Sổ Ngũ Phụng Thiên

Chương 20

Nơi ở mà Chung gia dành cho Tự Tại sơn cũng không nhỏ, một loạt phòng ở đều là loại phòng cấp bốn rộng rãi. Phía sau phòng có một mảnh đất rộng, được tu sửa thành sân luyện võ. Khi Phượng Tây Trác và Hình Sư đến nơi, mọi người đang ở nơi đó thao luyện, mồ hôi trong suốt phủ đầy những khuôn mặt ngăm đen.

Phượng Tây Trác nhìn thấy hứng khởi, tùy tay rút lấy cột cờ cắm bên cạnh nhảy vào giữa đội ngũ của bọn họ. “Xem chiêu hoành tảo thiên quân của ta!”

Mọi người nhận ra giọng nói của nàng, cười to chạy dạt sang bốn phía, để lại nàng bày ra chiêu thức đứng một mình giữa khoảng đất, vô cùng xấu hổ.

“Cô cô!” Mọi người hô vang.

Phượng Tây Trác sờ sờ cái mũi, “Ha ha, lần sau nhất định phải mặc y phục dạ hành đến.”

Một hán tử tuổi không lớn trêu chọc nói: “Vóc dáng nhỏ nhắn của cô cô sợ là rất khó che giấu.”

Mọi người đều cười.

Từ trước đến nay Phượng Tây Trác buồn phiền nhất là ba chuyện: Thứ nhất, phải gọi Mộ Tăng Nhất là sư huynh. Thứ hai, thường xuyên bị người ta gọi là cô cô. Thứ ba là chiều cao của thân thể. Thứ tư…… Nàng đột nhiên cảm thấy ba tiêu chuẩn đã không còn đủ dùng nữa.

“Sắp đến trưa rồi, còn không mau đi làm vài món nhắm rượu.” Hình Sư thay nàng giải vây.

Hán tử kia hô lên quái dị, vội vã chạy ra ngoài.

Hình Sư nói: “Hiếm thấy hôm nào mọi người cao hứng như hôm nay, đều thả bụng mà uống, không say không về!”

Mọi người bắt đầu ồn ào. Phải biết bình thường uống rượu nếu có mặt Hình Sư, hắn nhất định sẽ trừng lớn mắt giới hạn lượng rượu được uống, nhiều thêm một giọt cũng không được. Mà những lời hôm nay của hắn, thật giống như Hoàng đế tự mình hạ lệnh huỷ bỏ lệnh cấm uống rượu, quả thực là hả hê lòng người. Mọi người không nói hai lời vội vàng đi theo bọn họ đến phòng lớn.

Tuy Phượng Tây Trác biết Hình Sư là sợ nàng tâm tình không tốt mới dùng rượu làm giảm bớt phiền não của nàng. Nhưng, nàng nhìn chồng vò rượu cao ngất trước mặt…… Mới chớp mắt, bọn họ kiếm ở đâu ra nhiều rượu như vậy?

Tiếng chén bát chạm nhau vang lên liên tiếp.

Chỉ khoảng thời gian nửa nén hương, nàng đã không còn nhớ cái chén của mình cạn mấy lần, lại đầy mấy lần. Bóng người ra ra vào vào chuyển vò rượu chưa từng đứt đoạn. Cái chén trong tay liên tục rót vào miệng, dường như thành quán tính.

“Cô cô!” Hán tử lúc trước nói nàng thân thể nhỏ bé, mở đường máu chen đến bên cạnh nàng, “Đến đến đến! Cạn! Làm nam nhân phải cạn!”

“Ồ……” Cả phòng gầm rú như tiếng sấm, “Nam nhân! Nam nhân! Nam nhân……”

Phượng Tây Trác ngửi thấy trong không khí tràn ngập mùi rượu, tầm mắt dần dần mơ hồ, tiếng nói chuyện cũng bắt đầu không lưu loát, “Ta không phải nam nhân. Mẹ ngươi mới là nam nhân! Cạn!”

Cảm giác cay nóng từ trong cổ họng chảy xuống bụng, lục phủ ngũ tạng giống như bị thiêu đốt. Nàng cảm thấy linh hồn mình như muốn bay ra khỏi thân thể, hai chân chẳng khác nào dẫm trên bông, phù phiếm vô định.

Giọng nói của Hình Sư đột nhiên từ trên trời bay tới, “Nhị đương gia, trở về thôi?”

“Về nơi nào?” Nàng lập tức ngồi thẳng, “Ngươi đừng lừa muốn bán ta đi! Ta nói cho ngươi biết, ta vẫn tỉnh táo lắm!”

