*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đêm đó, Cảnh Dật phong trần mệt mỏi cưỡi khoái mã từ ngoại thành trở về, trong tay lại xách thêm vài túi giấy. Kiều Sơ Huân làm bữa tối cho Cảnh Dật và Y Thanh Vũ xong, vẫn đang đợi trong thư phòng của nha môn. Mở túi giấy ra nhìn, bên trong cả hai túi giấy đựng cặn thuốc đều có lăng tiêu, còn một túi vẫn chưa sắc thì có thể nhìn ra hùng hoàng, khinh phấn và lăng tiêu.
Căn cứ vào điều này thì gần như có thể khẳng định chắc chắn rằng Sơ An Đường này quả thật ngấm ngầm làm chuyện hại người.
Y Thanh Vũ đắc ý múc một muôi tổ yến chưng cách thủy, híp mắt nhìn Kiều Sơ Huân, đột nhiên nảy sinh ý nghĩ bất chợt: "Kiều tiểu thư, ngươi có tỷ muội hay không?"
Kiều Sơ Huân vừa mới bưng một chén tổ yến cách thủy từ trong khay ra, đưa đến bên cạnh Cảnh Dật, nghe vậy thì lộ ra một nụ cười yếu ớt, nhẹ giọng nói: "Có một người, nhưng mà là muội muội khác mẹ, năm nay vừa tròn mười lăm."
Y Thanh Vũ thỏa mãn nuốt nước canh trong miệng xuống, chép chép miệng, hơi thất vọng: "Muội muội khác mẹ sao!" Vậy chẳng phải là ngoại hình sẽ không giống lắm, tính tình cũng chưa chắc đã tốt như thế sao...
Cảnh Dật lạnh lùng liếc hắn một cái, mở nắp chung ra, nhận lấy cái thìa từ trong tay Kiều Sơ Huân. Chỉ nhìn qua màu sắc đã biết đây là một chén yến trắng thượng phẩm, trên mặt điểm xuyết mấy viên câu kỷ tử và hoa quế vàng nhạt, không chỉ có công dụng thanh nhuận bổ dưỡng cho sức khỏe mà còn khiến người ta vừa nhìn đã thoải mái vui vẻ, càng muốn ăn nhiều hơn. Bởi vì mang ý vị đạp tuyết ngắm hoa giữa tiết đầu xuân, cho nên có nơi gọi món "yến chưng hoa quế câu kỷ tử" này là "tuyết đầu mùa đón xuân".
Cầm lấy thìa múc một muỗng cho vào trong miệng, yến chưng vừa lửa, sền sệt lại mịn màng, mùi vị thơm mát ngọt lành, nuốt vào bụng lại cảm thấy cả người đều ấm áp, cổ họng thanh nhuận, quả nhiên là một món bổ dưỡng thượng đẳng trong ngày đông. Cảnh Dật ăn mấy thìa, nhìn cái khay trên bàn, giọng nói cũng hơi lạnh nhạt: "Ngươi nghèo tới nỗi thêm một chén tổ yến nữa cũng không có mà bưng ra?" Không phải là hắn bóc lột tiểu tử kia, mà cái loại tổ yến này, Y Thanh Vũ có bưng ra thêm mười tám chén hắn cũng chẳng ngạc nhiên.
Y Thanh Vũ giơ hai tay lên kêu oan: "Không phải! Lúc đầu ta không biết Tiểu Hầu gia sẽ đến, cho nên chỉ dặn dò Vương bá chuẩn bị hai chén."
Đâu phải là hắn keo kiệt! Bình thường muốn làm yến trắng thượng hạng đều phải ngâm trước cả buổi, thời gian ngắn sẽ không làm kịp. Sau đó Kiều Sơ Huân giúp làm bữa tối, hai chén tổ yến này cũng là do tự tay nàng chưng. Vốn dĩ hai chén tổ yến này đều là của hắn, đây là sợ Tiểu Hầu gia không vừa ý việc mình thừa dịp hắn không ở đây mà sai khiến tiểu mỹ nhân cho nên mới vội vàng cho bưng một phần ra ngoài trước, hơn nữa khi đó Cảnh Dật còn chưa quay trở lại, hắn cũng khiêm nhường đưa tới, nhưng nói thế nào Kiều Sơ Huân cũng không chịu ăn, cho nên hắn cũng không miễn cưỡng ép buộc.
Cảnh Dật hừ một tiếng, không nói gì nữa, xoay mặt nhìn về phía Kiều Sơ Huân ở bên cạnh: "Đang đọc gì thế?"
