Sổ Ngũ Phụng Thiên

Chương 23

Mấy ngày tiếp theo, yên lặng giống như một nồi cháo bị để nguội. Phượng Tây Trác bắt đầu cảm thấy hiếu kỳ muốn đi tìm hiểu xem đến tột cùng trong nồi nấu cháo gì, nhưng rồi cũng trở nên quen với nó. Dù sao ngoại trừ Chung Chính bận rộn đến mức không thấy bóng dáng, bên phía Nguyễn Đông Lĩnh và Nam Nguyệt Phi Hoa vẫn rất bình thường, nàng cũng không cần buồn lo vô cớ.

Ngược lại, từ lần nàng lỡ miệng nói câu gả cho sư huynh, Hình Sư giống như ong mật ngửi được mùi hoa, thường thường nói bóng nói gió. Hình hiểu hiểu, Đại Đầu, Bát Đấu đều bị hắn ép ra trận, ngay cả Nhất Tự một ngày chỉ nói một chữ gặp nàng cũng hỏi một câu: Ừ?

Bởi vậy nàng thường xuyên phải lánh nạn đến hoa viên của Chung Túc, thường xuyên qua lại, đột nhiên lại cảm thấy có hứng thú với hoa cỏ.

“Cái gọi là hứng thú của ngươi chính là hoa nào có thể ăn, loài nào dễ ngửi đúng không?” Chung Túc tiếp xúc nhiều với nàng, đối với tính nết của nàng đã dần quen thuộc, “Ngoại trừ vài loài hoa có thể ăn, những loài khác chỉ sợ ngay cả hình dáng ngươi cũng không nhớ rõ.”

Phượng Tây Trác không phục nói: “Ngài đang đánh giá thấp sự nhiệt tình của ta với hoa rồi.”

“Thế hoa trúc đào trông như thế nào?”

Hoa trúc đào? Có loại hoa này sao? Không phải quả à? Ánh mắt của Phượng Tây Trác do dự đảo loạn, vừa lúc nhìn thấy vẻ mặt hài hước của Chung Túc. Cảm giác bị xem thường lập tức bùng nổ, mạnh miệng cãi lại: “Cái này còn phải hỏi sao, không phải là có một cái nhụy, mấy cánh hoa sao?”

Chung Túc ngẩn người, lập tức nói: “Ngươi tìm một đóa hoa không có nhuy và cánh đến cho ta xem.”

Nàng tiện tay ngắt một bông hoa ở ngay bên cạnh, đem cánh hoa và nhụy hoa vặt sạch, giơ đài hoa trụi lủi đến trước mặt hắn, “Đây.”

Chung Túc trợn mắt há hốc mồm nhận lấy cuống hoa trong tay nàng, “Mộc Cận của ta……”

“Mót quá!” Phượng Tây Trác thấy sắc mặt hắn không tốt, vội vàng nhảy dựng lên chạy ra ngoài.

“Nha đầu thối, ngươi đứng lại đó cho ta!” Tiếng rống to nổ vang ở sau lưng.

“Như thế không phải bảo ta chạy nhanh lên sao?” Nàng vừa lắc đầu thở dài vừa chạy chậm trở về tây viện.

Vừa vặn nhìn thấy Nguyễn Đông Lĩnh và Hình Hiểu Hiểu đi tới.

Nàng tiện tay ngắt một chiếc lá cây, che ở trước mặt mình, “Không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta……”

“Cô cô!” Hình Hiểu Hiểu giống gặp được cứu binh vội vàng chạy đến.

Phượng Tây Trác ngấm ngầm nhéo nàng một cái, nhẹ giọng nói: “Ngươi không thể làm như không thấy sao?”

“Vì sao?”

Phượng Tây Trác gõ đầu của nàng, “Nói ngươi ngốc ngươi còn không chịu thừa nhận, khó có được cơ hội cô nam quả nữ lại không biết tận dụng.”

Hình Hiểu Hiểu ủy khuất nói: “Nhưng ta lại chẳng khác gì quả phụ.”

“Hả?”

“Chúng ta tổng cộng nói mười câu.” Nàng chu miệng nói, “Có chín câu là ta nói.”

“Có thể có một câu đã là tốt rồi. Nam nhân như Nguyễn Đông Lĩnh, vừa thấy đã biết là người hướng nội, bảo hắn nói lời đường mật với ngươi còn không bằng bảo hắn đi giết người phóng hỏa.”

“Nhưng vấn đề là câu nói duy nhất kia là câu mỗi ngày hắn vẫn nói.”

Phượng Tây Trác nói: “Hử?”

“Ừ.”

Phượng Tây Trác đồng tình vỗ vỗ bả vai nàng, “Thử dùng ánh mắt làm rung động lẫn nhau xem sao. Ta đi trước.”

