Phương đông, mặt trời mới mọc lơ lửng chân trời, tôi tớ, tiểu thương đi họp chợ đã sớm chờ ở cửa thành.
Khoảng chừng nửa nén hương sau, thủ vệ coi giữ mới ngáp ngắn ngáp dài, chậm rãi bước đến mở cửa thành ra.
Chờ đám người không nhanh không chậm tràn vào bên trong.
Thành Tùng Nguyên còn đang trong mơ màng mông lung bỗng nhiên bừng
tỉnh, một đội ngũ đón dâu gióng trống khua chiêng thổi kèn toả nột (kèn
xô-na) vang dội đi đến, ồn ào xóa tan không khí lười biếng còn đang lởn
vờn.
Thủ vệ ở cửa thành vốn định tiến lên vặn hỏi, nhưng mấy lượng bạc vào trong tay, lời nói từ miệng lập tức chuyển thành lời chúc mừng.
Tân lang “nhất chi độc tú”* ngồi trên lưng ngựa, hoa hỉ đỏ thắm treo chếch trước ngực, khuôn mặt tươi cười vui sướng.
*Nhất chi độc tú, thành ngữ: nghĩa đen một nhánh cây duy nhất lớn lên, ý ca ngợi cây Tùng Bách, vào lúc trời đông khắc nghiệt, trăm hoa khô héo, mà Tùng Bách vẫn đứng thẳng, xanh tốt, trong truyện ý chỉ một mình tân lang là người ngồi trên ngựa.
Cỗ kiệu đón dâu được tám người nâng đi một đường vô cùng yên ổn,
không xóc nảy cũng không lắc lư, bà mối được mời đến từ nửa đường nhìn
xem liên tục tán thưởng.
Nguyễn Đông Lĩnh hờ hững đi cuối cùng của đội ngũ. Từ hoàng cung đến
Huỳnh Châu, sinh hoạt của bọn họ vẫn căng như dây đàn, náo loạn thế này
vẫn là lần đầu tiên, mỗi người đều bởi vì mới mẻ mà hưng phấn không
thôi. Lúc này, nguy hiểm hay kẻ địch đều bị mọi người hoặc vô tình hoặc
cố ý bỏ qua – ngoại trừ hắn.
Thời khắc hắn đem nhóm người này từ trong cung ra ngoài, bọn họ đã
mất đi quyền được lơi lỏng. Bọn họ bởi vì tín nhiệm mà đi theo hắn, hắn
cũng bởi vì sự tín nhiệm này mà không thể dừng lại, bất kể là suy nghĩ,
hay là bước chân.
Phượng Tây Trác ngồi ở trong phố, trên tay nâng một bát sữa đậu nành vừa ra lò, uống từng ngụm từng ngụm một.
Hôm nay chuyện làm ăn của quán không được tốt lắm, đợi nửa ngày mới
có một người khách là nàng, chủ quán miệng nhàn rỗi đến vô vị, “Sáng sớm cô nương chuẩn bị đi chỗ nào?”
Động tác uống của Phượng Tây Trác thoáng dừng lại, “Nhìn ta rất giống người sắp đi xa sao?”
“Ha ha, cô nương đâu có giống người địa phương.” Trên mặt quán chủ lộ ra nụ cười khôn khéo.
Phượng Tây Trác một hơi uống hết sữa đậu nành, lau miệng nói: “Quán chủ thoạt nhìn cũng không giống một chủ quán.”
Quán chủ hơi ngẩn ra, ho khan nói: “Chẳng lẽ cô nương hoài nghi ta cướp cửa hàng này?” Nói xong, còn rất tự nhiên nở nụ cười.
“Trên đường này hiếm người qua lại, lại có cửa hàng…… Sữa đậu nành
này của ngươi là muốn bán cho ai?” Nàng đem bát không đặt tới trước mặt
hắn.
Chủ quán theo bản năng giúp nàng múc một chén nữa.
Phượng Tây Trác nâng lên bát sữa đậu nành nóng hầm hập, thỏa mãn nói: “Có điều, vì một mình ta, lại làm phiền Tiêu công tử bày riêng một quầy hàng ở nơi này, đúng là áy náy mà.”
Chủ quán thở dài, “Ánh mắt của Phượng cô nương thật tốt.”