Kiều Sơ Huân vội vàng ngẩng đầu lên, thấy Cảnh Dật đang nhìn chằm chằm quyển sách trong tay mình thì vội vàng khép lại để hắn tiện nhìn bìa sách: "Vừa rồi ở đây không có chuyện gì làm, Y đại nhân mới tìm cho ta quyển sách để đọc cho đỡ buồn."
Cảnh Dật nhìn bìa sách, là Thiên Kim Phương của Tôn Tư Mạc, không khỏi nhướng mày lên: "Thích đọc loại này sao?"
Kiều Sơ Huân cong cong khóe môi: "Đã lâu không đọc, có vài thứ đã thấy xa lạ."
Cảnh Dật nhìn bìa quyển sách màu đen như có điều nghĩ ngợi, nói: "Trong phòng hơi tối, khoan hãy đọc, sẽ làm hại mắt."
Kiều Sơ Huân ngồi ở chỗ cách xa bàn sách nhất, vì vậy quả thật không thể sáng sủa được như ở chỗ Y Thanh Vũ đang ngồi, mặc dù vẫn có thể nhìn rõ chữ trên sách nhưng ngồi lâu vẫn dễ khiến hai mắt mệt mỏi. Y Thanh Vũ nghe nói vậy thì hơi giật mình nhìn Cảnh Dật, chuyện nhỏ nhặt như thế ngay cả hắn cũng không nghĩ tới, không ngờ Tiểu Hầu gia bình thường có vẻ hờ hững như thế mà đối với nữ tử mình thích lại thật sự tỉ mỉ săn sóc tới mức đó!
Kiều Sơ Huân ngoan ngoãn gật đầu, đứng dậy đặt sách lên trên bàn, nói cám ơn Y Thanh Vũ. Ăn xong tổ yến, Cảnh Dật lại nói với Y Thanh Vũ một hồi về chuyện niêm phong dược đường, truy bắt các nghi phạm có liên quan, ước chừng gần nửa canh giờ sau mới đứng dậy cáo từ.
Cảnh Dật cưỡi ngựa, để cho Kiều Sơ Huân ngồi nghiêng như lần trước, thong dong trở về nhà.
Hiện giờ đã khuya lắm rồi. Người đi lại trên đường không nhiều, trời đen thui, không thấy chút ánh trăng nào. Ban đêm gió lạnh thấu xương, không giống với phương bắc, gió lạnh còn mang theo hơi ẩm như muốn thấu buốt tận xương. Cảnh Dật dùng áo choàng bọc kín người nàng lại, hỏi: "Có lạnh không?"
Ngựa đã đi được một đoạn ngắn, bước chân thong dong, đường trong thành cũng bằng phẳng. Bình thường giờ này Kiều Sơ Huân đã ngủ lâu rồi, hơn nữa cả ngày hôm nay đều đi lại bên ngoài, thật sự đã rất mệt, bây giờ được Cảnh Dật đỡ vào lòng, phía sau là lồng ngực ấm áp, nàng khép mắt lại muốn ngủ: "Ừ..."
Cảnh Dật nghe tiếng trả lời loáng thoáng vẻ nũng nịu của nàng thì trong lòng lại càng mềm hơn, cúi đầu kề sát mặt nàng, ngựa hơi xóc nảy, môi hắn nhẹ nhàng cọ xát gương mặt nhuốm hơi lạnh của nàng.
Kiều Sơ Huân buồn ngủ mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy trên mặt hơi ngưa ngứa, hai cánh tay đều bị Cảnh Dật vòng lấy không nhúc nhích được, chỉ rụt cổ lại rồi cọ cọ, còn cho rằng mình đang cọ vào gối.
Nhuyễn ngọc ôn hương ở trong ngực lại tự động dâng lên, Cảnh Dật hít sâu một hơi, vươn đầu lưỡi ra khẽ liếm gò má trắng nõn của nàng, lại từ gò má dịu dàng hôn đến vành tai, sợ đánh thức nàng thì sẽ lại kết thúc không vui cho nên cũng không dám làm càn quá mức, chỉ hôn nhè nhẹ một lúc, người trong lòng càng ngủ ngon giấc hơn, hắn lại bị chọc cho trong người khó nhịn, lửa nóng càng lúc càng dâng trào.
Đến cửa phủ, Cảnh Dật cũng không gõ cửa mà ôm người xuống ngựa phi thân qua tường, đưa thẳng vào phòng. Cũng may Tiểu Đào Nhi vẫn giữ cửa không dám ngủ, Cảnh Dật ôm người nhẹ nhàng đặt lên giường, dặn dò Tiểu Đào Nhi giúp nàng thay y phục, lại quay người đi ra ngoài cửa, dắt ngựa vào trong sân.
