Sơ Hiểu trên đường liền dựa vào trí nhớ của mình nhanh chóng mua một chút đồ dùng hàng ngày cùng nguyên liệu nấu ăn, nhìn thấy có cửa hàng bán nguyên liệu may mặc liền nghĩ đến Mộ Niên trên người đơn bạc một thân xiêm y cũ rách, trong lòng đau đau liền đi vào xem, cuối cùng mua một vài vải vóc có màu sắc khác nhau, một cái khăn che mặt cùng một thân y phục thanh nhã.
Dọc theo đường đi cũng rất thuận lợi, gặp mấy người hàng xóm còn chào hỏi, bọn họ đã biết chuyện Sơ Hiểu cưới phu, khi nàng (SH) muốn các nàng (Hàng xóm) lúc nàng không có hỗ trợ chiếu cố hắn một chút, các nàng cũng không kinh ngạc, chẳng qua là mập mờ cười cười đáp ứng.
Sơ Hiểu bước nhanh, hơn nữa trong lòng lại nhớ Mộ Niên, cũng không lâu lắm vội vã hướng trở về.
Nhẹ nhàng gõ cửa: “Mộ Niên ~” Chốc lát liền nghe tiếng bước chân vội vã nhích lại gần.
Mộ Niên mở cửa liền đưa tay muốn giúp nàng xách vật trong tay, nàng không dấu vết né tránh, liền đi vào nói: “Đóng kỹ cửa lại...”
Nghe thấy tiếng đóng cửa từ sau lưng, đem một vài đồ đặt lên bàn, lại đem quần áo bỏ vào nội thất [1], không đợi Mộ Niên theo tới liền đi ra ngoài.
[1] Thật xin lỗi, từ này mình không biết dịch như thế nào.
Mộ Niên ngẩn người, trong lòng có chút ủy khuất: Thê chủ không để cho mình hỗ trợ mang đồ, còn một mình đem thứ gì đó bỏ vào trong nội thất, là đề phòng mình sao... Quả nhiên, vô luận mình tới nơi nào cũng sẽ không được người chào đón a...
Thấy Mộ Niên còn ngây ngốc đứng ở nơi đó, Sơ Hiểu trong mắt lóe lên một nụ cười, nhẹ nhàng hướng hắn đi tới.
Lại thấy vẻ mặt Mộ Niên tựa hồ có từng điểm cô đơn, Sơ Hiểu ngẩn người, hỏi: “Làm sao vậy, hôm nay có người tới sao?”
Hắn cúi đầu, trong mắt mất đi ánh sáng vốn có, bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy chỗ dưới đầu.
Sơ Hiểu gặp bộ dạng này cho là có người hàng xóm nào đối với hắn nói cái gì ác ngôn ác ngữ, trong lòng có chút gấp gáp, vốn định hỏi hắn thêm mấy câu.
“Cộc cộc cộc...” Cửa bị gõ.
Hắn tránh thoát ánh mắt tìm kiếm của Sơ Hiểu chạy đi mở cửa.
Sơ Hiểu coi như là vừa kết hôn, hàng xóm chung quanh đã sớm nghe được tin tức, sáng sớm nay có không ít hàng xóm viếng thăm, đối với bọn họ chúc mừng hoặc là đưa tới một chút vật nhỏ, cho nên cũng không có hỏi thăm liền đem cửa mở ra.
Sơ Hiểu nghiêng đầu một chút, nhíu nhíu mi, nguyên lai là Y Cẩm.
Y Cẩm bình tĩnh đánh giá Mộ Niên một phen, đối với nàng cười một cái, nói: “Đây là muội phu sao ~~” Còn giống như xấu hổ nháy nháy đôi mắt hẹp dài về phía Sơ Hiểu, một bộ mập mờ bộ dáng.
“Ta, ta đi nấu cơm...” Mộ Niên cũng không ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói. Không đợi Sơ Hiểu trả lời liền hướng phòng bếp chạy đi.
Sơ Hiểu nhìn hắn chạy vào phòng bếp, khẽ cau mày, tùy ý ngồi ở trên một thanh ghế trúc, chẳng qua là dương dương tự đắc dùng cằm hướng Y Cẩm gật gật. “Hoan nghênh.”
“Ha ~” Y Cẩm bộ dáng như thường, nhẹ nhàng đóng cửa lại, kéo một cái ghế tre ngồi ở bên cạnh nàng. “Tân hôn cảm giác như thế nào?”
Nơi này vốn không có nhiều thành thị, việc cưới xin là chuyện có thể diện, mọi người phần lớn chẳng qua là nói cho hàng xóm một tiếng liền thôi. Cho nên mọi người cũng không kỳ quái hay không có chút gấp gáp.
“Hừ?” Sơ Hiểu cũng không nói chuyện, chẳng qua là tựa phi tiếu nhìn nàng.
Y Cẩm tựa hồ có chút trống rỗng:“Ngươi hiểu được... Ta chỉ là hảo tâm a...... “ Người khác không biết, nhưng nàng biết bản chất Sơ Hiểu chính là một con hổ biết cười a. “Huống chi... Ta cũng không nghĩ tới ngươi thật sự không có cự tuyệt......”
Nàng biết Sơ Hiểu nhìn như ôn hòa, nhưng nếu đụng vào điểm mấu chốt của nàng, nàng cũng tuyệt không khuất phục.
