Lao ra khỏi viện bị giam lỏng, bên ngoài vẫn là phòng ốc liên miên của Trương phủ.
Không ít cao thủ nghe thấy động tĩnh đã đuổi tới.
Phút chốc, trên nóc nhà, bóng người lay động.
Phượng Tây Trác ngẩng đầu nhìn mặt trời trên đỉnh, rủa thầm một tiếng trong lòng, thân như chớp giật, quỷ mị lướt qua mọi người. Bởi vì ôm
cầu sắt, thân thể của nàng cuộn thành vòng tròn, nhưng tốc độ còn nhanh
hơn lúc trước. Đám cao thủ trong Trương phủ chỉ cảm thấy mắt hoa lên,
người trước mặt đã không thấy tung tích đâu nữa.
Trần Nguyên Thù đi theo Tiêu Tấn đến Trương phủ bàn chuyện, đang nhàn nhã đi dạo chung quanh, không ngờ lại gặp chuyện này, vội vã nhảy lên
trên nóc nhà chuẩn bị tìm một địa phương tốt để xem náo nhiệt, lại vừa
vặn đụng mặt Phượng Tây Trác.
Chủ quán mặt than lúc trước cũng vừa kịp lúc chạy tới, hắn và Phượng
Tây Trác đã từng giao thủ, võ công của nàng đừng nói Trần Nguyên Thù,
ngay cả bản thân hắn cũng không dám đơn độc giao chiến. Nhìn thấy cảnh
tượng trước mắt, sợ tới mức tim đập loạn trong ngực, chỉ biết hô một
tiếng: “Cẩn thận!”
Phượng Tây Trác đương nhiên biết tiểu tử trước mặt này chính là kẻ
lúc trước đã tung thuốc mê về phía nàng, có điều nếu như không có hắn,
ngày đó chỉ sợ nàng không chết cũng trọng thương, bởi vì chút ấn tượng
tốt đẹp này, xuống tay cũng lưu tình vài phần. Một tay nắm lấy cánh tay
hắn, nhẹ nhàng ném hắn về phía sau.
Hành động lưu tình này, cũng là vì chính mình mà tranh thủ thời cơ.
Tiêu Tấn vừa gấp rút chạy tới cùng với chủ quán mặt than thấy Trần
Nguyên Thù bị ném, thì đồng thời nhảy lên, tiếp được thân thể đang rơi
xuống của hắn. Bị trì hoãn một khắc như vậy, Phượng Tây Trác đã sớm chạy thoát khỏi phạm vi của Trương phủ.
Ra đến bên ngoài, Phượng Tây Trác vẫn ôm cầu sắt, dùng khinh công
nhảy trên mái ngói. Thêm một khắc ở lại Tùng Nguyên là thêm một khắc
nguy hiểm, về phần cầu sắt cũng chỉ còn cách đợi sang trấn bên cạnh rồi
tìm cách.
Nàng không lo lắng cho Mộ Tăng Nhất. Luận võ công, luận tâm kế, hắn
đều hơn nàng, nếu như không chuẩn bị chu toàn, nhất quyết không mạo
hiểm.
Vừa rồi cuống cuồng thoát khỏi Trương phủ, căn bản không để ý hoàn
cảnh xung quanh. Chờ đến khi chú ý mới phát hiện ra đã đến cửa nam, nhớ
tới trận chiến kinh tâm động phách mấy ngày trước ở nơi này, mà hiện
thời nhìn lại thủ vệ canh gác rời rạc. Nàng vận khí, bên trong tiếng hô
kinh sợ của đám thủ vệ cổng thành, phi thân nhảy lên đầu tường.
Binh lính canh giữ hiển nhiên không thể ngờ có kẻ lại lớn mật như
thế, vội vàng cầm lấy binh khí đối phó với địch, lại thấy nàng đứng đối
mặt với thành Tùng Nguyên, sau đó xoay người rơi xuống cổng thành, tay
áo và vạt áo tung bay giữa không trung, nếu không phải trong lòng ôm một quả cầu sắt khiến cho toàn bộ động tác của nàng thoạt nhìn vô cùng buồn cười, một màn này có lẽ nên được cho là dáng vẻ yểu điệu như tiên nữ.
