Sở Lưu Hương Hệ Liệt

Chương 60

Hồ Thiết Hoa nhìn thoáng qua Tỳ Bà công chúa vụt hướng sang Cơ Băng Nhạn, hỏi:

-Hay là hắn định tránh sự phiền nhiễu do nàng công chúa đa tình đưa đến mà chuồn đi rồi?

Cơ Băng Nhạn cau mày:

-Ngươi tưởng ai cũng như ngươi?

Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng:

-Ta lo ngại làm sao! Hay là bọn mình đi tìm hắn?

Cơ Băng Nhạn cũng lo ngại, thấp giọng:

-Mình len lén từng người một chuồn đi ra bên ngoài sẽ hiệp nhau! Hồ Thiết Hoa gật đầu:

-Phải vậy rồi! Bỗng y nhớ ra, viên Cực Lạc Tinh còn nơi mình. Quy Tư Vương rất quý trọng nó.

Y làm sao mang luôn nó đi theo?

Hà huống, y còn đáp ứng bà vương phi xinh đẹp kia về bí mật của viên ngọc,à y cần tìm hiểu?

Lập tức y lấy viên Cực Lạc Tinh, trao qua Quy Tư Vương, mỉm cười:

-Tại hạ không đến đổi để thất bại sự ủy thác, hôm nay xin hoàn lại cho vương gia! Ngờ đâu, Quy Tư Vương cười lớn đáp:

-Tráng sĩ có công, bổn vương không biết lấy gì thù tạ xứng đáng, vậy dùng vật đó tặng tráng sĩ, gọi là lưu niệm! Chừng như lão quên mất vật đó đã làm cho bao nhiêu người táng mạng, bao nhiêu vàng ngọc tiêu hao, lão thản nhiên mà tặng họ Hồ.

Hồ Thiết Hoa sững sờ chẳng biết nói làm sao! Lâu lắm, y mới điểm một nụ cười thốt:

-Nếu vương gia cho rằng tại hạ có chút công lao, thì xin bancho vài bình rượu, chứ còn viên ngọc này tại hạ không tiếp nhận nổi! Quy Tư Vương hỏi:

-Tại sao?

Hồ Thiết Hoa vuốt chót mũi:

-Mang vật báu trên mình, từ nay tại hạ không dám ngủ kỹ nữa rồi! Khoi lắm! Tại hạ sống kiếp nghèo, quen thảnh thơi theo ngày tháng, rất sợ phiền phức! Quy Tư Vương cười nhẹ:

-Nếu là ba hôm trước, thì chẳng ai lường nổi cái giá trị của nó cao đến độ nào! Và như vậy, bổn vương không thể tặng các hạ dù các hạ có đại công. Song hiện tại, thì giá trị của nó xuống thấp, loại ngọc cổ đó, trong kho tàng của Quy Tư quốc chẳng hiếm. Các hạ cứ yên trí thu nhận! Cơ Băng Nhạn và Tỳ Bà công chúa giật mình.

Hồ Thiết Hoa giương tròn đôi mắt, ấp úng:

-Song... còn... điều bí mật của viên ngọc?

Quy Tư Vương cười nhẹ:

-Bổn vương bịa đặt ra, cho mọi người lầm tưởng nó quan hệ đến việc phục hồi ngôi vị, cho mọi người tập trung tâm và ý về nó đừng lo nghĩ đến những gì khác.

Trong khi đó, bổn vương dùng kho tàng của tiền nhân, mua chuộc năm đạo quân ở nước ngoài, âm thầm cử đồ đại sự! Tất cả chỉ tưởng bổn vương hy vọng nơi viên ngọc, mà không ai lưu ý đến việc bổn vương cầu viện ngoại lực.

Lão vuốt râu, tiếp:

-Ngày xưa, Hàn Tín đã dùng cái kế đó thắng Sở. Chắc các vị thừa hiểu công cuộc minh tu sạn đạo, ám độ Traần Thương của nhà Hán chứ?