Thấy thần sắc Sơ Hiểu nhàn nhạt, tựa hồ không có ý tứ trách tội, nàng dừng một chút liền mở miệng: “Như vậy...”
Y Cẩm sắc mặt biến chuyển nghiêm túc lên, thanh âm trầm thấp, khó có được bộ dạng nghiêm chỉnh: “Ngươi, là nghiêm túc?”
Nàng (YC) nhớ được nàng (SH) đã nói, nàng nhất định chỉ cưới phu là người trung ý của mình, cứ như vậy sống bình thường. Nàng (YC) hiểu nàng (SH), nhưng mắt thấy nàng đã đến mười bảy, nàng (YC) cũng vì nàng (SH) gấp gáp, nghe nha công trình lên hàng mới, lúc này mới nghĩ đến cái biện pháp này để nhắc nhở nàng (SH). Ai ngờ nàng (SH) thế nhưng thật......
“Ừ.” Sơ Hiểu khẽ mỉm cười, nhìn về phía trước.
Y Cẩm ánh mắt sáng quắc: “Cho dù hắn thân phận thấp kém, tướng mạo bình thường, thân thể suy nhược, không nhất định có thể thuận lợi vì ngươi sinh một đứa con gái, thậm chí trên chân có tàn tật, trên người lưng đeo mệnh khắc cha có thể còn khắc vợ?” Y Cẩm vì nàng điều tra rõ ràng.
“Ừ.” Không chút do dự, Sơ Hiểu nghiêng mặt, ánh mắt còn mang theo một tia nụ cười, “Những thứ kia chẳng qua là lời nói vô căn cứ......”
Y Cẩm làm ra vẻ mặt đáng tiếc: “Ta đây đang nhắc nhở ngươi nha......” Có tin hay không quyết định bởi ngươi.
Nàng chẳng qua là mỉm cười trầm mặc, một hồi lâu Y Cẩm mới nghe thấy một tiếng nhạt, “Đa tạ ngươi......”
“Không cần cám ơn ta,“ Y Cẩm nghiêm túc nói với nàng, “Đã như vậy, ngươi cũng nhất định phải hảo hảo đối tốt với người ta, sau này không thể bởi vì... này chút ít ghét bỏ hắn......”
“Dĩ nhiên.” Nàng cười khẽ, nghĩ đến Y Cẩm cái cổ nhân bằng hữu này lại không chê Mộ Niên, còn vì hắn lo lắng, liền cảm giác trong lòng ấm áp dễ chịu.
“A...” Bộ dạng Y Cẩm như trong dự liệu, “Ta liền biết.” Vỗ vỗ bả vai Sơ Hiểu, thần sắc làm như rất vui mừng.
Thấy Y Cẩm như vậy, Sơ Hiểu buồn cười, nghiêng mắt nhìn nàng một cái, làm sao có cảm giác bội dáng Y Cẩm bộ còn cao hứng hơn cả nàng.
Hai người rãnh rỗi hàn huyên một hồi, Y Cẩm có chút ngượng ngùng nói với nàng: “... Sơ Hiểu a... Hôm nay thật phí công vô ích, tới thăm ngươi một chút...... Tỷ phu ngươi đang ở nhà chờ ta...”
Sơ Hiểu ngẩn người, tựa phi tiếu nói: “Tốt, vậy thì không lưu ngươi ăn cơm.” Y Cẩm cùng phu lang nàng Lê Lạc từ nhỏ là thanh mai trúc mã, đến bây giờ tình cảm vẫn rất tốt, thường một bộ dạng anh anh em em, kích thích thật sâu nhân sĩ chưa lập gia đình trong quan phủ. Quan phủ khi có sự vụ bận không qua nổi, Lê Lạc còn có thể vì bọn nàng tiện thể làm chút ít đồ ăn, nói tóm lại là một người rất tốt.
Đứng lên, tiễn nàng đến cửa.
Y Cẩm vừa cười vừa nói với nàng: “Trở về đi thôi ~ đúng, nếu mình nhớ không sai thì nên nhanh về làm án thôi ~” Cước bộ liền nhanh về phía gian hàng bán bánh quế ven đường đi tới......
Mộ Niên nghe thấy tiếng đóng cửa, động tác dừng lại, vừa khôi phục như thường.
Chốc lát bên tai truyền đến tiếng nói ấm áp: “Mộ Niên, rốt cuộc tại sao?” Nghiêng đầu liền nhìn thấy nàng hơi nhíu lông mày cùng lóe lên ánh mắt lo lắng.
“Không có gì.” Hắn quay đầu lại đem rau cỏ bỏ vào trong nồi, tiếng nói có chút ỉu xìu.
“......” Sơ Hiểu trước kia cũng chưa có gặp phải tình huống như thế này, nhất thời có chút buồn bực.
Tiến lên, khéo léo nhận lấy vật trong tay hắn, thuần thục đảo qua đảo lại: “Ngươi trước hết ngồi một lát, xong ngay đây......”
Mộ Niên khéo léo lui về phía sau, nàng khẽ ngạc nhiên khi thấy hắn lại không có từ chối, âm thầm phỏng đoán nguyên nhân tâm tình của hắn không tốt.
Mộ Niên đứng ở sau lưng nàng, nhìn nàng bóng dáng bận rộn, có chút lộ ra vẻ không yên lòng.
...... Cuộc sống như thế trôi qua, nghĩ cũng không dám nghĩ......
...... Mà bây giờ mình, thế nhưng......
...... Có phải hay không, ta quá đã quá khắt khe......