Phượng Tây Trác vốn chỉ muốn khiến bọn họ chấn động, xả đi bực tức bị giam cầm nhiều ngày. Nhưng đến khi làm rồi, mới nhớ ra mình còn đang ôm một quả cầu sắt. Việc đã đến nước này, hối hận vô dụng, đành phải giả
bộ dáng vẻ đương nhiên, cho đến tận khi hai chân chạm đất, mới vừa xoay
người chạy thẳng về phía trước vừa thấp giọng mắng: “Mộ Tăng Nhất chết
tiệt!”
Phía bắc thành Tùng Nguyên là núi Thiên Hà và trấn Thanh Tú, phía nam giáp với Tống thành, ở giữa là Phong Hương.
Phượng Tây Trác đi ngang qua Phong Hương, cước bộ vẫn không ngừng
lại. Nếu Trương Văn Đa phái người đuổi theo, nhất định sẽ điều tra thôn
trấn này trước tiên, bọn họ ở Phong Hương tốn càng nhiều thời gian, nàng càng an toàn thêm một khoảng thời gian.
Một đường dùng khinh công chạy gấp, dương nhiên là tiêu hao chân khí. Đến khi đến được Lục Đài, hai chân nàng dường như không bước nổi.
Cho nên khi một chiếc xe ngựa màu sắc sặc sỡ nhàn nhã đến trước mặt nàng, nàng chỉ muốn mở miệng mắng cho một trận.
“Bái kiến Phượng Nhị đương gia.” Hai hán tử mặc trang phục dị tộc cung kính nhảy xuống ngựa.
Phượng Tây Trác không nhìn bọn họ, trực tiếp nhảy lên xe ngựa vén rèm vào trong.
Bên trong xe ngựa, một nam tử dị tộc mặc y phục màu đỏ sẫm đang thoải mái nằm dựa vào đệm lông cừu, trên khuôn mặt tinh tế như đao khắc, yêu
mị như anh túc xuất hiện một nụ cười yếu ớt. Trang sức màu vàng xỏ xuyên qua tai dài đến ngang ngực lấp lánh rực rỡ, khiến nàng chói mắt.
“Ngươi……” Lời khiển trách đã đến miệng khi đối mặt với ánh mắt của
hắn lại hóa thành hư ảo, nàng ho khan ngồi xếp bằng xuống vị trí gần nơi hắn dựa, “Gần đây sinh hoạt không tồi nha.”
Nam Nguyệt Phi Hoa không hề rút lui người lại, móng chân đỏ sẫm như hoa đào dường như chạm vào đầu gối của nàng.
Phượng Tây Trác do dự một lát, mới chậm rãi nói: “Tuy rằng ngươi
thường xuyên rửa chân, có thể không có mùi gì, nhưng người bình thường
vẫn rất dễ dàng liên tưởng đến những chuyện kia…… ừ, là chuyện đó.”
Con ngươi màu nâu nhạt của Nam Nguyệt Phi Hoa khẽ trêu tức nhìn nàng, sau đó chậm rãi thu chân.
Phượng Tây Trác hít thở không thông. Mỗi lần cùng giao tiếp với nam nhân này, tuổi thọ của của nàng lại giảm đi không ít.
“Trác nhi đang oán hận ta tới quá muộn sao?” Đôi môi của hắn hé mở,
giọng nói giống như có cung điệu, thanh nhã lại âm vang, mang theo âm
sắc độc đáo của quốc gia hắn.
Trác, Nhi! Phượng Tây Trác lạnh lùng, “Không, tới đúng lúc lắm, tốt
đến không thể tốt hơn.” Sớm biết như thế thì thà nàng ở trên Tự Tại sơn
chờ Thượng Tín tới diệt trừ thổ phỉ, còn hơn đến Chung gia chịu đựng đủ
các loại tra tấn tinh thần thế này.
Nam Nguyệt Phi Hoa khẽ nhếch khóe miệng, môi mỏng lấp lánh như hạt châu, “Thật không?”