Hồ Thiết Hoa và Cơ Băng Nhạn cùng nhìn nhau.

Cả hai không khỉ thán phục Quốc Vương.

Thì ra, họ đánh giá lầm Quy Tư Vương, cứ tưởng lão ta là con người rượu thịt, ngờ đâu mưu trí cao thâm! Hồ Thiết Hoa thở dài cười khổ:

-Thảo nào Lưu Hương chẳng lấy làm lạ! Một viên ngọc có giá trị tinh thầ to lớn như vậy, lại do bọn bảo tiêu Trung Nguyên bảo vệ! Từ Trung Nguyên ra Quan Ngoại? Nghe được việc nầy hắn sẽ bội phục vương gia lắm! Tỳ Bà công chúa nũng nịu:

-Tại sao gia gia cũng lừa cả đến con? Không lẽ gia gia không tin con?

Quy Tư Vương vỗ nhẹ lên đầu con gái:

-Không phải không tin con! Chỉ vì bí mật càng giữ kín, càng làm cho nhiều người chú ý, và ai ai cũng muốn biết điều bó mật đó. Bởi muốn biết, nên chẳng ai ám sát cha, trước khi cha tiết lộ bí mật. Ngày nào cha chưa tiết lộ bí mật, là ngày đó cha còn sống! Chính cái sự bí mật đó, bảo vệ mạng sống của cha hơn ngàn muôn võ sĩ! Cho nên, cha giả vờ là dến cả con, cha cũng không dám cho biết như vậy, điều bí mật đó phải có tầm quan trọng phi thường! Lão dừng lại một chút, doạn tkết luận:

-Chính cái người tha thiết với điều bí mật đó, lại là người bảo vệ cha hữu hiệu nhất, luôn luôn kín đáo ở bêncạnh cha, phòng bất trắc! Tỳ Bà công chúa thở dài:

-Xem ra, làm con gái của một quốc vương, nghĩ cũng chẳng phúc hạnh chi cho lắm! Thảo nào, một vị công chúa tiền triều, lúc lâm chung, ôm mặt khóc hu hu, rồi than:

xin từ đây vĩnh viễn đừng bao giờ thác sanh vào hoàng tộc! Quy Tư Vương cũng thở dài:

-Phải đó con, muốn làm một vị vương đế tốt, tất không thể tròn bổn phận làm cha. Hay đúng hơn, nhiệm vụ của một vị minh quân có làm mất mát phần nào tình thiêng liêng phụ tử! Lời nói của ão chí lý thay.

Đừng nói là làm vua, cho dù làm một con người thông thường, đúng cái nghĩa của con người, lắm lúc cũng bị bắt buộc hy sinh phần nào tình cảm gia đình.

Nhưng may thay, trên thế gian này, vẫn còn những người con hiếu thuận, nên người cha dù làm ngược lại với lòng, cũng có thể an ủi phần nào.

Cơ Băng Nhạn đột nhiên cười lạnh:

-Vương gia quả là bậc hùng tài đại lược, hiếm có trên đời! Đáng tiếc thương cho mấy vị tiêu khách kia, chỉ vì mấy lượng bạc mà táng thân mất mạng! Oan uổng thay cho họ! Quy Tư Vương càng ngưng trọng thần sắc. Lão thốt với giọng trầm buồn:

-Việc chánh trong một nước, đúng là điều đáng sợ! Người xưa nói nhất tướng công thành vạn cốt khô! Có sự thành công nào không đi qua xương máu? Tai bên này nghe lời hoan hô thì tai bên kia còn văng vẳng tiếng rên đau! Hơn nữa, mưu đại sự bất đắc cố tiểu dân! Thì làm sao không có điều oan uổng?... Rồi lão tiếp:

-Cơ tiên sinh cũng không nên oán trách bổn vương! Cơ Băng Nhạn trầm ngâm một lúc, rồi cúi đầu, mà thấp giọng:

-Trong giây phút kém suy nghĩ, tại hạ lỡ lời, mong vương gia thứ tội! Hồ Thiết Hoa ngẩng mặt lên, nâng chén rượu đổ vào miệng, nuốt ực, đoạn bật cười dài:

-Cho nên, tại hạ khuyên tất cả, nên uống rượu, uống càng nhiều càng tốt, đừng bao giờ nghĩ đến việc mai sau, cổ nhân có bảo từ nghìn xưa, hạng đế vương là thành phần cô tịnh hơn hết trong nhân loại, có bao giờ được một dịp buông lung phóng túng, ngang dọc ngược xuôi như tại hạ đâu? Sự tự do chỉ là phần thưởng của những kẻ bần cùng và kiếp sống nghèo hèn là cái kiếp thoát ly mọi ràng buộc của lề lối của một xã hội của lễ nghi một chế độ.

Bỗng có tiếng cười vang tiếp theo là một câu buông ra với giọng sang sảng:

-Hay! Hãy uống rượu trong chén, đừng nghĩ việc thân sơ! Chí lý thay! Nhưng, người ơi! Thỏ rừng hết, chó săn chết, chim vắng bay, cung bẻ gảy! Cái câu đó, xem ra còn chí lý hơn! Một mùi hương thoang thoảng quyện trong không gian, theo gió cuốn vào lều.

Một giai nhân xuất hiện, như từ cung trời đột nhiên đáp xuống.

Vương Phi! Con người quanh năm suốt tháng, ốm bệnh nằm tịch mịch trên chiếc giường.

Con người như chẳng còn tha thiết đến những lạc thú cỏi đời, âm thầm đếm ngày trôi qua, chờ khi về cỏi vô ưu! Giờ đây, con người đó xuất hiện với tràng cười, với câu nói, có oai khí phi phàm! Trên mặt, có vuông sa che kín, vì sa mỏng, nên cái kín đó phần nào hở, qua lượt sa, gương mặt đẹp hiện mờ mờ, chẳng những không mất vẻ đẹp kinh hồn, mà còn ảo huyền đến hấp dẫn cực độ.

Vương Phi xuất hiện đột ngột, Quy Tư Vương kinh ngạc, song thấy mặt vợ đẹp, lại hân hoan.

Lão như quên đi bệnh trạng của bà, lão như không lưu ý đến sự di chuyển nhẹ nhàng và nhanh chóng của vương phi khi đến đây, lão vội rời ghế, bước tới nghinh đón:

-Làm sao ái phi đến đây được?

Vương Phi mỉm cười:

-Tiện thiếp đến bất ngờ, hẳn vương gia không toại ý?

Bây giờ, lão mới nhớ lại tình trạng của bà.

Lão hỏi:

-Thân thể còn yếu đuối, khổ gì lại phải trải gió dầm sương?

Cơ Băng Nhạn lạnh lùng tiếp hỏi:

đừng nói sương lạnh, gió mạnh, dù cho sương là đao, gió là kiếm, Vương phi vẫnchịu đựng nổi như thường, có phải chăng?

Vương phi mỉm cười gật đầu:

-Phải! Phải! Cơ Băng Nhạn chớp mắt:

-Chim hết, cung gãy, thỏ hết, chó thịt, chừng như vương phi định áp dụng cáo luật cung cầu đó lên sanh mạng của bọn tại hạ?

Quy Tư Vương hấp tấp đáp chận:

-Bổn vương chẳng có y đó đâu, xin các vị đừng quá nghi ngờ.

Vương phí lạnh lùng:

-Vương gia không có ý đó, song tiện thiếp lại có! Quy Tư Vương giật mình:

-Ái phi... Vương phi đưa tay hất vuông sa che mặt, nhìn thẳng vào mắt Quy Tư Vương hỏi:

-Vương gia có nhận ra tiện thiếp chăng?

Quy Tư Vương mỉm cười:

-Tại sao bổn vương không nhận ra chứ?

Vương phi dưa tay vuốt nhẹ gương mặt.

Một chiếc nạ mỏng dính như cánh ve theo tay bà rơi xuống, mường tượng da rắn lột.