...
Ngày hôm sau, Sơ An Đường bị quan phủ niêm phong, mở phiên xét xử ngay trong ngày, nhân chứng vật chứng đều có, tên đại phu họ Tiếu kia đúng là nhát gan, vừa bị áp giải lên đã khai hết toàn bộ mọi chuyện, kể cả vị nam tử trung niên mà Cảnh Dật và Kiều Sơ Huân từng gặp trước đó, cùng với mấy tên dược đồng phụ trách bốc thuốc bán thuốc trong dược đường, tất cả đều bị nhốt vào đại lao.
Đáng lẽ mọi chuyện đến đây là đã được giải quyết trọn vẹn. Thế nhưng chỉ hai ngày sau đó, Y Thanh Vũ đã xanh mặt tìm tới tận cửa, đi vào trong thư phòng của Cảnh Dật cả một hồi lâu vẫn chưa ra.
Vừa lúc đã đến giờ dùng bữa tối, Kiều Sơ Huân bưng khay đi vào phòng, Tiểu Lục đi sau cũng cầm giúp mấy thứ. Vì Y Thanh Vũ cũng ở lại ăn tối cùng nên khó tránh khỏi đồ ăn tương đối nhiều hơn.
Cơm tối cố gắng làm thanh đạm, bánh ngọt xốp thơm, bánh bao chay, cháo gạo tẻ, cùng với hai món điểm tâm một chay một mặn. Món chay gọi là canh kim ngọc, dùng hạt dẻ và khoai từ nấu cùng nhau, ở Biện Kinh, rất nhiều nhà làm món này mỗi khi trời vào đông.
Y Thanh Vũ múc một muỗng canh nóng hổi, cho cả hạt dẻ và khoai từ vào trong miệng, nhai mấy cái, nét mặt càng có vẻ buồn bực hơn trước đó, than thở: "Sao vận mạng lại tốt như vậy chứ!" Ngày nào cũng được ngắm tiểu mỹ nhân, thưởng thức rượu tốt đồ ăn ngon, đọc sách, chơi cờ, thời tiết tốt thì ra ngoài đi dạo, tự do tự tại hết cả một ngày... Ôi thật là!
Cảnh Dật liếc hắn một cái, nhấp một ngụm rượu gạo nóng ấm: "Nếu ngươi không muốn làm quan nữa cũng được, phía sau ngươi còn một đống người đang chen nhau ngồi lên cái chỗ của ngươi đấy."
Y Thanh Vũ căm phẫn nhìn lại: "Đâu phải là ngươi không biết mấy chuyện của nhà ta! Nhịn hơn hai mươi năm ta mới thoát ra được, còn lâu mới muốn về!"
Cảnh Dật còn chẳng nhướng mày lấy một cái, giọng nói vẫn hờ hững không nóng không lạnh: "Vậy ngươi còn oán giận cái gì."
Y Thanh Vũ xẹp miệng, liếc nhìn Kiều Sơ Huân đang ngồi ăn cháo bên cạnh, kể lể: "Còn không phải là... có so sánh mới phát hiện ra chỗ thiếu sót của mình sao." Cuộc sống của hắn ấy à, chính là thiếu một mỹ nhân biết nóng biết lạnh như vậy đấy.
Cảnh Dật dùng ánh mắt cảnh cáo mà nhìn hắn: "Ăn không nói ngủ không nói, Y đại nhân vẫn còn phải rèn luyện thêm."
Bàn tay cầm thìa của Kiều Sơ Huân hơi khựng lại một chút, sau đó lại tiếp tục ăn cháo.
Y Thanh Vũ nghĩ tới một đống cục diện rối rắm trong nha môn, sơn hào hải vị cũng chẳng thấy ngon nữa, đỡ trán thở dài: "Ta nói này Tiểu Hầu gia, ta nói cả buổi chiều đã rát hết cả họng rồi, ngài cho ta chủ ý gì đi! Bên trên có người bao che cho tiểu tử kia, chẳng lẽ cứ để mặc cho hắn như thế sao? Chưa nói đến chuyện sau này bách tính trong thành Việt Châu sẽ nói về ta thế nào, mà mỗi lần nhìn thấy ba chữ "Sơ An Đường", ta cũng sẽ cảm thấy trong người khó chịu!"
Kiều Sơ Huân vẫn còn chưa biết chuyện gì xảy ra, nghe được ba chữ Sơ An Đường thì trong lòng khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn về phía Cảnh Dật.