Nàng đoán mò. Chỉ là so với Trương Văn Đa, Thượng Tín và Hàn Tái
Đình, loại chuyện lén lút thực hiện như thế này thì Tiêu Tấn có nhiều
khả năng hơn mà thôi. Phượng Tây Trác vừa uống sữa đậu nành vừa suy
nghĩ: Vừa đoán đã trúng, đúng là điềm lành, vận khí hôm nay không tệ.
“Tiêu công tử đối với ta đúng là nhớ mãi không quên.” Nhiều ngày nay
Phượng Tây Trác luôn bị người theo dõi, ngoại trừ thời điểm tắm rửa hoặc đi nhà xí thì phải cẩn thận một chút, những lúc còn lại cũng không có
ảnh hưởng gì.
Chủ quán vốn gù lưng bỗng nhiên thẳng người lên, “Thế tử nói, mấy ngày này có lẽ Phượng cô nương cảm thấy rất khó chịu.”
Nàng nhìn hắn cúi mắt, tán đồng gật đầu, “Đúng vậy, đã nhiều ngày, ta đúng là rất muốn uống sữa đậu nành.”
Gương mặt than đen đang tươi cười của chủ quán lập tức suy sụp.
Đội ngũ đón dâu dưới sự vây xem của người qua đường, rốt cục cũng đi
tới một ngôi nhà trệt. ‘Nhóm thân thích’ được Trương đại nhân sắp xếp
đang vui tươi hớn hở đứng chờ ở cửa. Bà mối đứng ở giữa hai nhà liên tục nói lời khen ngợi hai bên, bông hoa đỏ tươi cắm ở tóc mai dưới tiếng
nói cười liên tục không ngừng rung động.
Tân nương ghé vào lưng ‘huynh đệ’ nhà mình trực tiếp bước lên cỗ kiệu, rèm kiệu khép lại, ngăn trở ánh mắt mọi người.
Toàn bộ quá trình ước chừng chỉ tốn thời gian uống nửa chén trà nhỏ, đội ngũ lại lập tức gióng chống thổi kèn đi về Cửa Nam.
Phượng Tây Trác nhìn đội ngũ đón dâu chậm rãi diễn tấu đi qua, vẻ mặt hiếu kỳ hỏi, “Không biết bộ dạng của tân nương thế nào?”
Chủ quán nở nụ cười ha ha, “Nếu như cô nương hiếu kỳ, sao không cướp về xem một chút?”
Phượng Tây Trác đè lại cánh tay đang định thu thập bát không của hắn, rất nghiêm túc nói: “Tự Tại sơn chỉ cướp tài không cướp sắc.”
Có lẽ biểu tình của nàng quá mức cứng rắn, quán chủ ngẩn ngơ một chút mới nói: “Cũng có thể cướp đến xem rồi lại trả lại trở về.”
Phượng Tây Trác liên tục ho khan vài tiếng, mới nén được ý cười,
“Cũng là một biện pháp, có điều người trong thành nhiều, tốt nhất ra
khỏi thành hãy động thủ.”
Con đường này thông đến cùng chính là Cửa Nam.
Chủ quán dường như không ngờ nàng lại coi là thật, “Cô nương thật sự muốn đi?”
“Nếu như cướp sắc có tiền đồ, ngày sau cũng có thể mở rộng chuyện làm ăn của Tự Tại sơn.” Nàng vừa nói vừa đứng lên.
“Chờ đã.” Chủ quán thu thập đồ đạc, hai tay xoa xoa lên khăn lau, nói: “Ta nguyện làm tiên phong, vì cô nương mở đường.”
Phượng Tây Trác có loại kích động muốn vả miệng mình.
Nguyễn Đông Lĩnh chậm rãi đi đến gần cái rương đặt đồ cưới.
Vì che tai mắt, vũ khí của bọn họ trước tiên cất giấu ở trong sính
lễ, đợi cho đến khi đến nhà tân nương sẽ có thêm đoản đao được Trương
Văn Đa bố trí sắp xếp trong của hồi môn, như thế bảo đảm một đường đều
có binh khí.
Vài thị vệ đại nội cũng chậm chậm nhích đến gần.
Trong vô số lần chiến đấu cùng nhau, bọn họ đã sớm luyện được thói quen nhìn ánh mắt mà hiểu nhau.
Nguyễn Đông Lĩnh ngẩng đầu, hai chữ ‘cửa Nam’ trên cổng thành càng ngày càng rõ ràng, nhưng cửa này cũng là trở ngại lớn nhất.
