nói lát nữa sẽ kiểm tra em trước, em đừng lo lắng.”

Cô bé ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, em không sợ.”

Cậu thoải mái nói đùa với cô một lúc, hoàn toàn giấu diếm lo lắng trong lòng.

Lúc Kỷ Thu Vũ đi làm kiểm tra, Kỷ Sơ Hạ gọi vài cuộc điện thoại, bạn bè có thể mượn tiền đều hỏi một vòng, nhưng cậu mở miệng là mượn năm mươi vạn, đúng là làm người khác khó xử. Kết quả vẫn không thu hoạch được gì như trước.

Ngược lại Đặng Thiên Nghiệp có thể cho cậu mượn mười vạn, Kỷ Sơ Hạ ngẫm lại vẫn là thôi. Cậu biết đối phương cũng không có nhiều tiền, hai năm trước quay mấy bộ phim do hắn tự làm đạo diễn, kết quả mất hết vốn liếng. Trong nhà hắn, trên thì có mẹ già trên tám mươi, dưới thì còn có hai đứa nhỏ há miệng đòi ăn, cũng không thoải mái gì so với cậu. Huống chi, mười vạn căn bản không đủ.

Lật xem danh bạ điện thoại, Kỷ Sơ Hạ muốn nhìn xem còn ai có thể mượn nữa không, lúc tầm mắt cậu nhìn thấy một cái tên thì dừng lại.

Những câu nói của Lý Khâu Cần tối qua không khống chế mà vọng lại trong đầu cậu, cậu biết chuyện này là điên rồ, nhưng nếu thật sự đã đến tình trạng này, cái gọi là danh dự còn có ý nghĩa gì nữa?

Điện thoại vừa reo một tiếng đầu dây bên kia đã nhanh chóng bắt máy, tiếng cười của Lý Khâu Cần chui vào tai cậu: “Nhanh như vậy đã suy nghĩ thông suốt?”

Kỷ Sơ Hạ im lặng vài giây, sau đó mới chậm chạp nói: “Tôi muốn năm mươi vạn, ngay ngày mai.”

“Mới mở miệng liền muốn bán mình năm mươi vạn? Cậu cũng quá tự tin.”

Lý Khâu Cần cười hì hì trêu chọc, hoặc có thể nói là châm chọc, sau đó hắn nói gì đó với người bên cạnh rồi mới trả lời Kỷ Sơ Hạ: “Ngụy tổng đồng ý, cậu là tiểu thịt tươi đang hot có giá trị này, chỉ cần cậu làm cục trưởng Lương vui vẻ, tiền chỉ là chút lòng thành mà thôi.”

Lý Khâu Cần nói giờ giấc và địa điểm gặp mặt tối nay cho cậu biết, Kỷ Sơ Hạ ngơ ngơ ngác ngác nghe, mãi đến khi điện thoại đã cúp, cậu mới có cảm giác như máu toàn thân bị đông cứng lại, cậu kiên trì nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn đi tới bước đường này.

Nơi kim chủ của Lý Khâu Cần mời khách là một resort dành cho hội viên ở ngoại ô. Trời gần tối, Lý Khâu Cần lái xe đến bệnh viện đón Kỷ Sơ Hạ, dẫn cậu đi mua quần áo trước rời mới đi đến đó.

Toàn bộ quá trình, Kỷ Sơ Hạ không nói một lời, Lý Khâu Cần chỉ lo nói đùa, dù cậu hoàn toàn không để ý, hắn vẫn tươi cười đặc biệt khoan khoái.

Khu resort này dựa núi gần sông, vừa đến liền có người dẫn bọn họ vào một gian phòng đối diện với hồ nước. Sau khi vào cửa, Lý Khâu Cần đang vênh váo đắc ý lập tức trở mặt như con cừu non hiền lành ngoan ngoãn, bước nhanh đến bên cạnh một người đàn ông trung niên hói đầu bụng bự, khom lưng xuống, hai tay khoác lên vai gã kia, ỏn ẻn nói: “Ngụy tổng, thật ngại quá, chúng em đến trễ.”

Ngụy tổng cười vuốt ve gương mặt Lý Khâu Cần một phen, Lý Khâu Cần kéo Kỷ Sơ Hạ vẻ mặt không có cảm xúc gì từ phía sau lưng tới, giới thiệu với ông ta: “Ngụy tổng, đây là Kỷ Sơ Hạ.”

Lý Khâu Cần nói xong khẽ đẩy thắt lưng Kỷ Sơ Hạ, cậu miễn cưỡng cười nói: “Chào… Ngụy tổng.”

Ngụy tổng quét mắt đánh giá Kỷ Sơ Hạ từ trên xuống dưới, rõ ràng rất vừa lòng, lập tức mặt mày hớn hở đứng lên ôm vai cậu, sau đó dẫn cậu đang không biết phải làm gì đi đến bên cạnh một người đàn ông trung niên ăn mặt chỉnh tề, nháy mắt ra hiệu: “Cục trưởng Lương, để Tiểu Kỷ uống rượu với ngài nha?”

Sau khi bị ấn ngồi ghế, cả người Kỷ Sơ Hạ cứng ngắt. Tuy cậu đã bước vào xã hội từ rất nhỏ, trường hợp này cũng thấy nhiều, trước đây cậu có thể thành thạo ứng phó cho qua chuyện, là vì cậu không có tâm tư này. Nhưng lần này lại khác, cậu chính là bán mình lấy tiền mới đến, hơn nữa cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi chuyện tới trước mắt, sâu trong đáy lòng cậu vẫn bài xích nó, thậm chí không biết phải làm sao.

Ngoại trừ Ngụy tổng, cục trưởng Lương, trong phòng còn có bảy, tám người cả nam lẫn nữ, có mấy người thoạt nhìn cũng là quan chức nhà nước, còn lại đều là những người hầu rượu như cậu.

Bỗng nhiên có một người bước vào, đa số người đang ngồi ở đây đều đứng lên, Ngụy tổng cũng bước lên nghênh đón, vẻ mặt rất nhiệt tình và nịnh nọt: “Chủ tịch Tần, mời đến bên này!”

Lúc nhận ra người đến chính là ông chủ của Tần thị, Kỷ Sơ Hạ nhịn không được thầm than bản thân đúng là xui xẻo, mà lúc Tần Ý đảo mắt qua cậu, hắn chỉ thoáng dừng lại rồi lập tức dời đi.

__________

Chương sau ngược em nó, thắp nến.
Bình Luận (0)
Comment