Dưới bóng đen, vương phi hoàn toàn biến thành một người lạ.

Trên thế gian, theo sự nhận xét của Quy Tư Vương, chẳng có một nữ nhân nào đẹp hơn Vương phi.

Nhưng, người trướcmặt đây đẹp gấp mười, gấp trăm lần hơn Vương phi.

Bất giác, lão kêu lên:

-Bà là ai?

Bà ấy điềm nhiên hỏi:

-Vương gia không nhận ra tiện thiếp thật ư?

Hồ Thiết Hoa vụt đứng lên, cao giọng thốt:

-Tại hạ nhận ra bà, bà là... Bà ấy từ từ chuyển ánh mắt về phía Hồ Thiết Hoa, gằn từng tiếng:

-Các hạ nhận ra thiếp? Thế thiếp là ai?

Bà là ai?

Là nương tử trong một đêm, là người đã sát hại đại công chúa, để giao hoan thủ lạc với Hồ Thiết Hoa.

Bây giờ, y mới hiểu tại sao, mấy hôm trước, khi vào lều Vương ph, nhận lãnh lệnh công tác, y cảm thấy con tim rạo rực lạ thường.

Thì ra, làn điện giao tình còn lảng vảng trong xác thịt của y, gặp nhân điện của vương phi là phát động ngay... Tuy nhiên, còn là Vương phi bà đẹp dịu dàng hiền hậu. Bây giờ biến thành một người khác, tuy có đẹp hơn song lại là cái đẹp sắc sảo, cái đẹp tàn khốc... Hồ Thiết Hoa nghe lạnh khắp mình.

Giả vương phi cười nhẹ:

-Thiếp biết, các hạ không bao giờ nhận ra thiếp! Trên thế giannày chẳng một ai nhận ra thiếp! Bởi vì, ai nhận ra thiếp là không phương gì sống sót! Căn lều đang ấm áp, trở nên lạnh ngay, và lạnh hãi hùng! Người nào cũng cảm thấy lòng bàn tay ươn ướt.

Bây giờ, ai cũng đoán ra, bà là ai! Thạch Quan Âm! Bà là Thạch Quan Âm! Ai cũng muốn nói ra câu đó, song không ai dám nói.

Quy Tư Vương ngã ngồi trên ghế, thần sắc thê thảm vô cùng.

Lão hỏi:

-Bổn vương chẳng cần biết bà là ai! Nhưng vương phi của bổn vương... không lẽ bà đã hạ sát rồi?

Thạch Quan Âm dịu giọng:

-Chẳng nên đau đớn! Tuy bà ấy chết song còn thiếp đây! Thiếp chưa chết mà! Chẳng lẽ thiếp không sánh bằng bà ấy! Chẳng lẽ thiếp không thỏa mãn nổi Vương gia?

Quy Tư Vương kêu lên:

-Bà... Thạch Quan Âm mỉm cười gật đầu:

-Thiếp đã thay thế Vương phi từ lâu, thì đương nhiên là phải tiếp tục thay thế! Quy Tư Vương sững sờ.

Cơ Băng Nhạn cười lạnh:

-Phải! Tại hạ biết bà ấy sẽ thay thế vĩnh viễn! Quy Tư Vương trố mắt:

-Các hạ biết?

Cơ Băng Nhạn tiếp:

-Vương gia không con trai, chỉ có mỗi một công chúa. Ngày nào đó, Vương gia và công chúa có bề nào, ngai vàng bỏ trống, bao nhiêu ngươi đổ máu mà tranh đoạt. Nhưng bà ta không phí chút công vươn tay ra là quyền uy nắm trọn! Đáng thương bọn Hồng Học Hán, An Đặc Sơn! Uổng làm công cụ cho bà ta! tất cả đều chết một cách hồ đồ! Thạch Quan Âm lạnh lùng nhìn Cơ Băng Nhạn một lúc, bỗng cười lên một tiếng thốt:

-Nhờ đâu mà ngươi lại đoán được ý ta? Ta lầm ngươi, nên có ý khinh thường! Quy Tư Vương run giọng:

-Bà muốn giết bổn vương?