Phượng Tây Trác theo ở phía sau cũng cảm thấy tim đập đột nhiên nhanh hơn.
Đầu tường cửa Nam, binh lính thiết giáp đứng thành một hàng, tay nắm
trường cung, từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống đội ngũ đang đến gần.
Phượng Tây Trác thi triển khinh công dừng lại bên người Nguyễn Đông Lĩnh. Chuyện tới nước này, cũng chẳng cần che dấu nữa.
“Chi bằng đi cửa Tây?” Cửa Nam cách cửa Tây gần nhất, lấy khinh công
của bọn họ, binh lính thiết giáp có phi ngựa cũng khó theo kịp.
Nguyễn Đông Lĩnh mở rương của hồi môn ra, nhìn một đống vải vóc màu
sắc rực rỡ, lạnh nhạt nói: “Ngươi cảm thấy Trương Văn Đa sẽ để đường lui sao?”
Phượng Tây Trác áy náy nhìn rương, “Đáng lẽ ta nên kiểm tra trước.”
Tại thời khắc này không có binh khí, chẳng khác nào trói tay mình để mặc người ta xâu xé.
Nguyễn Đông Lĩnh nói: “Nếu như không có, sẽ không cướp sao?” Hắn vừa dứt lời, thân mình đã như chim ưng lao thẳng tới đầu tường.
Ngón tay Phượng Tây Trác quấn đầy Tàm Ti, chỉ đợi sơ sẩy mà tiếp viện.
Tên trong tay binh lính bay ra như mưa, dầy đặc che khuất nửa bên ánh mặt trời. Nguyễn Đông Lĩnh kéo đai lưng, cánh tay vung lên như múa, đem chính mình bao lại, tên đến trước mặt, lại bị đai lưng quất ra thành
từng đoạn!
Phượng Tây Trác thấy hắn lên trên tường thành, không kịp hô hoán, hai tay rung lên, Tàm Ti trong tay bắn ra liên tục, kết thành một cái lưới
dày, nhanh chóng cuốn lấy những mũi tên xé gió bay tới. Những mũi tên
lọt lưới bị thị vệ đại nội dùng tay áo đánh bay.
Bà mối được mời đến chạy điên cuồng trong tên loạn.
Phượng Tây Trác liên tục bắn Tàm Ti, nhưng chung quy cũng không thể
ngăn được hết thảy, chỉ kịp quát to một tiếng, “Muốn giữ mạng thì chạy
mau!”
Một lời bừng tỉnh người trong mộng, chỉ thấy những người còn lại như
mất hồn chạy về cuối đường, vừa chạy còn vừa quay lại xem, giống như chỉ sợ những mũi tên kia có mắt mà theo kịp.
“Tiếp lấy!” Đầu tường một tiếng quát lạnh!
Mười mấy thanh đao từ trên trời giáng xuống. Thị vệ đại nội đồng loạt thả người bắt lấy đao, phân chia rõ ràng, không một chút loạn.
Phượng Tây Trác nhìn qua trong lòng tán thưởng. Khó trách bọn họ có
thể thuận lợi tránh thoát khỏi thiên la địa võng của Hoàng đế, quả nhiên có bản lĩnh.
Thân mình Nguyễn Đông Lĩnh như con quay, một bên đoạt lấy đao của
binh sĩ, một bên đánh gãy cung tên. Đến khi Phượng Tây Trác tán thưởng
xong muốn tiến lên hỗ trợ, hàng người trên tường thành đã không còn lại
là bao.
Khó trách hắn biết rõ núi có hổ còn cố tình đi vào hang hổ. Nàng âm
thầm cân nhắc võ công chính mình, khinh công có thừa, nhưng chỉ sợ công
phu không xử lý được sạch sẽ dứt khoát như vậy.
Nàng nhìn bốn phía, thị vệ đại nội dựng thành một trận hình, chậm rãi đi về hướng cổng thành đóng chặt. Hình Hiểu Hiểu run rẩy bước ra khỏi
cỗ kiệu, chạy đến trước mặt nàng, “Cô cô, sao lại thế này? Vừa rồi có
mũi chút nữa xuyên qua đầu ta, làm ta sợ muốn chết.”