“Phượng Nhị đương gia, xin dừng bước.” Lúc đầu Nguyễn Đông Lĩnh nhìn hai nàng đứng ở một bên nói thầm với nhau, vẫn đứng cách khoảng năm bước, lúc này thấy nàng muốn rời đi mới bước gần lại, nói: “Ta có lời muốn nói với Nhị đương gia.”

Phượng Tây Trác nhìn Hình Hiểu Hiểu, lại nhìn hắn, chỉ vào mũi của mình hỏi: “Ta?”

“Có thể nói chuyện một chút hay không?” Hắn dùng khẩu khí dò hỏi, nhưng vẻ mặt lại kiên định.

Phượng Tây Trác đành phải làm tư thế mời.

Hình Hiểu Hiểu vốn muốn đi theo sau, bước chân lại bị ánh mắt liếc lại của Nguyễn Đông Lĩnh làm đông cứng.

Hai người chầm chậm đi về phía trước, chưa ai vội nói chuyện.

Dưới bầu trời xanh lam, con diều hồ điệp cố gắng bay lên cao, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể làm đứt sợi dây kia. Ở đầu dây khác, một đám nha hoàn đang vây quanh hưng phấn kêu la, Chung phu nhân đứng ở một bên, cử chỉ nghiễm nhiên như tướng quân ra trận chỉ huy.

Phượng Tây Trác thấy nàng, nhớ tới cử chỉ thân mật không coi ai ra gì của nàng và Chung Chính ở trong thư phòng ngày đó, cảm thấy có chút không tự nhiên, “Qua bên kia đi.” Bước chân vừa chuyển, muốn đi về nơi khác.

“Ôi, đây không phải Phượng Nhị đương gia và Nguyễn thống lĩnh sao?” Chung phu nhân sắc mắt nhìn thấy hai người, cười duyên đi về phía bọn họ.

Phượng Tây Trác muốn giả bộ như không nghe thấy, nhưng Nguyễn Đông Lĩnh đã tiếp lời: “Chung phu nhân.”

“Phượng Nhị đương gia thật sự là có nhã hứng.” Tuy rằng Chung phu nhân đang mang bầu, nhưng bước chân lại vô cùng nhanh nhẹn, đảo mắt đã đến gần, “Có điều cũng khó trách, từ sau khi Thượng thế tử rời đi, quả thật là trong phủ buồn chán không ít. Sau này Nguyễn thống lĩnh phải quan tâm hơn tới Nhị đương gia mới phải, tuyệt đối không nên lạnh nhạt với giai nhân.”

Phượng Tây Trác quay lại cười nói: “Sẽ không, đã nhiều ngày ta đều ở bên cạnh Chung lão, thật sự rất thoải mái.”

Vẻ mặt châm biếm của Chung phu nhân thoáng thu lại, “Khó trách gần đây hạ nhân đều nói khẩu vị của lão nhân tốt hơn, thì ra là công lao của Phượng Nhị đương gia, quả thực nhìn người không thể nhìn tướng mạo.”

“Cũng chẳng có cách nào, ai bảo Chung phu nhân bận rộn thả diều với nha hoàn, ngay cả thời gian tận hiếu cũng không có.” Phượng Tây Trác cười nói.

Chung phu nhân cũng không phải chính thê, mà là vợ kế được Chung Chính chuộc thân từ thanh lâu ra, không được Chung Túc vừa lòng, bình thường hai người có thể không gặp sẽ không gặp. Bởi vậy đối với chuyện Phượng Tây Trác có thể dễ dàng chiếm được niềm vui của Chung Túc, trong lòng Chung thị vừa đố kỵ lại vừa ôm hận, không khỏi ưỡn ngực, cao ngạo nói: “Đây cũng là chuyện không có cách nào. Từ sau khi có cốt nhục của Chung gia, phu quân cũng không muốn ta bận tâm nhiều chuyện, thỉnh thoảng sai hạ nhân thả diều mua vui, sợ ta ở một chỗ buồn phiền.”

Phượng Tây Trác cười nói: “Vậy chúng ta mỗi người tự tìm vui đi thôi.”

Chung phu nhân khinh miệt liếc mắt nhìn nàng một cái, lại chuyển sang phía Nguyễn Đông Lĩnh, “Ta không quấy rầy nữa.”

Nhìn bóng dáng ngạo mạn rời đi của nàng ta, Nguyễn Đông Lĩnh nhẹ giọng nói: “Ngươi đắc tội nàng sao?”

Phượng Tây Trác lườm một cái, “Coi như thế đi. Nữ nhân có rất nhiều lý do kỳ quái để chán ghét một nữ nhân khác.”

Loại vấn đề này hiển nhiên không phải chuyện hắn muốn tham khảo, bởi vậy hắn im lặng.

Hai người đi vào một con đường nhỏ khác.