Thạch Quan Âm mỉm cười:

đế vương có cái chết của Đế Vương, thiếp không thể làm ngược với quy cũ! Chỉ cần vương gia uống cạn chén rượu trước mặt đó đi, uống xong rồi, từ nay vương gia sẽ chẳng hề gặp sự gì phiền phức cả! Quy Tư Vương biến sắc:

-Ba... đã hạ độc vào rượu?

Thạch Quan Âm điềm nhiên:

-Không nhiều lắm, song vừa đủ cho hai cha con! Quy Tư Vương nhìn chén rượu trước mặt, đổ mồ hôi ướt đầu.

Gã râu xanh cũng có mặt tại cuộc rượu, gã cứ uống từ lúc đầu không hề thốt tiếng nào.

Gã chờ cơ hội.

Nhân lúc Thạch Quan Âm không lưu ý đến gã, gã len lén bước ra ngoài.

Ngờ đâu, Thạch Quan Âm như có ngàn mắt, ngàn tai, vô luận là ai, ở gần hay x bà, vô luận người đó cử động như thế nào, bà đều biết cả.

Bà không hề quay đầu, lạnh lùng hỏi:

-Muốn ra ngoài để gọi biện thủ phải không?

Gã râu xanh giật mình, cao giọng đáp:

-Phải! Bà đừng quên, tại hạ có hơn tám trăm anh em, sẵn sàng tuân theo lịnh tại hạ, họ là những người từng chiến đấu, họ không sợ chết, họ đông, bà đơn độc, dù bà thừa tài hiết sạch họ, thiết tưởng chẳng phải là việc dễ làm! Và bà nên hiểu, chỉ cần một người sống sót thôi, thì cái mưu của bà cả nước đều biết. Bả sẽ không thành công theo chủ ý của bà! Thạch Quan Âm gật đầu:

-Ngươi có lý! Ta khen thuộc hạ của Trác Mộc Hợp đều là những hảo hán không sợ chết, song rất tiếc cái tiệc thành công này bày ra hơi sớm một chút, bởi các huynh đệ của ngươi đã say vùi, họ say đến bất tỉnh nhân sự rồi.

Bà không xưng hô khách sáo nữa.

Gã râu xanh biến sắc:

-Không lẽ bà cũng hạ độc cho tất cả tám trăm người? Bà làm vậy chẳng một ai hay biết à?

Thạch Quan Âm cười nhẹ:

-Vừa rồi, ta hạ độc ngay trước mắt ngươi, ngươi có thấy chăng?

Gã râu xanh hét lớn, vung đao lướt tới.

Võ công của gã không cao lắm, song gã rất quen chiến trận, nên thế đánh của gã cũng lợi hại.

Gã cũng biết động thủ với Thạch Quan Âm là làm một việc liều lĩnh chẳng bao giờ thủ thắng nổi.

Gã biết, chẳng bao giờ gã đánh đến chiêu thứ hai, cho nên gã chỉ hy vọng ở một chiêu thôi, chiêu đầu, chiêu duy nhất.

May thì thành công, không may là chết liền.

Chiêu đao không có gì đáng ngại, song khí thế thì thật là đáng sợ.

Thanh đao của gã chớp lên, Tỳ Bà công chúa cũng đã vọt đến rồi.

Nàng cũng chuẩn bị xuất thủ từ lâu.

Nàng vung chủy thủ. Tiếp trợ gã râu xanh ngay, sợ gã không xoay trở kịp.

Một cái chớp nháng lên, nàng đánh đúng ba chiêu, nhắm vào ba yếu huyệt của Thạch Quan Âm.

Gã râu xanh chú trọng đếnsức mạnh, còn công chúa, thì lợi dụng cái nhanh, hai lối công hoàn toàn tương phản.