Hình Sư nhìn hai gò má càng lúc càng đỏ của nàng, lại nhìn xem mọi người ngã trái ngã phải, âm thầm quyết tâm phải triệt để chấp hành lệnh cấm rượu. “Là lão gia tử có chuyện muốn tìm Nhị đương gia.”

Phượng Tây Trác giống như bị chấn động một chút, “Sư phụ? Không phải ngươi là Mộ Tăng Nhất giả trang thành đấy chứ, ợ! Muốn lừa ta phải không?”

“Ta là Hình Sư.”

“Ừ.” Nàng quay đầu, nắm lỗ tai hắn, kéo lại gần nhìn nhìn, “Ừ, mắt của ngươi tròn hơn Mộ Tăng Nhất.”

“……”

“Xuất phát!” Nàng đột nhiên đứng lên, vô cùng khí phách quát lớn.

Hơn nửa người trong phòng cũng lập tức đứng lên, “Ở đâu? Đi đánh cướp ở nơi nào?”

Hình Sư âm thầm điểm huyệt ngủ của nàng, đem nàng cõng lên trên lưng, mặc kệ đám người đứng trong phòng la to, đi ra ngoài cửa, men theo đường nhỏ đến phía tây Chung phủ, trèo tường mà vào.

Trong viện, Hình Hiểu Hiểu đang nhàm chán ngồi trên xích đu, thấy Phượng Tây Trác bị cõng về, hoảng sợ hỏi: “Cha?! Cô cô bị làm sao vậy……”

“Say rượu.”

Nàng ngây người, “Hả?” Mệt nàng còn tưởng bị thương, thiếu chút nữa dọa sợ một thân mồ hôi lạnh.

Đại Đầu từ trong phòng chạy ra nói: “Má ơi, kẻ nào lá gan lớn như vậy dám chuốc say cô cô? Ta đi tìm tính sổ!”

Bát Đấu cười lạnh nói: “Cô cô và Hình tổng quản vừa rồi đi gặp ai thì chính là bị kẻ đó chuốc say, vấn đề đơn giản như vậy còn phải hỏi sao?”

Đại Đầu rụt lui đầu, “Ôi chao, như thế cũng phải hơn một trăm người đấy.” Hắn nghĩ nghĩ, lại nhìn về phía Hình Sư, “Không đúng, lão Hình không phải nói uống rượu không tốt, luôn phản đối uống nhiều rượu hay sao? Hôm nay sao lại không ngăn cản?”

“Chẳng lẽ……” Thất tình? Trong đầu Hình Hiểu Hiểu thoáng qua ý nghĩ này, suýt nữa thốt ra miệng, may mà mọi người không chú ý, mới khiến nàng nuốt xuống kịp thời. Có thể khiến cha mở một mắt nhắm một mắt bỏ qua, chỉ có thể là do chính bản thân cô cô, chẳng lẽ là mượn rượu giải sầu? Nhớ tới tin tức vừa rồi nghe được ở bên ngoài, hoài nghi trong lòng nàng dần dần bị nhận định thành chắc chắn.

Hình Sư giao Phượng Tây Trác cho Hình Hiểu Hiểu, dặn dò, “Chiếu cố Nhị đương gia cho tốt.” Dứt lời, còn thở dài.

Hình Hiểu Hiểu không còn chút nghi ngờ gì với suy đoán của mình nữa, trịnh trọng gật đầu.

Dáng người Phượng Tây Trác nhỏ bé, bởi vậy Hình Hiểu Hiểu ôm không mất bao nhiêu công sức đã đến được phòng.

Bát Đấu chờ mọi người tản đi, mới đi đến bên cạnh Hình Sư, “Vì chuyện của Chung phủ sao?”

Hình Sư không bất ngờ chút nào với sự nhạy cảm của hắn, dù sao cơm ăn của toàn bộ Tự Tại sơn đều phải dựa vào đầu óc của hai người bọn họ. “Ừ.”

Bát Đấu cười cười, hiển nhiên vô cùng tự hào với sức quan sát của mình, “Xem ra phải thu thập hành lý rồi.”

“Nhìn lại một chút đi.” Dưới cái nhìn của hắn, Phượng Tây Trác vẫn còn rất lưu luyến với Tống thành, giống như lúc bọn họ trước rời khỏi Tự Tại sơn, nàng cũng thất lạc thật lâu.

Bát Đấu nói: “Chỉ sợ biến hóa không đợi người. Nếu thật sự không được thì tìm Đại đương gia trở về.”

“Nếu có thể tìm trở về, vài năm trước đã trở lại.”