Cũng bởi vì Chung thị vừa xen vào, Phượng Tây Trác mất đi hứng thú thưởng thức phong cảnh, lạnh nhạt nói: “Nguyễn đại hiệp, có chuyện gì nói đi.”

Nguyễn Đông Lĩnh nói: “Phủ La quận vương đã dấy binh.”

Động tác xoay người của nàng hơi dừng một chút, mới lại đặt mông ngồi xuống, nói: “Tin tức từ đâu?” Mỗi người đều có cách thu thông tin đặc thù, nàng vốn không trông cậy vào câu trả lời của hắn, ai ngờ hắn lại nói: “Phủ Lam quận vương.”

Nàng xoa xoa trán: “Ồ, thật thế sao?” Phủ Lam quận vương?! Lúc trước không phải bọn họ vì muốn bắt hắn mà mai phục ở thành Tùng Nguyên sao? Sao nhanh như vậy đã liên hệ tin tức rồi?

Nàng thở dài ra một hơi. Đến tột cùng là thế sự biến hóa quá nhanh, hay là đầu óc nàng xoay chuyển quá chậm?

“Ngày ấy, sau khi rời khỏi Tùng Nguyên, nửa đường ta gặp gỡ Tiêu Tấn.”

Nàng đột nhiên nảy ra một ý niệm trong đầu, “Không phải hắn sẽ dựng mái che nắng bán nước trà chứ?”

Hắn hơi sững sờ, “Cái gì?”

“Không, ta tùy tiện hỏi mà thôi. Hắn nói cái gì?”

Hắn giống như đã quen với cách nói chuyện không đầu không đuôi của nàng, cũng không miệt mài theo đuổi, “Hắn đưa cho ta một tờ giấy mời.”

“Phủ Lam quận vương?”

Hắn không phủ nhận.

Tiêu Tấn thật sự là lớn nhỏ đều ăn. Một Trương Văn Đa còn chưa đủ, hiện tại lại coi trọng Nguyễn Đông Lĩnh. Nàng đột nhiên nhớ đến chuyện nếu lúc trước không phải nàng bị Thượng Tín cầm tù, có lẽ cũng nhận được thư mời. Dù sao so với cái đinh trong mắt của Hoàng đế thì Tự Tại sơn an toàn hơn nhiều.

Có điều từ đầu tới đuôi Hình Hiểu Hiểu không hề đề cập đến chuyện này, theo lý thuyết lúc ấy nàng ta chạy đi cùng Nguyễn Đông Lĩnh, không thể không biết. Chẳng lẽ là sợ sau khi nàng biết sẽ làm hỏng chuyện lớn của Nguyễn Đông Lĩnh? Hay là sợ nàng sẽ nói chuyện này cho Chung Chính, khiến Nguyễn Đông Lính rơi vào nguy cảnh?

Không cần biết lý do gì, tóm lại một câu: Con gái lớn không thể giữ cả đời.

“Vì sao ngươi phải nói cho ta biết?” Phượng Tây Trác ngẩng đầu.

Hắn hơi mím môi, không đáp.

Nàng hỏi, “Hay là bởi vì cuộc chiến ở Tùng Nguyên?” Nghiêm túc mà nói, nếu lúc ấy không có nàng một thân ngăn cả ba cao thủ, hắn nhất định không thể đào thoát dễ dàng như vậy.

“Ừ.” Tiếng nói phát ra từ trong cổ họng.

“Vậy lựa chọn của ngươi?” Nàng vỗ vỗ mông đứng lên.

Thật ra không cần hỏi. Nếu hắn đã nói cho nàng, chứng tỏ rằng hắn quyết định rời đi. Có điều nếu Chung gia liên thủ với phủ La quận vương, chuyện xuất binh trọng đại như thế, nhưng Chung Chính lại không nói một lời.

Là nàng thì thôi đi, có lẽ là vì qua lại quá nhiều với Chung Túc, cho nên bị ném vào phạm trù ‘người ngoài’, nhưng Nguyễn Đông Lĩnh thì hắn không thể không nói.

Giải thích duy nhất chính là, không tín nhiệm.

Tuy rằng bề ngoài Chung Chính chẳng khác gì võ tướng cao lớn hào sảng, nhưng trong xương lại là một quan văn không hơn không kém. Thủ đoạn dùng đều là kỹ xảo tranh đấu trên quan trường, hiển nhiên không thích hợp trấn giữ một phương, lại càng không thích hợp để tranh bá thiên hạ.

Nhớ tới sự cảm khái của Chung Túc, sự sắp xếp của Chung hoàng hậu, sự đánh giá của Hình Sư, lần đầu tiên nàng khẳng định bọn họ dự kiến rất đúng.

“Hai ngày sau, ta chờ tin tức của ngươi.” Hắn lạnh nhạt ném câu này, lại không biết đã kích thích bao nhiêu sóng dữ trong lòng nàng.
Bình Luận (0)
Comment