Cảnh Dật lạnh lùng liếc người bên kia bàn một cái, nói với nàng: "Không có chuyện gì đâu, chỉ là có người muốn dùng bạc để cho qua vụ này, mở lại Sơ An Đường."
Kiều Sơ Huân nghe được thì cũng cảm thấy trong người không thoải mái, nhưng nàng lại cũng không có được chủ ý gì hay: "Công tử có thượng sách gì sao?"
Cảnh Dật thấy nàng nhìn mình với vẻ mong ngóng thì không khỏi mỉm cười: "Đương nhiên có. Chớ nóng vội, cứ cơm nước xong trước đã rồi ta sẽ từ từ nói với nàng."
Kiều Sơ Huân khẽ giọng đáp một tiếng, cong môi, tiếp tục cúi đầu ăn cháo, vẻ bực bội trên mặt đã giảm hơn không ít. Cảnh Dật nói có cách thì có nghĩa là chắc chắn có thể giải quyết chuyện này một cách trọn vẹn. Y Thanh Vũ ở bên cạnh thì vẻ mặt u oán, mỹ nhân nói một câu còn hơn cả hắn rát họng nói cả buổi chiều, đúng là không có thiên lý không có thiên lý mà!
Dùng xong bữa tối, Kiều Sơ Huân pha cho hai người mỗi người một chén trà, lại đi lấy một ít mứt hoa quả tới, ngồi bên cạnh nghe hai người nói chuyện. Ý tứ của Cảnh Dật là việc này căn bản không đáng để quan phủ phải đứng ra, chỉ cần tìm cách tung ít tin tức ra ngoài, khiến cho những người dân đã từng bị hại kiên quyết kéo tới cửa dược đường làm loạn, đến lúc đó dược đường kia có muốn mở cửa trở lại thì cũng chẳng có ai ngó ngàng đến, không thể buôn bán kiếm tiền thì ai còn có ý định làm ăn gì nữa?
Thế nhưng Y Thanh Vũ lại có chút lo lắng: "Nhưng trong chuyện này có người..."
Cảnh Dật liếc hắn một cái, vẻ mặt như thể chê hắn gỗ mục không thể đẽo: "Không phải hắn ta bảo ngươi không nên nhúng tay vào sao? Vậy thì ngươi đừng có nhúng tay vào, để cho bọn họ tùy ý làm loạn."
Y Thanh Vũ há hốc miệng, một lúc sau chỉ biết lắc đầu than thở: "Âm hiểm, cực kỳ âm hiểm! Tiểu Hầu gia, ngươi đây là đang dạy ta chui vào kẽ hở trong lời của người ta!"
Cảnh Dật nhếch môi, đưa chén trà lên nhấp một ngụm: "Đối phó với người thế nào thì dùng cách thế đó. Ngươi đòi nói lý với bọn lưu manh vô lại chẳng phải là đang tự làm cho mình khó chịu sao."
Y Thanh Vũ cắn răng, uống một hơi cạn sạch trà trong chén, sau cùng đứng dậy, chắp tay với Cảnh Dật một cái: "Ta trở về sẽ lập tức làm việc này ngay, cũng để cho dân chúng được sống yên ổn. Không đuổi sạch dược đường này ra khỏi thành Việt Châu thì ta chỉ còn đường lừa lão già nhà ta vậy!"
Cảnh Dật cười yếu ớt khoát khoát tay, cũng không nói gì.
Kiều Sơ Huân thấy hai người đã nói xong chính sự thì đứng dậy tiễn Y Thanh Vũ ra đến ngoài cửa. Đóng cửa lại xong xuôi thì đi đến bên cạnh cái lò đang đỏ lửa, lấy túi vải được ủ nóng trên đó xuống, bọc lại trong bộ lò sưởi tay mà trước kia Cảnh Dật mua cho nàng, đi tới bên cạnh Cảnh Dật, nhẹ giọng nói: "Mời công tử nhấc y phục lên một chút."
Cảnh Dật nghe vậy thì chớp mắt, thấy Kiều Sơ Huân vẫn cứ nhìn chằm chằm chân hắn thì cũng đã hiểu ra, theo lời nàng bắt đầu vén y phục lên một chút.
Bởi vì Cảnh Dật đang ngồi tựa vào sạp, chân duỗi thẳng ra nên Kiều Sơ Huân đắp thuốc lên khá dễ dàng. Nàng đặt cái túi màu xanh nhạt trên đầu gối bên phải, dùng hai sợi dây mảnh để buộc cố định lại, thắt nút. Kéo cho cái túi ngay ngắn, chỉnh lại dược liệu bên trong cho đều, xong xuôi Kiều Sơ Huân mới ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Cảnh Dật: "Có nóng quá hay không?"