Tuy tương phản, song chẳng khác nào hổ trợ cho nhau, mà hổ trợ một cách huyền diệu, vì họ liên thủ xuất phát cả cương lẫn nhu, cả âm lẫn dương.

Họ biểu hiện một sự phối hợp đáng giá vô cùng.

Bỗng, một tiếng quát lên như sấm vang lên.

Hồ Thiết Hoa lao vút thân mình đến nơi.

Một tiếng bình tiếp nối, gã râu xanh đã bị y hất bay trở lại, đồng thời Tỳ Bà công chúa cũng bị y nắm cứng cổ tay.

Quy Tư Vương kinh hãi kêu lên:

-Hồ tráng sĩ phản?

Tỳ Bà công chúa cũng hét:

-Ngươi điên?

Hồ Thiết Hoa không nói gì, chỉ đẩy Tỳ Bà công chúa lui lại bảy tám bước, rồi mới đứng yên.

Thạch Quan Âm bất động tại chỗ, nhìn Hồ Thiết Hoa mà cười nhẹ.

Còn thưa một cánh tay, Tỳ Bà công chúa vung lên, tát mạnh vào mặt Hồ Thiết Hoa, nhưng tay nàng cũng bị chận luôn.

Gã râu xanh hét lớn:

-Các hạ là bằng hữu của Vương gia hay là gì? Tại sao lại đánh tại hạ?

Hồ Thiết Hoa thở dài cười khổ:

-Tại hạ bổn ý không muốn đánh các hạ, song trong cơn khẩn cấp tại hạ không tiết chế được công lực, do đó lỡ tay! Vương gia của gã râu xanh, chẳng phải la Quy Tư Vương mà chính là Hắc Trân Châu.

Gã đề cập đến Hắc Trân Châu để trách cứ Hồ Thiết Hoa.

Tỳ Bà công chúa dậm chân:

-Tại sao ngươi động thủ với bọn ta? Thế ngươi là đồng đảng của bà ấy? Hay ngươi thấy cục diện xoay chiều nên trở mặt? Định bỏ yếu theo phía mạnh?

Tay không cử động được, nàng dùng chân đá vào người Hồ Thiết Hoa vừa đá vừa mắng:

-Súc sanh! Ta không gnờ ngươi hèn mạt quá! Ngươi chỉ là một tiểu nhân đê tiện quá! Thạch Quan Âm mỉm cười:

-Ngươi cứu chúng để cho chúng mắng đấy! Tại sao ngươi thích gánh vác việc của người, tự chuốc lấy cái khổ chứ?

Tỳ Bà công chúa cao giọng:

-Hắn cứu bà chứ cứu ai? Nếu hắn không gánh vác việc ngừơi thì bà đã mất mạng rồi! Thạch Quan Âm vẫn cười:

-Ngươi tưởng với hai chiêu đó, hai người hạ nổi ta?

Tỳ Bà công chúa hừ một tiếng:

-Tại sao lại không?

Nàng lại tỏ lộ vẻ cao ngạo, to tiếng tiếp:

-Chiêu công của ta rất kín đáo, chủy thủ bao trùm quanh người bào, bà không thể nào tránh khỏi! Thạch Quan Âm thở dài:

-Ngươi đúng là một con ếch, nằm đáy giếng sâu nhìn trời tưởng trời chỉ bằng miệng giếng! Trẻ con ngây ngô quá chừng! Nếu chiêu công của ngươi lợi hại, thì làm sao Hồ Thiết Hoa hóa giải dễ dàng được chứ?

Tỳ Bà công chúa giật mình, không nói được tiếng nào.

Thạch Quan Âm điềm nhiên tiếp:

-Cho ngươi biết nếu chiêu công của các ngươi phát xuất trọn đà, đao và chủy thủ vừa xuống là cả hai ngươi cùng ngã đấy! Các ngươi tưởng là đao pháp kín đáo liên lạc như da trời nào biết đâu có bảy tám sơ hở lớn?

Bà vung tay biểu diễn bảy tám tư thế đoạn tiếp -Ngươi xem đó, nếu ta phản công như vậy liệu ngươi có sống sót nổi không?