Nàng vội vàng gật đầu thể hiện thành tâm.
“Binh khí mới của Trác nhi thật đáng yêu.” Hắn nhìn cầu sắt trong lòng nàng.
“Dùng để luyện khinh công, ngươi thích thì lát nữa tặng lại ngươi.”
Bánh xe ngựa từ từ cất bước về phía trước, Phượng Tây Trác nhìn khuôn mặt yêu mỵ khó dò trước mắt, vô cùng hối hận bản thân nhất thời xúc
động nhảy lên đây. Lúc đó làm bộ như không thấy cứ tiếp tục chạy đi là
được rồi, cho dù có ngã gục ở nửa đường, cũng tốt hơn hoàn cảnh đứng
ngồi không yên hiện tại. Ánh mắt Nam Nguyệt Phi Hoa giống như dính vào
người nàng, khiến nàng không biết tránh đi đâu.
“Thế, Nguyễn Đông Lĩnh sao rồi?” Nàng không nhịn được mà mở miệng phá vỡ sự xấu hổ.
“Ồ, Trác nhi rất quan tâm hắn sao?” Hắn cười cười.
Bởi vì từ trước đến giờ Phượng Tây Trác luôn hình dung vẻ mặt của hắn vô cùng quỷ quyệt, cho nên cũng không nhìn thấy có gì dao động. “Mọi
người ngồi chung một cái thuyền, đương nhiên phải tạo lập quan hệ trước, ngày sau mới có thể ứng chiếu cho nhau.”
“Ngồi chung một cái thuyền?”
Nếu không phải nàng vẫn chắm chú tới động thái của hắn, căn bản sẽ
không nghe ra thời điểm hắn nói những lời này âm thanh có cao hơn một
chút.
“Ừ, đúng thế.” Hắn lập đề thấp giọng xuống.
Phượng Tây Trác kỳ quái nhìn hắn một cái, phát hiện ánh mắt hắn tuy
rằng vẫn đang nhìn nàng, nhưng rõ ràng thất thần trong chốc lát, dường
như đang suy nghĩ chuyện gì.
“Bọn họ đều bình an,” Hắn ý thức được cái nhìn chăm chú của nàng, tự
nhiên tiếp tục đề tài, “Có điều thiếu Tây Phượng, khiến cho mọi người
rất kinh ngạc.”
Tây Tây, Tây Phượng, Phượng cô, Trác nhi…… Bọn họ không thể loại bỏ bớt tên gọi kỳ cục với nàng sao? “Ta cũng rất kinh ngạc.”
“Có thể đơn thân độc mã đào thoát khỏi đám cao thủ ở Trương phủ…… Trác nhi quả nhiên rất có bản lĩnh.”
Nàng vốn muốn giải thích là Mộ Tăng Nhất đến cứu viện, nhưng càng
giải thích lời nói của hắn nhất định sẽ càng nhiều, cho nên làm biếng
lên tiếng.
“Người có bản lĩnh trong Chung phủ, thật sự là càng ngày càng nhiều.” Hắn có ý riêng.
Phượng Tây Trác đồng ý gật đầu, “Nam Nguyệt công tử thân là một trong thiên hạ tứ đại công tử, tuyệt đối là người có bản lĩnh nhất trong
những người có bản lĩnh.” Nàng thuận thế thúc ngựa.
“Nói đến tứ đại công tử,” Giọng nói của hắn lại đột nhiên cao đến lợi hại, “Chung phủ rất nhanh sẽ lại nghênh đón thêm một vị nữa.”
“Ai?” Chẳng lẽ là Tiêu Tấn? Cánh tay của hắn hình như với hơi dài
rồi? Chân trước vừa mới cướp người của Chung phủ, sau lưng đã chạy đến
nói chuyện hợp tác?
Trong ánh chờ đợi sốt sắng của nàng, Nam Nguyệt Phi Hoa khẽ mỉm cười, sau đó nhắm mắt lại.
Phượng Tây Trác đột nhiên có ý nghĩ muốn giết ngươi!