Cảnh Dật nhìn nàng hồi lâu, cánh môi cong cong: "Không đâu, rất thoải mái."
Kiều Sơ Huân vẫn có phần không yên lòng, đưa tay đặt lên túi thuốc một lát: "Nếu công tử cảm thấy khó chịu thì nhớ nói ngay cho ta biết. Trước kia ta từng làm thế này cho người khác, rất có tác dụng."
Trước kia hằng năm cứ vào đông hoặc là mưa dầm thì đầu gối của bà bà đều sẽ cảm thấy đau nhức khó chịu, nàng đọc được phương pháp này trong sách thì liền thử lấy chút dược liệu, mài vụn hong khô, bỏ vào trong một túi vải, đến lúc dùng thì cho thêm chút nước, ủ ở trên lò, chờ đủ nóng rồi thì lấy xuống, bọc bằng một cái túi sạch khác, đắp lên chỗ đau. Chuẩn bị sẵn vài ba túi thuốc như vậy, thay phiên nhau đắp gần nửa canh giờ, chẳng mấy chốc đã thấy rõ hiệu quả trị liệu.
Nhưng mà tình huống của Cảnh Dật cũng có điểm không giống với bà bà. Thứ nhất là do đây là vết thương cũ, cho nên dược liệu phải điều chỉnh một chút, thứ hai là hiện giờ vẫn chưa thể xác định rốt cuộc là Cảnh Dật bị tổn thương nghiêm trọng tới mức nào, cho nên đắp thử vài ngày để xem hiệu quả ra sao, nếu như không có tác dụng gì thì phải tìm biện pháp khác.
Thật ra vết thương cũ trên đầu gối của Cảnh Dật nói nặng không nặng, nói nhẹ cũng không nhẹ, chỉ là nếu giữ nguyên một tư thế trong thời gian dài, hoặc là gặp lúc thời tiết không tốt thì sẽ cảm thấy nhức nhối đau đớn. Lần này Kiều Sơ Huân bận bịu lo lắng như vậy càng khiến trong lòng hắn mừng rỡ hơn, cảm giác sung sướng từ tận đáy lòng này thậm chí còn vượt qua cả cảm giác đau đớn, khiến vết thương cũng ấm áp thoải mái hơn.
Kiều Sơ Huân vẫn chú ý quan sát nét mặt của Cảnh Dật, thấy hắn không hề lộ ra vẻ không khỏe thì liền đưa tay tới, một tay đỡ cổ tay phải của hắn, tay kia nhẹ nhàng ấn bóp dọc theo ngón tay trỏ.
Lúc ấn tới đốt thứ hai của ngón trỏ, mặc dù nét mặt Cảnh Dật không có vẻ chấn động nhưng Kiều Sơ Huân vẫn nhìn ra sắc mặt hắn đã thay đổi so với lúc trước, lại tăng thêm sức lực, ấn thêm một cái mạnh hơn: "Ở đây có đau không?"
Thấy khóe mày Cảnh Dật hơi nhíu lại, không đợi hắn trả lời, Kiều Sơ Huân dùng ngón cái nhẹ nhàng xoa bóp chỗ kia, nhẹ giọng nói: "Đau chứng tỏ đầu gối có bệnh. Bình thường lúc công tử không có việc gì làm thì có thể tự mình xoa bóp chỗ này, sẽ có ích cho việc đầu gối khôi phục."
Cảnh Dật cười yếu ớt, ngẩng đầu lên nhìn nàng: "Sau này hằng ngày Sơ Huân đều sẽ tới giúp ta xoa bóp huyệt vị sao?"
Động tác trên tay Kiều Sơ Huân vẫn không dừng lại, nàng mỉm cười đáp: "Cũng được. Nhưng mà lực bóp của ta vẫn hơi yếu, nếu có người có chút nội lực làm việc này thì hiệu quả sẽ tốt hơn."
Cảnh Dật cảm giác được xúc cảm khi bàn tay mềm mại kia ấn lên tay mình, hơi rũ mắt xuống, cười nói: "Không cần. Lực bóp rất vừa vặn, Sơ Huân xoa bóp rất thoải mái."
* "Thiên Kim Phương" của Tôn Tư Mạc (đời Đường) là một trong những bộ sách y học cực kỳ có giá trị, vẫn được lưu truyền cho tới ngày nay, được coi là bộ cẩm nang Đông y hết sức bổ ích và thiết thực.