Phượng Tây Trác nắm chặt nàng tay, một tay đầy mồ hôi lạnh, không
khỏi thở dài nói: “Tốt xấu gì ngươi cũng là người của Tự Tại sơn đúng
không?” Loại trường hợp như thế này trải qua chưa đến một trăm cũng phải năm mươi, có điều lần này từ đi cướp biến thành bị cướp mà thôi.
Ngẩng đầu thoáng nhìn về hướng chủ quán mặt than đang đứng trước cửa
hàng, vẻ mặt nghiêm túc. Bên cạnh hắn là một nam tử hắc y anh tuấn ngồi
ngay ngắn trước cửa hàng, đang nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt.
“Mặc Ngọc công tử?” Nàng thấp giọng nói. Nếu hắn cũng được phái tới
đây tiếp ứng, Tiêu Tấn đã quá để mắt đến nàng rồi. Có điều, tên chủ quán vừa rồi muốn làm tiên phong lại không hành động gì cả. Nghĩ đến đây,
nàng liếc nhìn chủ quán vẻ mặt không có ý tốt.
Ầm! Ầm! Ầm……
Vài tiếng nổ lớn vọng lại.
Cửa Nam dưới sự tấn công của thị vệ đại nội rung lên dữ dội, giống như chỉ cần một ngón tay là có thể khiến nó sụp đổ.
Tâm tình Phượng Tây Trác khẽ động, đang muốn tiến lên, khóe mắt đột
nhiên lại nhìn thấy tên chủ quán định ra tay với Hình Hiểu Hiểu……
“Cẩn thận!” Nàng kéo Hình Hiểu Hiểu lại, bàn tay với tay hắn tung chưởng đối nhau.
Thân hình chủ quán lung lay, rút lui một bước, mạnh đến nỗi phun ra một ngụm máu tươi.
Phượng Tây Trác thu hồi tay, bình ổn lại hơi thở hỗn loạn, đẩy Hình
Hiểu Hiểu về phía cửa Nam, “Ngươi đi trước.” Trương Văn Đa, phủ Lam quận vương quay lưng lại, vận khí hôm nay đúng là quay lưng với nàng.
Hình Hiểu Hiểu lo lắng nhìn nàng một cái, nhưng biết được võ công của mình ở đây chỉ là vướng bận, cắn răng nói: “Cô cô, cẩn thận.”
Phượng Tây Trác một bên điều chỉnh lại nội tức một bên nghênh đón Mặc Ngọc công tử Trần Ngu Chiêu đang chậm rãi đi tới, kiếm trong tay áo
dưới áp lực của chân khí rung lên nhè nhẹ. Ngoại trừ sư phụ và sư huynh, nàng chưa bao giờ dùng kiếm trước mặt người ngoài, chẳng lẽ lần này là
ngoại lệ?
Xa xa, tiếng vó ngựa đột nhiên nổi lên.
Trần Ngu Chiêu cùng chủ quán đồng thời ra tay làm khó dễ.
Phượng Tây Trác dựa vào khinh công, trái né phải tránh thế tấn công gọng kìm.
Ầm!
Cửa Nam Phía sau rốt cục cũng đổ xuống.
Phượng Tây Trác thở ra một hơi, Tàm Ti trong suốt không thể nhận ra
bay lượn đầy trời. Chủ quán cùng Trần Ngu Chiêu song song tránh ra nửa
bước, thoát khỏi vòng vây của Tàm Ti. Nàng nhân cơ hội, phi thân, thoát
khỏi vòng vây của hai người, lao về phía cửa thành.
Có tiếng xé gió ngay ở phía sau. Tốc độ cực nhanh, giống như sao
băng, Phượng Tây Trác cứng rắn xoay người giữa không, tuy rằng né qua
được phi tiễn kia, nhưng người lại rơi vào vòng vây của Trần Ngu Chiêu
và chủ quán.
— trước mặt lập tức xuất hiện thêm một người – Thượng Tín.
Phượng Tây Trác bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Từ khi xuất đạo tới nay, đây
là lần nàng gặp được đối thủ mạnh nhất. Không phải trước nay không có
người võ công cao, mà là cao thủ trước nay không có nhiều. Trong số ba
người bọn họ võ công của chủ quán kia là yếu nhất, nhưng trên giang hồ,
đã được cho là khó người theo kịp. Hơn nữa còn thêm Thượng Tín võ công
chỉ thua nàng nửa bậc, và Trần Ngu Chiêu đến nay chưa lộ thực lực thật
sự, nếu cứng rắn đánh, thua chắc rồi.