Bát Đấu nghe vậy thở dài.

Phượng Tây Trác bị tiếng động trong phòng làm cho bừng tỉnh.

Hình Hiểu Hiểu ngồi ở trước giường vuốt trán cười ngây ngô, “Va vào giường.” Ngoài cửa sổ, sắc trời tối đen. Trong phòng, ánh nến mờ nhạt, rèm vải khẽ đung đưa.

Phượng Tây Trác chống tay ngồi dậy, “Giờ nào rồi?”

“Vừa qua giờ Sửu.”

“Vậy sao ngươi không đi ngủ còn ngồi ở trong phòng ta làm gì?” Nàng nhẹ nhàng lắc lắc cái cổ đau nhức.

“Ta muốn trông chừng cô cô một lát.”

Động tác xoay cổ của Phượng Tây Trác đột nhiên dừng lại, “…… Ta trúng độc gì?”

“Hả?”

“Không trúng độc thì bộ dạng của ngươi cần gì giống như chờ ta tuyên bố di chúc thế.” Nàng đứng dậy đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, gió lạnh lập tức thổi vào, “Gió thổi vào mặt, cũng tỉnh táo hơn nhiều rồi.”

“Cô cô……” Hốc mắt Hình Hiểu Hiểu hơi ướt át.

Phượng Tây Trác vội vàng đóng cửa lại, “Lạnh như thế sao?” Lãnh đến nỗi mắt mũi đỏ bừng.

“Cô cô, ta biết hết mọi chuyện rồi.”

Động tác tay của Phượng Tây Trác dừng lại, “Đây không phải chuyện ngươi phải nhọc lòng.” Không ngờ Hình thúc lại nhiều chuyện như vậy.

“Nhưng ta cũng muốn chia sẻ ưu phiền với cô cô.”

Phượng Tây Bắc cảm động vuốt tóc nàng, “Ngươi cứ chăm sóc bản thân cho tốt, để mỗi ngày ta có thể nhìn thấy bộ dạng khỏe mạnh vui vẻ của ngươi là ta cũng vui rồi.”

Hình Hiểu Hiểu tựa vào trên người nàng, nức nở nói: “Cô cô yên tâm, ta nhất định đòi lại công đạo từ phía Thượng Sí Bắc cho cô cô!”

“Thượng Sí Bắc? Liên quan gì đến hắn?” Phượng Tây Trác mờ mịt. Chuyện ở thành Tùng Nguyên liên quan gì đến Thượng Sí Bắc cơ chứ?

“Không phải cô cô bị Thượng Sí Bắc cự tuyệt sao?”

Khóe miệng Phượng Tây Trác co rút, “…… Ngươi nghe ai nói?”

“Trong phủ đều đang đồn thổi.” Hình Hiểu Hiểu thấy sắc mặt nàng không được tốt lắm, giọng nói lập tức thấp xuống, “Bọn họ nói hôm nay khi cô cô đến phía trước cửa Bắc viện thì tinh thần hoảng hốt, tâm thần không yên, bộ dáng do dự. Sau khi từ Bắc viện đi ra sắc mặt lại không tốt, cho nên……”

“Nếu những kẻ đó tận mắt thấy ta đi vào và rời khỏi Bắc viện, như thế cũng có thể nhìn thấy lúc đó Nam Nguyệt Phi Hoa cũng nơi đó.” Nàng nghiến răng nghiến lợi nói.

Hình Hiểu Hiểu suy nghĩ một chút mới nói: “A, thì ra cô cô thích là Nam Nguyệt công tử?”

Phượng Tây Trác kéo nàng ra ngoài cửa, “Nam Nguyệt là người khởi xướng lên hành trình qua thành Tùng Nguyên, kẻ này tâm địa sâu không lường được, cho nên tuyệt đối không nên ôm bất cứ tâm tình gì với hắn.”

Hình Hiểu Hiểu bị động bước ra ngoài cửa, “Cô cô quả nhiên bị tổn thương.”

Trả lời nàng là tiếng đóng sầm cửa.

Trong phòng, Phượng Tây Trác bị lời nói của Hình Hiểu Hiểu làm cho rùng mình. Hình Sư và Hình Hiểu Hiểu thật sự là cha con sao? Vì sao suy nghĩ lại khác nhau nhiều như vậy?

“Ngủ ngủ……” Khó chịu trong lòng bị vài câu nói của Hiểu Hiểu đánh tan đi. Nàng nhảy lên trên giường, chùm kín chăn, cố gắng đi gặp chu công mà vừa rồi nàng bị lỡ hẹn.
Bình Luận (0)
Comment