Tỳ Bà công chúa sững sờ.

Nàng phải nhìn nhận không thể nào phản ứng kịp trước thủ pháp của Thạch Quan Âm.

Nếu bà ta muốn giết nàng, thì bà thành công dễ dàng, dễ hơn thò tay vào túi lấy đồ.

Nàng biến sắc như màu đất, mồ hôi lạnh xuất ra, đẫm ướt y phục.

Thạch Quan Âm cười nhẹ:

-Bây giờ, ngươi đã biết rồi chứ! Chiêu thức chân chính kín đáo, chẳng những các ngươi chẳng bao giờ xử dụng nổi, mà có lẽ suốt đời cũng chưa thấy đến một lần! Trẻ con biết mình còn quá non nớt chưa?

Bà nhìn sang Hồ Thiết Hoa, trầm lặng gương mặt hỏi:

-Ngươi cứu chúng, là có ý tự mình làm cái việc động thủ thay chúng?

Hồ Thiết Hoa đứng đo, mà mường tượng tâm tư hướng tận đâu đâu. Y không nghe bà nói gì.

Những chiêu bà cừa biểu diễn, làm cho y suy nghĩ mông lung.

Những chiêu đẹp như điệu vũ say hồn, phảng phất có tiếng nhạc điệu huyền diệu đưa đẩy... Vô luận là ai, thấy vũ điệu đó rồi tất cả phải mê mẩn tâm thần, niềm sảng khoái len vào cơ thể, biến tất cả thành mây khói lâng lâng phiêu tưởng giữa bầu không khí.

Rồi, trong lúc thần hồn tản mác bị bà ta lấy tính mạng dễ dàng.

Bà gặt hái tánh mạng đối phương, như gặt hái một đóa hoa một chiếc lá bên vệ đường.

Hồ Thiết Hoa nghĩ mãi, tìm cách hóa giải những chiêu thức đó.

Nếu Thạch Quan Âm dùng những chiêu thức đó, đối phó với y thì y cầm chắc là phải ngã gục.

Y không cần biết là bà còn những chiêu thức nào khác nữa chăng. Bởi, cao thủ giao đấu, chỉ một chiêu thôi cũng đủ định phân cao thấp.

Cơ Băng Nhạn bình tịnh như thường, song mồ hôi lạnh từ trán rơi chảy dài theo cạnh mắt.

Hiển nhiên hắn cũng mơ hồ như Hồ Thiết Hoa.

Lâu lắm, Hồ Thiết Hoa hỏi:

-Vừa rồi bà biểu lộ võ công gì đó?

Thạch Quan Âm thản nhiên đáp:

-Cho ngươi biết cũng chẳng sao! Chiêu đó có cái tên là Nam Nhân Kiến Bất Đắc! Hồ Thiết Hoa giật mình:

-Nam Nhân Kiến Bất Đắc? Võ công gì chứ?

Thạch Quan Âm mỉm cười:

-Cũng không lợi hại gì cho lắm! Nhưng vô luận là nam nhâm nào thấy chiêu đó là phải mất mạng! Cho nên tuyệt đối nam nhân không nên thấy! Hồ Thiết Hoa cau mày:

-Tại hạ muốn biết võ công đó thuộc môn phái nào?

Thạch Quan Âm mỉm cười:

-Trong thiên hạ, có môn phái nào sáng chế nổi chiêu thức đó? Đừng nói là những môn phái nhỏ, ta hãy lấy một phái lớn như phái Thiếu lâm, mà luận võ công của phái nầy vô dụng quá chừng! Nhiều đường, nhiều lối, phức tạp, xem thì nhiều song thực ra chẳng có gì, bọn giữ ngựa, đẩy xe, chèo thuyền, ham lắm, chứ người chân chính nghiên cứu võ học, chẳng thích chút nào! Bởi võ học càng rườm rà càng phù phiếm! Có cái danh rộng song mất cái thực sâu!
Bình Luận (0)
Comment